• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Wanhoo

Hải Lăng La không để ý những điều đó, cô có cảm giác từng biết cái nhìn chằm chằm lạnh lẽo này.

Đau đớn, khổ sở bó buộc làm cô nghẹt thở như tuyết đọng gặp mặt trời chói chang, hòa tan trong chớp mắt.

Vô cảm không còn là chết lặng không có cảm xúc. Mà là nhẹ nhõm như về với ngôi nhà yên bình.

Cả đời cô chưa từng nhẹ nhõm như lúc này.

Như cảm nhận được điều gì đó, cô ngoảnh lại, cô nhìn thấy thiếu niên giao nhân đẹp dịu dàng đang cười bất đắc dĩ với cô.

"Đại tiểu thư, sao cô lại không cười?"

Hải Lăng La dõi theo không chớp mắt.

Cái nhìn quyến luyến, cái nhìn khắc cốt ghi tâm.

Như muốn khắc sâu từng đường nét khuôn mặt của hắn vào đáy lòng.

Bỗng chốc, Hải Lăng La như trở lại buổi chiều có bầu trời xanh ngắt không gợn mấy ấy.

Thiếu nữ vết thương đầy mình đi đến ven hồ trong rừng trúc, nhìn mặt hồ, bỗng nhiên có suy nghĩ nhảy xuống cũng hay.

Đang thẫn thờ nhìn mặt hồ, mặt hồ tĩnh lặng bị một người phá bĩnh.

Thiếu niên xinh đẹp ướt nhẹp người ngoi lên từ dưới nước làm sóng sánh mặt nước.

Hắn tò mò nhìn cô: "Cô là ai?"

Cô trả lời thành thật: "Ta là Hải Lăng La."

"Hóa ra là Đại tiểu thư, ta từng nghe về cô." Trong mắt thiếu niên không có khinh thường mà cô thường thấy.

Hải Lăng La nhìn thấy hắn có đuôi cá.

"Ta tên Phong Tự, là giao nhân, tội phạm bỏ trốn." Thiếu niên cười giòn giã: "Mong Đại tiểu thư đừng nói với người khác."

Hải Lăng La chưa từng được ai tin tưởng nhờ cậy.

Cô nói: "Được."

Phong Tự là một thiếu niên dịu dàng lại cũng tràn trề sức sống. Bởi vì là tội phạm bỏ trốn, hắn tạm thời ẩn náu trong khoảnh sân nhỏ của Hải Lăng La. Tương lai vô định nhưng hắn chưa từng buồn bã.

Hải Lăng La không muốn hắn đi.

Phong tự kiên nhẫn hỏi: "Tại sao?"

"Ta rất vui khi ngươi ở đây, ngươi không được đi." Hải Lăng La không biết thế nào là ngọt ngào.

"Được thôi, ta không đi đâu hết, chỉ ở đây với Đại tiểu thư, trả ơn Đại tiểu thư đã cưu mang." Phong Tự vẫn luôn tốt bụng.

Hắn mong Hải Lăng La cười.

"Đại tiểu thư rất đẹp, khác với những gì họ nói, cười một cái thì tuyệt."

Phong Tự dạy cô cười, dạy rất lâu.

Nhưng phải đến hôm ấy hắn đồng ý ở lại, Hải Lăng La mới học.

"Chúng ta rời khỏi Thủy Di Đảo, về quê nhà của ta đi!"

"Đến biển Nam Hải!"

Đôi mắt của giao nhân tỏa sáng lại cũng dịu dàng: "Nghe nói nơi đó ngày nào cũng có gió biển nhẹ nhàng, thời tiết cũng ôn hòa, kiểu gì cô cũng thích."

"Ừ." Đại tiểu thư người băng luôn trả lời lạnh lùng.

...

"Không phải ta đang cười sao?" Cô hỏi Phong Tự.

"Một chút thôi." Phong Tự cười nói: "Ta thấy cô có thể cười tươi hơn."

Thế nên Hải Lăng La cười tươi hơn.

Nụ cười xuất phát từ nội tâm.

Hơi nước và bọt khí nhẹ nhàng bao trùm họ, đưa họ lên trời, bay về với tự do, bay về biển khơi.

Tạch.

Xa nơi Hải Lăng La đứng rơi xuống một hạt ngọc trai trắng tinh.

"Giao châu." Tử Tô thở dài: "Đó là thứ Phong Tự để lại."

Tử Tô đến để thu hồi giao châu của đồng bào mang về Nam Hải, cứ đi cứ đi rồi đến mảnh đất này.

Thanh Hòa nhặt giao châu, lặng người cảm nhận nỗi nhớ, nỗi đau đong đầy trong hạt ngọc.

Hạt ngọc văng vẳng tiếng hát hòa vào tiếng gió và sóng tự do tự tại.

Cô thở dài, đưa ngọc cho Tử Tô: "Mang về Nam Hải đi."

"Ừ."

Tử Tô bần thần nhìn Thanh Hòa.

Hắn không rời mắt khỏi Thanh Hòa.

Giao nhân là sinh linh thuận theo tự nhiên, thẳng tính. Vậy nên hắn định bày tỏ tiếng lòng.

"Ta phải về Nam Hải một chuyến. Mong rằng lần rèn luyện sau lại có duyên gặp tiên tử."

"Ừ ừ, có duyên sẽ gặp lại!" Thanh Hòa nheo mắt cười chào tạm biệt hắn, dặn Tử Tô cứ đi đi, cô sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện ở Thủy Di Đảo.

Cô đã hứa với Hải Lăng La sẽ bắt người xấu trả giá đắt.

Thủy Di Đảo bẩn không chịu được này cần phải xúc bùn ao xem có những kẻ tồi nào.

Tạm biệt Tử Tô, xử lý hai thị nữ ngất xỉu trong trận chiến của thần tiên, lúc này Thanh Hòa mới thở phào, dựng cái ghế ngồi xuống.

"Lát nữa còn xử lý việc lớn, em nghỉ ở đây một lát, đợi họ tự tìm đến."

Thần linh hờ hững: "Không biết em mệt ở đâu?"

"Em mệt trong lòng." Thanh Hòa hơi xuống tâm trạng: "Tại sao người tốt không được hạnh phúc?"

"Người tốt sẽ không hạnh phúc."

"Đúng ha, thần linh đức độ còn đang chịu khổ đây." Thanh Hòa thở dài.

"Vì sao khi nãy thay ta đồng ý với Hải Lăng La?"

"Từ lúc ngài nhắc em cô ấy rất đau là em có cảm giác ngài sẽ đồng ý."

"Đầu cơ trục lợi."

Thần linh vẫn luôn rất lạnh lùng, như thể do cô kiên quyết nên Phất Thần mới giúp họ.

Haizz.

Thật sự là cô rất thương họ.

Thiếu nữ băng giá và chú bướm sặc sỡ đoản mệnh trên biển.

"Hơi giống chúng ta."

Thần linh hỏi: "Hử?"

"Không có gì ạ." Thanh Hòa nhớ ra thần linh không thích nghe câu này: "Đang nói em và Tử Tô."

"Ừ."

Đúng như dự đoán, thần linh mất hứng.

Nhìn thấy chưa, nói vòng vo còn giận huống chi nói thật.

"Em muốn cứu cô ấy vì... tình huống của cô ấy hơi giống ngài."

Mấy khi Thanh Hòa tâm trạng: "Khó mà nói kết cục của Hải Lăng La không trọn mong muốn, nhưng cũng không phải viên mãn."

Phất Thần thì sao?

Cô có thể hoàn thành nhiệm vụ êm đẹp, giúp Phất Thần buông bỏ oán hận, không sa đọa không?

"Theo em, vì sao hai người đó lại có cái kết này?"

Thanh Hòa bực bội: "Bởi vì lão già Hải Thanh Minh súc sinh!"

"Bởi vì nhỏ yếu."

Thần linh tự hỏi tự trả lời, cùng lúc với Thanh Hòa.

...

Ngại quá.

"Tại sao em luôn đổ lỗi cho người khác?" Phất Thần lạnh giọng: "Nhân nhượng với bản thân, nghiêm khắc với người khác, em nghĩ mình có thể tiến bộ bằng cách này?"

"Ngài thay đổi khái niệm!" Thanh Hòa kích động: "Em bị đánh, lẽ nào lại trách em trông rất ngứa đòn?"

Phất Thần: "Không."

"Đúng rồi, em còn xin được ngài giúp, hai người họ thì không..." Thanh Hòa bực bội.

Cô không nhịn được, vẫn nói: "Phất Thần đại nhân."

"Ừ?"

"Ngài thấy đó, chúng ta nên nhìn nhận tích cực một chút. Phong Tự thật lòng thật dạ đã đánh thức sức mạnh tình yêu trong Hải Lăng La.

"Ừ."

"Nên là nếu có ngày em cũng chết, em muốn biến thành gió làm bạn với ngài." Thanh Hòa lại bắt đầu luyên thuyên: "Ngày nào em cũng thổi vù vù vào tai ngài, rồi sẽ có ngài thổi thông ngài."

"Không có ngày đó."

"Em không phải ngài, em không vô địch thiên hạ, rồi sẽ có lúc gặp nguy hiểm."

Thần linh điềm tĩnh nói: "Ta chỉ nói một lần."

"Thật ạ?"

Thần linh không trả lời, thật sự chỉ nói một lần.

Thanh Hòa phụng phịu rồi lại mỉm cười.

"Chúng ta luôn ở bên nhau, chắc là không sao."

Thanh Hòa nói: "Em muốn tặng ngài gì đó để cảm ơn, ngài muốn gì ạ?"

"Đừng gặp giao nhân đó."

"Gì ạ?" Phất Thần nói nhanh quá, Thanh Hòa không nghe rõ.

Thần linh lạnh lùng: "Ta chỉ nói một lần."

Cô không nghe thấy mà!

Nhưng cô nghe được Phất Thần bảo cô không được gặp ai đó... Chắc là bảo cô không được gặp Diêm Vương nhỉ?

"Ngài yên tâm, chắc chắn sẽ không!"

Cô ăn nói hùng hồn.

...Lại phù hợp với lời đề nghị của Phất Thần.

"Đợi thêm lúc nữa vậy." Thanh Hòa chống má: "Đợi những người đó đến rồi dọn dẹp Thủy Di Đảo. Sau đó hỏi thăm xem chuyện linh mạch, tiên nhân là thế nào."

"Đúng rồi Phất Thần đại nhân, ngài có biết Tịnh Tà tiên quân gì đó không?"

Có tiền đề Phất Thần bị ngộ nhận rộng rãi là Tà Thần, cái tên Tịnh Tà(1) này hơi bị hàm ý.

"Biết." Thần linh thờ ơ.

"Ai vậy ạ?" Thanh Hòa hiếu kỳ: "Có mạnh không? Là người như thế nào?"

"Xưa nay chỉ biết sủa gâu gâu."

Hiểu rồi.

Là tiểu đệ nịnh nọt Phất Thần ngày xưa, xử lý đơn giản.

Có điều, đó cũng là tiên nhân đầu tiên bọn cô đối đầu trực tiếp hoặc cũng có thể là gián tiếp.

Không biết một trong những người thống trị cao nhất trần gian là người thế nào.

Thanh Hòa đang định nghĩ xem nên hầm hay hấp Thủy Di Đảo, cuối cùng người của Hải Thị cũng khoan thai đến muộn.

"Ai ở trong?! Gia chủ đại nhân?!"

Trong tiếng huyên náo là tiếng mở cửa. Rất nhiều người không biết cái gì bốc mùi tanh nồng nặc.

"Nào, làm việc thôi."

Thanh Hòa cử động bả vai, đứng dậy.

Đã đến lúc cô lên sàn diễn!

_

Chú thích

(1) Tịnh Tà có thể hiểu nghĩa là quét sạch Tà Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK