Bác Trương dừng xe trước cửa công ty, sau đó Kỷ Nguyễn được một cô thư ký cao gầy dẫn đi lên.
Thư ký của Cố Tu Nghĩa cũng giống như trong các tiểu thuyết tổng tài thường miêu tả, khuôn mặt xinh đẹp, cử chỉ hào phóng, vừa thấy Kỷ Nguyễn liền nở nụ cười tươi rói: "Chào cậu Kỷ, lần đầu gặp mặt, tôi là thư ký của Cố tổng, cậu cứ gọi tôi Tiểu Nhã là được."
Kỷ Nguyễn vừa bước từ trong xe ra, bị ánh mặt trời chiếu thẳng khó mà mở mắt được, giơ tay che trên trán hướng cô gái tên Tiểu Nhã cười cười: "Xin chào, cô đừng gọi tôi như thế, gọi trực tiếp tên là được."
Ban Thư ký bọn họ tuy là cùng nhau tuyển chọn đối tượng kết hôn cho Cố tổng, nhưng từ trước đến nay vẫn chỉ có mình Tống Lĩnh là tiếp xúc trực tiếp, Tiểu Nhã lần đầu tiên nhìn thấy người thật, còn trông nhỏ tuổi hơn so với trong ảnh, xưng hô trang trọng như vậy quả thật hơi quá.
Nhưng Tiểu Nhã vẫn rộng lượng cười, không hề đồng ý với lời nói của Kỷ Nguyễn, chỉ nói:"Chúng tôi cũng là gọi theo trợ lí Tống, cậu cảm thấy quá khách sáo sao?"
Kỷ Nguyễn cũng không nghĩ nhiều:"Nhưng trợ lí Tống bây giờ cũng gọi tôi là Tiểu Nguyễn."
"Hả?" Tiểu Nhã sửng sốt, cô rõ ràng nhớ mấy ngày trước khi Tống Lĩnh gọi điện thoại vẫn vô cùng chuyên nghiệp mà gọi một tiếng "cậu Kỷ", sao nay loại biến thành "Tiểu Nguyễn" rồi?
Nhưng chuyện xưng hô cũng không phải việc gì nghiêm trọng, vợ sếp thích nghe cái gì bọn họ liền kêu thế.
Sau khi chào hỏi với bác Trương, Tiểu Nhã dẫn Kỷ Nguyễn đi vào công ty.
Dọc đường người đến kẻ đi, có không ít người chạy tới chào hỏi Tiểu Nhã, đôi mắt lại bám dính trên người Kỷ Nguyễn.
Xung quanh có người nhỏ giọng bàn tán, nhưng Kỷ Nguyễn không nghe rõ.
Đối với việc kết hôn của mình Cố Tu Nghĩa không hề có ý giấu diếm, hợp đồng giữa hai người thì không mấy người biết, người ngoài chỉ biết ông chủ độc thân sắp 30 năm của họ bỗng nhiên trở thành hoa có chủ.
Đại khái là một tháng trước, khi Ban Thư ký bí mật tìm đối tượng kết hôn cho ông chủ, trong công ty ít nhiều cũng nghe được chút tiếng gió.
"Đó là phu nhân sếp sao? Nhìn nhỏ quá, thành niên chưa vậy?"
"Đã kết hôn rồi còn có thể chưa thành niên sao? Tuy rằng ông chủ lúc ép tăng ca đúng là vô nhân tính, nhưng cũng không thể đến mức vậy được!"
"Nhưng sao đột nhiên lại kết hôn vậy, không phải trước kia sếp còn nói 'kết hôn giống như xuống mồ, đều là chuyện mơ hồ, còn không bằng làm việc cho tốt'(*) sao?"
(*) raw [ 结婚就像上坟一样是不详之事,不如上班来得吉利 ] mình không hiểu câu này lắm.
"Cậu điên rồi, Cố tổng sao có thể nói lời như này!"
"Thật đó, lúc ngài ấy còn trẻ cũng không phải người kiệm lời, chỉ là mấy năm trước sau khi lên cầm quyền mới biến thành tổng tài bá đạo lạnh lùng như bây giờ!"
"Hahahaha, tôi vào công ty sau cậu, đừng có mà lừa tôi đấy."
"Lừa cậu làm gì, mấy nhân viên kì cựu ai chẳng có một quyển sổ bí mật, bên trong đều là những câu nói kinh điển của Cố tổng thời còn học đại học, để lát tôi cho cậu xem."
Vì thế hôm nay khi vị phu nhân trong lời đồn xuất hiện, mọi người khó mà kìm chế được bàn tán xôn xao, tất cả đều muốn xem xem rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể thu phục được tòa núi băng này, thậm chí còn nóng lòng nhảy vào nấm mồ hôn nhân.
Tiểu Nhã vốn còn lo lắng Kỷ Nguyễn tuổi nhỏ, trở thành tâm điểm của mọi người mà cảm thấy bối rối, bước nhanh hơn dẫn cậu đi vào thang máy chuyên dụng.
Nhưng Kỷ Nguyễn giống như hoàn toàn không phát hiện được xung quang đang nói về mình, hoặc cũng có thể nhận ra nhưng không thèm để ý, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng dao động.
Để được làm việc trong tòa cao ốc hào nhoáng hoa lệ này ai nấy cũng đều phải nỗ lực hết sức, mỗi ngày dùng thực lực mà thẳng lưng đi mới không bị những cuộc đấu đá ngầm làm mất khí thế.
Nhưng Kỷ Nguyễn lại giống như đơn thuần không có bất kỳ suy tính nào, hoặc nói đúng hơn cậu mới là người thông minh, khoác trên mình vỏ bọc ngây thơ, ăn mặc tầm thường không ăn nhập gì với nơi đây, lại dùng một tư thái điềm nhiên bước đi, thi thoảng còn cúi đầu xem di động, khẽ mỉm cười.
Dáng vẻ bình tĩnh thong dong này trong mắt người ngoài chẳng khác gì một sự tự tin người thường khó có được, giống như được cưng chiều bảo bọc nên vẫn giữ được vẻ ngây thơ hồn nhiên.
"Là thiếu gia nhà ai sao? Có ai biết không?"
"Dù sao thì cũng không phải đám con nhà giàu thường thấy, chưa từng gặp qua."
"Có phải là liên hôn thương nghiệp không? Gần đây không phải tập đoàn đang qua lại với bên Lăng Châu sao?"
"Chủ tịch của Lăng Châu chỉ có một cô con gái thôi."
"A......"
Cửa thang máy khép lại, tiếng nói chuyện xì xào cũng bị ngăn cách ở bên ngoài, lúc này Tiểu Nhã mới lặng lẽ thở ra.
Ở tầng cao nhất của toàn nhà chỉ có một số ít nhân viên làm việc ở đây, không khí yên tĩnh nghiêm túc bao trùm, không hề có bất cứ người nào bày tỏ thái độ với sự xuất hiện của Kỷ Nguyễn.
Tiểu Nhã dẫn Kỷ Nguyễn đến văn phòng của Cố Tu Nghĩa, vừa đi vừa giới thiệu một chút không gian xung quanh.
Kỷ Nguyễn thấy khuôn mặt của cô ngày càng thả lỏng, giữa lông mày lộ ra vẻ vui sướng, càng nói càng vui vẻ khiến cậu cũng vui lây, yên tĩnh nghe cô nói chuyện.
Tiểu Nhã thấy Kỷ Nguyễn cười, dừng lại hỏi: "Sao thế?"
Kỷ Nguyễn lắc đầu, thản nhiên nói: "Chỉ là cảm thấy có vẻ gần đây cô có chuyện vui."
Trên người cậu có một sức hút kì lạ khiến người khác khó mà sinh ra cảnh giác.
"Đúng là có chuyện vui." Tiểu Nhã cười không khép miệng được, lén lút nói cho cậu:"Cuối tháng này toàn bộ người trong Ban Thư ký đều được tiền thưởng!"
"Vậy sao? Chúc mừng cô nha." Kỷ Nguyễn hơi mang vui sướng mà cười nói.
"Đừng nói vậy," Tiểu Nhã nhìn Kỷ Nguyễn giống đang nhìn thần tài, "Ít nhiều cũng là nhờ cậu."
Kỷ Nguyễn hơi giật mình: "Sao lại nhờ tôi?"
Tiểu nhã đột nhiên ngậm miệng, cười cười lấp liếm, giúp Kỷ Nguyễn mở cửa ra nói: "Không có gì, mau vào đi, sếp vẫn đang mở họp, phiền cậu phải ngồi đợi một lát."
Cô mời Kỷ Nguyễn ngồi xuống sô pha, khom lưng ôn nhu hoit: "Cậu muốn uống sữa bò thường hay là sữa bò thêm đường?"
Kỷ Nguyễn: "......"
Sao mấy chị gái đều cho rằng cậu thích uống sữa bò vậy?
Kỷ Nguyễn nhấp môi, hơi hơi mỉm cười: "Có thể cho tôi một cốc nước đá không?"
Thời tiết thật sự thật sự rất nóng!
- ---------------------
Cố Tu Nghĩa họp xong thì trở lại văn phòng, cốc nước trên bàn đã bị uống cạn, chỉ còn sót lại mấy viên đá đang tan chảy, hơi nước đọng trên thành cốc chảy xuống tạo thành một vòng nước trên bàn trà.
Kỷ Nguyễn đứng ở trước cửa sổ sát đất, đôi tay đặt trên tấm kính pha lê, không biết bên dưới có cái gì khiến cậu tập trung nhìn như vậy.
"Kỷ Nguyễn?"
......
Đứa nhỏ này không phản ứng.
Cố Tu Nghĩa tiến lên vài bước, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Kỷ Nguyễn, quả nhiên cậu bị dọa cho giật mình, lập tức né tránh khiến đầu vai đụng vào tấm kính.
Cố Tu Nghĩa: "......"
Hắn phát hiện Kỷ Nguyễn tuy rằng nhìn qua có vẻ trầm ổn hơn so với những đứa nhỏ khác, lá gan cũng không nhỏ, nhưng lại rất dễ bị những thứ bất ngờ dọa sợ.
Tuy rằng Cố Tu Nghĩa đụng rất nhẹ, cậu vẫn sẽ đột nhiên biến thành con thỏ ngay lập tức nhảy lên
Kỷ Nguyễn cùng Cố Tu Nghĩa đối diện vài giây, mở ốc tai lên: "...... Tôi không nghe thấy anh vào lúc nào."
Gương mặt cậu bị nắng chiếu đến hồng hồng, lông mi dài khẽ rung rung dưới ánh mặt trời
Cố Tu Nghĩa nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp này, chợt vén tóc bên tai phải lên, mắt nhìn máy nghe bên ngoài vành tai nói: "Sao lại tự tắt đi, Lý Tuy An không phải đã bảo em nên mang nhiều để mau thích ứng sao?"
Kỷ Nguyễn mơ hồ đáp: "Do thói quen, lúc trước tôi cũng thường tắt đi."
Cố Tu Nghĩa không nói chuyện, yên lặng nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Vì đeo không thoải mái sao?"
Cái này thì không.
Kỷ Nguyễn sờ sờ lỗ tai, nói: "Là do cái này nghe rõ hơn cái cũ, tôi không quen lắm."
Cố Tu Nghĩa xoay người đi bên cạnh bàn, cầm cái cốc trống không rót thêm nước, nhàn nhạt nói: "Vậy cứ đeo đi, nếu không tôi gọi em lại không nghe thấy, mỗi lần đụng em chút là lại bị dọa sợ."
Kỷ Nguyễn theo sau, nhỏ giọng phản bác: "Đâu phải lúc nào cũng vậy."
Cố Tu Nghĩa nâng mí mắt nhìn cậu một cái: "Ừ."
"Đúng rồi," Hắn nâng cốc nước chỉ chỉ Kỷ Nguyễn, hỏi: "Em có sơ mi trắng không?"
Sơ mi trắng?
Tủ quần áo của Kỷ Nguyễn đều là áo thun, cũng không có nhiều tiền để mua được một chiếc áo sơ mi đẹp.
Kỷ Nguyễn thành thật lắc đầu: "Không có, sao vậy?"
Cố Tu Nghĩa nhấp nhấp miệng, buông cốc xuống: "Đi thôi, trước đi mua vài món đã."
Không nói đến việc chụp ảnh kết hôn đều là mặc áo sơ mi trắng, chỉ nhìn quần áo Kỷ Nguyễn bây giờ mà bước vào Cục Dân Chính chỉ sợ bị mọi người nhầm tưởng Cố Tu Nghĩa là lưu manh biến thái dụ dỗ bạn nhỏ.
Kỷ Nguyễn được Cố Tu Nghĩa mang đến một cửa hàng hắn thường tới.
Vừa vào cửa đã được tiếp đón vào phòng nghỉ dành cho VIP, từng hàng quần áo được nhân viên đẩy đến trước mặt, ngoại trừ áo sơ mi trắng còn có rất nhiều trang phục kiểu dáng thoải mái để mặc hàng ngày. Kỷ Nguyễn chỉ cần ngồi trên ghế sô pha đơn ăn bánh kem, tùy tiện chọn những bộ mình thích.
Nhưng kì thực cậu không thật sự có yêu cầu gì đối với quần áo, nhìn những bộ quần áo được treo thành hàng mà hoa cả mắt không biết nên lấy cái nào. Thấy vậy, Cố Tu Nghĩa không nói một lời tự mình lựa chọn mấy bộ cho Kỷ Nguyễn.
Cuối cùng Kỷ Nguyễn tự chọn cho mình một chiếc áo sơ mi.
Là một kiểu dáng rất đơn giản, ở cổ tay áo thêu một khóm trúc nhỏ, nhìn qua không dễ gây sự chú ý, nhưng để ý kỹ mới thấy được những đường may tinh tế kín đáo, giống như được làm bởi một nghệ nhân thêu hán phục có tay nghề cao, đây chắc hẳn cũng không chỉ là một cái áo bình thường.
Gia đình của Kỷ Nguyễn trước kia có truyền thống lâu đời làm nghề thêu hán phục, ông nội cũng là một nghệ nhân có tiếng, cậu đã đi theo ông nội học rất nhiều năm, nếu không phải bất hạnh chết trẻ thì có lẽ tương lai cũng thật sự sẽ kế thừa y bát (*) này.
(*) Y bát: gọi tắt của pháp y (áo cà sa) và cái bát (chén đựng cơm) của tăng lữ, ngày xưa các vị Tổ Sư khi tìm được người thừa kế đạo của mình sẽ truyền lại y bát cho đệ tử để chứng thực có đủ tư cách pháp nhân để đi truyền bá Đạo Pháp. Ở đây hiểu nôm na là kế thừa tay nghề.
Kỷ Nguyễn cũng không ý thức được chính mình đã nhìn chằm chằm cái áo này thật lâu.
"Đây là tác phẩm của cô Trình Vân Tú," Giám đốc cửa hàng đứng bên cạnh Kỷ Nguyễn ôn nhu nói, "Định hướng của thương hiệu chúng tôi là phát huy những truyền thống văn hóa lâu đời, các chi tiết thêu đều do cô Trình và các học trò tự mình phác thảo rồi thêu lên, mỗi hình thêu đều là độc nhất vô nhị, cô Trình cũng nói hi vọng người có duyên sẽ mặc nó."
Kỷ Nguyễn ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tu Nghĩa.
Cậu có một đôi mắt mềm mại dịu dàng, giống như một dòng nước mùa xuân, hay như tiếng chuông gió vang lên nhè nhẹ.
Cố Tu Nghĩa đối mắt với cậu trong giây lát, rồi sau đó mặt không biểu cảm nhìn về phía vị Giám đốc kia: "Mua."
Mãi cho đến khi Tống Lĩnh xách theo túi lớn túi nhỏ đi theo hai người phía xa, nhân viên cửa hàng mới lén đứng phía sau giám đốc cười trộm.
"Không nghĩ tới Cố tổng thật sự sẽ kết hôn, còn là với người nhỏ tuổi như vậy."
"Này, có phải là mấy người giàu có đều thích người nhỏ tuổi không, trong giới bọn họ kia không phải toàn là chồng già vợ trẻ sao?"
"Tôi cũng muốn có một người bạn trai như vậy, không cần nhiều lời ra tay liền mua mua mua."
- -----------------
Khi Kỷ Nguyễn và Cố Tu Nguyễn đến Cục Dân Chính lại vừa khéo sắp đến giờ ăn trưa, những người đến sớm thì đã đăng ký xong, người đến buổi chiều thì chưa tới, cả sảnh chỉ có hai người họ.
Nhân viên công tác nhìn thấy hai người trong nháy mắt đều sửng sốt.
Cố Tu Nghĩa ở Bắc Kinh (*) cũng coi như là một nhân vật có tiếng, chỉ cần bình thường hay đọc tin tức thì không có khả năng không biết hắn.
(*) raw:[ 京市 ] Jīngshì (Kinh Thị): Kinh trong kinh đô, Bắc Kinh. Thị nghĩa là thành phố.
Từ lúc buổi sáng Kỷ Nguyễn xuất hiện ở công ty, đến khi được Cố Tu Nghĩa mang đi mua quần áo, dọc đường đi đều có người chụp ảnh đăng lên mạng.
Tiêu đề tin nóng nói Cố Tu Nghĩa sắp kết hôn, đối tượng là một thiếu gia nhà giàu chưa baa giờ lộ mặt, đây là một cuộc liên hôn thương nghiệp.
Cũng có tin nói, Cố Tu Nghĩa làm hòa thượng tu hành đã lâu, hóa ra là đang bao dưỡng một cậu sinh viên xinh đẹp trẻ tuổi.
Còn có người tin tưởng bọn họ là tình yêu chân thật.
Trong lúc nhất thời đủ loại giả thuyết khiến mọi người xôn xao.
Thẳng đến khi bọn họ xuất hiện ở Cục Dân Chính, mặc kệ tin đồn vô lí như thế nào nhưng ít nhất việc kết hôn thì đúng là sự thật. Tin này giống như một hòn đá rơi xuống nước làm cả mặt hồ dậy sóng.
Kỷ Nguyễn đánh vỡ cục diện im lặng này, đứng cạnh Cố Tu Nghĩa dịu dàng cười với mọi người: "Buổi trưa tốt lành."
Âm thanh vừa nhẹ vừa mềm.
Nhóm nhân viên trong Cục Dân Chính nhanh chóng khôi phục lại tác phong chuyên nghiệp.
"Xin chào, hai người đến đăng ký kết hôn phải không?" Người nói chuyện là một người phụ nữ trung niên độ 40 tuổi, có vẻ là tổ trưởng ở đây.
Cố Tu Nghĩa gật đầu: "Đúng vậy, xin hỏi yêu cầu thủ tục cần làm gì?"
Tiếng nói vừa dứt, mấy người nhân viên bên kia lập tức hít một hơi, cứ người nhìn ta ta nhìn người.
Tổ trưởng khéo léo mà cười cười, nói: "Mời đi theo tôi."
Cô dẫn hai người đến một cái bàn tròn ở khu chờ, ra hiệu ngồi xuống, nhận lấy hai tờ đơn từ nhân viên tiếp đón đặt trên bàn.
"Tôi là Tiểu Trương, nhân viên chịu trách nhiệm làm thủ tục đăng ký, rất vui được đón tiếp hai người hôm nay. Đây là hai tờ khai đăng ký kết hôn, mỗi người tự điền thông tin, đồng thời đưa hộ khẩu và các giấy tờ tùy thân để chúng tôi đối chiếu chứng thực thông tin."
Kỷ Nguyễn nói lời cảm ơn, nhận lấy tờ đơn, còn Cố Tu Nghĩa thì đưa giấy tờ cho tổ trưởng.
Lúc này, Tống Lĩnh cùng Tiểu Nhã từ bên ngoài bước vào, trong tay cầm vài hộp chocolate được đóng gói vô cùng xinh đẹp, đưa cho tổ trưởng.
"Hôm nay là ngày vui, Cố tổng mời mọi người ăn kẹo mừng thay cho lời cảm ơn, hi vọng mọi người không ghét bỏ."
Nơi đăng ký kết hôn không thiếu nhất chính là kẹo mừng của những cặp đôi mới cưới, nhân viên đều sẽ nhận lấy, họ không muốn từ chối trong ngày vui như vậy.
Lần này tổ trưởng cũng vậy, mỉm cười nhận lấy hộp chocolate, "Vậy chúng tôi cũng không khách sáo nữa, hai người cứ từ từ điền, tôi đi xem bên kia xác thực thông tin thế nào rồi."
Cô cầm theo chocolate đi vào văn phòng, đưa cho các đồng nghiệp: "Kẹo mừng kết hôn, chờ lát nữa mọi người chia nhau."
"Nhìn hộp này trông có vẻ đắt tiền."
Đồng nghiệp nhanh chóng mở Baidu tra thử, mười mấy giây sau liền hít hà một hơi: "Là chocolate làm thủ công nhập khẩu từ Italy, một hộp cũng phải 2 - 3 nghìn (*), tặng hẳn 7 - 8 hộp? Lần đầu tôi được ăn kẹo mừng đắt như vậy đấy!"
(*) 2 - 3 nghìn tệ là khoảng 7 - 10 triệu VNĐ
Tổ trưởng đang xem giấy tờ, nghe vậy chậm rãi quay đầu, mọi người nhìn nhau một lát, trong lòng hiểu rõ.
Khu chờ không có người nào khác, Kỷ Nguyễn cùng Cố Tu Nghĩa ngồi sóng vai với nhau, yên tĩnh điền thông tin.
Chữ của Kỷ Nguyễn và Cố Tu Nghĩa giống nhau, đều là kiểu nét thanh mảnh, mà lực viết của Cố Tu Nghĩa cũng rất tốt, từng con chữ đều thể hiện sự mạnh mẽ.
"Khụ..." Điều hòa ở đây mở thấp hơn so với nhiệt độ bình thường cậu để, hô hấp cậu trở nên mẫn cảm, nửa ngày chưa uống ngụm nước nào khiến cổ họng hơi ngứa, che miệng ho một tiếng.
Cố Tu Nghĩa dừng bút một chút, nhưng không ngẩng đầu: "Sao vậy?"
"Không sao." Kỷ Nguyễn chuyên tâm biền thông tin, từng mục đều đọc cẩn thận.
Chỉ là không không gian yên tĩnh của khu chờ thỉnh thoảng vang lên tiếng ho khan của Kỷ Nguyễn.
"Lạch cạch ——"
Cố Tu Nghĩa buông bút, đứng dậy đi đến chỗ máy lọc nước rót một cốc nước, đem về đặt trước mặt Kỷ Nguyễn: "Khó chịu thì uống một chút."
Kỷ Nguyễn có một tật xấu, đó là khi đang tập trung thì sẽ không để ý đến chuyện gì khác, khi Cố Tu Nghĩa đột nhiên mở miệng nói cậu mới ý thức được mình đã ho từ nãy giờ.
Nhưng có người hỗ trợ bưng trà rót nước quả thật là một cảm giác vui vẻ. Kỷ Nguyễn cầm cốc giấy lên mỉm cười lộ ra hai má lúm đồng tiền: "Cảm ơn ngài Cố."
Cố Tu Nghĩa nhìn má lúm đồng tiền của Kỷ Nguyễn, không hiểu phong tình: "Cười cái gì, mau viết đi."
Kỷ Nguyễn: "......"
Điền xong tờ khai, bên kia tổ trường cũng báo thông tin không có vấn đề gì, dẫn hai người vào trong phòng chụp ảnh.
Trước khi chụp ảnh, Tiểu Nhã nhanh chân thoa một chút son môi cho Kỷ Nguyễn, nói là do trên mặt cậu khí huyết không tốt lắm, thêm một chút son đỏ mới trông hồng hào có sức sống, đều nói chụp ảnh kết hôn thì phải thật xinh đẹp mà.
Kỷ Nguyễn ngồi xuống hơi hơi hé miệng tùy ý để Tiểu Nhã nghịch, Cố Tu Nghĩa đứng bên cạnh uống nước xem.
Kỷ Nguyễn ngay cả môi cũng rất đẹp, độ dày cánh môi vừa phải, mấu môi nho nhỏ, mỗi lần lau miệng cậu sẽ nhẹ nhàng ấn một chút.
Sau khi thêm chút son, đôi môi giống như một trái anh đào đỏ mọng mà Kỷ Nguyễn thích ăn.
Chỉ có điều thẩm mĩ của Cố Tu Nghĩa không khác gì với thẳng nam, nhìn trái nhìn phải đều cảm thấy để nguyên vẫn là đẹp nhất.
Tổ trưởng đứng một bên chờ, đồng nghiệp lặng lẽ đến cạnh nói nhỏ: "Chị nhìn Cố tổng kìa, cốc nước cũng uống xong rồi, sao còn không khen một lời nào thế?"
Tổ trưởng liếc hắn liếc mắt một cái, đem ngón trỏ đặt trên miệng: "Xuỵt!"
Trong phòng chụp ảnh có một bục tuyên thệ, bên trên đặt một giỏ hoa tươi, đằng sau là một bức tường màu đỏ rực.
Mãi cho đến khi đứng trước bục tuyên thệ, Kỷ Nguyễn mới thực sự có cảm giác mình kết hôn rồi, đột nhiên có chút khẩn trương, hoảng hốt không thể tin được.
Đứng cạnh cậu là người đàn ông không hề có cơ sở tình cảm nào, hai người được gắn kết bởi một tờ hợp đồng, trước sự chúc phúc của mọi người trang trọng đứng tuyên thệ.
Lòng bàn tay Kỷ Nguyễn hơi hơi đổ mồ hôi.
Nhân viên chụp ảnh còn đang điều chỉnh camera, phần lớn những cặp đôi lần đầu đến đây đều có chút căng thẳng, nhân viên theo thói quen nói đùa vài câu để hòa hoãn không khí, nhưng Cố Tu Nghĩa mặt vẫn luôn không có biểu cảm gì, chỉ ngẫu nhiên xuất phát từ lễ phép mà đáp lại, còn Kỷ Nguyễn thì căng thẳng đến mức khuôn mặt cứng đờ.
May là giá trị nhan sắc của hai người rất cao, cho dù cứng đờ cũng là cảnh đẹp ý vui.
Nhân viên chụp ảnh chuẩn bị xong, mời hai người đến chỗ chụp ảnh.
Kỷ Nguyễn đứng sát vai nhau, cánh tay chạm vào nhau, có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể đối phương, nghe thấy tiếng chụp hình mới nhớ tới, Kỷ Nguyễn giương khóe miệng, cười đến mức giả tạo.
Ngay cả nhân viên chụp ảnh cũng buồn cười, an ủi nói: "Tiểu Kỷ thả lỏng một chút, đừng quá căng thẳng, khi cười sẽ đẹp hơn."
Kỷ Nguyễn gật đầy, hít sâu một hơi bắt đầu chụp lần nữa, nhưng chụp lại rất nhiều lần cũng không tìm được cảm giác. Hai người trong ảnh nhìn chẳng khác nào đang chụp ảnh ly hôn.
Mấy nhân viên bên cạnh không nhịn được mà thì thầm bàn tán: "Cố tổng đang làm gì vậy, sao không an ủi một chút..."
"Đúng vậy, nhìn bạn nhỏ có vẻ rất căng thẳng..."
Liên tiếp mấy lần chụp không được, Kỷ Nguyễn cảm thấy hơi nhụt chí, dùng sức xoa xoa khuôn mặt, làm cho cơ mặt thả lỏng một chút
Cổ tay bị người giữ chặt, âm thanh của Cố Tu Nguyễn vang bên tai: "Sợ sao?"
Kỷ Nguyễn xoay đầu đi, không muốn nhận bản thân đang hoảng loạn.
Làn da cậu rất trắng, mái tóc ngắn màu đen mềm mại, lúc cúi đầu lông mi dài sẽ rũ xuống, là một gương mặt vô cùng xinh đẹp tinh tế.
Cố Tu Nghĩa duỗi tay, mười ngón tay ôm lấy má Kỷ Nguyễn, thấp giọng nói: "Cười lên một chút, để má lúm đồng tiền lộ ra."
Kỷ Nguyễn trong phút chốc ngẩng đầu, gương mặt hơi ngửa mà nhìn chằm chằm Cố Tu Nghĩa.
Cậu đã căng thẳng như vậy rồi, người này thế mà còn ra lệnh cho cậu!
Thật quá đáng!
Cố Tu Nghĩa nhìn Kỷ Nguyễn, trong con ngươi xinh đẹp mở lớn đều là ảnh ngược của hắn, chỉ là ẩn chứa rất nhiều sự tức giận, hắn cũng biết vừa rồi mình nói chuyện không dễ nghe.
Nhưng hắn sẽ không đi dỗ người khác.
Cố Tu Nghĩa giằng co một lúc lâu, rốt cuộc thỏa hiệp, than nhẹ một tiếng:
"Má lúm đồng tiền thật sự rất xinh đẹp, cười một cái xem?"
Kỷ Nguyễn nhìn vẻ mặt của Cố Tu Nghĩa, cũng có thể cảm giác được đây chắc là dáng vẻ dịu dàng nhất mà hắn có thể làm.
Cậu hít sâu một hơi, làm theo lời Cố Tu Nghĩa nói, chậm rãi nâng khóe miệng.
Theo động tác của Kỷ Nguyễn, đầu ngón tay của Cố Tu Nghĩa có thể cảm nhận được làn da mềm mịn, một cảm giác rất kì diệu mà từ trước đến nay hắn chưa từng trải qua.
Khóe môi Cố Tu Nghĩa không chịu không chế mà cong lên một vòng cung rất nhỏ, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy cằm Kỷ Nguyễn xoay mặt về chính diện.
Nhân viên chụp ảnh ngầm hiểu, tách một tiếng, bức ảnh ra lò.
Lấy được ảnh xong, nhân viên đưa quyển tuyên thệ cho bọn họ, bắt đầu làm thủ tục tuyên thệ.
Người làm chứng: "Tôi vui mừng ở đây, trong một ngày trọng đại để gắn kết hai con người trở thành bạn đời của nhau, mời hai vị trịnh trọng trả lời câu hỏi của tôi: Xin hỏi, hai vị là tự nguyên kết hôn phải không?"
Hai người nhìn lời thề trăm miệng một lời, giọng nói đan xen với nhau: "Đúng vậy."
"Quốc gia chúng ta thực hiện hôn nhân tự do, bạn đời hai bên phải trung thực, tôn trọng lẫn nhau; trong gia đình phải kính già yêu trẻ, giúp đỡ lẫn nhau, giữ gìn hôn nhân gia đình bình đẳng, hòa thuận, văn minh. Xin hỏi hai vị có thể làm được không?"
"Có thể."
"Mời hai vị đối mặt với quốc huy, cùng nhau đọc "
Cố Tu Nghĩa mở cuốn sách dày nặng ra, để ở giữ hai người, Kỷ Nguyễn nhìn hắn một cái, tạm dừng hai giây, sau đó cùng hắn đọc lời thề.
"Chúng tôi tự nguyện kết làm bạn đời, dù thuận lợi hay khó khắn, giày có hay bần cùng, khỏe mạnh hay bệnh tật, còn trẻ hay đã già, chúng tôi đều sẽ yêu thương, giúp đỡ, trân trọng nhau suốt đời."
(*) Tất cả đoạn tuyên thệ trên đều là mình dịch thoáng ra, không sát với raw:((
Âm thanh của Kỷ Nguyễn nhẹ nhàng mềm mại, mà Cố Tu Nghĩa lại trầm thấp ổn trọng, lúc trang nghiêm đọc lời thề, ngoại trừ bản thân hai người, trong mắt bất kỳ người ngoài nào họ cũng giống như một đôi yêu nhau thật lòng.
Trong phòng vang lên tiếng vỗ tay chúc phúc.
Người làm chứng đưa giấy kết hôn cho bọn họ.
"Chúc hai người tân hôn vui vẻ!"
- -----------------------------------------------------------
Đọc tuyên thệ:
Một cặp vợ chồng đọc lời thề khi làm thủ tục đăng ký kết hôn ở Bắc Kinh năm 2012. Ảnh: AFP
Giấy kết hôn của Trung Quốc:
- --------------------------------------------------------------
Editor: bên Trung trong cuộc sống hàng ngày vẫn dùng khá nhiều các từ xưng hô thời xưa như là tiên sinh, tiểu thư, phu nhân, nữ sĩ..., bình thường thì vẫn có thể dịch thoáng ra được, nhưng nhiều lúc không đúng với nghĩa lắm. Ví dụ như "phu nhân" tiếng việt mình chỉ dùng để gọi vợ của thủ tướng, tổng thống thôi, nhưng trong tiếng trung thì không mang sắc thái quá quyền lực như vậy, đơn giản chỉ là một cách gọi lịch sự tôn trọng với vợ người khác. Trình độ chuyển ngữ của mình không có nên chấp nhận lậm QT vậy.
Danh Sách Chương: