Thức ăn đã được dọn lên bàn đầy đủ, mọi người bắt đầu ngồi vào ăn, đều được chế biến một cách chuyên nghiệp, ai nấy đều rất thích bởi các món ăn rất đa dạng. Bà cô bếp trưởng bưng đồ lên thì thấy Thái Vy ngồi trên bàn chỗ chính, mặt nhợt nhạt mím môi không nói gì, cô nhìn thấy bà cô đó như vậy liền buồn cười lắc lắc đầu, bà cô đó mới thở phào nhẹ nhõm, thế quái nào bà lại nhìn cô thành phụ bếp được, nay không mang kính may mà cô chủ tốt bụng không thì chắc bà sẽ bị mất việc mất, giờ mới biết có một đôi mắt khỏe mạnh tốt nhường nào...
Mùi thơm nóng hổi, tràn ngập.
"Mời cả nhà ăn cơm." Tiếng đồng thanh vang lên, đây chính là sự ăn ý các các bô lão người trả cùng tự học dần dần và làm theo truyền thống. Diệp Mạc nhìn bát canh ninh hầm thịt bò rất vừa miệng, múc một bát rồi uống. Hương vị của nó làm bà trấn động, từ từ lại từ từ uống hết nước trong bát mình không hay, tay của bà cấu một cái thật đau vào đùi của ông Nam Mộ.
"Sao thế." Mặc dù đau và hơi khó chịu nhưng nhà phải có nóc.
"Giống hệt đồ ăn chị Ái Ái làm, anh thử xem." Diệp Mạc làm liến thoáng rất là nhanh liền múc bát canh cho Nam Mộ nếm thử. Ông cũng vậy chấn động không kém bà! Mấy người trong bàn ăn đều vừa ăn xong cũng chấn động luôn.... Không khí phút chốc lại thay đổi.
"Bà Lê, gọi đầu bếp làm món canh khoai hầm này lên đây." Diệp Mạc bình tĩnh nhẹ nhàng nói với bà.
Thái Vy đang ăn nhiệt tình thì lại nghe đến món mình vừa làm thì ngẩng mặt lên khó hiểu nhìn Diệp Mạc và Nam Mộ, quay đầu thì một số người sắc mặt thay đổi càng ngày càng nhiều. Bà Lê rất nhanh, đi cùng người bếp trưởng xuất hiện.
Bà cô bếp trưởng cố gắng bình tĩnh chỉ vào Thái Vy. Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn cô. Bọn họ vừa có chút không tin thì lại cực kì tin bởi những món ngon đặc trưng vị như thế này chỉ có mình mẹ của cô Tiêu Trân Ái mới làm được ra. Mà Thái Vy là con gái của Tiêu Trân Ái...
"Là con làm, có vấn đề gì ạ?"
Trong căn phòng lặng thinh không ai dám ăn uống tiếp thì cô lại bình tĩnh ăn nốt chiếc đùi gà nướng ngon lành.
"Ngon lắm."
Diệp Mạc phẩy tay ra hiệu cho bà cô bếp trưởng lui xuống.
"Lâu lắm chú mới được nếm lại mùi vị này."
"Ừ hoài niệm thế không biết."
"Dạ, thế mọi người ăn nhiều vào, món khoai tây xào thịt bò cũng là con làm đấy."
Tiếng cười vui vẻ lại vang lên trong bữa ăn, đương nhiên là hai món cô làm đã cháy hàng từ vòng gửi xe, nhiều người còn tiếc nuối thòm thèm. Xong việc rồi thì tất cả ra về, và có một đống bát đũa cần được làm sạch nhìn mà hãi....
Chiếc túi đựng được ông Lê xếp gọn tài liệu bên trong giao lại cho cô. Phòng khách lúc này lại trở lại không khí lúc sáng bàn luận về vấn đề chính. Thêm mấy người, trong đó có gia đình Kỉ với mẹ con Mễ Tư.
"Chuyện xấu hết rồi, không có chuyện gì buồn cả." Thái Vy bình tĩnh nói với Diệp Mạc điều này làm bà bật cười.
"Trong vòng 19 năm này bố con đều gửi thư vào ngày sinh nhật hết. Đại đa số đều dự báo muốn con phải cảnh giác đến vấn đề gì.
Trong bức thư nào thư nấy đều nhấn mạnh rằng con không nên đi tìm cô hãy đợi và tùy duyên sẽ gặp.
Tiếp đến vụ việc của bà mất thì con nghi rằng bà đã bị ai đó hại làm phát tác bệnh, vào lúc đó thì nhà con có trộm vào và chúng lấy được cái balo năm đó bố con đưa cho bà, ngay sau khi bà mất thì lũ trẻ trong xóm chắc là áy náy nên đã mang nó lại trả cho con. Thì con phát hiện ra trong chiếc balo có chữa những tài liệu gì đó được bố con ghi bằng những kí tự đặc biệt con đọc cũng không hiểu. Nhưng dám cá là nó quan trọng. Đặc biệt...."
Thái Vy đưa hai bàn tay lên cổ nhẹ nhàng tháo sợi dây chuyền được khắc tên Thái Vy một cách tinh xảo đặt lên trên bàn.
"Một số từ trong con hiểu được thì chính là chiếc dây truyền này rất quan trọng, sáng nay con về mục đích cũng chính là lấy nó. Và chiếc lắc tay này được về cùng thư năm ngoái sinh nhật con."
Cô giơ cổ tay lên cho mọi người xem. Ánh mắt của Diệp Mạc, Nam Mộ, Thanh Dung, Kỉ Chính đều thay đổi.
"Con cần biết cái lắc tay này là của ai." Đúng như dự đoán, chắc chắn các cô các chú ý đều biết là của ai.
Diệp Mạc gật đầu đáp: "Của mẹ con, tín vật duy nhất lúc bị bắt cóc và chạy trốn khỏi bọn bắt cóc còn sót lại trên người."
Đôi mắt xanh đang cong thì ỉu xìu xuống buồn bã đưa tay chạm vào chiếc vòng.
"Năm đó bố con sắp tìm ra được tung tích của người thợ làm ra thì người thợ đó đã qua đời 3 ngày trước. Sau đó thì thông tin cứ như là biến mất hoàn toàn không có chút gì về thân phận của chị Ái Ái, nhưng chắc chắn mẹ con chính là con nhà quyền quý bởi chiếc lắc này cực kì tinh xảo và đắt tiền, cộng thêm đôi mắt xanh lạ lùng mà đẹp mê hồn của chị ấy thì cô cùng bố con đều có kết luận rằng xuất thân ở nước ngoài nhưng phạm vi quá lớn. Đến nay cô cùng chú vẫn không ngừng tìm kiếm thông tin của con và mẹ con.
Mà cũng do bị bọn bắt cóc đánh thuốc mê quá liều nên mẹ con có thần trí không ổn định, mặc dù như vậy nhưng từ những câu nói cử chỉ đều có thể thấy được bản thân mẹ con rất là thông minh. Nên với chút thông tin ít ỏi nên khả năng tìm kiếm khá là khó."
Một tràng dài của Diệp Mạc truyền đến tai của Thái Vy khiến cô buồn nẫu cả ruột, người mẹ mà cô không thể gặp mặt chỉ có thể thông qua hình ảnh và lời kể của người khác mới có thể hình dung ra....
Nam Mộ thấy Thái Vy rũ mắt buồn tủi lúc này mới khẽ gẩy tay, bọn Vũ Hành Long đương nhiên hiểu rất ý tứ vác chiếc két nhỏ đến trước mặt cô.
Nhìn chiếc két cũ dần theo năm tháng lòng cô càng chạnh lại hơn. Lúc sáng chú Nam đã bảo với cô rồi thì bây giờ cũng chính là lúc khám phá xem bên trong có gì nhưng chìa khóa để mở đâu?
Đôi mắt xanh mông lung nhìn ông Nam Mộ.
"Năm đó trong thư bố con bảo là nếu là con gái của bố con sẽ biết cách mở, chú cũng chịu."
Thái Vy thở phì phò, lăn qua lăn lại nhưng nó chỉ là một đống sắt nặng nề không thay đổi.
"Chắc cháu không phải con gái của bố cháu đâu, nói thế thì có cụ cháu cũng có mà mở được."
Câu nói này làm tất cả mọi người ở đây đều bật cười. Lúc này trong một cái khe siêu nhỏ ở tay cầm Thái Vy đã thấy lấp ló rất giống với hoa văn trên chiếc lắc tay, chỉ là thử thôi ai dè vừa nhét vào một cái tiếng cạch một phát, cô xoay nắm tay mở két sát. Ai ngờ được!
Chó ngáp phải ruồi mà.... Thôi thì cũng may mở ra đập vào mắt đầu tiên là một tờ giấy ghi chú.
"Bớt linh tinh đi, bố chỉ có mình mày là con gái thôi, mày không phải con bố thì con ai!"
Cô sốc thật ý, tiên tri vũ trụ ai địch nổi bố cô đây? Lòng cô ngập tràn tình thương của bố nãy buồn không tả giờ thì không cười không được.
Mọi người nhìn thấy tờ ghi chú mà cũng toát mồ hôi hột Thái Hoàng chắc chắn là trùm tiên tri công trùm trốn tìm!
Trong két sắt nhỏ thì đều cất vàng mấy chục cây vàng được xếp gọn trong đấy. Còn lại ở dưới là bảy quyển sổ đỏ chót.