Tuần lễ đầu tiên của ngày Quốc khánh, nhân viên gương mẫu Chu Minh Phong đến công ty làm việc nửa ngày.
Lúc đầu Khương Tân Tân lên kế hoạch đi ra ngoài với Chu Diễn, kết quả sáng sớm nay, cô xuống lầu đi vào phòng ăn, thì thấy người vốn đang tăng ca Chu Minh Phong, đang chậm rãi ăn sáng, Chu Diễn cũng đã dậy. Cô còn rất hiếu kì, kéo cái ghế ra ngồi xuống rồi nói: "Không phải hôm nay anh nói buổi sáng phải đến công ty làm sao?"
Cô không còn ghen tị với Chu Minh Phong nữa.
Chu Minh Phong ngẩng đầu lên nhìn cô một cái: "Anh đã nghĩ kĩ rồi, buổi trưa đưa hai người đi ăn cơm ngoài, cũng coi như là ngày nghỉ."
Chu Diễn cũng nhìn lại.
Đây là ý gì.
Khương Tân Tân dù sao cũng chung chăn gối với anh lâu như vậy, lập tức hiểu ý anh: "Anh đây là nói, hai người bọn em phải tăng ca với anh sao?"
Nếu như không phải như vậy, anh đã sớm đến công ty rồi.
Chu Minh Phong cảm thấy vui vẻ không thôi. Dù sao nói độc mấy câu, anh không cần phải nói quá rõ, cô cũng đã hiểu.
"Ừm."
Khương Tân Tân nhìn Chu Diễn.
Ngầm hiểu lẫn nhau, nhìn hai cha con họ Chu cơ hồ không hề có chút ăn ý nào, nhưng Khương Tân Tân coi hai người bọn họ đề cao thuộc tính ngầm hiểu lẫn nhau.
Khương Tân Tân với Chu Diễn nhìn nhau, hai người đều có chung một ý tưởng.
Chu Diễn nhẹ nhàng gật đầu, Khương Tân Tân phụ trách đàm phán với Chu Minh Phong, cô rất chân chó nói: "Đương nhiên là có thể, nhưng mà ngày nghỉ lễ mà phải tăng ca thì tiền lương cũng phải gấp ba sao?"
"Ừ." Chu Minh Phong lấy giấy lau tay: "Hai người cũng muốn tiền lương?"
Không đợi Khương Tân Tân với Chu Diễn trả lời, anh lại nói: "Cũng được, như vậy đi, em luôn nói con người anh không thú vị, vậy hôm nay liền làm chút chuyện thú vị đi."
"Làm chuyện gì thú vị?"
Chu Minh Phong đáp: "Chúng ta không phải có nhóm sao, anh sẽ phát hồng bao ở trong nhóm, nếu ai có vận may. Sẽ lấy được tiền cao hơn, còn lấy được ít thì không thể có ý kiến gì."
Khương Tân Tân thấy Chu Diễn đáp ứng ngay lập tức không suy nghĩ gì cả, ánh mắt cô bay qua, Chu Diễn liền ngoan ngoãn im lặng.
"Đương nhiên là có thể, nhưng nếu anh chỉ phát hồng bao hai trăm tệ..."
Hồng bao này vẫn khác với hồng bao thông thường.
Người dùng đã đăng kí tên có thể phát hồng bao, mỗi một lần có giới hạn là hai vạn tệ.
Chu Minh Phong tiện tay ấn mở ra: "Vậy thì gửi hai vạn?"
Ngữ khí rất chi là bình tĩnh và tùy ý chả anh, đã kích thích Khương Tân Tân với Chu Diễn, hai người đều đã chuẩn bị xong.
Ánh mắt nhìn đối phương còn cảnh giác rất nhiều.
Chu Minh Phong chỉ dùng có hai vạn tệ, đã phát vỡ tình đoàn kết của bọn họ trong nháy mắt.
Thời gian ăn bữa sáng, bởi vì một hoạt động gia đình nho nhỏ, bầu không khí trong phòng ăn đã sinh động rất nhiều, Chu Diễn rất khôi hài giống vận động viên, xoa xoa tay, còn hít thở sâu mấy lần, rồi tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Hai người đều nhìn chằm chằm ngón tay của Chu Minh Phong, thấy anh di chuyển trên điện thoại không vội không chậm, khi trong nhóm truyền đến âm thanh nhắc nhở, hai người lập tức nhìn điện thoại, quả nhiên Chu Minh Phong phát lì xì trong nhóm ba người.
Khương Tân Tân ấn vào lì xì.
A, là tám ngàn sáu.
Chu Diễn xem điện thoại di động của mình, là một vạn bốn, cậu kích động đứng lên, còn rất trung nhị hét một câu: "A!"
Cậu rất ngây thơ cầm điện thoại đi đến trước mặt Khương Tân Tân khoe khoang: "Vận may tôi là tốt nhất, là một vạn bốn đấy, sao vận khí lại tốt như vậy."
Khương Tân Tân: "... Chu Minh Phong!!"
Chu Minh Phong lập tức trấn an cô: "Đừng tức giận, anh sẽ gửi cho em một hồng bao riêng."
Chu Diễn: "..."
Cuối cùng, Chu Diễn một mặt "Khó chịu" cùng hai người vô cùng thân mật đi đến nhà để xe.
Cậu rất ít khi đến tập đoàn Chu thị, lần trước đến đây là hồi tiểu học.
Chu Minh Phong đưa cả nhà đến tăng ca cùng mình. Khi vùi đầu vào trong công việc, anh sẽ tiến vào trạng thái quên mình, anh ngay cả mình cũng quên, khẳng định sẽ không có nhớ ra Khương Tân Tân với con trai mình. Sau khi Khương Tân Tân hỏi qua anh, liền đưa Chu Diễn đi tham quan tầng này.
Hôm nay là ngày đầu tiên của tuần lễ vàng, nhân viên tới công ty tăng ca cũng không nhiều.
Vào thời điểm nào đó, Chu Diễn đã buông bỏ nút thắt của mình, trước kia cậu oán trách ba không quan tâm tới mình. Lúc cậu làm bốc vác ở công ty Vị Mỹ, cũng quen biết với cái công nhân bốc vác khác, hầu như con của bọn họ đều phải xa bố xa mẹ, bởi vì ở quê không kiếm được tiền cũng không có cơ hội tìm được một công việc, chỉ có thể đến các thành phố lớn để làm việc. Tình huống của công nhân khác ở công ty khác cũng không kém, việc con cái ở bên cạnh mình, chỉ được có mấy ngày, vì không có thời gian ở cùng con, có một dì còn gửi con chưa đầy ba tuổi đến nhà trẻ.
Bây giờ đến tập đoàn Chu thị, cậu cảm nhận được, cha mình tập trung vào sự nghiệp như nào.
"Đang suy nghĩ gì." Khương Tân Tân thấy cậu không nói lời nào, hiếu kì đi đến cạnh cậu hỏi.
Chu Diễn ngửa đầu nhìn màn hình trình bày thành tựu bao năm qua của tập đoàn Chu thị, cậu thu ánh mắt lại: "Không nghĩ cái gì cả, thực ra mấy tháng nay, tôi đang nghĩ một vấn đề, đó chính là, nếu như tôi làm ba, thì tôi có thể làm tốt hơn ba mình không?"
Khương Tân Tân: "Tại sao cậu lại so sánh mình với ba cậu."
Chu Diễn: "Trước kia tôi rất trách ba tôi."
Khương Tân Tân ra vẻ thâm trầm thở dài: "Có thể hiểu được."
"Ài." Chu Diễn cũng học theo cô thở dài một hơi: "Trước kia tôi còn luôn luôn nói không muốn làm con của ông ấy."
Khương Tân Tân nói: "Cái kia có rất nhiều đang xếp hàng làm con ba cậu, nói không chừng tôi xếp ở vị trí đầu đấy."
Chu Diễn không nhịn được cười, trong mắt đầy ý cười: "Có phải hay không a."
"Đương nhiên rồi." Khương Tân Tân chắp tay sau lưng: "Tôi không phải muốn nói hộ ba cậu, thực ra ba cậu như vậy cũng tốt, nếu như đem ra so sánh, nếu như tôi là mẹ cậu..."
Chu Diễn: "...?"
"Tôi sẽ suy nghĩ về cậu, mỗi ngày đều sẽ lo lắng cậu không ăn ngon không mặc ấm, lúc đó cậu so với bản thân tôi còn quan trọng hơn, đặt cuộc sống của tôi lên trên người cậu, vậy cậu có cảm thấy ngạt thở hay không?"
Chu Diễn nghĩ nghĩ vấn đề này, cậu nhìn về phía Khương Tân Tân: "Thử một chút?"
Khương Tân Tân: "Cái gì?"
"Có thể thử một chút." Chu Diễn như có điều suy nghĩ: "Tôi cũng không biết có ngạt thở hay không, nếu không, thì có thể thử một chút."
Khương Tân Tân: "Cậu đúng là tự luyến!"
...
Ngày đầu tiên của tuần lễ vàng không có gì đặc biệt. Chu Minh Phong sau khi xong việc thì dẫn bọn họ đi ăn bữa cơm trưa liền về nhà. Trong lòng Khương Tân Tân còn đang suy nghĩ chuyện của Tịch gia, sau khi về nhà, liền xem mấy thiệp mời của nhóm phu nhân đưa tới cho cô, cô tìm tới tìm lui, vẫn không tìm được cái mình muốn, dứt khoát chờ Chu Minh Phong tiến vào phòng ngủ, rồi kéo lấy tay anh hỏi: "Có người gửi cho anh thiệp mời đến dự tiệc hay không, tốt nhất là có thể gặp mặt người Tịch gia?"
Khương Tân Tân hay Chu Minh Phong, thì trong lòng hai người đều biết rõ, chuyện về Tịch gia còn chưa kết thúc.
Với những suy nghĩ âm u cực đoan cùng với hận ý mà mẹ Tịch dành cho cô, chuyện này không xong nhanh như vậy.
Không phải bọn họ sợ, là cô liền thu tay lại.
Đã như vậy, sao không chuyển bị động thành chủ động?
Đương nhiên Khương Tân Tân không phải là người như vậy, người khác càng hi vọng cuộc sống cô trôi qua không tốt, thì cô sẽ phải sống đặc biệt tốt cho người ta xem.
Mẹ Tịch không phải muốn chia rẽ vợ chồng bọn họ sao? Cái này cô phải hết lần này tới lần khác để cho người ta nhìn thật kỹ, vợ chồng bọn họ vô cùng ân ái.
Chu Minh Phong dừng lại.
Khương Tân Tân vội vàng nói: "Em chính là giận nha, dựa vào cái gì bà ta luôn luôn gây rắc rối cho chúng ta. Chuyện Tô Tư Duyệt là bà ta gây ra, tới Uông Tú Hương cũng do bà ta làm, ngay cả buổi đấu giá đó, em khẳng định cũng là thủ đoạn của bà ta."
May mắn là cô.
Chứ không phải là nguyên chủ, nguyên chủ có thể chịu đựng được sao?
Mỗi một lần thật vất vả mới có dũng khí để bắt đầu một cuộc sống mới, kết quả lần nào người ta cũng không cho cô ấy toại nguyện.
Khương Tân Tân cảm thấy, mạch não của mẹ Tịch không thể lý giải như người bình thường, rõ ràng Tịch Thừa Quang chết không hề liên quan gì đến nguyên chủ, mẹ Tịch nếu như kiên cường một chút, có bản lĩnh thì sao không phát cỗ hận ý này trên người đàn ông của Tịch gia a. Là do đàn ông Tịch gia có bệnh di truyền gen nên mới hại bà ta, hại con trai bà ta không phải sao?
Oan có đầu nợ có chủ, chuyện quái quỷ này, đâu phải do nguyên chủ làm chứ.
Chỉ có thể nói, mẹ Tịch sợ mạnh nên chỉ chọn quả hồng mềm để bóp.
Chu Minh Phong trí nhớ siêu tốt, trầm mặc một lát rồi nói: "Trước đó nhận được một thiệp mời, Giả đổng của tập đoàn Khải Hoành mừng thọ sáu mươi, hai năm trước, công ty cùng Khải Hoành từng có hạng mục hợp tác. Giả đổng với Tịch đổng đã qua đời là bạn cũ, anh nghĩ, ngày đó Tịch phu nhân sẽ đến."
Khương Tân Tân lầm bầm: "Cái gì mà Tịch phu nhân a."
Rõ ràng là một người điên.
"Vậy chúng ta đi, có được không?" Khương Tân Tân cho tới bây giờ không phải người sợ phiền phức. Trừ phi cô với Chu Minh Phong ly hôn, hoặc là tình yêu đã kết thúc, hay là đoạn tình yêu này ngăn cản tất cả những gì khiến cô không thể hạnh phúc, nếu không mẹ Tịch sẽ không hài lòng. Nếu không, cô với Chu Minh Phong mà bỏ qua, hoặc né tránh, mẹ Tịch cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, không chừng lúc nào đó sẽ làm chuyện khiến người ta buồn nôn.
Cô không thể chờ người ta đánh tới cửa nhà mới trả kích a?
Nếu mà như vậy chỉ chờ nghẹn chết mà thôi!
Chu Minh Phong nhìn cô gật đầu: "Đương nhiên là có thể."
Trước kia không muốn để cho cô biết những chuyện kia, hiện tại cô đã biết, cần gì phải chịu dựng nhiều lần.
Huống chi, anh không hề e ngại Tịch gia, trước đó là bởi vì cô nên anh mới phải kiềm chế.
Chu Minh Phong đi tắm, còn Khương Tân Tân thì cố gắng hết sức viết kịch bản cho mình.
Tuyệt đối không thể không có chuẩn bị gì, trong đầu cô có quá nhiều phương thức làm mẹ Tịch không thoải mái.
Suy nghĩ kỹ một chút, người giống như mẹ Tịch, thì trong tiểu thuyết hay phim truyền hình đều được coi là nhân vật phản diện cực phẩm đi.
Cô mỗi lần xem phim truyền hình, nhìn thấy nhân vật chính bị nhân vật phản diện cực phẩm kiểu này khi dễ, đều hận không thể tiến vào trong phim thay nhân vật chính lấy lại danh dự.
Mấy nhân vật cực phẩm trong một bộ phim truyền hình luôn làm cho người ta mong đợi.
Khương Tân Tân quả nhiên rất phấn khích.
Cô suy đoán, mẹ Tịch chú ý đến cuộc sống của nguyên chủ như thể, cơ hồ là ba trăm sáu mươi góc chết, như vậy, tài khoản của cô hẳn là mẹ Tịch có dùng những biện pháp khác chú ý.
Khương Tân Tân chưa bao giờ thích thể hiện ân ái.
Dù sao có đôi khi không khống chế tốt chuyện gì đó, rất dễ khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Thời học sinh cô từng có bạn học như vậy, thời điểm yêu đương, mỗi ngày, mỗi ngày đều đăng ảnh hôn nhau trên vòng bạn bè.
Nếu để cho Khương Tân Tân lựa chọn, cô tình nguyện nhìn người khác khoe bé con, chứ không muốn nhìn loại này.
Cô nằm ở trên giường, mở ra vòng bạn bè của mình ra xem, cô không thường xuyên đăng bài, có đôi khi là tuyên truyền hoạt động cửa hàng tiện lợi, Chu Diễn trong vòng bạn bè của cô cũng chiếm một vị trí, nhưng mà cô chưa bao giờ đề cập đến Chu Minh Phong... Cô phải làm bản thân tỉnh lại, cái này có phải không tốt lắm hay không?
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô đã có một ý tưởng hay.
Cô ngồi dậy, đi lại trong phòng một vòng, rồi dừng lại trước một ngăn tủ, lấy mắt kính gọng vàng của Chu Minh Phong xuống.
Cô cẩn thận cầm lên, rồi đeo kính vào.
Không cần phải nói, trong nháy mắt cảm giác không giống trước đây.
Tựa hồ có thể cảm nhận được khí tức của anh. Cô đi chân đất giẫm trên thảm lông dê, tò mò nhìn trái nhìn phải một chút, không khỏi ngạc nhiên: Nguyên lai đây chính là thế giới anh nhìn thấy nha.
Khương Tân Tân đi đến trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương không nhịn được cười.
Đây chính là bộ dạng khi cô đeo kính sao?
Cô đang đeo mắt kính gọng vàng của Chu Minh Phong.
Khương Tân Tân thưởng thức một hồi lâu, lấy điện thoại di động ra, tìm một góc độ đẹp rồi tự chụp một tấm. Nếu người qua đường nhìn vào sẽ muốn tán dương trình độ chụp ảnh.
Cô cúi đầu, viết nội dung, rồi đăng trên vòng bạn bè, đương nhiên phải kèm theo tấm hình này ——
【Trong lúc rảnh rỗi, nên nghịch mắt kính của Chu tổng. Phong cách này hình như cũng không tệ lắm? 】
Nhìn đi, nhìn đi.
Đây chính là cấp độ tối cao khi ân ái nha.
Cô có thể nghịch mắt kính của anh, thì quan hệ của bọn họ thân mật như nào.
Ngay tại đang nghiên cứu tấm ảnh, Chu Minh Phong đi tới phía sau cô.
Anh hình như không phát ra âm thanh, dọa Khương Tân Tân kêu to một tiếng, hận không thể đánh chết anh.
Chu Minh Phong nhìn chằm chằm mắt kính trên sống mũi cô, ánh mắt trầm tĩnh.
Khương Tân Tân lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "... Em chính là muốn thử một lần, nhìn xem đây có phải là vàng thật hay không."
"Kết luận thế nào?"
"Không biết." Khương Tân Tân một mặt vô tội nói: "Còn chưa kịp cắn thử một cái."
Chu Minh Phong giơ tay lên, lấy cặp mắt kính này xuống, tiện tay đặt trên bàn trang điểm của cô, anh vẫn nhìn cô chằm chằm.
Bầu không khí có chút...
Tóm lại, Khương Tân Tân vạn vạn không nghĩ tới, cô chỉ đeo mắt kính của anh thôi, đâu phải là mặc áo sơ mi trắng của anh chứ, sao anh lại phản ứng lớn như thế?
Cô quyết định nói sang chuyện khác: "Có phải anh có bệnh thích sạch sẽ hay không, không muốn em đụng vào mắt kính của anh?"
Chu Minh Phong chỉ nhìn chằm chằm cô, vẫn không nói lời nào. Anh đột nhiên vươn tay, ôm chặt cô vào ngực.
Vẫn là thuộc về sự dịu dàng và nâng niu của Chu Minh Phong. Hơi thở ấm áp của anh phả bên tai cô, giống như mang theo sự trang trọng mà trân quý, hôn mắt của cô rồi đến chóp mũi.
Sau một hồi hôn kịch liệt, thanh âm Chu Minh Phong trầm thấp nói: "Em nói anh có bệnh thích sạch sẽ phải không."
Mắt kính của Chu Minh Phong, cũng chỉ có Khương mỗ ngươi được "Nhúng chàm".
...
Trời đất quay cuồng, Khương Tân Tân cảm thấy cả người mình như đang ở trong phòng xông hơi, hai mắt cô mông lung nhìn thoáng qua cửa sổ sát đất.
Có lẽ là do một làn gió. Tấm rèm ở cửa sổ đang phất phới, ánh sáng dịu dàng từ chiếc đèn, làm cô liên tưởng đến ánh nến chập chờn.
Trong căn phòng tràn đầy sự dịu dàng và tình cảm, cốc nước ấm trên tủ đầu giường, có những gợn sóng đang dần dần tràn ra.
Danh Sách Chương: