• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(nhạc: Ocarina of Time Medley - Super Smash Bros. Ultimate)

“Giọng nói đó là sao?” Irina lo sợ khi nghe âm thanh đó.

“…Đây không phải thần giao cách cảm bình thường!”

Tôi dùng Detect Magic (cảm nhận ma thuật) và cảm thấy nguồn năng lượng ma thuật rất lớn. Nó tỏa sáng rõ trên bầu trời, cảm giác nó mang lại có gì đó tương đồng với lúc tôi và mọi người đặt chân vào lãnh địa của Cosmo! Giây tiếp theo, những Empryrean và những Celestial khác xuất hiện trên bầu trời. Giữa họ là một thực thể hình người có cánh tỏa hào quang chói sáng tựa ánh mặt trời. Người đó trông cứ như một Angel (thiên thần), song cảm giác tỏa ra có gì đó rất, rất to lớn hơn thế!

[Cuối cùng chúng ta đã gặp mặt.] Người đàn ông trông có vẻ là thủ lĩnh những Celestial nhìn nghiêm nghị về phía tôi.

[Ông là?] Tôi dùng thần giao cách cảm mà hỏi.

[Ta là một trong 4 vị thần kiến tạo và cai quản thế giới này. Nagib, Deity of Space, Old Demon Lord, Tyrant of Abyss.]

“…Huh!?”

Tôi ngỡ ngàng trước màn giới thiệu quá trái ngược đó. Bỏ qua việc đó cũng là một vị thần, và là mục tiêu mà Alex chắc chắn nhắm đến. Thế nhưng, lý nào một người trông tỏa sáng như thiên thần lại là Demon Lord (chúa quỷ) thế!?

[Với thế giới, các ngươi đã phá hủy thời gian, sự chuyển đổi ngày và đêm, chuyển giao của ngày và mùa.] Nagib trừng đôi mắt sáng như phát ra lửa về tôi.[Và với ta, ngươi đã tước đi người ta vô cùng quan trọng!]

Trước lời mô tả đó, tôi nhận ra đây chính là Demon Lord đề cập trong quá khứ của Cosmo! Có lẽ sự thay đổi vai trò, liên kết Chaotic Evil thành cái khác nên hình dạng một Fiend đã thay đổi. Hoặc người đàn ông này đã thay đổi để có thể gần hơn người mà ông ta vô cùng yêu quý?

[Ngươi hiểu nhanh đấy.] Nagib nói như hiểu rõ tôi đang nghĩ gì.

“Ngài cần gì ở chúng tôi?” Irina hỏi, dù cũng sợ hãi nhưng cô ấy cũng giữ được sự bình tĩnh mà không hoảng loạn.

[Sự trừng phạt của tên tội nhân.] Deity of Space đáp với tông giọng như đang kìm nén sự phẫn nộ.

[…Để trả thù tôi?] tôi hỏi điều xem ra hiển nhiên nhất.

[Ta chắc chắn sẽ làm thế.] Nagib nhắm mắt với cặp lông mày nhíu lại giây lát.[ Đó là ngày xưa. Còn lúc này, ta chỉ mang đến sự trừng phạt thích đáng cho kẻ phạm tội, như một sự công bằng cho thế giới này.]

“…” tôi hiểu ra nghiệp chướng của mình đã đến, song không biết nên nói gì.

[Dẫu đã phạm tội, song ngươi cũng đã có công trong việc chiến đấu với kẻ thù của ta, bảo vệ thế giới này. Vì thế, thay vì hình phạt tối cao của ngươi đáng lẽ là cái chết của cả hồn xác, thì sẽ là sự lưu đày, với sự lựa chọn.] Nagib nói với gương mặt trông bình tĩnh hơn.

[ …Vậy hình phạt đó chính xác là gì, và lựa chọn là gì?] tôi lo lắng xen lẫn tò mò mà hỏi.

[Hình phạt là sự lưu đày vào cõi ác mộng cho tới khi kẻ đó tìm được đường ra. Ngươi có thể lựa chọn, hoặc toàn bộ thuộc hạ của ngươi gánh chịu, những người thân thương nhất của ngươi, hay chính ngươi? Tất nhiên, ngươi cũng có quyền phản kháng ta để đoạt lại tự do của ngươi, thậm chí là đối đầu ta.] Deity of Space đó nói như đang thử thách lương tâm của tôi.[Hỡi tội nhân, lựa chọn của ngươi là gì?]

Nói trước lời đó, tôi tự hỏi đó là một sự lựa chọn của tôi, hay là tòa án lương tâm? Tất nhiên tôi biết, việc đối đầu một vị thần này dù thắng hay thua sẽ có mất mát. Tôi đã quyết tâm thay đổi nên tôi chắc chắn sẽ không đi chống lại Nagib chỉ vì sự ích kỷ của bản thân!

“…Hãy để em bị lưu đày đi, Han!” Irina bất chợt quay sang tôi.

“Em nói cái quái gì vậy!?” tôi hoảng hồn khi nghe ý tưởng đó.

“Nếu như gia đình anh cũng bị, em sẽ bảo vệ họ và tìm cách thoát nơi đó!” cô ấy nắm lấy tay tôi cùng đôi mắt khẩn cầu.”Anh phải ở đây, thế giới này và mọi người cần anh!”

“…”

Tôi ngỡ ngàng khi Irina lại hạ quyết tâm đến thế. Cô ấy thật sự đi xa thế chỉ để thế tội cho tôi sao!?

“Em không cần phải đi xa thế đâu, Irina.” Tôi lắc đầu và nắm chặt lấy tay em ấy.”Em đã vất vả nhiều vì anh rồi…”

“Không đâu.” Em ấy nhẹ nhàng lắc đầu và nhìn tôi trìu mến.”Anh đã phải gánh vác nhiều rồi, xin hãy để em san sẻ gánh nặng ấy cùng anh.”

“…Cảm ơn em, Irina.”

Xúc động bởi lời nói ấy, tôi ôm chầm lấy Irina. Những lời thiếu nữ Alchemist này động viên đã trút bỏ đi nỗi lo sợ trong lòng tôi. Những viễn cảnh tồi tệ mà tôi nghĩ đến được thế chỗ bằng lời nói đầy mạnh mẽ của Irina.

“Em sẽ ổn thôi, em mạnh mẽ hơn bề ngoài rất nhiều mà.” Irina cũng vòng tay ra sau ôm lấy tôi.

“Anh biết.”

Tôi vuốt nhẹ mái tóc của em ấy mà biết ơn. Sau cái ôm ấy, tôi đã có được dũng khí để đưa ra quyết định cuối cùng.

[Vậy, lựa chọn của ngươi là gì?] Nagib chờ đợi câu trả lời của tôi.

[Nó rất rõ ràng rồi mà.] tôi hít một hơi lấy dũng khí đã được Irina tiếp cho mà nói.[Tội ai người nấy chịu, tôi sẽ tự mình nhận án phạt của mình!]

“LHAN!?” Irina hốt hoảng khi nghe lựa chọn đó.

[Trả lời tốt lắm.]

Zap

Nagib gật nhẹ đầu có chút hài lòng. Ông ta chỉ ngón tay về phía tôi, một tia sáng chiếu thẳng đến và khiến cả người tôi đờ đẫn hoàn toàn, ý thức rồng tuếch, và rồi cả cơ thể tôi chìm vào giấc ngủ.

“LHan, LHan!” Irina vội đỡ tôi khi bị ngã xuống mà lay dậy.”Làm ơn, đừng đi một mình chứ, LHan!”

[Ta đã hiểu phần nào tại sao cô ấy lại chọn hắn làm nhà vô địch.] Nagib nhìn mà nói.[Giờ linh hồn hắn đã ở bị lưu đày tới Dream Plane. Hắn có trở lại được hay không hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân và các ngươi chăm sóc cơ thể không hồn đó. Còn giờ, ta sẽ trở lại công việc của mình.]

“LÀM ƠN, HÃY ĐỢI ĐÃ!” thiếu nữ Alchemist kêu lên trước khi Deity of Space rời đi.”Nếu có thể, ngài hãy lưu đày tôi cùng chỗ anh ấy được không, làm ơn!”

[…Ngươi chắc chứ?] Nagib nhìn và hỏi sau giây lát suy nghĩ.

“Tôi cầu xin ngài đấy!” Irina cúi đầu. “Tôi không thể để anh ấy phải chịu đựng một mình được.”

[…Ta hiểu rồi.] Deity of Space nghe vậy liền chỉ tay về phía thiếu nữ ấy. [Ta sẽ cho ngươi toại nguyện.]

Zap

Bụp

Bị chiếu tia sáng từ ngón Nagib, Irina ngã lên vào người tôi và cũng chìm vào giấc ngủ sâu.

[Trong một ngày mà gặp cả người được cô ấy chọn và giống cô ấy đến thế… liệu đây có phải là số phận?] Nagib nhìn hai người bọn tôi mà trầm ngâm.[Ta tự hỏi, liệu đây có phải là phương pháp tốt nhất, cho thế giới này?]

Deity of Space ấy nói rồi vỗ cánh. Người đàn ông đó biến mất cùng những Empryrean của mình. Để lại hai kẻ hồn bị lưu đày đến cõi ảo mộng, còn xác vẫn tại nơi này.

--- Tại Dream Plane---

“… Vậy đây là nơi cùng chỗ Sandman với Nyarlahotep bảo kê à?”

Tôi nhìn xung quanh cái vùng đất này mà đặt câu hỏi. Không gian là cánh đồng cỏ với có chút sương hoặc mây dưới đất. Có sự không hề đồng đều nơi đây, chỗ là sa mạc, chỗ toàn nước biển, nơi là băng trôi nữa. Các sinh vật thì rất nhiều, từ người, động vật, cho tới mấy sinh vật giả tưởng. Cả thảm thực vật ở đây cứ như một sự trộn lẫn từ hiện thực, ảo mộng, cho tới ác mộng. Tôi tự hỏi nơi này có phải nơi mà những người chìm vào giấc ngủ sẽ đến và rời đi khi tỉnh lại không?

“Chỗ này điên thật …” tôi nhận xét sau vài phút quan sát. “Và mình không rõ sẽ kẹt tại nơi đây bao lâu đây…”

Tôi triệu hồi cây búa điện Spirit hộ vệ ra dùng Wish- Simulacrum và dùng bản sao để thử dùng Gate. Thế nhưng, không cánh cổng nào tạo ra được. Tôi chuyển sang thử dùng vài spell di chuyển sang chiều không gian khác, nhưng đều bất thành. Cả Remove Curse (tháo dỡ lời nguyền), Dispel Magic (xua tan ma thuật) lên bản thân rồi dùng spell dịch chuyển lần nữa, song chẳng có gì xảy ra.

“Có vẻ do hình phạt của Nagib nên phương pháp như dùng spell không tác dụng.” Tôi đưa ra kết luận sau một lúc thử nghiệm các spell khác.”Coi bộ phải tự cuốc bộ và tìm cái portal đàng hoàng nào đó tại đây để về nhà…”

“…Là anh phải không, Han?”

“Hm!?”

Tôi giật mình khi nghe giọng của Irina từ phía sau. Quay lại nhìn, tôi ngỡ ngàng khi đó đúng là cô bạn gái Alchemist của tôi!

“May quá, tìm được anh rồi!”

Bụp

Irina nước mắt giàn giụa và ôm chầm lấy tôi.

“Irina, sao em lại ở đây!?” Tôi sững sờ khi không hiểu nỗi sao cô ấy lại bị đến nơi lưu đày này.

“Em đã cầu xin ngài Nagib.” Em ấy nhìn tôi song lại vô cùng nhẹ nhõm.”Em đã sợ sẽ lạc mất anh. Thật tốt khi anh đã ở đây.”

“Sao em lại làm thể chứ!?” Tôi đặt hai tay lên vai em ấy mà vô cùng căng thẳng.” Đây là hình phạt cho tội lỗi của anh, em không có lý do gì phải bị vạ lây cả!”

“Em đã hứa rồi mà.” Irina nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay tôi mà trấn an.”Anh không phải một mình chịu đựng nữa, em sẽ luôn bên cạnh anh và cùng vượt qua mọi khó khăn.”

“ …Em ngốc thật mà.”

Tôi khụy xuống mà khóc mà thấy tội lỗi. Cớ sao em ấy lại phải liều lĩnh tới thế chứ? Cô ấy là người tốt, là người anh hùng và thật sự đã cứu giúp nhiều người. Tôi đã quyết tâm lựa chọn tự mình chuộc tội để không ai phải chịu khổ thay tôi.

“Xin lỗi vì đã tự ý làm thế…” Thiếu nữ ấy quỳ nhẹ xuống và ôm lấy đầu tôi vào lòng em ấy mà vỗ về. “Em đã quá ích kỷ… nhưng em không muốn phải mất anh lần nữa… xin lỗi…”

“Là anh phải xin lỗi mới đúng…”

Tôi ngước lên và nhìn Irina. Đôi mắt em ấy trong vắt, không có chút nghi hoặc oán trách. Đôi mắt ấy chỉ nhìn tôi cùng sự thân thương.

“Và… cảm ơn đã vì anh mà đến tận đây…” tôi bĩnh tĩnh lại mà đứng dậy và giơ tay lên.

“Giống như anh đã cất công tìm lại em sau 3 năm.” Irina cũng mỉm cười mà nắm lấy tay tôi để được kéo đứng dậy.

“Ở đây anh bị hạn chế khả năng dùng spell đi sang chiều không gian khác.” Tôi nói và thử triệu hồi Relic dạng dao của mình, song không thành.”Và coi bộ là cả vũ khí của anh nữa.”

“Vậy sao…” Irina cũng làm thử và triệu hồi ra bộ túi ống nghiệm Spirit của em ấy.”…Xem ra cả cây gậy Relic của em cũng không gọi được.”

“Và chúng ta cũng không có Bag of Holding nốt.” tôi nhún vai nói.”Hơi tiếc khi không thể đem theo mấy magic tool theo được, cả giáp Adamantine nữa.”

“Không sao, em còn khả năng điều khiển nước thì chúng ta vẫn ổn.” Em ấy gật đầu mà nói cùng tinh thần vô cùng lạc quan.

“Well… dù gì đi nữa thì phần lớn sức mạnh anh vẫn còn nên sẽ ổn thôi.” Tôi cũng ráng nghĩ tới hướng lạc quan.” Và chúng ta mới hạ đám Devil mạnh kinh dị, có khi được mạnh hơn chút (lên level).”

“Mạnh hơn? Ý anh là… kiểu như lên level á?” Irina hỏi khi ráng nhớ luật trong DnD.

“Phải,” tôi giơ ngón like lên.”thành ra chúng ta không hẵng là trong tình trạng bất lợi khi bị đưa lưu đày.”

“Đó quả là tin tốt.” thiếu nữ Alchemist ấy gật gù rồi bước đi vài bước.” Vậy chúng ta khởi hành nào, không thể để mọi người đợi quá lâu được!”

“Phải.”

Tôi bước đi theo Irina. Không rõ đâu là điểm cuối của nơi này, vùng đất không chắc theo các quy tắc thông thường. Đây sẽ là một chuyến đi không rõ sẽ mất bao lâu để trở về. Cũng như chẳng rõ chúng tôi sẽ đổi mặt những gì trong chuyến lưu đày này.

--- Tại Australia, làng Olzug, Hampton Park ---

[… Tệ rồi đây.]

Sau khi thấy tên cộng sự và Irina đi đâu quá lâu, tôi mới cho thuộc hạ đi tìm. Thứ tôi nhận được là cả hai hoàn toàn ngủ và chẳng cách nào tỉnh lại được! Treant của Dta đã hỏi những cái cây xung quanh thì chúng nói rằng một vị thần đã đến và giáng hình phạt lên Han và Irina! Cả hai đã bị lưu đày vào giấc ngủ gần như vĩnh hằng, ý thức mắc kẹt tại Plane khác!

“Có cách nào cứu chị Irina và ổng không vậy!?” Skoll nắm chặt tay Irina và nhìn tôi đầy cầu khẩn.

[Tin xấu là anh đã dùng Alter Reality rồi, và họ vẫn chẳng tỉnh lại…] tôi thở dài và cúi đầu như vị bác sĩ đã phẫu thuật không thành.

“Không thể nào…” cô nhóc sói cụp đôi tai sói lại trong tuyệt vọng.

“Phép thuật của anh cũng mạnh như Han mà không thể luôn sao?” Iro ráng giữ bình tĩnh hỏi tôi.

[E là do anh không mạnh bằng vị thần đã trừng phạt họ, thành thử ra kể cả dùng cùng một loại sức mạnh thì kẻ mạnh hơn sẽ áp đảo hơn.] tôi giải thích theo kết luận của bản thân.

“…Han, Irina…” cô nàng báo Barbarian nhìn đượm buồn vào cả hai người đang ngủ.

“Cả trái hồng ngọc của Gulthias Tree cũng bó tay…”

Dta nói sau khi đã xay trái ma thuật và giúp Han lẫn Irina uống. Tất nhiên là bệnh nhận vẫn liệm, bác sĩ Druid của bọn tôi cũng đã bó tay chấm com.

“Giờ phương pháp khoa học nhất với trợ giúp phép thuật là sao chép bộ não họ rồi cấy vào cơ thể mới, hoặc lắp não sang cơ thể mới.” Dta đưa ra giải pháp theo cách hợp lý nhất cậu ta nghĩ ra.

[Có điều hai người này chưa chết, còn sống nhăn răng. Hồn thì bị sang Plane khác rồi.] tôi nhún vai đáp.[Chứ bị chết và hồi sinh thì dễ òm, Han đã khiến chúng ta có trò hồi sinh cả rồi. Còn giờ tạo hồn xác mới hoàn toàn thì… yếu hơn hàng gốc nhiều. Chưa bao hàm thêm vấn đề nếu người gốc trở về giữa chừng thì khá phiền. Mánh này không những công toi mà sau đó phải chuẩn bị thêm cuộc sống khác cho bản sao hoặc hàng gốc nữa.]

“Thế thì đúng là nan giải thật.” anh bạn Druid thở dài.

“Chúng ta có thể làm gì đây, ông anh Sabata?” Anna nhìn tôi với sự hụt hẫng.

[Thú thật thì tới spell mạnh nhất bó tay thì phương pháp giải quyết gần như không.] Tôi xoa cằm mà nói ra thứ suy nghĩ được trong đầu.

“Là gì thế?” cô bé Warlock nhìn tồi đầ trông đợi.

[Tình cảnh vô vọng thì cần giải pháp vô vọng rồi ~.] tôi giơ bàn tay nắm chặt mà nói tràn đầy sự tự tin và lạc quan. [Hãy cùng đi tìm khắp thế giới này xem, có khi chúng ta sẽ tìm được lời giải đáp ~.]

“Có khả thi không đó?” Skoll nhìn tôi trong ngờ vực.

[Ai có ý tưởng hay hơn thì cứ phát biểu ~.] tôi nhún vai đáp.

“Có thì tôi chẳng phải đau đầu như lúc này…” cô nhóc sói mím môi trong khó chịu.

[Nhóc không cần tin ở anh, hãy tin vào Irina, tin vào cộng sự của ta ~.] tôi hướng ánh nhìn về cặp đôi cộng sự của mình một cách đầy hy vọng.

“Nếu thật sự là thế thì chúng ta đi nào!” Iro mới nghe vậy liền đứng dậy tính đi.

“Đi nào, tìm cách giúp hai người họ!” Anna cũng gọi ra cây búa cỡ khủng ra mà chuẩn bị đi.

[Bình tĩnh nào hai quý cô.] Tôi vội giữ vai hai cô gái lại.

“Không phải chúng ta nên nhanh chóng đi sao?” Iro quay lại và nghiêng một bên đầu.

“Bộ ông anh sợ hay gì à?” Anna tỏ ra thiếu kiên nhẫn.

[Chúng ta không nên đi thiếu chuẩn bị như vậy.] tôi vỗ vai hai cô gái trấn an. [Chúng ta cần bàn luận sơ sơ lại vài thứ với những người ở làng, cũng như để lại vài quân lực và mang theo vài người cần theo.]

“Quả là vậy… không có lão Han ở đây thì con rồng xanh kia sẽ không ai quản cả.” Skoll cũng hiểu ra lý do cho hành động này của tôi.

Sau một hồi bàn luận thì chúng tôi quyết định tách nhóm ra để đẩy nhanh tiến độ tìm kiếm. Sẽ có hai nhóm tìm kiếm, gồm Skoll và Iro, Anna và Dta. Tôi cũng đi theo bọn họ bằng bản sao của mình.

Tôi mất vài ngày để tạo ra vài bản sao của mình bằng Alter Reality. Đồng thời tạo các bản sao của mình có kết nối tâm trí như hive mind (tâm trí tổ ong), giúp cho việc chia sẻ thông tin tối đa mà vẫn trợ giúp được nhóm cũng như quản lý làng Olzug. Trong thời gian đó, tôi cũng đã giải thích tình hình với những thủ lĩnh của làng, họ tuy bối rối nhưng cũng ráng thích nghi. Thế nhưng, gia đình tôi thì vô cùng lo lắng khi nghe việc Irina và Han rơi vào tình trạng “sống thực vật”. Tuy họ có phần suy sụp, nhưng tôi cũng đã trấn an nên họ cũng nguôi ngoai phần nào. Dù muốn hay không thì đây là một chuyến đi bất đắc dĩ, cho cả bọn tôi với Han và Irina.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK