• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Wanhoo

"Ta là tân nương của Phất Thần." Thiếu nữ cười ngại ngùng: "Các ngươi có thể gọi ta là Thanh Hòa."

Xung quanh im phăng phắc.

Các kiểu ánh mắt khác nhau nhìn thiếu nữ xinh đẹp đứng giữa. Quả thật cô gái rất đẹp, còn có khí chất thuần khiết ít ai có... Nhưng cô ta mới nói gì cơ?

Tân nương của thần linh?

Tân nương đó?

Cô ta?

Khỏi nói cũng biết người biết nội tình về Phất Thần kinh hoàng thế nào. Còn riêng đại đa số những người bị tiên nhân che giấu bí mật thì ngớ người nhìn cô.

Phất Thần?

Là Tà Thần tôm tép gì đó chăng?

Ít người kinh ngạc, sợ hãi cũng không sao.

Hải Thương Lãng nghe thấy hai chữ ấy đã chuẩn bị sẵn tâm lý đợi chết, không ngờ Huyền Vũ Di Chú không giáng xuống.

Điều đó đã chứng minh thiếu nữ nói thật.

Hải Thương Lãng dè dặt hỏi: "Xin hỏi, người đến Thủy Di Đảo có gì dạy bảo chăng?"

Đừng nhìn Thanh Hòa mỉm cười, thật ra cô cũng đang ôm mặt trong lòng.

Từ miêu tả trong nguyên tác hay do chính cô cảm nhận, cô đều biết Phất Thần rất ghét quãng thời gian mình yên nghỉ sau sa đọa.

Bởi vì trong khoảng thời gian này, Phất Thần bị người trần cúng tế bất chính đã làm một số việc không phù hợp với thân phận.

Điển hình nhất là chấp nhận tân nương của thần linh, một hành vi ô uế thần linh.

Cô để ý cảm nhận của Phất Thần nên giải thích trong lòng:

- Em không có ý đó ạ.

Tóm lại là cô áy náy, cô không muốn bị hiểu lầm.

- Ta biết.

Giọng của thần linh bình tĩnh, không nghe ra tức giận, có vẻ hắn cũng hiểu tính cô.

- Sau này cần phải thận trọng ngôn từ hành động.

Thanh Hòa cười:

- Vâng ạ, lần sau em sẽ cẩn thận!

Lần sau có còn nhớ lời răn dạy của thần linh không thì...

Để lần sau tính.

...

Thanh Hòa đối phó với những người phàm trần đang im lặng, còn thần linh thì tiếp tục giữ trạng thái nhắm mắt tĩnh tâm.

Hầu hết thời gian Phất Thần bế quan trong quan tài, chỉ để một phân thần theo dõi Thanh Hòa.

Bởi vì bản thể của thần linh cần đắm chìm trong tĩnh lặng hoang vắng vô bờ bến. Dùng yên tĩnh áp chế lệ khí của ác nghiệp.

Thường thì không có bất cứ điều gì quấy nhiễu thần linh trong trạng thái này. Kể cả vài bông hoa được cho phép bầu bạn bên cạnh cũng chỉ lặng yên ở bên thần linh ngủ say.

Trong số tất cả, chỉ ngoại trừ một thanh kiếm tên Xích Tiêu ngốc nghếch, không thức thời, phong ấn miệng bao nhiêu lần vẫn không nhớ.

Thanh kiếm gào to:

- Thiên Đạo đại nhân, ngài mới có nhịp tim!

Thanh kiếm kính yêu Thiên Đạo đại nhân nhất Tam giới cũng sẽ bầu bạn khi Phất Thần chìm trong giấc ngủ say yên ắng, không chỉ vậy, nó còn cản trở tất cả những điều làm phiền thần linh.

Nhưng chuyện vừa rồi lớn quá.

Nhịp tim!

Nhịp tim đấy!

Lồng ngực của thần linh trống không lại đập một cái, chẳng phải có nghĩa là...

Thanh kiếm vui sướng:

- Ngài lại tiến gần hơn đến sống lại!

Phất Thần "Ừ" một tiếng, hắn biết.

Sau khi lấy lại hai miếng thịt, hắn không còn chỉ duy trì ảo ảnh như lúc mới hồi sinh, chạm nhẹ vẫn biết là xương cốt.

Phất Thần hôm nay đã ngưng tụ được cơ thể cứng ngắc và lạnh lẽo trong thời gian ngắn.

Tuy vậy, các bộ phận chính bên trong cơ thể vẫn chưa thể ngưng tụ.

Bởi vì các bộ phận này khác với thân xác bên ngoài. Chúng liên quan đến tình cảm của thần linh, cho vạn vật linh thức hay tạo ra giống loài mới.

Nếu ngưng tụ các bộ phận ấy một lần nữa sẽ khiến cây khô nở hoa. Liên quan mật thiết đến bản thân nên chính thần linh cũng chưa biết cách nào hữu hiệu nhất.

Thế nên, nghe thấy tiếng tim đập rất đáng mừng.

Chỉ dừng ở đây, đôi bên đều vui.

Vậy nhưng thanh kiếm thông minh lại bắt đầu phá hoại.

- Nên nguyên nhân gì giúp ngài có lại nhịp tim nhỉ?

Xích Tiêu muốn tim ra quy luật để giúp Thiên Đạo đại nhân kính yêu hồi phục nhanh hơn.

Cậu đắn đo suy nghĩ một lúc lâu:

- Hình như là từ câu nói vô cùng đại bất kính của Thanh Hòa, tự nói mình là tân nương của ngài.

Thần linh ôn tồn nói: "Có lẽ vậy."

Giọng nói không vui mừng bất ngờ như thanh kiếm dự đoán.

- Ngài... không vui ạ?

Dù gì cũng là thanh kiếm thông minh, cậu nhận ra cảm xúc của Thiên Đạo đại nhân, thấp thỏm nói:

- Nếu ngài không thích, con sẽ không nói nữa.

"Không sao." Thần linh lạnh lùng xa cách: "Câu ấy của nàng vô cùng bất kính, dĩ nhiên lòng ta hơi dao động, xuất hiện là bình thường."

- À à, ra là vậy.

Thần linh chỉ dao động trong chớp mắt, hiện đã bình thản, Xích Tiêu nuốt lại đề nghị "Cho cô ấy đứng giữa Trung Nguyên tuyên bố với bốn bể cô ấy là tân nương của Phất Thần" vào bụng.

- Con xin phép lui trước, mong ngài sớm ngày xuất quan.

"Ừ."

Chủ đề kết thúc ở đây.

Sau khi linh thức của Xích Tiêu rời đi, lại chỉ còn Phất Thần trong tĩnh lặng hoang vu, thần linh khép đôi mắt tiếp tục tĩnh tâm.

Nhưng không được bao lâu.

Phất Thần mở mắt.

Hắn thẫn thờ trong giây lát, nghĩ ngợi, cuối cùng ánh sáng lóe lên, một thứ gì đó có hình dáng cổ kính, trang nhã xuất hiện trong tay.

Bạch Trạch Kính.

Chiếc gương này cảm nhận được ý trời nhưng hay nói bậy bạ, đúng lúc thử lại xem nó đã sửa tính chưa.

Thần linh cầm gương, thản nhiên soi.

Tại sao khi nãy hắn chợt có nhịp tim?

Thần linh đã hỏi, Bạch Trạch Kính lập tức đưa ra câu trả lời.

Mặt nước trong gương mấp mô, chiếu hình ảnh thần linh với mái tóc đen nghiêm nghị, tuấn tú.

||||| Truyện đề cử: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu |||||

Thần linh có nước da tái nhợt, mái tóc đen như gỗ mun, vậy nên bất cứ màu sắc tươi sáng nào khác xuất hiện trên người hắn đều rất nổi bật.

Hắn phát hiện đáng lẽ mang tai cũng nên tái nhợt lại có màu sắc khác rõ mồn một.

Nó muốn nói điều gì?

Phất Thần hơi chau mày, lại nói bậy bạ.

Vậy nên Bạch Trạch Kính lại bị cất.

Bạch Trạch Kính cảm nhận được thần linh phủ nhận câu trả lời của mình, nó mấp mô mặt gương như muốn giải thích.

Nhưng phản kháng vô hiệu.

Cất là cất.

Sau khi cất Bạch Trạch Kính, thần linh thoáng chần chừ, từ từ giơ tay chạm nhẹ mang tai...

Nóng ran.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK