Kỷ Nguyễn vẫn luôn cho rằng người như Cố Tu Nghĩa ra cửa ăn cơm sẽ chỉ biết đến những nơi sang trọng cao cấp, không nghĩ tới hắn lại dẫn cậu đi ăn ở một tiệm bình dân.
Cách Bắc Đại khoảng hai con phố nhỏ, nhìn bên ngoài quán khá bình thường, nhưng bên trong người đã ngồi kín chỗ, khi bọn họ đến đã không còn thừa chiếc bàn nào.
Kỷ Nguyễn đang định nói hay là đổi quán khác, Cố Tu Nghĩa liền lập tức mang cậu đi vào phía sau quán.
Hắn và ông chủ quán có vẻ quen biết nhau, trong lúc gọi đồ ăn còn hàn huyên mấy câu.
Nồi canh thịt dê nóng hổi được bưng lên, Cố Tu nghĩa cho thêm đồ vào, thấy Kỷ Nguyễn tò mò nhìn mình, thuận miệng nói: "Lúc còn học đại học, phòng kí túc xá bọn tôi thường tới đây ăn cơm, mỗi năm vào đông chí thì nhất định sẽ gọi canh thịt dê."
"Hóa ra là vậy." Trong quán vô cùng ấm áp, Kỷ Nguyễn ngồi một lát đã cảm thấy hai má nóng lên, vừa tháo khăn quàng cổ vừa nói: "Hẳn nào, vừa nãy thấy anh và ông chủ có vẻ rất thân thiết."
Cố Tu Nghĩa cười rộ lên: "Cậu ấy là bạn cùng phòng kí túc xá của tôi."
"...... Hả?"
Kỷ Nguyễn ngây ngốc chớp mắt một cái.
Cố Tu Nghĩa nói hắn thường cùng bạn cùng phòng tới đây ăn cơm, nhưng bạn cùng phòng lại là ông chủ.... Cậu cảm thấy khó hiểu với mối quan hệ này, động tác cởi áo khoác cũng chậm lại, một bên ống tay áo còn kẹt trên khuỷu tay:
"Cho nên đây là giúp đỡ bạn cùng phòng làm ăn?"
Cố Tu Nghĩa cười lắc đầu, giúp cậu kéo tay áo khoác cởi ra, đặt qua bên cạnh: "Không phải, sau khi tốt nghiệp cậu ấy mới tiếp quản."
Kỷ Nguyễn tự rót cho mình một ly trà nóng: "Vậy là anh ấy kế thừa cửa hàng của gia đình?"
"Nói đến việc này cũng rất thú vị." Thịt dê trong nồi đã chín mềm, Cố Tu Nghĩa gắp mấy miếng đặt vào cái đĩa trước mặt Kỷ Nguyễn: "Ăn chậm một chút, còn nóng."
Kỷ Nguyễn thổi thổi miếng thịt từ từ ăn, ra hiệu bảo cố Tu Nghĩa tiếp tục nói.
"Bạn cùng phòng của tôi rất thích món canh của quán này, ngoại trừ lúc cùng nhau đi thì cậu cũng thường xuyên đến, vì thế rất thân thiết hơn với ông chủ quán."
Cố Tu Nghĩa vừa ăn vừa nói, âm thanh chậm rãi, giống như cùng bạn bè đi dạo ngắm cảnh nói chuyện phiếm, lại cũng giống như đang kể chuyện cho bạn nhỏ trước khi ngủ.
"Ông chủ quán đã mở cửa hàng này mấy chục năm rồi, nhưng không có con cái, khi đó sức khỏe cũng yếu, có lẽ cũng chỉ chống đỡ được một hai năm nữa mà thôi."
Cố Tu Nghĩa nói đến đây thì cười cười: "Bạn cùng phòng tôi cảm thấy đời này cậu ta không thể sống thiếu nồi canh của quán này được, vì thế liền nhận ông chủ quán làm sư phụ, đòi đi theo học tay nghề."
Kỷ Nguyễn nghe xong cũng trợn to mắt: "Vậy cũng được hả? Cuộc sống tương lai đều thay đổi trong nháy mắt luôn rồi...."
"Đúng vậy." Cố Tu Nghĩa gật đầu: "Nghe đúng là tùy hứng phải không? Vốn học tài chính lại đổi sang làm đầu bếp, lúc ấy ba mẹ cậu ấy còn đang chuẩn bị đưa ra nước ngoài đào tạo sâu, khi biết chuyện quả thực muốn điên rồi, nhưng không ngờ cậu ấy lại rất kiên trì."
Ngữ điệu lúc Cố Tu Nghĩa kể chuyện vẫn rất bình thường, sắc mặt bình tĩnh, không hề cố ý thêm thắt khoa trương, nhưng Kỷ Nguyễn lại cảm thấy rất hứng thú và tò mò.
Mải nghe mà đôi đũa của cậu cũng bất động: "Sau đó thế nào?"
Cố Tu Nghĩa cười lại gắp đồ ăn cho cậu: "Tập trung ăn đi."
"Mấy năm đầu quả thực rất khó khăn, ba mẹ thì cho rằng cậu ta không có trách nhiệm với cuộc đời của mình, có một thời gian còn đoạn tuyệt quan hệ, nhưng tâm thái của cậu ấy vẫn luôn vững vàng, kiên định đi theo học nghề."
Cố Tu Nghĩa nhìn đôi mắt to tròn như con thỏ của Kỷ Nguyễn, từ từ kể tiếp:
"Sau khi ông chủ quán không còn đủ sức khỏe nữa, cậu ấy tiếp nhận quản lí cửa hàng này, nhận ông chủ quán làm ba nuôi, coi như ba ruột mà chăm sóc. Năm trước cậu ấy vừa có con gái, mối quan hệ với người nhà cũng dần dần hòa hoãn."
Kỷ Nguyễn uống từng ngụm canh nhỏ, nghe xong câu chuyện cũng tò mò mà cẩn thận cảm nhận hương vị.
Quả thực hương vị món canh này vô cùng ngon, mùi thơm nồng đậm, thịt dê mềm tan mà không hề có chút mùi tanh nào, ăn vào chỉ cảm thấy thịt tươi ngon.
Cậu không phải người sành ăn mà cũng có thể cảm nhận được sự nhiệt tình và dụng tâm với món ăn của chủ quán.
Kỷ Nguyễn cắn cái thìa, lại uống thêm mấy ngụm, kết hợp với câu chuyện đằng sau khiến hương vị món canh càng thêm đặc biệt.
Cậu liếm môi cười rộ lên: "Bạn cùng phòng kia của anh thật là một người có cá tính."
Đuôi lông mày Cố Tu Nghĩa khẽ nhích, giống như cũng có cùng kết luận này, gật đầu nói:
"Đúng là như vậy, cậu ấy lựa chọn đi theo trái tim mình. Hơn nữa hai năm gần đây cửa hàng làm ăn càng ngày càng tốt, mỗi ngày vui tươi hớn hở, nhìn trạng thái này của cậu ấy so với việc làm quản lí cấp cao trong một công ty lớn còn hạnh phúc hơn nhiều."
Cố Tu Nghĩa suy tư: "Suy cho cùng bản thân cậu ấy cảm thấy tốt là được, dùng hành động thực tế để chứng minh cho ba mẹ thấy lựa chọn của mình là đúng đắn, hiện tại quan hệ trong nhà đã nối lại như xưa rồi."
Kỷ Nguyễn không nghĩ tới mình có thể nghe được một câu chuyện xưa từ trong miệng Cố Tu Nghĩa như vậy.
Trong nhận thức của cậu, Cố Tu Nghĩa là một thương nhân khôn khéo lạnh nhạt.
Kiểu người như vậy cả đời sẽ giống như phần lớn hình tượng tổng tài bá đạo trong truyện, là mây trên trời cao không thể với, sống trong nhung lụa, được mọi người hâm mộ nhưng cũng đồng thời một mình cô đơn trên đỉnh núi.
Nhưng lúc này đây, Cố Tu Nghĩa lại ở trong một gian phòng nho nhỏ ăn canh thịt dê với cậu, hơi nóng bốc lên lượn lờ cùng mùi thịt nồng trong không khí, dịu dàng kể cho cậu nghe một câu chuyện xưa.
Giống như trong quá khứ cũng từng có những chuyện xưa ấm áp như vậy, dù thời gian dài trải qua áp lực tranh đấu đã mài sắc gai nhọn trên người hắn nhưng vẫn giữ được một góc nhỏ mềm mại trong tim, ngẫu nhiên hắn cũng sẽ để lộ bộ dáng thoải mái cảm xúc đời thường.
Mà Kỷ Nguyễn thích nhất chính là những cảm xúc đời thường như vậy.
Cậu gắp thêm đồ ăn, hai má phồng lên như thỏ con, gương mặt bị hơi nóng phả vào đỏ hồng lên, hai mắt mơ màng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cố Tu Nghĩa chống cằm, vươn tay nhéo vành tai mềm mại của cậu: "Sao lại nhìn ngốc thế, thích nghe chuyện xưa như vậy à?"
Vành tai cậu cũng hơi nóng, khi sờ vào cảm thấy ấm áp lại mềm mềm, Cố Tu Nghĩa không nhịn được mà nhéo thêm một cái, bị Kỷ Nguyễn ghét bỏ nghiêng người né tránh.
"Không có ngốc." Kỷ Nguyễn che tai lại, cảnh giác mà nhìn Cố Tu Nghĩa: "Tôi đang tự hỏi."
Bị ánh mắt xem mình như sói xám nhìn qua, Cố Tu Nghĩa cảm thấy rất thú vị, "Tự hỏi cái gì?"
Kỷ Nguyễn mím môi tự gắp đồ ăn cho mình, mơ hồ nói: "Tự hỏi sao đột nhiên anh lại giống người sống..."
Nhưng Cố Tu Nghĩa vẫn nghe thấy rõ ràng, cười nhẹ ra tiếng, lại niết vành tai Kỷ Nguyễn, giọng nói mang theo âm mũi: "Hửm?"
Kỷ Nguyễn không cười, đập bay bàn tay hắn: "Cảnh cáo anh đừng có nghịch tai tôi nữa, lỡ không nghe thấy lại hù chết anh."
Cố tổng ngoài miệng nói hù chết, lại cười đến vui vẻ.
Cơm nước xong xuôi, thời gian vẫn còn sớm, trời trong xanh, một vài tia nắng chiếu đến sưởi ấm cả cơ thể. Tâm trạng Kỷ Nguyễn rất tốt, cười nhìn về phía Cố Tu Nghĩa: "Lát nữa anh có bận gì không?"
Cố Tu Nghĩa không lập tức trả lời: "Sao thế?"
Kỷ Nguyễn không mang khăn quàng cổ, lúc ngửa đầu có thể nhìn thấy một đoạn cổ trắng bên ngoài áo khoác: "Hay là đi xem tôi vẽ tranh?"
Hai mắt cậu long lanh, trong lòng Cố Tu Nghĩa lay động.
Hắn dừng mắt nghĩ nghĩa, "Sẽ không ảnh hướng đến người khác chứ?"
"Sẽ không nha," Kỷ Nguyễn cười lắc đầu, "Hai người khác buổi chiều đều có việc bận, tôi đến vẽ trước, đợi khi hai người họ về thì anh đi là được."
Nụ cười trên mặt Cố Tu Nghĩa không che dấu nổi, che miệng ho một tiếng: "Được."
- ---------------------
hãy đọc tại wattpad chính chủ @hoameei
- ---------------------
Tầng cao nhất của gác chuông có ánh sáng rất tốt, gần như chiếu sáng mọi ngóc ngách trong phòng.
Bầu trời Bắc Kinh đã âm u suốt nửa tháng, cuối cùng hôm nay cũng thấy được mặt trời chói lọi trên cao.
Kỷ Nguyễn tìm điều khiển từ xa ấn một cái, trên nóc nhà phát ra tiếng vang, tấm chắn chậm rãi kéo ra khiến căn phòng càng thêm sáng ngời.
Lúc này Cố Tu Nghĩa mới phát hiện, hóa ra trần nhà được làm bằng pha lê trong suốt, khi ánh sáng chiếu tới sẽ khúc xạ lại tạo thành vô số màu sắc rực rỡ nhưng những ngôi sao trên trời.
Sau khi hắn tốt nghiệp thì gác chuông đã được tu sửa lại, cố Tu Nghĩa có thể cảm nhận được sự thay đổi qua năm tháng.
Chờ trong phòng ấm lên, Kỷ Nguyễn cởi áo khoác ra, đeo tạp dề vào để tránh màu vẽ làm bẩn quần áo, Cố Tu Nghĩa thấy được những vệt màu loang lổ trên dó.
Trên tường có một bức tranh vải thật lớn, nhìn qua có vẻ đã đến giai đoạn cuối rồi, những phần đã xong thì được phủ một tấm che chống bụi, không thể nhìn được toàn cảnh của bức tranh.
Kỷ Nguyễn xắn tay áo đến khuỷu tay, giải thích nói: "Bức tranh này tôi và hai người nữa đã vẽ mấy tháng rồi, nếu không che lại bụi bám vào sẽ rất khó tẩy."
Cánh tay lộ ra nhỏ gầy trắng nõn, dưới ánh sáng lại càng thêm lóa mắt.
Cố Tu Nghĩa đứng bên cạnh ôm cánh tay, rời mắt khỏi cánh tay Kỷ Nguyễn: "Hiểu... Em định trèo lên thang này để vẽ sao?"
Kỷ Nguyễn bước lên thang, bức họa rất lớn, với chiều cao của cậu thì không thể với tới phần trên cao được.
"Đúng vậy," Kỷ Nguyễn cười rộ lên: "Nếu không sao tôi vẽ được trên này?"
Cố Tu Nghĩa cau mày, chiếc thang được làm bằng thép, tuy rằng nhìn qua khá chắc chắn, nhưng không có tay vịn, nếu ngã xuống thì làm sao bây giờ?
Hắn theo bản năng bước tới gần thêm hai bước, đứng cạnh thang ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Nguyễn, cái độ cao này quả thật đủ làm người ngoài run sợ.
Nhưng Kỷ Nguyễn vẽ rất nghiêm túc.
Khóe miệng khẽ mím, gương mặt nghiêm lại, hai mắt chăm chú, bàn tay cầm cọ dùng lực làm lộ ra những khớp xương, cổ tay uyển chuyển mềm mại.
Cố Tu Nghĩa bỗng nhiên cảm thấy, giờ phút này Kỷ Nguyễn vô cùng xinh đẹp.
Có vẻ như cậu đang vẽ mặt trời.
Bên phải góc ngoài cùng của tấm vải, cậu vẽ mặt trời lúc bình minh, Cố Tu Nghĩa không am hiểu hội họa, nhưng nhìn ánh sáng màu vàng tỏa ra xung quanh vừa rực rỡ lại vừa chân thật.
Kỷ Nguyễn yên lặng vẽ tranh, Cố Tu Nghĩa cũng không lên tiếng quấy rầy cậu. Không biết qua bao lâu Kỷ Nguyễn mới dừng bút, ngồi thẳng dậy.
Cậu ngồi lâu đến đau eo. muốn dùng tay xoa bóp chút, vừa duỗi đến sau lưng lại nhớ tay mình còn đang dính màu vẽ, không muốn làm bẩn quần áo nên cậu chỉ có thể dùng mu bàn tay chống eo.
Cơ vùng eo mỏi nhừ, giống như không còn là của mình nữa.
Cố Tu Nghĩa thấy Kỷ Nguyễn dùng tư thế quái dị chống eo, biểu tình khó chịu, liền duỗi tay đỡ lấy thang: "Eo không thoải mái?"
Kỷ Nguyễn cười khổ, thở dài: "Ừ, mấy tháng này thường xuyên đứng ngồi một chỗ."
Thực ra cậu đang đau muốn chết rồi, hôm trước đi ngủ còn cảm thấy bị rút gân, nửa đêm vì đau mà tỉnh.
Kỷ Nguyễn chưa từng nghe qua có người bị rút gân ở eo, nhưng có lẽ do cơ địa của cậu dễ bị rút gân đi.
Gương mặt Cố Tu Nghĩa nghiêm túc hẳn lên, vươn tay về phía Kỷ Nguyễn nói: "Xuống trước đã."
Kỷ Nguyễn nhìn lại bức tranh, phần việc của cậu cũng đã làm được kha khá rồi, đúng là nên nghỉ ngơi một chút: "Được."
Cậu lắc lắc bàn tay dính màu vẽ của mình: "Không cần đỡ, dính lên người anh bây giờ."
"Ừ" Ngoài miệng Cố Tu Nghĩa đáp ứng nhưng lại hoàn toàn bỏ ngoài tai.
Hắn nắm lấy cánh tay Kỷ Nguyễn dùng sức kéo, xách người xuống, vững vàng đỡ cậu đứng trên mặt đất.
Ngồi lâu khiến cả người Kỷ Nguyễn cứng đờ, bị Cố Tu Nghĩa nắm eo mà kêu đau một tiếng.
Cố Tu Nghĩa đỡ eo cậu, cẩn thận đánh giá sắc mặt Kỷ Nguyễn, thấy khuôn mặt cậu méo xệch.
"Hay là......" Cố Tu Nghĩa châm chước một lát, chậm rãi nói: "Giúp em xoa bóp?"
Eo và thắt lưng Kỷ Nguyễn cứng đơ, nhíu mày nhìn Cố Tu Nghĩa: "...Cố tổng cũng biết xoa bóp?"
Cố Tu Nghĩa tựa hồ chỉ muốn đùa một chút, nhưng mặt không biểu tình: "Không biết, tùy tiện ấn ấn, thử xem sao?"
"Anh thành thật như vậy à......" Kỷ Nguyễn buồn cười, thả lỏng chút dựa lên người hắn: "Được, anh thử xem."
Cố Tu Nghĩa vẫn luôn ôm eo cậu, cách một lớp vải cảm nhận được lực tay của hắn, ấn xuống một cái.
Đối phương vẫn luôn lẳng lặng quan sát phản ứng của cậu, sau đó lại ấn xuống, lần này dùng lực mạnh hơn chút, cảm giác tê mỏi xông thẳng lên đầu.
Cả người Kỷ Nguyễn lập tức tê rần, theo bản năng hé miệng "A" một tiếng.
Tay đặt trên eo đột nhiên dừng lại.
Kỷ Nguyễn ngẩng đầu, phát hiện Cố Tu Nghĩa cả người cứng đờ, hầu kết nhẹ nhàng di chuyển.
Kỷ Nguyễn dại ra một lúc lâu, sau mới phát giác tiếng kêu vừa nãy của mình có hơi kì quái.
Hình như nghe không ổn lắm.....
Không, không thể nói là không dễ nghe.....
Mà là bởi vì quá dễ nghe!
Cho nên mới khiến người khác dễ hiểu sai!
Kỷ Nguyễn mặt đỏ bừng, chưa từng cảm thấy xấu hổ đến vậy, che mặt lại: "Xin, xin lỗi......"
Cố Tu Nghĩa đình trệ vài giây, Kỷ Nguyễn dường như không nghe thấy tiếng hô hấp của hắn.
Sau một lúc lâu, bàn tay dính màu vẽ bị người kéo xuống, cậu nghe thấy đối phương thở dài khe khẽ: "Mặt bẩn rồi."
Danh Sách Chương: