Chương 53
Bóng người đột ngột xuất hiện, phóng đại trước mắt khiến tôi không thể kiềm chế mà hét lên. Người đó đứng ngược sáng, tôi không thể nhìn rõ gương mặt. Cái tay nặng nề chạm vào vai tôi, tôi không kịp lùi lại thì cổ tay bị giữ lại.
"Tao mà, hét cái gì mà hét!"
Là giọng nói thánh thót của cô chim Hoạ Mi. Trái tim tôi chưa thể ổn định, tức giận mắng nó:
"Mẹ mày, làm sao sợ gần chết, tưởng ma!"
"Có con ma nào xinh đẹp như tao không? Thôi tao cho mày xem món quà siêu to khổng lồ tao cất công chuẩn bị tặng riêng mày đây."
Hạ Mi nói rồi kéo tôi sang căn phòng khác. Khung cảnh trước mắt khiến tôi hoảng sợ, hét lên lần hai:
"Á!!!"
Hạ Mi nhanh chóng dùng tay bịt chặt miệng tôi lại, ngăn tiếng hét không phát tán quá to.
Tôi trợn tròn mắt, run rẩy nhìn hai con người đang bị chói chặt trên ghế, cảnh tượng quá đáng sợ.
Miệng tôi lắp bắp không thành tiếng:
"M... Mi, cái gì thế này?"
Hạ Mi nhìn tôi, gương mặt hết sức bình tĩnh, thản nhiên trả lời:
"Quà tao tặng mày đấy, bắt được hai đứa này vào đây mất công lắm đấy!"
Tôi quay ra nhìn, hai người này chính là Phạm Quỳnh Anh và Trịnh Văn Nam. Chân tay bọn họ đều bị chói bằng dây thừng, cố đinh trên ghế, miệng bị dán băng dính, riêng Trịnh Văn Nam còn bị nhét thứ gì đó rất to vào miệng, tôi biết vì miệng anh ta đang phồng lên, bên ngoài dán nhiều lớp băng dính dày cộp. Quần áo bọn họ xộc xệch, có chỗ còn bị rách, cả người bẩn thỉu, thảm thương. Ánh mắt hai người họ hình như biểu hộ rất nhiều nỗi sợ hãi, hoảng loạn. Tâm trí tôi rối bời, tôi nhìn Hạ Mi, bạn tôi bị ma nhập hay sao?
"Mày bị hâm à? Sao mày lại làm thế này?"
Hạ Mi nhăn mặt, phụng phịu nắm tay tôi:
"Tao cất công lừa bắt bọn họ, cho mày thích làm gì bọn cặn bã này thì làm. Không cảm ơn tao thì thôi lại còn..."
Tôi hoang mang tột độ, đây không phải Hạ Mi mà tôi quen biết từ trước, cả người nó toả ra thứ gì đó rất khác lạ, lạnh lẽo, có chút độc ác.
"Không, tao không cần đâu, mày thả bọn họ ra đi! Nghe tao đi!"
Tôi van nài, chân thành cầu xin Hạ Mi. Đây không phải điều tôi muốn, tôi không muốn trả thù gì hết. Trịnh Văn Nam đã nhận cái giá quá đắt rồi, hắn bị đánh đến bầm dập người không ra người, quỷ không ra quỷ, phải mang vào bệnh viện cấp cứu trong tình trạng không tỉnh táo. Phạm Quỳnh Anh cũng chỉ là một nạn nhân của hắn, đầu óc chị ta có ngu nhưng là do Trịnh Văn Nam điều khiển thôi, tôi cũng đã tát chị ta một cái rồi. Tôi không muốn đụng chạm đến hai người này nữa, điều tôi muốn là có thể sống yên ổn, tôi không muốn Hạ Mi bạn tôi trở thành một con người xa lạ như thế này.
"Từ bao giờ mà mày nhân từ vậy Ninh Dương Hạ Linh?"
Hạ Mi tỏ ra ngạc nhiên, hỏi tôi. Ánh mắt này chưa bao giờ tôi thấy qua. Trước kia khi nhìn vào mắt nó, tôi luôn thấy nó là một đứa hồn nhiên, hiền lành, đáng yêu. Bây giờ thì không, nó lạ quá.
"Mày bị ma nhập sao Mi? Mày bị sao vậy? Đừng như thế nữa mà."
Tôi luống cuống, ăn nói cũng lẫn lộn. Chân tay không biết phải để đâu, khuya múa loạn xạ. Tôi thật sự không muốn Hạ Mi như này đâu.
"Tao không làm sao cả? Tao đang giúp đỡ mày mà? Mau cảm ơn tao đi!"
"Mày điên à Mi? Mau mau về nhà ơi tao, thả họ ra!"
Khoé miệng Hạ Mi cong lên, tự nhiên nó cười khiến tôi càng khó hiểu. Lạy trời, tôi phải làm thế nào đây?
"Mày mau trả thù bọn họ đi, để phát hiện thì không hay đâu Linh!"
Hạ Mi không nghe lời tôi, nó chỉ làm theo suy nghĩ của nó.
"Tao không cần mà, đi về với tao!"
Tôi kéo tay nó đi, sức tôi dùng đủ lớn nhưng Hạ Mi lại không nhúc nhích. Nó giữ tôi lại, đấy tôi ngồi lên trên cái bàn đầy bụi bẩn, phân chuột, phân chim đầy rẫy, nhưng tôi không quan tâm. Nó giữ vai tôi, nhìn thẳng vào tôi:
"Mày sợ đúng không? Vậy để tao giúp mày xử lí bọn họ nhé, yên tâm mình tao làm là được, mày sẽ không ảnh hưởng gì đâu Linh."
Nó gật gật đầu thuyết phục tôi. Tôi run đến nỗi hai hàm răng va lậc cậc vào nhau, liên tục lắc đầu phản đối, mong rằng Hạ Mi sẽ thấu hiểu mình, đừng làm điều gì sai cả.
Tôi cứ như bị một cái bóng vô hình giữ chặt, không thể cử động, trơ mắt nhìn Hạ Mi đang chậm rãi tiến lại hai con người kia. Trên tay nó từ đâu đã xuất hiện một cái dao.
Phạm Quỳnh Anh liên tục la hét, nhưng chỉ đọng lại trong cổ họng:
"Ưm... ư... ứm!!!"
Tôi biết chị ta cũng sợ hãi, có thể nhìn thấy bờ vai đang run lẩy bẩy kia, ánh mắt đã long lanh mọng nước.
Hạ Mi cầm tóc của Phạm Quỳnh Anh, giơ lên trước mặt tôi.
"Hôm nọ dám giật tóc mày, để tao xẻo tóc của chị ta đi nhé?"
Phạm Quỳnh Anh nghe xong càng hoảng sợ, lắc đầu nguây nguậy, nước mắt đã trào ra.
Tôi không thể cử động nổi chân tay, chỉ có thể mở miệng ngăn cản:
"Đừng Mi à, nghe tao đi, dừng lại đi mà..."
Hạ Mi như phớt lờ lời của tôi, lưỡi dao sắc nhọn cứa vào nhúm tóc nó cầm, từng sợi tóc rơi xuống càng nhiều cũng như sự tuyệt vọng của tôi càng lúc càng lớn. Mái tóc dần trở nên lổm chổm, cuối cùng tôi mặc kệ mũi dao nhọn, lao vào giữ chặt Hạ Mi, cầu xin:
"Đừng mà, mày bình tĩnh có được không? Đừng làm như vậy nữa, tao không cần mày phải trả thù cho tao đâu."
Hạ Mi đẩy tôi ra, từ tốn:
"Mày nói gì cơ? Đừng giả nai nữa, tao biết mày ghét bọn này mà, tao đang muốn giúp mày đấy! Mày có thấy ai tốt như tao chưa?"
Tôi thẫn thờ, từng lời từng chữ giống như mũi tên nhọn đâm thẳng vào tai tôi. Khi tôi định thần lại thì tôi đã bị Hạ Mi chói lại trên ghế, nó xoa xoa mái tóc tôi:
"Ngồi yên, đừng gây phiền phức, tao sẽ giúp mày xử lũ chó chết này."
Hạ Mi tưởng chừng đã bị một con ác quỷ nhập vào, vô cùng khát máu, đáng sợ, điên rồ. Căn nhà này phải chăng đã có ma thật? Làm ơn điều đó hãy trở thành sự thật đi, tôi không tin bạn tôi lại có cái tính cách này đâu.
___còn___