Anh đưa cô về nhà. Như lời đã hứa, một tháng sau đó, Yến Thư bình tĩnh lại, không khóc, cũng không còn gây ầm ĩ nữa, chỉ là cô nói chuyện ít hơn, cười ít hơn, nụ cười gượng gạo có khi còn không có, thường xuyên thẩn thờ, một mình đi ra khuôn viên vườn hoa cả ngày. Nghiêm Nhất Phàm hoàn toàn không phát hiện đến sự thay đổi này của cô, vì hầu hết chỉ có buổi tối 2 người mới gặp mặt, Yến Thư cam chịu, cố gắng không từ chối sự phát tiết của anh nữa, nhưng vẫn là không tránh khỏi sự bài xích đối với anh, những lúc thế này cô càng ra sức từ chối, anh sẽ lại càng cố chấp muốn chinh phục, cuối cùng người thoả hiệp vẫn là Yến Thư, điều này làm Nghiêm Nhất Phàm rất thích thú tối nào cũng cưỡng chế muốn quấn quýt bên cô không rời
Sáng hôm nay cũng không có gì thay đổi, sau khi dùng bữa sáng do quản gia Lưu chuẩn bị, Yến Thư ăn xong như một thói quen, đứng lên phụ giúp quản gia dọn dẹp. Bên ngoài phòng khách chợt vang lên vài tiếng cộp, cộp của giày cao gót, nghe tiếng động cả hai đều xoay người lại, Yến Thư nhìn thấy người bước vào là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, Yến Thư chưa hết bàng hoàng đã nhìn thấy, người phụ nữ bỏ kính râm ra. Đập vào mắt người phụ nữ là hình ảnh cô gái trẻ trung, xinh đẹp, đơn thuần, nét đẹp tinh khôi vừa nhìn đã cảm thấy yêu thích, bà nhìn Yến Thư một lúc, sau đó nhoẻn miệng cười không nhịn được cảm thán
" Bé con xinh đẹp này là con dâu của tôi sao "
Châu Lam trong lòng cảm thấy, quyết định về nước sớm hơn dự định của mình là hoàn toàn đúng đắn, ngay cả khi bỏ chồng một mình ở lại nước ngoài xử lí công việc, bà cũng không thấy hối hận chút nào
Yến Thư ngay lúc này ngoài ngạc nhiên ra thì còn rất bất ngờ, nhất thời ngẩn người không biết phải làm sao. Người phụ nữ quyền lực trước mặt Yến Thư lúc này không ai khác chính là Châu Lam, nữ chủ của Nghiêm Gia, là mẹ của Nghiêm Nhất Phàm. Bà từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, từ ánh mắt đến thái độ, điểm nào cũng toát lên khí chất quý phái, thanh lịch. Giọng nói lại ấm áp, dịu dàng. Yến Thư cũng đã từng nghe Nghiêm Nhất Phàm nhắc đến, rõ ràng anh đã nói mẹ anh là một người phụ nữ trung niên, năm nay đã 50 tuổi, nhưng nhìn mái tóc đen dài được bới gọn sau đầu, làn da trắng hồng, vóc dáng cân đối trước mắt, ai mà nhìn ra được bà đã là người phụ nữ 50 tuổi chứ
Trong lúc Yến Thư vẫn còn ngây người, quản gia Lưu đã lên tiếng trước
" Hoan nghênh phu nhân đã trở về. Cháu còn ngây ra đó làm gì, đây là mẹ chồng của cháu "
Nghe quản gia nói, Yến Thư vô tình nhìn vào mắt của Châu Lam liền cảm thấy lúng túng, lập tức cúi đầu, giọng nói lo lắng khiến cho một câu nói bình thường phát ra cũng trở nên ấp úng
" Cháu…cháu chào bác "
Châu Lam nhìn thấy một loạt dáng vẻ vụng về, đáng yêu của cô liền bật cười, nhìn thoáng qua cũng biết bà đã thèm thuồng cảm giác có con dâu đến mức nào. Thấy cô sợ sệt như vậy, Châu Lam không nhịn được lại muốn trêu chọc cô một chút, đưa tay đỡ Yến Thư đứng thẳng người, hắng giọng một cái, bà giả vờ nghiêm túc
" Cháu là Lâm Yến Thư? "
Yến Thư nghe thấy giọng điệu của Châu Lam như vậy liền trở nên căng thẳng, 2 tay bất giác bấu chặt vào góc áo, cố gắng giữ bình tĩnh. Châu Lam không nhịn được bật cười thành tiếng, sau đó lại lấy tay che miệng, lập tức thay đổi thái độ, bà thật sự không nỡ lòng trêu chọc cô nữa, bàn tay bà nâng niu trên má Yến Thư, giọng điệu không giấu nổi sự cưng nựng
" Ayya…con gái cưng à. Sau này phải gọi là mẹ có biết không! "
Nghe thấy lời này Yến Thư rụt rè lại càng thêm ngại ngùng, cô cười gượng gạo chỉ biết nghe lời, chậm rãi gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Từ lúc bị Nghiêm Nhất Phàm đưa về đây, chưa bao giờ Yến Thư mong ngóng anh có mặt ở nhà như bây giờ, Châu Lam thấy cô gật đầu bất giác cũng đưa tay lên, yêu thương xoa đầu Yến Thư
" Con gái ngoan…thế Nhất Phàm đâu?"
Vì hôm nay là thứ bảy, Châu Lam cho rằng con trai sau khi có vợ nhất định sẽ phải dành thời gian cho gia đình
" Thưa bác…à không…thưa mẹ hôm nay có cuộc họp quan trọng nên anh ấy đã đến công ty từ sớm rồi "
" Thế thì tốt quá, mẹ nghe quản gia nói, con thường xuyên phải ở nhà nên rất buồn chán. Mau lên thay đồ, mẹ đưa con đi chơi có chịu không "
Chuyện gì thế này? Mẹ chồng hào môn không phải lúc nào cũng nghiêm nghị, dữ dằn như trên phim à. Tại sao người mẹ này của cô lại có thể dễ tính như vậy. Nghe Châu Lam nói, Yến Thư tâm hồn thiếu nữ làm sao mà không muốn đi được chứ, chỉ là chưa có sự cho phép của Nghiêm Nhất Phàm, Yến Thư không dám tự ý quyết định, cô dè dặt, nhỏ giọng nói với bà khúc mắc trong lòng
" Nếu con tự ý ra ngoài sẽ làm anh ấy tức giận, mẹ đợi con một lát, con gọi điện thoại xin phép trước đã "
Yến Thư nói xong, liền nhanh chóng định lấy điện thoại ra. Không lâu sau đã có bàn tay giữ tay cô lại, kéo Yến Thư đi lên phía trước kèm theo một giọng nói thúc giục, trấn an
" Con mau lên thay đồ đi, không cần lo lắng, chính là mẹ muốn dẫn con đi, để xem ai dám ý kiến "
Cứ như vậy Yến Thư không thể nào từ chối được, chỉ có thể đợi khi lên đến phòng Yến Thư lúc này mới dựa sát vào cánh cửa, tay đặt trên ngực, trấn áp nhịp tim đang đập loạn vì hồi hợp, lại không dám làm chậm trễ, Yến Thư thay một chiếc đầm trắng 2 dây xoè baby doll, mái tóc nâu nhẹ xoăn dài được cố định một nửa bằng chiếc kẹp hình đuôi cá nhỏ, 10 phút sau Châu Lam ngồi sở sofa phòng khách uống trà, nghe tiếng động ngước mắt lên liền nhìn thấy Yến Thư đang chạy thục mạng từ trong thang máy ra, trông cô xinh đẹp chẳng khác gì một tiểu công chúa, Châu Lam âm thầm tán thưởng con trai dù đã 30 tuổi vẫn có thể tìm về một cô vợ nhỏ nhan sắc mỹ miều thế này
" Mẹ…con xin lỗi, mẹ chờ con có lâu không?"
Đã 16 năm trôi qua, kể từ khi mẹ mất, Yến Thư chưa từng được gọi một tiếng mẹ hoàn chỉnh, bây giờ có cơ hội được gọi trong lòng Yến Thư cảm thấy vô cùng xao xuyến
" Con gái ngốc, xin lỗi cái gì chứ, mẹ không trách con đâu, sao này đừng chạy gấp như vậy "
Ánh mắt dung túng nuông chiều của Châu Lam khiến Yến Thư cảm thấy vô cùng gần gũi, áp lực trong lòng Yến Thư cũng lập tức giảm bớt đi một phần. Cả hai cùng nhau lên xe đi đến một trung tâm thương mại
Tại khu trung tâm mua sắm sầm uất nhất Thượng Hải, chiếc xe Mercedes-Maybach đỗ ngay trước cổng, một vị phu nhân mặc bộ đầm nhung đen xen lẫn vài chi tiết màu hồng, đầy khí chất, được vệ sĩ hộ tống bước xuống xe. Tay xách theo một chiếc túi hiệu, gương mặt lộ rõ vẻ hào hứng, rạng ngời. Đi bên cạnh bà là một cô gái nhỏ nhắn, xinh đẹp thanh tú. Họ ghé vào một cửa hàng thời trang, cô nhân viên lập tức đi đến, cung kính cúi đầu chào hỏi
" Xin hoan nghênh quý khách, mời quý khách đi lối này "
Vị phu nhân tháo chiếc mắt kính xuống, đưa mắt nhìn xung quanh, gật đầu với cô nhân viên rồi quay sang nói với Yến Thư đứng bên cạnh
" Chúng ta đến đó xem thử đi. Hãy chọn bất cứ thứ gì con thích nhé "
Lâm Yến Thư mĩm cười gượng gạo, có chút khó xử nhưng còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị mấy cô nhân viên lôi kéo đi vào trong.
Sau khi nhân viên biết số đo của Yến Thư, liền kéo ra hàng loạt các mẫu thiết kế mới nhất, cho Yến Thư chọn lựa. Châu Lam ngồi trên sofa thông thả uống trà, thích thú ngắm nhìn Yến Thư đi qua đi lại trong cửa hàng, mãi vẫn chưa chọn được món gì, Châu Lam tiến đến gần Yến Thư ôn nhu hỏi
" Sao vậy? Không có bộ nào con thích hả?"
Danh Sách Chương: