Không hiểu sao Nghiêm Nhất Phàm càng ngày càng quá quắc, chẳng phải anh nói, một thời gian trôi qua thì sẽ dần buông tha cho cô sao, nhưng bây giờ mỗi khi đêm đến anh lại càng quấn lấy không buông. Sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành làm hơn 3, 4 lần một đêm vẫn không thấy đủ, Yến Thư nhỏ giọng ngọt ngào, lấy lòng, lại như tiếp thêm lửa cho anh, chỉ có thể khóc lóc cầu xin thì anh mới mềm lòng tha cho cô
Lâm Yến Thư mặt mày biến sắc, âm thanh lời nói của người đàn ông phát ra cứ như thứ cực hình tra tấn, doạ Yến Thư lập tức ngoan ngoãn, người đàn ông lại không kiên dè áp môi lên ngực cô, bàn tay trong váy trêu đùa đoá hoa mẫn cảm. Nghiêm Nhất Phàm thật sự là đang cố ý khiến cô mất hết danh dự, nghĩ vậy Yến Thư không muốn ngồi yên chờ chết nữa, cánh tay đặt trên vai Nghiêm Nhất Phàm nhẹ nhàng ôm lấy, Yến Thư hơi thở hổn hển, cố gắng ổn định hô hấp, đàm phán mong anh thương hại bỏ qua cho cô
" Nghiêm Nhất Phàm anh đừng như vậy! Ở đây không thể được, em rất sợ "
Thấy Yến Thư đột nhiên thay đổi cách xưng hô, lại là lần đầu tiên chủ động ôm lấy anh, nhìn thấu tâm tư muốn dùng khổ nhục kế của cô vợ nhỏ, Nghiêm Nhất Phàm nhếch môi cười thích thú, anh ghé sát vào bên tai cô, mú.t mát vành tai đã đỏ ửng vì ngại. Giọng nói tà mị vang vọng bên tai cô, toàn thân toả ra sức quyến rũ đến kì lạ
" Em đừng hòng tìm lý do chạy trốn, chúng ta lên phòng, đêm nay em không thoát nổi đâu "
Nói xong anh bế xốc Yến Thư lên tiến thẳng đến phòng ngủ
" Áaa…anh bỏ em xuống! "
Cửa phòng đóng lại, Yến Thư đáng thương bị đè ép trên giường ngủ, Nghiêm Nhất Phàm chẳng chờ được nữa, tốc váy nâng hai chân cô lên rồi đột ngột đâ.m vào khiến cho Yến Thư không kịp phản ứng. Đoá hoa mềm mại tuy bị cường bạo ép bức nhưng vẫn không ngừng hút chặt lấy vật thể cứng rắn kia, đồng thời tiết ra những chất dịch nhờn để thuận tiện đùn đẩy. Cô đau đớn đến mức mặt trắng bệch, hai tay che miệng ngăn chặn âm thanh diễm lệ, hốc mắt dần đỏ lên, giọng nói mắng chửi thoát ra khỏi cổ họng hệt như đang lấy lòng anh
" A…đau quáa…tên khốn kiếp nhà anh chỉ biết ức hiếp tôi "
Nghiêm Nhất Phàm mê muội nhìn dáng vẻ của cô dưới thân, cơ thể tuyệt mĩ, khắp nơi đều bị anh xoa nắn li*m mú.t đến tê dại, hiện lên những dấu vết xanh đỏ, da thịt trắng nõn lại trở thành màu hồng nhạt. Nghiêm Nhất Phàm càng làm càng điên cuồng bắt đầu gia tăng động tác trên bên dưới, bàn tay ôm lấy vòng eo nhỏ không ngừng đâ.m sâu vào bên trong
" Không được…không được…anh chậm…chậm thôi em không chịu nổi rồi! "
Nghiêm Nhất Phàm nở nụ cười quỷ dị. Bàn tay to của anh mơn trớn nơi đẫy đà của cô, bóp chặt
" Không mắng nữa sao? "
Yến Thư liên tục lắc đầu! Không được để anh tùy ý như vậy nữa, nếu không người đàn ông này sẽ làm cô đến chết mất, bất lực khóc nức nở cầu xin
" Xin an…h đó dừng lại đi "
Nghiêm Nhất Phàm nghe thấy âm thanh nghẹn ngào ngắt quãng, nhưng vẫn không có ý định buông tha cho cô, bên dưới vẫn dùng lực đạo ra vào kịch liệt, thẳng tay kéo váy Yến Thư lên cao, đôi môi nóng bỏng hôn lên từng mảnh ửng hồng trên đồi tuyết trắng phúng phính, lại yêu thương hôn lên đôi môi anh đào, nuốt trọn âm thanh nức nở của cô. Bất chợt anh nắm chặt tay Yến Thư ghì xuống giường. Giọng nói ma mị nhiễm đầy dục vọng
" Dừng lại? Rõ ràng cơ thể của em rất muốn tôi "
“Ưm… anh… vô sỉ…”
Yến Thư cảm thấy cơ thể có cảm giác rất khó chịu, nhất là nơi tư mật. Mỗi lúc người đàn ông dùng sức, đem ** *** luồn sâu vào bên trong, là y như rằng cơn đau nhức nhối sẽ truyền đến đại não, nhưng trong sự đau đớn đó vẫn xen lẫn vài tia thoải mái kì lạ dần dần lấn át cảm giác đau đớn ban đầu
Những lúc như vậy Lâm Yến Thư chỉ muốn bị Nghiêm Nhất Phàm đày xuống mười tám tầng địa ngục, bị tra tấn bằng hàng nghìn cực hình thời phong kiến còn hơn là bị nhục dục làm lu mờ con mắt.
Cô vươn tay ôm chặt cổ anh, khó chịu khóc trước ngực Nghiêm Nhất Phàm, không tự chủ được mà dùng ánh mắt ngấn nước nhìn anh, bộ ngực trắng trẻo vì động tác của anh mà không ngừng lên xuống phập phồng cọ xát vào lồng ngực người đàn ông, khiến toàn thân càng trở nên mềm yếu
" Nghiêm Nhất Phàm…anh…nhẹ một chút! "
" Em gọi tôi là cái gì? "
Anh vừa nói vừa dùng sức thẳng tiến như đang khiển trách, tức giận cắn lên lỗ tai cô
" Áaa…chồng!..chồng à đừng cắn! "
Tức giận là cắn. Nghiêm Nhất Phàm anh là chó sao???
Câu nói ngọt ngào ấy hoàn toàn khiến trái tim Nghiêm Nhất Phàm tan chảy, anh chẳng quan tâm những lời này là ép buộc hay tự nguyện, chỉ cần giờ phút này, câu nói này là dành cho anh
Lâm Yến Thư cảm thấy mình đã đánh giá nhầm Nghiêm Nhất Phàm rồi. Khi trước cô luôn cho rằng anh là một tổng giám đốc lạnh lùng nhưng nhẹ nhàng, lịch lãm. Đến khi định mệnh xui khiến cô trở thành vợ của anh, đêm đêm ở dưới thân người đàn ông, bị giày vò chà đạp, đối mặt với ham muốn vô độ của anh, cô đã đánh giá được con người Nghiêm Nhất Phàm, anh chính xác là một tên cầm thú, một tên háo sắc, một tên lưu manh, một tên đại sắc lang. Yến Thư tuyệt nhiên không có cách nào để thoát khỏi được nhục dục, những khoái lạc mà đối phương mang tới
Ở tư thế mặt đối mặt Yến Thư có thể nhìn rõ người đàn ông. Khuôn mặt tuấn tú ngũ quan cương nghị khiến cho bao nữ giới phải lưu luyến vậy mà giờ đây đã khác xa, thay vào đó là một biểu cảm thoả mãn, giọng nói gầm gừ trong cổ họng, đang phóng thích hết mọi dục vọng nguyên thuỷ nhất vào trong cơ thể Yến Thư. Vầng trán của người đàn ông lúc này đã thấm đẫm mồ hôi, hô hấp còn chưa ổn định cho thấy cảm giác sung sướng, thoả mãn của người đàn ông đạt đến mức độ nào.
" Đúng là tiểu yêu tinh, em sinh ra nhất định là để quyến rũ tôi "
Một trận thoả mãn tê dại ban đầu đã qua đi, Nghiêm Nhất Phàm lật Yến Thư nằm sấp xuống, cả người Yến Thư run rẫy dùng chút sức lực cuối cùng muốn phản kháng
" Đừng làm nữa. Hôm nay tôi thật sự rất mệt "
Anh siết chặt bàn tay đang tiếp xúc với ngọn đồi nhô cao dưới eo cô
" Tôi sẽ nhẹ nhàng "
Yến Thư bị anh bóp đau, khẽ nhíu mày, đôi môi nhỏ mở lời
" Đừng mà… "
Yến Thư thở dốc vì mệt, nhưng như vậy vẫn chưa xong. Lời van xin kiều diễm này nghe rất êm tai, càng khiến anh không thể dừng lại. Người đàn ông vừa mới thoả mãn vẫn muốn tiếp tục xông pha ra trận. ** *** xâm nhập nơi hang sâu chật hẹp khiến bên trong càng thêm co thắt.
" Ngoan xong ngay đây! "
Cả đêm dai dẳng triền miên, khiến cô như bị hút cạn hết sức lực. Những cú thúc mạnh liên tục diễn ra đều đặn, tinh hoa ấm nóng theo lối dẫn mà không hề kiên dè nhắm bắn vào bên trong. Nghiêm Nhất Phàm cứ như vậy, luôn bất chợt mà bỏ qua lời cảnh cáo của vợ, chẳng bao giờ dùng biện pháp
————————
[ 7 giờ sáng Nghiêm Thành ]
Đôi mắt dần hé mở sau đêm cuồng nhiệt, anh vòng tay định ôm người con gái bên cạnh nhưng chợt nhận ra không có ai cả. Điều này rất ít khi xảy ra vì ngày thường vào giờ này, Nghiêm Nhất Phàm vẫn luôn nhìn thấy dáng vẻ Yến Thư đang ngủ say, anh hơi hơi ngạc nhiên ngồi dậy, nhìn xung quanh phòng rồi bước xuống giường, đi vào phòng tắm, sau khi đã một thân tây trang chỉnh tề liền đi tìm vợ
Danh Sách Chương: