Chương 87
Quả đúng như hắn nói, ngay ngày hôm sau, vừa đến trường chúng tôi đã nghe được tin cháu trai tập đoàn Nhi Mun chuyển từ trường quốc tế KQS sang ngôi trường bé nhỏ, thanh bình này học. Chưa ai biết lí do là gì cả. Trần Đức Bon cũng thật đáng sợ mà, chưa đến một ngày đã tra ra thông tin của hắn rồi chuyển luôn đến trường LQ B học.
Tôi đành phải nắm tay hắn động viên, an ủi:
"Đừng lo mà, anh ta không dám làm gì cậu đâu, fan cậu sẽ giết chết."
Hắn lắc đầu bất lực:
"Linh chưa biết hắn ta đạt quán quân Karate cấp quốc gia à? Cả trăm đứa con gái cũng không đánh nổi đâu."
Tôi nuốt nước bọt, quả thật đáng sợ, đến hắn còn dè chừng thì tôi hiểu được mức độ kinh khủng của Trần Đức Bon rồi.
Đang trên lớp, nắm tay nhau cũng phải dè chừng liếc ngó khắp nơi ý, sợ có ai phát hiện ra thì toang.
"Chắc không sao đâu, đừng lo..."
Hắn nhướng người, ghé vào tai tôi thì thầm:
"Linh có thể hôn tôi một cái được không?"
Tôi lườm hắn:
"Giờ này còn hôn với chả hít."
Nhưng sau cùng vì thương hắn, tôi vẫn làm theo. Hắn nằm xuống bàn giả vờ ngủ, thực chất cái môi đang chù ra chờ đợi cái hôn từ tôi. Tôi nhìn xung quang, khi không có ai để ý thì lập tức đưa môi áp vào môi hắn. Được hôn, hắn cười tít mắt, chẳng còn chút sợ hãi nào trên mặt nữa.
Tôi và hắn cứ nghĩ vài ngày sau Trần Đức Bon mới đến tìm, nhưng không! Ngay giờ giải lao đầu tiên anh ta đã sân si tới tận lớp tôi. Anh ta lớn hơn chúng tôi một tuổi. Bị cong rành rành như thế mà lũ con gái vẫn bám đuôi suýt xoa khen ngợi. Anh ta thì luôn trầm tĩnh, không chút dao động với các mĩ nữ. Tiếc thật, nếu Trần Đức Bon có giới tính bình thường chắc anh ta đã hạnh phúc bên người con gái xinh đẹp nào đó rồi, ai ngờ đâu anh ta lại nhìn trúng thằng người yêu tôi chứ.
Dáng đi của Trần Đức Bon rất chuẩn mực, đôi chân dài khoẻ khoắn cứ thể thong thả bước đến chỗ tôi và hắn. Tôi hoàn toàn không tồn tại, trong mắt anh ta chỉ có Trần Mạnh Toàn mà thôi.
"Toàn, tôi đã tìm được em rồi."
Trần Đức Bon kích động nói. Đám đông đi theo bắt đầu xôn xao bàn tán.
Tôi nhìn hắn, mặt hắn tối sầm, giọng tựa như mang theo hơi lạnh ở Nam Cực về:
"Tôi không có thời gian đùa giỡn với anh."
"No, tôi đang nghiêm túc với em mà."
"Đây là lớp tôi, phiền anh đi ra ngoài."
Hắn không nể nang mà đuổi anh ta đi. Trần Đức Bon không bám dai như tôi nghĩ, quay người rời đi.
Thấy mặt hắn vẫn nghiêm trọng nên tôi không dám ho he gì cả, sợ bị hắn quát lắm. Không hiểu sao từ lúc yêu hắn càng ngày tôi càng sợ hắn, không dám bố láo bố lếu như hồi trước nữa. Mẹ tôi bảo: "Có người yêu phát ngoan hẳn ra." Tôi thấy chẳng liên quan luôn.
Tối hôm đó, trên mạng xã hội nổ ra hai cơn bão. Cơn bão thứ nhất là tin đồn Trần Đức Bon và Trần Mạnh Toàn có quan hệ tình cảm mập mờ với nhau, dân tình thi nhau dự đoán nếu cái tin này là thật thì ai là công, ai là thụ? Bởi hai người đều quá menly, lạnh lùng đều mang dáng dấp của một người đàn ông chính hiệu. Các cuộc cãi vã bắt đầu nổ ra. Cơn bão thứ hai, chỉ sau vài tiếng đồng hồ xuất hiện tin đồn, cháu trai tập đoàn Nhi Mun đã lên tiếng, chính thức công khai theo đuổi soái ca Trần Mạnh Toàn của trường THPT LQ B. Facebook tối hôm đó như nổ tung, lũ bạn tôi liên tục nhắc tên tôi trong những bài viết đó, tôi quá mệt mỏi phải cất điện thoại đi.
Vừa lúc hắn từ phòng tắm bước ra. Tôi đưa tay chống cằm ngắm nhìn thân trên không mảnh vải tuyệt mĩ của hắn. Những giọt nước còn xót lại lăn tăn trên từng miếng múi. Tôi không nhịn được, chẹp miệng:
"Rốt cuộc cậu là công hay thụ hả Toàn?"
"Tôi không chơi gay."
Đột nhiên miệng hắn nhếch lên, đểu cáng trả lời:
"Tôi chỉ "chơi" cậu."
Tôi dãy lên đành đạch, lườm hắn:
"Cút đi đồ xấu xa."
***
Những sáng sau đó, tiết học nào Trần Đức Bon cũng chạy xuống lớp la liếm người yêu tôi. Thề cay v*i mà chẳng làm được gì, tôi mà vênh mặt lên nhỡ anh ta đánh cho toè mỏ thì sao. Anh ta chẳng biết xấu hổ là gì, hành động vô cùng lộ liễu. Ngang nhiên xoa nắn tay chân người yêu tôi, còn tán tỉnh nữa.
"Toàn à, nhà tôi giàu, em suy nghĩ cho kĩ đi."
"..."
"Đừng đến lúc tôi từ bỏ, em lại hối hận."
"..."
"Không phải ai cũng được tôi thích đâu."
"..."
Hắn đáng thương lắm, né chỗ này thì bị nắm vào chỗ kia, tôi nhìn mà xót. Chỉ muốn hét lên rằng: "Người yêu tao tao còn chưa được sờ, mày sờ cái gì hả dòng thứ dơ dáy kia!" Nhưng tôi sợ bị ăn vả lắm. Thôi thì Toàn người yêu Linh hỡi, chàng hãy chịu đựng đi nhé, ta sẽ mãi âm thầm yêu chàng, bên cạnh chàng.
Nhưng mà tức lắm mọi người ạ, cay cú kinh khủng khiếp, phải đợi đến lúc về nhà, tôi mới đằn hắn ra:
"Thằng đó chạm vào chỗ nào của cậu?"
"..."
"Nói mau lên, đi rửa sạch mau!!!"
Hắn chẳng nói gì, còn cười nữa khiến tôi càng tức hơn. Cuối cùng chính tay tôi lột sạch đồ trên người hắn ra, chỉ chừa lại vải để che của quý. Nhớ lại những nơi Trần Đức Bon từng chạm qua, lấy khăn cùng sữa tắm chà sạch sẽ, đến nỗi da của hắn đỏ ứng lên tôi mới hả dạ, tha cho.
Như mọi khi, Trần Đức Bon sang lớp tôi. Hôm nay anh ta đòi chơi trò bốc thăm, ai rút được lá thăm ngắn nhất sẽ được quyền chỉ định một trong những người còn lại làm bất kì thứ gì. Tôi khá tự tin vào khả năng của mình nên rủ hắn chơi cùng luôn, nhân dịp này phải trả thù Trần Đức Bon thật đau đớn mới được.
Tôi rủ thêm mấy đứa bạn chơi cùng. Hắn là người trộn thăm, tôi với hắn đã thông đồng với nhau để tôi là người thắng cuộc. Vừa đưa tay rút là thăm đã được nhằm trước, ai ngờ một bàn tay nhanh hơn, lấy luôn tờ thăm của tôi.
Thôi xong! Trần Đức Bon rút được.
Hắn cười thanh lịch, từ tốn nói:
"Tôi thắng rồi, yêu cầu Trần Mạnh Toàn hôn tôi một cái."
__còn__