" Có chuyện gì sao?" Dương Minh lo lắng hỏi
Lâm Yến Thư, nghe Dương Minh nói cứ như sét đánh ngang tai, cô lập tức hiểu ra chuyện này chắc chắn là do Trịnh Doãn cố ý giở trò, thông đồng với Trương Huệ muốn lừa cô trở thành nội gián cho hắn, giờ nghĩ lại mới thấy các mốc thời gian đều phù hợp. Cô nén cảm giác tức giận trong lòng, cố gắng bình tĩnh mĩm cười nhìn Dương Minh
" Anh à, không có việc gì đâu, em chỉ là lo lắng cho anh thôi, em về lấy chút đồ rồi sẽ đi ngay "
" Gấp vậy sao, thế thì em đi đi đừng để chậm trễ, lần sau có thời gian anh sẽ đến thăm em"
Từ nhỏ Dương Minh đã rất yêu thương cô em gái nhỏ này, Yến Thư cũng cảm nhận được
" Được rồi! anh đừng làm quá sức nghỉ ngơi chút đi, em đi tìm dì một lát"
" Được, mẹ anh nói có việc ở khu nhà bên kia, em mau qua đó đi"
Yến Thư mĩm cười, gật đầu nhìn anh rồi bước đi. Hướng vào nhà, cô tìm các giấy tờ cần thiết cho vào túi xách, rồi theo hướng Dương Minh nói, đi tìm Trương Huệ hỏi cho ra lẽ. Từ xa đã thấy bà đang ngồi trong một đám đông, chưa thấy hình đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của Trương Huệ, không cần nói cũng đủ biết bà lại đang đi đánh bạc, Yến Thư đứng từ xa lấy điện thoại ra gọi cho Trương Huệ, trong lòng cô ngàn vạn lần cầu xin mọi chuyện sẽ không giống như cô nghĩ, thật sự mong tất cả chỉ là do cô hiểu lầm
" Alo, dì à dì đang làm gì thế" Tiếng chuông reo lên 2 lần, cô liền nhìn thấy Trương Huệ bắt máy
Yến Thư nhìn thấy ánh mắt Trương Huệ khi nhận điện thoại không khỏi cảm thấy có chút lo lắng, nhưng giọng nói vẫn tỏ ra bình thản
" À...dì đang ở trong bệnh viện"
Lâm Yến Thư nghe Trương Huệ nói thì đã không còn nghi ngờ gì nữa, cô chết lặng một chỗ, thì ra từ đầu tới cuối cô chẳng khác nào một con rối để người ta điều khiển, chẳng trách ai được tất cả đều là do cô ngu ngốc tự mình chuốc lấy, thấy cô im lặng Trương Huệ nói tiếp
" Alo, Yến Thư à con có nghe dì nói không"
Lâm Yến Thư hít mũi, cố nén bình tĩnh nói tiếp với Trương Huệ
" Dì...Dương Minh vẫn chưa tỉnh lại sao? "
Giọng nói giả tạo của Trương Huệ vang lên, Yến Thư chỉ hận không thể lao ngay đến chất vấn bà giữa đám đông
" Con nói gì thế? đương nhiên là vẫn chưa tỉnh, anh con bị không nhẹ"
Ngay cả con trai ruột của mình, Trương Huệ cũng có thể đem ra trù ẻo như thế, thì một đứa cháu gái không cha, không mẹ như cô đối với bà ta thì có đáng là gì chứ
" Người đang làm, trời đang nhìn, dì à con mong dì làm việc gì cũng nghĩ đến phước báo sau này của bản thân"
" Lâm Yến Thư! con nói vậy là có ý gì? " Trương Huệ gằn giọng
" Dì à, chẳng phải con đã nói dì đừng đánh bạc nữa hay sao, Dương Minh anh ấy cũng cần phải có gia đình riêng của mình, dì đừng gây thêm gánh nặng cho anh ấy nữa"
" Lâm Yến Thư, đừng nghĩ gửi về chút tiền thì có thể lên mặt dạy đời người khác"
Trương Huệ lập tức thay đổi giọng điệu, trở về đúng bản chất ban đầu
" Không nói nhiều với dì nữa, sau này nhất định dì đừng liên lạc với con, số tiền con gửi cho dì bao nhiêu năm qua chắc cũng đủ trả ơn nuôi dưỡng cho dì rồi, còn cả chuyện dì thông đồng với người khác lừa gạt con, bây giờ cũng không chấp nhất với dì nữa "
Nói xong Lâm Yến Thư tắt điện thoại, vô lực ngồi xuống gốc cây bên đường ôm mặt khóc nức nở. Trương Huệ nghe cô nói thì lại chột dạ, khẩn trương muốn giải thích, nhưng lại không gọi được, do Yến Thư đã khoá máy
20 phút sau, Nghiêm Nhất Phàm đứng trước đầu xe thể thao, nhìn lên phía trước thấy Yến Thư đôi mắt khô khốc nhưng lại đỏ hoe, không nói cũng biết cô vừa mới khóc xong. Nhìn cô thất thần cứ như người mất hồn, lướt ngang qua anh muốn bước lên xe, anh liền bắt lấy cánh tay cô
" Vào lâu như vậy, gặp lại người nhà quyến luyến không muốn đi? "
" Không liên quan tới anh "
Nói rồi cô hất cánh tay anh ra xa, một mình ngồi vào trong xe, bỏ lại Nghiêm Nhất Phàm tức đến nghiến răng nghiến lợi đứng bên ngoài, quả thật không nên đối xử dịu dàng với cô ta làm gì cho uổng công, người như Lâm Yến Thư chắc chắn chỉ muốn dùng biện pháp mạnh, ăn cứng không ăn mềm
Rõ ràng chỉ muốn quan tâm cô một chút, kết quả lại nhận được một màng này. Bước lên xe theo cô, Nghiêm Nhất Phàm một tay bóp chặt hai bên má Yến Thư, dùng lực đạo không nhỏ làm cô đau đớn cau mày, bắt ép cô xoay mặt về phía đối diện với anh, gằn giọng cảnh cáo
" Lâm Yến Thư, sau này tốt nhất không được dùng giọng điệu đó, nói chuyện với tôi nữa, nếu không chỉ sợ tôi sẽ vì bất cẩn mà chơi chết em! "
Nói xong anh thả lỏng tay, khởi động xe chạy đi ngay, Yến Thư nhớ lại mọi xảy ra với mình thì cảm thấy tủi thân nước mắt lại trực trào, sắp rơi xuống, nhưng vì không muốn khóc trước mặt anh nữa, mà đành hướng mặt ra cửa sổ, hoàn toàn im lặng muốn xem Nghiêm Nhất Phàm như không tồn tại, thấy Yến Thư ngó lơ mình, Nghiêm Nhất Phàm lại cảm thấy chướng mắt
" Uất ức cái gì? tôi nói oan cho em sao"
Lâm Yến Thư im lặng
" Lâm Yến Thư xoay mặt qua đây"
Ngồi im, không cử động, không nói chuyện. Nhìn vào còn tưởng cô là một bức tượng sáp
" Đừng thách thức sự nhẫn nại của tôi, không sợ chết thì em cứ chống đối như vậy đi"
Chết? Yến Thư trong lòng tự giễu bây giờ cô mất hết tất cả rồi, còn gì lưu luyến nữa chứ. Sống cũng trở thành một công cụ để người khác hưởng lợi, cuộc sống như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa chứ, tệ nhất cũng chỉ là chết thôi, có gì đáng sợ chứ, thấy Yến Thư hoàn hoàn không nghe lọt tai lời anh nói, trong lòng Nghiêm Nhất Phàm không nhịn được chửi thề một câu
" Conmeno, sao lại có thể bướng bỉnh như vậy"
Chiếc xe thể thao đang lao vun vút với tốc độ cao trên một con đường vắng, đột nhiên Nghiêm Nhất Phàm đánh lái sang phải, thắng gấp lại, dừng xe trong lề, Yến Thư mất thăng bằng ngã về phía trước, nếu không cài dây an toàn cô nhất định sẽ không bình an ngồi ở đây, Yến Thư hốt hoảng quay sang nhìn anh
" Anh..."
Chưa kịp nói hết câu, 2 tay Nghiêm Nhất Phàm kiềm chặt lấy mặt cô, môi anh ập xuống hôn ngấu nghiến như muốn trừng phạt. Nói là hôn, nhưng Yến Thư lại hoàn toàn không cảm nhận được chút thoải mái nào, ngược lại cánh môi dưới của cô còn bị Nghiêm Nhất Phàm cắn đến bật máu, đau đớn tê dại. Anh ngậm chặt mấy miệng cô, hoàn toàn không tạo ra chút cơ hội chạy trốn nào
2 tay Yến Thư đặt trên vai anh không ngừng cố sức đẩy lui người trước mặt. Nhưng càng đẩy lại càng chọc anh tức giận, siết chặt cô hơn, một bên tay Nghiêm Nhất Phàm buông lỏng, chui xuống váy cô tìm kím mơi mê hoặc khiến anh say đắm, tham lam trêu chọc. Cô bài xích, kháng cự Nghiêm Nhất Phàm lại di chuyển lên trên bắt lấy một bên tuyết trắng ra sức sờ soạng. Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên, không có định bắt máy nhưng cũng thể nào coi như không nghe thấy được, kết thúc nụ hôn 10 phút, anh quyến luyến buông cô ra, Yến Thư thở dốc hít lấy hít để không khí bên ngoài, Nghiêm Nhất Phàm ổn định hô hấp, khó chịu nhận cuộc gọi đã làm gián đoạn chuyện tốt của anh
" Nói đi, nếu không phải chuyện gì quan trọng thì cậu cứ viết sẵn đơn thôi việc đi "
Danh Sách Chương: