• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Wanhoo

"Mặc dù ngài nói cho em càn rỡ một chút..." Thanh Hòa nói câu này đến ngượng nghịu.

Không phải cô gái mồm mép nhanh nhảu bỗng dưng khó ăn nói, chẳng qua là vì nhắc lại nguyên vẹn câu này trong ngữ cảnh bình thường có hơi ngại.

Đừng thấy Thanh Hòa hay luyên thuyên, có đánh chết cô cũng không nói đàng hoàng câu "Em được phép càn rỡ một chút với ta".

Ôi.

Ngại quá.

Cô đến nể Phất Thần.

"Đúng là Phất Thần đại nhân có khác."

Phất Thần không muốn biết tại sao cô lại khen mình không đầu không đuôi.

Nhắm mắt cũng biết một khi cô nhóc trở lại trạng thái bình thường sẽ không bao giờ khen ngợi.

Thần linh dày dặn kinh nghiệm chọn giữ yên lặng, chỉ thờ ơ lạnh nhạt với cô, vậy thì cô gái sẽ chuyển sự chú ý sang những chuyện có ý nghĩa hơn.

Nhưng...

Thanh kiếm nào đó không kinh qua trăm trận như Phất Thần.

Nghe thấy cô gái hư khen Thiên Đạo đại nhân, thanh kiếm ngập tràn hứng thú hỏi:

- Tất nhiên rồi. Cô cũng nhận ra Thiên Đạo đại nhân nói gì cũng vô cùng hoàn hảo đúng không?

Phất Thần rùng mình khe khẽ.

Đang định ngăn cản đã thấy Thanh Hòa bước lên luôn bậc thang giúp đỡ tuyệt vời.

"Đúng rồi, trêu cũng thản nhiên hơn người."

Thanh Hòa dè bỉu xong cuối cùng đã thật sự sảng khoái.

"Nếu là tôi, tôi sẽ không nói được câu đó."

Xích Tiêu vẫn chưa hiểu ý, vẫn rất hãnh diện:

- Hừ, bàn về thâm tình, người đời há lại so được với Thiên Đạo đại nhân?

Bởi rằng tình yêu của thần linh là nỗi nhớ đo bằng hàng vạn năm. Từ thuở hồng hoang cho đến mạt thế. Rung động một lần là say đắm cả đời.

Trái tim con người dễ thay đổi nhất, trái tim của thần khó di chuyển nhất.

Yêu dài lâu, yêu đậm sâu, đó là phẩm giá vô cùng khó đạt!

"Phải rồi phải rồi, tình yêu của thần mà lại." Thanh Hòa lại định thử vượt qua giới hạn: "Ai lại từ chối tình yêu đến từ một vị thần chứ?"

Xích Tiêu chưa từng xem "Đại Ngư Hải Đường" nhưng dù có chậm hiểu đến đâu, nói đến đây cũng hiểu Thanh Hòa đang bỡn cợt mình.

Đáng ghét.

Xích Tiêu dỗi.

Được phép nói Thiên Đạo đại nhân có tình với đất, nhưng tại sao cô ấy dám ngấm ngầm thừa nhận Thiên Đạo đại nhân có đối tượng thích?

- Láo xược!

- Đừng bêu xấu Thiên Đạo đại nhân! Kể cả núi không có sườn, thiên địa hòa làm một thì Thiên Đạo đại nhân cũng không rung động!

- Đại đạo vô tình, cô là hành giả dưới toà Thiên Đạo thì chính là người không được có suy nghĩ dơ bẩn nhất!

Xích Tiêu nói xong rất hài lòng về mình.

Mình rất tiến bộ.

Không chỉ bảo vệ lòng tự trọng của Thiên Đạo đại nhân... Mà còn nhấn mạnh thần linh tuyên bố đoạn tuyệt với tình yêu, khuyên cô ấy đừng suy nghĩ tức cười, lại cũng che chở được cô gái gan to bằng trời.

Thần linh là người ai cũng được phép nói đùa thân thiết như thế?

Đúng là không có mắt!

Sau một thời gian sống chung, Xích Tiêu nhìn thấy rõ Thanh Hòa quan tâm, lo lắng, tin tưởng, ỷ lại vào thần linh. Thanh kiếm ăn nói xéo sắc cũng dần dà chấp nhận cô.

Vậy nên không muốn Thanh Hòa mất mạng chỉ vì ôm ấp tình cảm thiếu nữ.

Thật sự thì có rất nhiều cô gái ấp ôm mến mộ Thiên Đạo.

- Từ xưa đến nay biết bao công chúa nhân tộc, hoàng nữ yêu tộc, nữ tu xinh đẹp tuyệt trần... Dùng đủ mọi cách mong được Thiên Đạo đại nhân để mắt đến. Cô nghĩ họ thành công hết sao? Không! Hầu hết là phí hoài tuổi xuân. Mà nếu hành động hồ đồ vậy lại càng khó nói kết cục.

Xích Tiêu lải nhải nghe như mắng, thật ra chỉ muốn Thiên Đạo đại nhân đừng bỏ rơi Thanh Hòa chỉ vì ghét Thanh Hòa, cũng muốn cô gái tỉnh lại kịp thời.

Nhưng Thanh Hòa nghe xong chỉ chau mày.

"Tôi chỉ nói một câu mà sao cậu lải nhải nhiều thế làm gì?"

Xích Tiêu:

- ...Hả?

Thanh kiếm kinh ngạc.

Cô ấy không quan tâm thật hay giả vờ không quan tâm?

Tại sao trên đời lại có người không mến mộ Thiên Đạo đại nhân hoàn mỹ không tì vết!

Sau đó Thanh Hòa nói với Phất Thần: "Đúng là Phất Thần đại nhân có khác, khía cạnh không gần nữ sắc cũng giỏi hơn người."

Lời khen lanh lảnh.

Thần linh bị thanh kiếm đâm sau lưng liên tiếp cắm đầy kiếm trên lưng: "..."

Hắn đến phải suy ngẫm về sự tồn tại của Xích Tiêu Kiếm ngu ngốc.

Ngày đó chế tạo nó để có cách giết mình ngày mình thất đức.

Hôm nay mình chưa thất đức Xích Tiêu cũng đã đâm thần linh.

Thế nên.

Sự tồn tại của thanh kiếm này là tượng trưng cho quyết sách ngu xuẩn của hắn. Vậy nên mới liên tục nói những lời ngu xuẩn để trừng phạt hắn?

Thanh Hòa nhịn cười an ủi dối trá: "Ngài đừng trách Xích Tiêu, cậu ấy có lòng thôi."

Phất Thần: "..."

Không hề được an ủi.

Hắn bình tĩnh khóa miệng Xích Tiêu, cũng che mắt nó, tránh việc cái thứ ngu xuẩn đó nói gì làm thần linh tăng huyết áp đột ngột.

Trong khi bông đùa, Thanh Hòa đã đi đến bên kia vực sâu.

Khu rừng bạt ngàn cây cối um tùm.

*

"Thiết kế địa hình như thế này mà hợp lý ạ?"

Thanh Hòa không cầm được lòng dè bỉu khung cảnh hoang vu cây cỏ mọc um tùm.

"Em nhớ phía sau em là khoảng cách rộng bao la!"

Thần linh hỏi: "Em muốn thiết kế thế nào?"

Đây là giao luôn quyền thiết kế Động Thiên cho cô.

Cốc Thánh Động Thiên biến thành từ một miếng thịt của Phất Thần, trời sinh có vị cách cực cao, có linh trí nhất định. Trong mấy chục nghìn năm qua Cốc Thánh Động Thiên chưa bao giờ lặp lại thiết kế. Mỗi lần đập đi xây lại vô cùng qua loa, chỉ làm việc tiêu hao linh lực.

Bằng không làm sao đoạn đường này Thanh Hòa đi suôn sẻ như thế?

Đủ các thiên tài địa bảo chỉ thiếu nước xuất hiện trước mặt cô. Cung kính bò hai bên đường chỉ mong được cô để mắt, được làm bạn với cô.

Thanh Hòa làm bạn cả ngày lẫn đêm với thần linh, thậm chí Phất Thần cũng đích thân khơi thông linh mạch cho cô thì phải biết thân mật cỡ nào. Mặc dù chưa đạt cảnh giới nhưng bản chất đã là bán tiên.

Phất Thần còn sắp xếp xong con đường phía trướccho cô. Chỉ có cô lười biếng phải thúc roi mới chịu nhúc nhích một chút, nếukhông chắc hẳn giờ cô đã không phải là bán người bán tiên nửa vời lúng túng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK