(nhạc: QuelI->{ein te hyme}; (short ver.) _ Ciel nosurge)
[Ta đã thắng…]
Duke Devil Bael đứng dậy nặng nề, mệt mỏi, song cũng có phần thỏa mãn trước thi thể của kẻ thù hùng mạnh của hắn. Ngần ấy thương tích trên người trông không có vẻ thì tên Devil khó chịu chút nào. Có lẽ, hắn đã rất mong muốn kết quả này.
BOOM
Hắn ngước lên trời khi thấy cơn mưa bắt đầu nhỏ giọt. Biểu cảm của gã Devil từ cười nhẹ thỏa mãn chuyển dần nhắm mắt.
[Huh, mưa gì thế này?]
[NÓNG QUÁ!]
[CÁI QUÁI GÌ VỚI CƠN MUA NÀY THỂ!?]
Lũ Devil bắt đầu hoảng loạn la hét trong đau đớn. Những giọt nước mưa rơi lên người chung thay vì làm mát thì nó đang bốc khói, phản ứng của chúng như da thịt bắt đầu bị phỏng.
“Mưa này… lẽ nào?” Skoll đưa tay chạm cơn mưa rồi nhìn sang Irina, người đã dừng quá trình chuẩn bị nghi thức ma thuật nào đó.
“Phải, chị đã trộn bạc và muối tạo ra từ Relic rồi vào cơn mưa.” Irina chĩa cây gỗ thần thánh về phía kẻ địch và hô lên. “Hãy để con mưa nước thánh này gột rữa những sinh vật tàn ác các ngươi!”
“GAAAAAAAH!”
[GIẾT CON Ả ĐÓ MAU!]
Đám Devil bắt đầu nhắm đến Irina, người đã tạo ra cơn mưa thánh này. Chúng giương nanh vuốt, cầu lửa và đinh ba cùng nhau lao đến cô bạn gái Alchemist của tôi.
Phập
CRACK
“Trời lạnh thì nên mặc áo mưa chứ ~.”
Skoll cà khịa trong khi dóng băng những giọt nước mưa khiên chúng thành đạn rơi tự do. Giờ đây, băng giá không chỉ gây khó khăn cho đám Devil di chuyển, chúng còn khiến những tên quái vật ấy bị phỏng hoặc bị lủng đầy lỗ trên người!
“Hm, vết trầy của mình đang lành lại?”
“Ah.. dễ chịu thật…”
Berrina và Treant nhìn các vết thương trên người mà tò mò.
“Đến lúc lội ngược dòng rồi!”
Bang
Lợi dụng ý chí và đội hình kẻ địch hoàn tòan rơi vào thế hỗn loạn, Dta nổ súng Relic mở đường máu đến chỗ những người khác.
“Kẻ địch tự nhiên quay sang chỗ chị Irina kìa!” Anna nhận ra ưu tiên của đám Devil thay đổi.
“Mau giúp họ thôi, và Han nữa!” Cầm Relic dạng thương lao đi, cả người cô bọc bởi ngọn gió khiến cô nàng báo di chuyển cứ như một cơn bão hình người!
“Đợi em nữa!”Anna cũng vội vác búa Relic chạy theo.
[Các ngươi chơi xỏ bọn ta!] Pit Fiend giận tới mức bốc hỏa bởi cơn mua đang thiêu đốt hắn.
“Oof ~.”
BANG
“GAH!”
Sabata cất tiếng cà khịa rồi nổ súng một tràng vào mặt Pit Fiend đang cáu gắt. Gã Greater Devil, gã đo đất, còn Spirit hiệp sĩ thì nhanh chóng đứng dậy rồi quay sang xả súng về đám Devil đang nhắm vào Irina và Skoll.
[Chuyện này…] Bael nhìn khung cảnh một cách đầy ngờ vực.
[Có vẻ ta đã thua trận đấu với ngươi, nhưng cuộc chiến thì coi bộ đã được quyết định.] Tôi bước ra từ cánh cổng spell Demi Plane mà nói.
[Ngươi còn sống!?] Bael quay sang tôi mà nhìn đầy kinh ngạc.
[Mới hồi sinh xong nhờ Clone, chỉ là ta có chút chuẩn bị.] tôi giải đáp ngắn gọn.
[…Việc này hoàn toàn trong dự trù của ngươi cả?] gã Bronze General đầu bò hỏi trong khi cơ thể đang cháy dần.
[Ta chỉ dùng mọi thứ ta nghĩ. Còn kế hoạch này diễn ra thì nhờ sự quyết tâm của họ.] tôi trả lời thành thật, bởi tôi đã không chuẩn bị đầy đủ nên mới thua bởi tên Duke Devil này.
[Hah… một kế hoạch nửa vời và đầy rủi ro à.]
Bael cười trừ đầy mỉa mai. Gã nhìn vừa chua chát, vừa thấy bi hài khi cảnh tương người đông thế mạnh của mình giờ đây hoàn toàn hỗn loạn. Đội quân đầy tự hào và hùng mạnh nhất của tên Duke Devil đã tan rã dần, chỉ bởi một nhóm chiến binh nơi phàm tục.
[Ngươi bình tĩnh quá nhỉ?] tôi hơi lo ngại không biết kẻ địch còn mánh khóe gì hay không mà điềm tĩnh lạ thường đến thế.
[…Ta đã được chiến đấu một cách công bằng với ngươi, với nhà vô địch, kẻ đã chiến thắng cũng là kẻ được thần thánh lựa chọn, giống như ta.] Bael quay sang tôi mà nói chuyện, khuôn mặt nghiêm nghị vô cùng.[Dù đã thắng như một chiến binh, nhưng ta đã thua trận dưới danh nghĩa một vị thủ lĩnh.]
[Ngươi không cáu à?] tôi thấy an tâm hơn khi hắn không trở nên nổi cơn lôi đình.
[Ngươi đã chiến đấu trực diện ta như một chiến binh, không dùng chiêu trò như lần trước để gián đoạn trận chiến.] Gã bước đi qua bên tôi chậm rãi. [Ta đã dùng tất cả những gì mình có, để khuất ngươi bằng lý trí hoặc cơ bắp. Thế nên, dù kết quả không vẹn toàn nhưng ta cũng cảm thấy thỏa mãn…]
[Thật sự thì ngươi quá khó nhằn đấy… ngươi còn mạnh hơn cả những gì mà ta suy tính lẫn chuẩn bị…] tôi thở dài phàn nàn.
“Hahahahaha.” Bael cười một tràng sảng khoái cùng vơi cơ thể bị ngọn lửa vây quanh hắn.[Dù có chút tiếc nuối không thể biến ngươi thành thuộc hạ hay đồng minh của ta... nhưng có một kẻ thù như ngươi thật sự là trải nghiệm tuyệt vời… Nhà vô địch Han!]
Gã Duke Devil hùng mạnh nói lời cuối đầy tự hào với cơ thể rã ra thành đám tro cháy dưới cơn mưa. Tôi hít một hơi thật sâu mà nhìn về phía những người đồng đội, họ lội ngược dòng và hạ gục những tên Barbed Devil và Spined Devil giờ đây dễ dàng vô cùng.
[Tướng quân hạ mất rồi!]
[Rút, rút lui gấp!]
“AAAAAAAH!”
Lũ Devil thi nhau tháo chạy khi thấy thủ lĩnh của chúng đã hóa tro. Chúng bỏ chạy thẳng về phía Portal nơi mà chúng đến, không chút do dự hay chần chừ. Có lẽ phía làng cũng sẽ ổn thế này nhỉ?
“LHAN!”
Bụp
“Ah…”
Irina lao tới ôm tôi khóc thút thít. Cả người em ấy run run khi ôm chặt lấy tôi.
“Em xin lỗi… xin lỗi vì đã không đến cứu anh…” Irina tựa đầu vào ngực tôi mà khóc nức nở.
“… Anh bất tử mà.” Tôi cười trừ và xoa mái tóc phía sau em ấy mà trấn an.”Em đã làm đúng và cứu cả trận chiến này mà…”
“Nhưng mà… nhưng mà…”em ấy ngước lên nhìn tôi bằng đôi mắt đẫm lệ. “Em đã bỏ rơi anh…”
“Đó không phải là khuôn mặt nên có của MVP hôm nay đâu.” Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể run rẩy của em ấy.”Em đã làm rất tốt mà, Irina. Hãy tự hào lên, cả một quân đội quỷ dữ đã bị em quét sạch đi đấy…”
“Em không muốn phải mất anh lần nữa đâu…” thiếu nữ Alchemist ấy nắm chặt lấy lưng áo tôi.
“…Cảm ơn em.” Tôi mừng và cảm thấy nhẹ nhõm khi được em ấy trân trọng nhiều đến thế.
“Ông ổn không vậy Han!?” Skoll quýnh lên chạy lại tôi kiểm trả.
[Mới hồi sinh khỏi đống sốt cà.] tôi chỉ tay về nơi xác mình đã thành cà chua dập.
“Ông làm bọn tôi yếu tim đấy!” cô nhóc sói phàn nàn.
“Ông anh HAN!”
“LHAN!”
“Ông anh ổn không thế!? Hồi nãy bị đè bẹp dí thế kia!?”
“HAN CÓ SAO KHÔNG? CÓ CÒN BỊ THƯƠNG Ở ĐÂU KHÔNG!?”
Anna và Iro cũng chạy tới hốt hoảng không kém. Ai cô gái Warlock và Barbarian hỏi liên hồi
[Bình tĩnh nào, anh đây bất tử mà nên ổn cả ~.] tôi trấn an hai cô gái hãy còn bối rối.
“Thật chứ, không phải tiểu xảo hay mánh khóe gì chứ!?”
“Rõ ràng Han đã bất động hoàn toàn mà!”
Thấy hai cô gái cũng muốn khóc khiến tôi thấy cũng tội nhưng cũng có chút vui mừng.
“May quá, đồng chí vô sự.” Dta đi lại mà nhẹ nhõm. “Tuy đã đoán đồng chí có chuẩn bị nhưng thật tốt là ổn thõa.”
“Uhm… có mọi người yolo nữa mới được kết quả tốt thế này.” Tôi gật gù trả lời thành thật.
“Gã bạn của anh đúng là vi diệu thật.” Berrina lơ lửng mà bình luận
Được họ vây quanh lo lắng thế này, nó khiên tôi cảm thấy mừng và an lòng vô cùng. Kể cả khi tôi đã đạt sự bất tử, họ vẫn xem trọng mạng sống và sự an toàn của tôi.
[Tại sao… các ngươi có được ngần ấy sức mạnh, nhà vô địch?]
Cách đó không xa là tên Pit Fiend ngã ra đất.Khắp người hắn bê bết thương tích, hắn ráng gượng dậy bằng cây chùy đã nứt
[Vì ngươi đã từ bỏ nhân tính, giản đơn thế thôi.] Sabata ung dung gắn lại cánh tay đã đứt trước đó lên người.
[…Ngươi có phải con người đâu? Và hai ta đều là kẻ được thần linh lựa chọn, nhưng sao lại có khác biệt đến thế?] gã Greater Devil đỏ rực ấy cắn răng trong uất ức.
[Ngươi nhận định con người yếu. Và đúng thì cơ thể họ thiếu các khả năng vật lý của một Fiend, nhưng con người sở hữu một thứ Fiend không có.] Sabata đi đảo một vòng quanh kẻ thù mà giải thích mơ hồ.
[…Có thứ như thế sao?] Pit Fiend ngớ người khi nghe điều đó và ngoái nhìn theo cựu Spirit hộ vệ.[Hãy cho ta biết, đó là gì!?]
[Nếu ngươi muốn tiếp tục nghiên cứu của mình ở thế giới bên kia… làm bài tập về nhà trước đi.]
BANG
Sabata cướp cò tạo nên tiếng nổ súng khô khốc, kết thúc sự sống tại Matter Plane của Pit Fiend. Kẻ thắng thu lại vũ khí của mình, kẻ thua gục ngã và tan chảy trong cơn mưa thần thánh.
“Đồng chí ổn chứ?” Dta đi lại hỏi thăm tình trạng.
[Hơi trầy truột chút nhưng tương đối ổn.]
Sabata ráng giữ phần cánh tay mới nối lại. Anh bạn Druid liền dùng Relic dạng súng bắn vào đất khiến mọc ra cây Gulthias nhỏ cùng với trái đỏ óng ánh như hồng ngọc.
“Dùng cái này đi.” Dta hái trái đỏ Gulthias rồi ném cho.
“Cảm ơn ~.”
Sabata cầm và cắn một miếng. Mọi vết thương trên người gã cựu Spirit hộ vệ hồi phục hoàn toàn. Mọi thương tích trên người đã lành lặn như mới.
“Được rồi, giờ nên quay về làng kiểm tra tình hình nào ~.”
“Phải, trong làng không có nhiều người có khả năng hồi phục.”
Sabata và Dta tập hợp lại cùng nhóm tôi rồi trở về làng Olzug.
--- Phía làng Olzug---
[Có vẻ cả chỗ này cũng khá ổn.]
Tôi nhìn cả làng đầy khói và tro khắp làng, tàn dư của những Devil. Dù rằng cũng không ít xác của Kobold, Orc, Goblinoid nằm la liệt rất nhiều, song số lượng chỉ hơn 50 nên chưa quá đáng lo ngại.
“Coi bộ chỗ này cũng gặp rắc rối không ít với đám Fiend này.” Skoll nhìn xác mấy thuộc hạ tôi mà bình luận.
“Chúng ta sẽ cứu họ chứ?” Irina hỏi ý kiến tôi.
[Phải kiểm tra hết một lượt đã.]
Tôi trả lời trong khi tiến bước thẳng tiến đến nơi cuối cùng, pháo đài mà tôi dựng lên. Trước cánh cổng thành, tôi có thể thấy rất nhiều tro tàn bốc khói xung quanh pháo đài. Tôi giơ tay lên khiến cổng thành mở ra.
“LÀ CHÚA TỂ GRUUMSH!”
“NGÀI ẤY ĐÃ CHIẾN THẮNG TRỞ VỀ!”
“MỪNG VUI LÊN, NGƯỜI DÂN CỦA LÀNG OLZUG!”
“VINH QUANG CHO ONE-EYE GRUUMSH!”
Chào đón tôi là những tướng lĩnh đáng tin cậy. Durbuluk, Ownka, Arcath và Imsh đều mừng rỡ vô cùng. Cả những thuộc hạ cũng đã réo lên niềm hân hoan chiến thắng. Thấy những thuộc hạ của mình ai nấy cũng thương tích khắp người cũng tội phết. Dẫu đã chuẩn bị kỹ lưỡng nhưng số thương vong cỡ này vẫn là khá nhiều.
“HAN ~.”
“…Sao cả nhà lại ở đây!?”
Tôi ngớ người khi thấy lẫn trong đám đông thuộc hạ của tôi là là bố mẹ và em gái! Đáng lý ra họ phải ở sâu bên trong pháo đài chứ sao lại ở gần cổng thế này!?
“Thắng trận về rồi à, chàng trai?” Bố Paul hỏi đầy bông đùa.
“Phải…” tôi ráng tiếp nhận cái diễn biến hơi khác dự tính này.
“Bố biết mà.” Ông ấy cười đầy lạc quan.
“Mà làm sao lũ quái vật bỗng nhiên cháy thế?” em gái Lucy thắc mắc.
“Do cơn mưa nước thánh mà Irina làm cả đấy.” Tôi nói với có phần cảm thấy tự hào.
“Dữ luôn!” cô em gái tôi cũng phần nào trầm trồ.
“Mà sao cả nhà lại ở đây? Chỗ này không an toàn mà!” tôi quay lại vấn đề quan trọng.
“Thấy ở dưới này căng quá nên cả nhà quyết định giúp.” mẹ Mto giải thích.
“Nhưng mà…” tôi lo lắng khi nghe điều đó.
“Khi gặp khó khăn, giúp đỡ là cần thiết mà.” Mẹ tôi vỗ vai tôi trấn an.”Quan trọng nhất thì nhà có Han ở đây, bất trắc gì thì con giờ đều giải quyết tốt mà, phải không?”
“Con
“Hai bác và chị ổn chứ?” Irina đi lại hỏi thăm.
“Cả nhà bác vẫn khỏe mạnh, cháu nên đi kiểm tra những người khác thì hơn. Nhà bác chỉ chữa được các vết thương thôi.” Mẹ Mto nói với cô nàng Alchemist.
“Vâng, cháu hiểu rồi.”
Irina nghe vậy liền quay sang các thuộc hạ tôi mà kiểm tra sức khỏe lẫn thương tích.
[Ai bị thương hoặc thấy không ổn, hãy xếp hàng tới chỗ Irina, Dta hoặc Anna để kiểm tra và điều trị.]
“Vâng!”
Ngay khi tôi ra chỉ thị, Durbuluk liền điều các thuộc hạ xếp thành ba hàng. Cả Anna lẫn Dta cũng tham gia công cuộc trị thương những người ở làng Olzug. Khung cảnh nhìn cứ liên tưởng xếp hàng để khám bệnh thời tôi đi học phết.
“Cô bé đó là bạn gái của Han đấy ~.” Mẹ tôi quay sang nói với bố và em gái.
“Chà, chàng trai muốn độc thân vui tính mà biết lựa phết.” Bố tôi cười khi châm chọc.
“Vậy ra anh không bê đê.” Em gái tôi che miệng cười cà khịa.
“Anh luôn nói anh thích con gái mà.” Tôi thở dài trả lời đứa em gái khoái cà khịa tôi.
“Mà bạn gái anh nhìn trẻ thế?” Lucy nhìn chăm chú Irina.
“Well, Irina mới 18 nên thế.” Tôi nhún vai đáp.
“Biết lựa bồ trẻ luôn cơ ~.”
Con nhỏ em gái của tôi tiếp tục cà khịa. Có lẽ tôi sẽ không nói rằng tôi quen biết Irina khi em ấy mới độ 16…
“Bố mẹ ổn cả, con sang giúp con bé đi.” Mẹ đẩy nhẹ tôi đi.
“Nhưng mà-“
“Cả nhà tự chữa thương ngon ơ rồi, sang giúp một tay đi chứ.” Tôi chưa kịp trả lời thì bố cũng nói lời tương tự.
“Phải đó, ga lăng chút đi. Không bồ chán mà đá ông anh bây giờ.” cả em gái cũng muốn đấy tôi đi.
“…Nếu cả nhà ổn thì con đi sang bên đó vậy.”
Tôi gãi đầu có chút lúng túng và sang chỗ Irina. Thiếu nữ Alchemist ấy dùng Spirit hộ vệ dạng ống nghiệm tuôn ra dòng nước lơ lửng. Những ai bị thương được chạm bởi dòng nước đó thì dần lạnh lặn thương tích. Anna thì chĩa cây búa ngoại cỡ vào những thương binh, giúp họ hồi phục mọi thương tích. Cuối cùng là Dta, cậu ta phát ¼ trái đỏ Gulthias như phát táo, giúp ai cũng ăn chúng cũng được khỏe và hồi phục hoàn toàn.
“Bên em thuận lợi chứ?” Tôi hỏi tình hình.
“Vâng, phần lớn họ đều đã được chữa lành.” Irina nói với biểu cảm có chút phức tạp.”Chỉ là… những người đã ngã xuống thì xem ra em phải cần chuẩn bị cả Philosopher Stone (hòn đá hiền triết)…”
“Em chuẩn bị được à?” Tôi hỏi với chút ngạc nhiên.
“Vâng, có Relic trong tay thì em hoàn toàn có thể!” cô ấy gật đầu nói đầy tự tin song lại chuyển sang khép nép.”Tuy… em chưa thử… nhưng là Relic và do anh làm thì em tin là có thể!”
“Đừng đánh giá anh cao thế… anh chỉ tạo nguyên liệu thôi, người rèn chúng là Alex...”
Tôi gãi nhẹ má có chút lúng túng. Dù đúng là hiện giờ tôi có thể gây ảnh hưởng thực tại, song vẫn đầy hạn chế. Dẫu vậy, Irina vẫn đề cao tôi quá.
Sau một lúc chữa trị, tôi cùng Irina đi ra bên ngoài pháo đài. Em ấy cắm Relic xuống đất và dùng Spirit hộ vệ nước để thực hiện quá trình tinh luyện. Sau một lúc, những hòn đá trông như pha lê đỏ mọc lên mặt đất, những viên Philosopher Stone. Tạo vật tuyệt đỉnh để làm nguyên liệu chuyển đổi vật chất kiêm luôn thuốc trường sinh trong Alchemy.
“Thành công rồi!” Irina nhãy cẫng lên mừng rỡ
“Tuyệt vời…”
(nhạc: QuelI->{ein te hyme}; (short ver.) _ Ciel nosurge)
Tôi nhìn những hòn đá ấy mà trầm ngâm. Chúng là thứ mà tôi ráng tạo ra khi còn trong game Subla. Khi ấy, tôi đã tuyệt vọng vô cùng để tìm cách hồi sinh Irina. Với một kẻ mù hóa học và Alchemy như tôi thì việc tạo được nó thật sự là một phép màu.
“Anh sẽ đi hồi sinh mấy thuộc hạ, em tạo được bao nhiêu thì hãy tạo. Sẽ có lúc cần.” tôi nói ra ý tưởng của mình.
“Em hiểu rồi.”
Trong khi Irina tiếp tục tạo thẹm Philosopher Stone, tôi đi vòng vòn dùng spell Wish – Resurrection để hồi sinh những Kobold, Orc, Goblinoid đã gục ngã. Tất cả vết thương, chi, hay bộ phận vụn nát của chúng đều đã lành lặn như mới
“Uh? Chẳng phải mình đã chết rồi sao?”
“Lũ Devil đâu rồi!?”
“Ah, chúa tể Gruumsh!”
Ngay khi chúng trỗi dậy và ráng nhận diện chuyện gì xảy ra thì nhận ra tôi đang ở đây. Spell này tuy hồi phục tốt, song thể trạng của những người hồi sinh sẽ hơi yếu đi so với lúc đầu. Cần phải nghỉ ngơi 2-3 ngày liên tiếp thì mới bình phục được.
[Trận chiến đã kết thúc, các ngươi đã chiến đấu rất tốt.] tôi nói lời trấn an.[Giờ hãy đi nghỉ ngơi hồi sức, tận hưởng rượu ngon và thịt béo ngậy tại pháo đài đi. Các ngươi xứng đáng với điều đó.]
“Đạ ta chúa tể Gruumsh vĩ đại!”
“Đi mở tiệc thôi!”
“Lũ Fiend đã biết mụi vị đại bại khi đối đầu với chúng ta và chúa tể Gruumsh vĩ đại!”
Những thuộc hạ của tôi vui mừng thi nhau chạy về pháo đài để được ăn uống free. Không trách được khi chúng đã phải đối đầu những kẻ thù đông và mạnh hơn chúng nhiều. Dẫu vậy, việc chúng vẫn có thể lạc quan đến thế dù mới trải qua cái chết đau đớn thì rất đáng khen.
“Nhìn khung cảnh này hoài niệm thật.” Irina đi đến cạnh tôi mà nhìn trầm ngâm.
“Hoài niệm?” tôi thắc mắc nó gợi lại điều gì.
“Nó giống như ngày trước, khi em và anh phiêu lưu.” em ấy vén tóc lên mà cười nhẹ.”Anh đã chiến đấu anh dũng, như một anh hùng, một vị thần. Và những người được anh cứu giúp cũng mừng rỡ giống như lúc này vậy.”
“Vậy sao…”
Nghe thiếu nữ Alchemist ấy nói, tôi mới thấy khung cảnh này đúng là có phần tương đồng. Với tôi mà nói, điều đó có lẽ sẽ không bao giờ xảy đến nếu không được đồng hành cùng Irina vậy. Không có em ấy, có lẽ tôi chỉ là một gã anh hùng lạc quẻ và xấu tính ở đâu đó, hoặc là đã gục ngã ở cái hang Kobold rồi.
“Là nhờ có em cả.” tôi cười nhẹ đáp và nắm tay Irina.
“Huh, thật sao?” cô ấy ngạc nhiên trước lời nói đó.”Tất cả những gì em đã làm là gọi anh đến thế giới em và làm phiền anh suốt…”
“Đừng hạ thấp mình như thế.” Tôi nâng nhẹ tay Irina lên mà hôn nhẹ. “Em là người đã tạo ra một Han chọn làm anh hùng đấy, đừng quên điều đó.”
“…Nhưng… anh chính là người đã trao cho em dũng khí để làm nên mọi thứ cho đến lúc này…” em ấy nắm chặt tay tôi bằng cả đôi tay.”Không có anh, em chẳng thể đi xa đến tận lúc này. Anh chính là người đã trao cho em dũng khí để làm được điều đó!”
“Em lại khiêm tốn quá rồi.”
Tôi cười nhẹ trước lời tán dương quá lớn ấy. Nó khiến tôi đặt câu hỏi, nếu cả nhận định của Irina lẫn mình đều đúng thì liệu đây có phải gọi là sự hoàn thiện bản thân của một cặp đôi đang yêu không?
[Khá khen cho tên tội nhân, dẫu đã phạm trọng tội song vẫn đối đầu với kẻ thù của nhân loại và thần linh.]
Bất thình lình, một giọng nói vang lên từ trên bầu trời.