Kỳ thật khu biệt thự Sâm Lâm phu nhân đã quan sát một chút rồi.
Giống các gia đình khác đều cần có phu nhân ngoại giao, trước đó Chu gia không có nữ chủ nhân nào cả, nên không có biện pháp gì, hiện tại Chu Minh Phong cưới vợ lần nữa, các phu nhân kia khó tránh khỏi việc muốn liên hệ với Khương Tân Tân. Nhưng mà cái này phải tầm một đến hai tháng, các nàng vẫn án binh bất động, chủ yếu là do lo lắng hai vấn đề, một là các nàng đều lớn tuổi hơn Khương Tân Tân mười mấy tuổi, các nàng nhìn Khương Tân Tân, tựa như Khương Tân Tân nhìn Từ Tòng Giản. Thứ hai, không mò được con đường của Khương Tân Tân, cũng không xác định được có phải nhất thời Chu Minh Phong váng đầu hay không, chờ sau khi tỉnh lại, đối với chuyện chồng già vợ trẻ này sẽ không hợp được bao lâu.
Hiện tại không có gì tốt hơn việc để ý.
Cô đã thu phục được Chu Diễn, phần tâm cơ này, phần năng lực này, đủ để cô đứng vững gót chân ở Chu gia.
Ở cùng một khu biệt thự, còn trên thương trường, riêng phần mình với chồng thì ngẩng đầu không thấy cúi đầu thì gặp, nói không chừng một ngày nào đó hai nhà có cơ hội hợp tác, hiện tại mà giữ gìn mối quan hệ, trăm lợi chứ không có một hại.
Bên trong nhóm các vị phu nhân đã bắt đầu sinh động ——
Trương phu nhân:【Đều ở cùng một khu biệt thự, cũng nên đi cổ động, với lại Chu phu nhân mở tiệm, có mục đích là vì mọi người mà phục vụ, chúng ta không thể không cho mặt mũi nha.】
Vạn phu nhân:【 Lúc nào đi?】
Lưu phu nhân:【Hiện tại liền đi, đi quá muộn cũng không tốt.】
Khoảng 11 giờ trưa, mấy vị phu nhân hẹn nhau mà đến, Khương Tân Tân đối với các nàng không tính là lạ lẫm, tự nhiên sẽ nhiệt tình tới chào hỏi. Ngược lại nhóm phu nhân lại mượn cơ hội tới mua đồ để rút ngắn khoảng cách, bất đắc dĩ mặt tiền cửa hàng quá nhỏ, hơn nữa còn là đồ dùng hàng ngày chiếm đa số ở cửa hàng tiện lợi, muốn phát huy cũng không có cơ hội, coi như đem toàn bộ đồ trên kệ hàng lấy xuống, thì không hao phí bao nhiêu tiền. Các nàng mặc dù muốn giúp đỡ Khương Tân Tân, thế nhưng không nghĩ tới chuyện lộ ra vẻ hèn mọn, dù sao thì cô không có bất cứ yêu cầu gì, bởi vậy, chọn mua sắm là phương án tốt nhất, thời điểm tính tiền, mỗi người cũng chỉ phải bỏ ra mấy trăm tệ thôi.
Vẻ mặt Trương phu nhân tươi cười nói: "Kỳ thật nơi này nên sớm mở tiệm, nhưng nếu chủ không có ở cửa hàng, chúng ta không yên tâm, Chu phu nhân thật là may mắn khi có cô a, chúng ta đều biết cô là vì muốn dễ cho mọi người."
Khương Tân Tân cười: "Đâu có đâu có, là do tôi nhàn rỗi nhàm chán muốn giết thời gian thôi, bất quá lão Chu nhà chúng tôi nói, gian hàng nhỏ thì có sinh ý nhỏ, nên vẫn phải quản lý thật tốt."
Một bên khác cách đó không xa Chu Diễn nghe được cách xưng hô "Lão Chu nhà chúng tôi", còn sửng sốt một chút.
Sau khi kịp phản ứng mới biết được đang nói cha cậu, chỉ là hơi cảm thấy lạ lẫm.
Cho tới bây giờ cậu chưa từng nghe ai gọi cha cậu là lão Chu.
Dáng vẻ Trương phu nhân tươi cười càng sâu: "Ai nói không phải. Đúng rồi Chu phu nhân, lúc trước chúng ta chưa tới gặp cô vì thấy cô bận quá, không có ý muốn quấy rầy cô, chúng ta đều ở chung một khu biệt thự, về sau nếu có lúc rảnh thì cùng nhau tụ họp một buổi uống trà chiều, thế nào?"
Đương nhiên Khương Tân Tân sẽ không cự tuyệt. Trước đó chỉ nghe nói qua, mấy vị phu nhân có một nhóm chung, chia sẻ tài nguyên cùng nhân mạch, hiện tại cô xuyên sách trở thành Chu phu nhân, để mắt tới không phải là ý muốn nhỏ này, mà thân là Chu phu nhân sẽ lấy được nhân mạch. Mấy chuyện về tin tức thì các phu nhân ở đây rất linh thông, dù để lộ ra cái cổ phiếu nào hoặc là bất động sản ở nơi nào đó, đều sẽ có nhiều lợi ích cho cô. Lui một vạn bước mà nói, cho dù không thăm dò được nhiều tin tức từ nơi này, nhưng mấy vị phu nhân này cũng có thể là khách hành tiềm ẩn lớn trong tương lai của cô nha.
Mở một cửa hàng tiện lợi chỉ là vừa mới bắt đầu thôi, đây không phải là mục đích của cô, cũng không phải là trọng tâm của cô.
Chỉ là hiện tại cô không có chút nhân mạch nào, cô không hiểu rõ cái thế giới này nhiều, nên đương nhiên là muốn sờ lấy tảng đá qua sông.
Khương Tân Tân vui lòng cực kỳ: "Đương nhiên a, mỗi ngày tôi đều rất nhàn, cũng không biết có thể làm gì, lần sau mấy vị này có hoạt động gì, ví dụ như đánh bài mà có độc ba người thì có thể tìm tôi."
Ngay tại lúc nói chuyện, Khương Tân Tân phát hiện trên mặt đất có một bãi nước nhỏ.
Khách ra ra vào vào đều là người già chiếm đa số, nếu như không cẩn thận trượt chân thì đó chính là đại sự.
Cô một bên cùng nhóm phu nhân hàn huyên một bên cực nhanh quét mắt một vòng, thấy Từ Tòng Giản đang bận ở quầy thu ngân, Nghiêm Chính Phi chắc hẳn đang ở bên ngoài chuyển hàng, cuối cùng ánh mắt của cô dừng lại trên người Chu Diễn ở cách đó không xa.
"Chu Diễn." Cô cười một tiếng áy náy với nhóm phu nhân, rồi sai sử Chu Diễn như chuyện đương nhiên: "Đi tìm đồ lau nhà tới đây, nơi này có nước phải dọn thật sạch."
Khương Tân Tân chính là người như vậy.
Khuê mật từng nói, cô mà có ba phần nhan sắc thì đã muốn mở một phường nhuộm rồi.
Chu Diễn biết chuyện mà Vân Hinh làm, thân là bạn bè nên muốn đến giúp đỡ để biểu đạt sự áy náy, cái kia cô khẳng định mình không có bất kỳ gánh nặng nào ở trong lòng mà sai sử cậu.
Loại cảm xúc ngại ngùng này, là ai chứ hông phải Khương Tân Tân nha.
Mấy vị phu nhân khác không để lại dấu vết mà liếc nhau.
Chu Diễn đứng thẳng người, sau khi ừ một tiếng, thì đi vào phòng chứa đồ của cửa hàng tiện lợi để tìm đồ lau, một bộ dáng nhóc đáng thương phải chịu mệt nhọc.
Mấy phu nhân tấm tắc cảm thấy kỳ lạ: Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, ai sẽ tin tưởng Chu Diễn như thế lại nghe lời mẹ kế đây?
Lại nhìn về phía Khương Tân Tân đang rất vô tư, càng phát ra sự bội phục, tuổi còn nhỏ mà có năng lực cùng thủ đoạn cao tay như vậy rồi, vậy khẳng định sẽ đem Chu tổng nắm sít hơn cả Chu Diễn mất.
Chu Diễn cùng Khương Tân Tân đều có ấn tượng về nhau không sai biệt lắm.
Khương Tân Tân coi Chu Diễn là bạn cùng phòng, Chu Diễn coi Khương Tân Tân là bạn học cùng lớp, căn bản sẽ không nghĩ quá nhiều.
Nhóm phu nhân kéo Khương Tân Tân vào nhóm mà bọn họ mới lập, biểu thị về sau có bất kỳ hoạt động nào nhất định sẽ gọi cô.
Khương Tân Tân cũng mãn ý, nhìn thân ảnh mấy vị phu nhân rời đi, ánh mắt kia tựa như là nhìn thần tài.
Hôm nay ba vị nam sinh đều đặc biệt ra sức, ngày đầu tiên cửa hàng tiện lợi khai trương, trên cơ bản hàng xóm ở khu biệt thự có thể tới thì đều tới, sinh ý tốt cực kỳ, bây giờ Khương Tân Tân cảm thấy, nếu như chỉ có cô cùng Từ Tòng Giản làm thôi, khẳng định tay chân sẽ luống cuống, bởi vậy nên khi nhìn về phía Chu Diễn cùng Nghiêm Chính Phi ánh mắt cô "Hòa ái" rất nhiều.
Ánh mây trời chiều giáng lâm rồi, từ sau 5 giờ chiều, lượng khách ngày càng ít, Khương Tân Tân tiến đến bên cạnh Từ Tòng Giản, hai người nói chuyện một chút về buôn bán ngày hôm nay, lúc này cô mới tuyên bố: "Hôm nay đóng cửa trước 7 giờ, tôi mời mọi người đi ăn cơm được không!"
Cô biết ở chỗ này mở cửa hàng tiện lợi là có cơ hội buôn bán, thế nhưng không nghĩ tới ngày đầu tiên buôn bán đã vượt qua dự đoán của cô, cơ hồ gấp mấy lần kế hoạch, cái này làm sao lại không làm người vui chứ?
Dù sao cửa hàng tiện lợi này không phải mở ở khu vực phồn hoa, mỗi ngày 24 giờ đều có sinh ý.
Ở gần khu biệt thự Sâm Lâm này thu hút không ít du khách, bởi vì phong cảnh ở rừng cây cũng không tệ, bởi vậy đại bộ phận các du khách nếu như đi bộ qua đây sẽ thuận tiện đi đến tới nơi này một chút, đây chủ yếu là khách hàng. Khu rừng cây ở đây 5 giờ chiều sẽ đóng cửa, sau 5 giờ sinh ý của cửa hàng tiện lợi cùng lượng khách như sườn đồi vậy đều xuống dốc, mà ở trong khu biệt thự sẽ có thể đến cửa hàng tiện lợi mua đồ, đơn giản chỉ là mấy người trung niên cùng mấy giúp việc trong nhà thôi, những người này làm việc và nghỉ ngơi cũng có mười phần quy luật, coi như muốn mua đồ vật, trên cơ bản đều mua vào buổi sáng sớm.
Cho nên, Khương Tân Tân mới nói hôm nay đóng cửa sớm.
Nghiêm Chính Phi đã mệt mỏi như chó chết, giơ tay lên hữu khí vô lực nói: "Đi ăn a mẹ kế."
Khương Tân Tân liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt Chu Diễn cũng nhẹ nhàng bắn tới, Nghiêm Chính Phi lập tức ngoan ngoãn đổi giọng: "A di."
Từ Tòng Giản không hổ là nhân viên của Khương Tân Tân, cậu nói: "Không cần, mọi người đi đi, tôi ở lại cửa hàng trông coi."
Khương Tân Tân xua xua tay: "Hôm nay mệt mỏi đủ rồi, cậu cũng không cần phải trực ca đêm, cơm nước xong xuôi thì trở về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai lại đến."
Thấy cô đã nói như vậy, Từ Tòng Giản chỉ đành gật đầu đáp ứng.
Tâm tình Khương Tân Tân không tệ, bảo tài xế Chu gia lái xe đến đây.
Vấn đề lại tới, ai ngồ ở ghế lái phụ?
Nghiêm Chính Phi cảm thấy, vị trí này cậu không thể ngồi, lòng bàn chân rất nhanh đã đổ mồ hôi, rồi với tốc độ cực nhanh mở ra cửa phía sau ra ngồi xuống.
Chu Diễn lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu, nhưng cũng kéo cửa sau ra, ngồi ở bên cạnh Nghiêm Chính Phi, trực tiếp dùng ánh mắt công kích giết chết cậu.
Khương Tân Tân đi đến bên ghế lái, đứng đối diện với Từ Tòng Giản ở bên kia: "Từ Tòng Giản, cậu ngồi ở phía trước đi, mấy cậu đều cao, nếu chen ở phía sau thì giống như mấy con mòi ở trong hộp vậy."
Cá mòi Nghiêm & Chu: "..."
Từ Tòng Giản chần chờ một giây đồng hồ, sau đó mở cửa xe, ngồi ở ghế lái phụ. Không cần Khương Tân Tân nhắc nhở, liền cúi đầu thắt chặt dây an toàn.
Trên đường đi đến nhà hàng, cuối cùng Nghiêm Chính Phi đã tìm được một hồn phách từ đống công việc nặng nề vừa nãy, lúc này mới tiến tới, cảm thấy hứng thú hỏi: "Từ Tòng Giản, cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi, làm sao cậu lại làm việc trong cửa hàng của mẹ kế Diễn ca?"
Chu Diễn quét qua Nghiêm Chính Phi một chút, lạnh lùng nói: "Cậu rất ồn ào."
Nghiêm Chính Phi hồn nhiên không hay biết Chu Diễn đang cảnh cáo: "Dù sao cũng nhàm chán a, trò chuyện chút."
Từ Tòng Giản thần sắc tự nhiên: "Kiếm tiền."
Nghiêm Chính Phi ồ một tiếng, lại hiếu kỳ hỏi: "Cậu thiếu tiền? Không biết a, thành tích học tập cậu tốt như vậy, học bổng hàng năm đều không ít."
Trường học của bọn họ, một nửa là gia trưởng nạp tiền vào, một nửa khác thì là do thành tích học tập quá ưu tú, trường học giảm hoặc miễn học phí, hay tặng học bổng.
Rất hiển nhiên, Từ Tòng Giản là cái sau.
Từ Tòng Giản: "Ân, thiếu tiền."
Mắt thấy Nghiêm Chính Phi còn muốn tiếp tục hỏi tiếp, Chu Diễn cùng Khương Tân Tân cũng nhịn không nổi nữa, trăm miệng một lời: "Ồn ào quá."
"..."
Nghiêm Chính Phi sững sờ, mặt lộ vẻ ủy khuất nói: "Tôi nào có ồn ào a..."
Chu Diễn rất ác miệng: "Ngu ngốc đừng nói nữa, làm lỗ tai tôi đau."
Nghiêm Chính Phi cũng không phải là người nhường nhịn, hỏa khí hôm qua vẫn chưa tiêu, lúc này còn bị mắng, lầm bầm một câu: "Cậu so với tôi còn ngu xuẩn."
Chu Diễn: "Cậu muốn ăn đòn."
Hôm qua ở trong điện thoại cậu ta nói to, vẫn có sổ sách chưa tín với cậu ta đâu.
Nghiêm Chính Phi ồn ào: "A di, ngài mặc kệ không quản con trai sao?"
Khương Tân Tân cũng học Chu Diễn cười lạnh: "Ngươi không biết ta là mẹ kế sao?"
Nghiêm Chính Phi trợn mắt há hốc mồm.
Trên mặt Từ Tòng Giản lộ ra nụ cười thản nhiên.
Khương Tân Tân mang bọn họ đi vào một nhà hàng hải sản, vừa vặn có phòng trống, chờ sau khi ngồi xuống, mặt mày phú bà luôn có ý cười, hào phóng vạn phần nói: "Đừng khách khí với ta, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó!"
Đương nhiên, tốt nhất vẫn là không nên quá đắt.
Cùng lúc đó, trợ lý Lưu với Chu Minh Phong tới tham gia một bữa tiệc, lúc ở trên lầu liền thấy Khương Tân Tân, sau đó thấy sau lưng Khương Tân Tân còn có Chu Diễn, cậu còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, một đường đi theo xác định mắt của mình không bị sao, liền vội vàng trở về phòng, đi đến sau lưng Chu Minh Phong, khom lưng nhỏ giọng nói ra: "Chu tổng, phu nhân cũng tới nhà hàng này ăn, còn có Chu Diễn cùng đứa nhỏ nhà họ Nghiêm, còn một nam sinh nữa nhìn có chút lạ mặt."
Mí mắt Chu Minh Phong đều không ngẩng một chút, hỏi: "Bọn họ ở phòng bao nào?"
Trợ lý Lưu nói tên phòng.
Mấy phút sau, Chu Minh Phong xuất hiện ở trước cửa phòng bao, gõ cửa mà vào, lúc đầu Nghiêm Chính Phi đang ở trạng thái rất buông lỏng một giây sau thì tiến vào trạng thái khác.
Chu Minh Phong rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh Khương Tân Tân, ấm giọng hỏi: "Gọi món gì?"
Khương Tân Tân đưa thực đơn cho anh: "Sao anh lại tới đây?"
"Vừa đúng lúc ở bên này." Chu Minh Phong liếc qua đồ ăn cô gọi, lại quét mắt về phía ba người, thời gian ánh mắt dừng ở trên người con trai rõ ràng hơi dài: "Gọi thêm vài món nữa đi."
Khương Tân Tân nghiêng đầu cười một tiếng: "Anh trả tiền?"
Chu Minh Phong mỉm cười gật đầu.
Khương Tân Tân vung tay lên: "Vậy tôi không khách khí nữa!"
Hai người bắt đầu thương lượng gọi thêm món gì.
Nói chính xác, là một hỏi một đáp, Khương Tân Tân hỏi, Chu Minh Phong cũng chỉ là nói "Tốt".
Nghiêm Chính Phi nhìn thoáng qua đôi mắt không nói của Chu Diễn, rồi lại nhìn Từ Tòng Giản ở bên cạnh, cậu thật sự rất muốn chạy trốn.
Nghĩ nghĩ, vẫn nên quyết định kéo thêm Từ Tòng Giản, thì khi chạy sẽ không quá mức đột ngột, thế là cậu nháy mắt với Từ Tòng Giản mấy cái, rồi đứng lên: "Chú Chu, a di, cháu đi rửa tay một chút."
Hiển nhiên Từ Tòng Giản không có tiếp nhận ánh mắt của cậu.
Nghiêm Chính Phi ho nhẹ một tiếng: "Từ Tòng Giản, cậu có đi hay không?"
Từ – đột nhiên bị cue – Tòng Giản nhìn về phía Nghiêm Chính Phi, có lẽ là do ánh mắt của đối phương quá mức thành khẩn, nên Từ Tòng Giản cũng gật đầu, rồi đứng dậy đi theo.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng.
Khương Tân Tân một tay chống cằm, nhịn không được, cười ra tiếng, mặt mày vui vẻ.
Chu Minh Phong nhìn cô.
Cô cảm thấy rất có ý tứ, đôi mắt đẹp lưu chuyển, nói khẽ: "Tôi không nghĩ tới mấy nam sinh cũng hẹn nhau đi rửa tay đâu."
Chu Diễn: "......"
Danh Sách Chương: