• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu chuyện Hùng Ngao kể giống với những gì Xích Tiêu đã nói.

Vĩnh Tuyết Thành chìm trong băng tuyết cả vạn năm, dân cư thưa thớt đất đai cằn cỗi nên bị các tông môn, đại gia tộc coi thường, trở thành vùng đất lưu đày tội phạm. Cũng có một số yêu tu không thể chung sống được với người phàm trần chọn đây là nơi tu luyện.

Nhiều năm trôi qua, mặc dù Vĩnh Tuyết Thành không phồn hoa nhưng cũng hình thành nền kinh tế ổn định. Tuy thường xuyên có tội phạm bỏ trốn hoành hành, cộng đồng hỗn tạp nhưng nhìn chung, thành trì luôn được vệ binh canh giữ, đi tuần cả ngày lẫn đêm thế nên không ảnh hưởng đến đời sống của dân thường.

Vĩnh Tuyết Thành đã gìn giữ biên giới Bắc Hoang trong thầm lặng như thế. Cho đến một trăm năm trước, vùng đất bị người đời lãng quên đột nhiên xuất hiện hiện tượng lạ.

"Tất cả con dân Vĩnh Tuyết Thành đều bị vây khốn trong ngày đau khổ nhất cuộc đời, chết đi sống lại liên tục, khó lòng siêu thoát."

Thanh Hòa nhăn mặt: "Không có cách nào thay đổi ư?"

"Không có cách nào thay đổi." Hùng Ngao ôm mặt, giọng trầm hẳn xuống: "Số mệnh của tất cả mọi người đều bị Vĩnh Tuyết Thành định trước. Ví dụ như tôi, tôi sẽ luân hồi mãi với cái kết bị moi tim, chỉ khác ở tôi tự hành động hoặc người khác làm thay thôi."

Ngày còn trẻ, ông ta đã thử tìm cách phá lời nguyền. Tìm hiểu sâu thì nhận thấy quá khó khăn nên đã từ bỏ. Sau khi đủ mạnh, ông ta dứt khoát rời khỏi Vĩnh Tuyết Thành, cứ tưởng ra khỏi thành thì lời nguyền cũng biến mất, nhưng sự thật đã chứng minh Vĩnh Tuyết Thành sẽ không tha cho bất cứ con dân nào.

Lời nguyền ngày một đáng sợ, cho đến hiện giờ, ngay cả tu sĩ cảnh giới Hóa Thần như Hùng Ngao cũng bị lời nguyền dày vò triền miên, rơi vào bước đường cùng, chết đi sống lại với vết thương ở trái tim.

Tột cùng của đau khổ khiến Hùng Ngao phát điên, chọn còn đường tìm kiếm nguồn gốc của lời nguyền xuất phát từ số phận thê tử của ông ta.

Thê tử của Hùng Ngao là một cô gái loài người lương thiện, bất chấp rào cản giống loài để thành đôi với ông ta.

Sau khi Hùng Ngao trở thành tu sĩ đạt cảnh giới Hóa Thần, ông ta cũng chủ động tìm kiếm thiên tài địa bảo, công pháp phù hợp để kéo dài tuổi thọ của thê tử. Đó là một cách để Hùng Ngao đáp lại tình cảm của thê tử mình. Nửa năm trước, thê tử của Hùng Ngao có thai, giữ được gần đến ngày dự sinh thì một tuần trước, chính vào ngày hôm sau sau khi Hùng Ngao bị lời nguyền giết, thê tử của ông ta cũng qua đời.

Hùng Ngao nói trong đau đớn: "Thê tử của tôi bị vây khốn mãi mãi trong cái đêm bị tu sĩ loài người hành hạ, chém đứt đôi tay."

"Cô ấy không chết, nhưng vĩnh viễn sống lại ở khoảnh khắc bị hành hạ đến chết ấy."

Đó cũng là cách mà kẻ thù của Hùng Ngao trả thù yêu tinh gấu. Bàn tay của con người có ý nghĩa gì đâu? Chém đứt đôi tay ấy để sỉ nhục đôi tay gấu của Hùng Ngao thôi.

Hùng Ngao là tu sĩ đã đạt cảnh giới Hóa Thần mà con sống lại trong đau đớn thế này, không cần nói cũng biết đại đa số người dân Vĩnh Tuyết Thành rơi vào tình cảnh thế nào.

"Thê tử của ngươi đâu?"

"Cô ấy... không chịu nổi giày vò nên đã cầu xin tôi thiêu linh hồn để hồn phách biến mất mãi mãi. Đó là cách duy nhất để thoát khỏi lời nguyền." Nói đến đây, yêu tinh gấu có bộ râu quai nón cuối cùng cũng rơi nước mắt.

"Đợi tôi giải quyết xong chuyện này, tôi cũng đi theo cô ấy."

Thanh Hòa chỉ biết im lặng.

Cô cho Hùng Ngao lời hẹn như cách đã dùng với Lộc Tinh Bạch.

Nếu Phất Thần đồng ý giúp đỡ thì dễ thôi. Còn nếu ngài không trả lời... thì đành từ chối vậy.

*

"Em về rồi đây ạ!"

Phất Thần hờ hững nói: "Đã gặp yêu tu rồi?"

"Vâng ạ, yêu tu cũng trọng tình trọng nghĩa, không khác người phàm là mấy." Thanh Hòa nói tiếp: "Nếu ông ta không nói dối."

"Ông ta không nói dối." Phất Thần nói: "Đúng là Vĩnh Tuyết Thành có hiện tượng lạ."

"Ồ, đáng thương thật vậy ạ?" Thanh Hòa thay đổi sắc mặt: "Thế chúng ta có giúp... ông ta không ạ?"

Cô trưng cầu ý kiến của Phất Thần. Thần linh không suy xét mà chỉ hỏi hai câu.

"Em muốn điều tra sự việc này sao?"

"Vâng ạ." Thanh Hòa gật đầu.

"Hứa sẽ tham gia điều tra một cách nghiêm túc, không lấy lệ, luôn nhiệt huyết, không đòi nghỉ ngơi chứ?"

Phất Thần càng nói càng lộ rõ hàm ý.

"Em hứa sẽ không mệt." Thanh Hòa cười tít mắt.

Cô tự phiên dịch hàm ý trong câu hỏi dài của Phất Thần nên trả lời rất dứt khoát.

Phất Thần không vui: "Hỏi một đằng, trả lời một nẻo."

"Vầng vầng, là em trả lời một nẻo." Thanh Hòa biết điều nhận lỗi.

"Nhưng mà ngài thấy con người của Hùng Ngao thế nào ạ?" Cô nói: "Theo như quan sát của em, em thấy ông ta trọng tình trọng nghĩa. Nhưng ánh mắt của em còn thiển cận lắm nên vẫn muốn nghe nhận xét của ngài ạ."

"Em nói đúng." Phất Thần từ tốn nói: "Đặc điểm chung của yêu tu đó là nguyên thân ảnh hưởng rất nhiều đến tính cách. Chẳng hạn như đa số yêu tinh gấu đều cục cằn, thô lỗ. Yêu tinh thỏ thì cẩn trọng..."

Phất Thần lấy ví dụ thêm về một số yêu tộc để giải đáp thắc mắc của cô.

Thanh Hòa đã hiểu, cô học một biết mười thản nhiên hỏi: "Vậy tính cách đặc trưng của giao nhân là gì ạ?"

"Ngu xuẩn, lỗ mãng, hèn nhất, bỗ bã."

Thần linh định nghĩa tộc giao nhân bằng bốn tính từ xấu.

Cô gái nghiêm mặt: "Em thấy ngài liệt kê thiếu một tính từ."

"Ừ?"

"Tử Tô."

Thanh Hòa cảm thán: "Tử Tô chính là hình mẫu tập trung nhiều khuyết điểm nhất tộc giao nhân."

Phất Thần vô cảm, không hề thay đổi sắc mặt vì một câu châm biếm: "Có tâm trạng châm biếm ta xem ra vẫn còn ham chơi, chưa chắc đã bận lòng chuyện của Hùng Ngao là bao. Vậy thì thôi."

Thanh Hòa tắt ngấm nụ cười.

"Ấy ấy hiểu lầm! Ngài hiểu lầm em rồi! Em không hề có ý nói ngài ghen với Tử Tô đâu."

Phất Thần chau mày, lạnh lùng mắng:

"Hoang đường."

"Thần linh không bao giờ ghen."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK