“Không ngờ căn phòng này lại có sẵn ba cái trận pháp, chưa kể. Ở trong cái tủ đằng kia có không ít linh dược”.
Đẩy cửa đi vào, Phương Dương trưởng quầy cùng hai nữ đệ tử mang đan dược và linh dược đi vào và đặt ngay ngắn ở bên cạnh đan lô. “Công tử, đan dược và linh dược đã đến”.
“Ừm, không tệ”. Đế Nguyên Quân nhìn qua đống linh dược, nói. “Đúng là đãi ngộ tốt hơn hẳn, dựa vào chỗ linh dược này thì tỉ lệ luyện thành của ta sẽ cao hơn trước rất nhiều”.
Sau đó, ánh mắt Đế Nguyên Quân ánh mắt sắc lẻm nhìn Phương Dương trưởng quầy nói. “Trong lúc ta luyện đan nên không muốn bị người khác làm phiền?”.
“Vâng… Vâng”. Phương Dương trưởng quầy đưa tay lau từng hạt mồ hôi lạnh trên trán rồi cúi đầu trả lời. “Lần này ta sẽ trực tiếp đứng canh ở bên ngoài nên công tử yên tâm”.
“Tốt”. Đế Nguyên Quân gật đầu, đáp. “Đẻ lại một người đứng túc trực ở bên cạnh rồi rời đi đi. Ta bây giờ muốn luyện đan”.
“Vâng”. Phương Dương trưởng quầy gật đầu rồi đưa mắt nhìn qua nữ đệ tử đứng ở bên cạnh ra hiệu rồi quay người rời đi.
Đợi trưởng quấy đi ra bên ngoài, nữ đệ tử vẻ mặt lúng túng nhìn Đế Nguyên Quân hỏi. “Không biết công tử có gì dặn dò?”.
“Ngươi không cần lo lắng?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu, đáp. “Ngươi đứng đợi ở cửa phòng, khi nào có việc thì ta sẽ cho gọi?”.
“Vâng”. Nữ đệ tử vui vẻ gật đầu rồi nhanh chóng đi về phía cánh cửa và nhìn về phía Đế Nguyên Quân với ánh mắt vui mừng. Cô thân là đệ tử Thanh Dược Lâu đã hơn năm năm nhưng thiên phú của bản thân quá thấp nên chỉ có thể trở thành đệ tử tạp dịch chuyện đi bưng bê ở bên ngoài chứ chưa bao giờ nhìn thấy một vị luyện đan sư chân chính. Nhưng hôm nay cô lại có được cơ hội nhìn thấy một vị luyện đan sư trẻ tuổi và thậm chí người này chính là một vị Huyền cấp luyện đan sư chân chính.
Ngồi ở trong đại trận, Đế Nguyên Quân ý niệm vừa động liền cùng lúc thúc dục ba đại trận pháp khiến nữ tử kia kinh ngạc vô cùng.
“Có trận pháo Phòng Ngự bảo vệ ở bên ngoài nên ta không cần lo lắng việc bị tấn công bất ngờ như lần trước. Còn hai trận pháp tụ linh và dẫn linh này không khác với ta là bao nhưng tác dụng của nó cao hơn lúc ta dùng linh thạch để tạo trận”. Đế Nguyên Quân nhìn qua ba tòa trận pháp thì kinh hỉ thốt ra. “Huyền cấp cực phẩm Phá Cảnh Đan, ta thật sự rất mong chờ?”.
Nói xong, Đế Nguyên Quân bắt đầu thúc dục Thiên Ma Thần Hỏa thiêu đốt đan lô rồi sau đó đưa tất cả linh dược vào bên trong và bắt đầu dung luyện.
Qua ngày hôm sau!
Thanh Dương các chủ đang ngồi nhâm nhi linh trà thì đột nhiên uống vào một ngụm lớn rồi đứng dậy. Ánh mắt hắn nhìn về phía La phủ thì bất chợt nở một nụ cười lạnh, nói. “Đã đến lúc?”.
“Một chuyện lớn như thế này thì không thể để người khác truyền đến tai La phủ được. Như thế thì không được vui cho lắm, chi bằng ta đến đó một chuyến sắn nhìn xem tên La Thanh kia bị như thế nào mà ngay cả lão dược sư cũng không cứu được?”.
Sau đó, hắn lớn tiếng gọi tên đệ tử đứng ở bên ngoài vào trong phòng nói. “Ngươi bây giờ ra ngoài lan truyền tin có người ở trong Thanh Dược Lâu có thể cứu được La Thanh công tử”.
Đáp lại, tên đệ tử vẻ mặt tự tin lớn tiếng đáp. “Đệ tử đã rõ”.
Đi ra khỏi Thanh Dược Lâu, Thanh Lương các chủ thẳng hướng đi về phía La phủ với gương mặt khoái chí không giấu được nụ cười ở trên gương mặt.
Lúc này ở trong phòng La Thanh!
La Thiên cùng Huyền lão và hai vị trưởng lão nhìn lần lượt những vị dược sư, luyện đan sư có tiếng ở trong thành và những người được mời đến nhưng dần dần. Bầu không khí ở trong căn phòng càng ngày càng nặng nề.
La Thiên nhìn những vị dược sư lắc đầu thở dài rời đi thì trong lòng gần như nguội lạnh nhưng hắn vẫn cố gắng giữ lấy hình tượng gia chủ La gia trước mặt rất nhiều người và hắn cũng mong đợi sẽ có một người nào đó có thể ra tay cứu đứa con trai duy nhất của mình.
La gia một trăm năm trước đây chính là một thế lực lớn có tiếng nhưng dần dần, thanh thế và thế lực của La gia càng ngày càng giảm xuống vì gặp phải một chuyện khiến họ phải hối hận. Và sau này, đến thời La Thiên lên làm gia chủ thì gia tộc đã có dấu hiệu khởi sắc nhưng kể từ khi La Thanh vừa ra đời thì người vợ cũng đã mất vì thời gian mang thai kéo dài gần mười năm nên sinh khí trên người ngày càng sụt giảm và khó sinh. Mặc dù đã được chạy chữa rất nhiều nhưng vẫn vô dụng.
Kể từ khi sinh ra, La Thanh là một đứa trẻ năng động và rất có thiên phú nhưng kể từ lúc bắt đầu tu luyện thì hắn mới bắt đầu có dấu hiệu nhưng ban đầu họ phớt lờ và để hắn tiếp tục tu luyện. Khi cảnh giới càng cao thì tình trạng của La Thanh càng ngày càng nghiêm trọng.
Hắn từ một thiên kiêu được người người xem trọng, từ một cường giả Ngưng Hải cảnh lúc mới tám tuổi nay lại trở thành một phế nhân nằm liệt giường.
Chứng kiến đứa con trai duy nhất đang nằm đau đớn ở trên giường thì La Thiên không thể nào kiềm chế được. Đợi đến khi vị dược sư cuối cùng lắc đầu rời đi thì hắn lúc này giống như một người không có linh hồn đang bước từng bước đầy nặng nề rồi ngồi xuống bên cạnh và đưa tay nắm bàn tay La Thanh với gương mặt thẫn thờ.
Ngay khi bầu không khí trong phòng đang rất nặng nề thì đột nhiên, một tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào và một điệu cười vui vẻ, nói. “La Thiên, trông khí sắc ngươi hôm nay rất tệ? Tình trạng của lệnh lang đến giờ vẫn không có chút tiến triển nào hay sao?”.
Bị Thanh Lương buông lời châm chọc nhưng La Thiên lúc này cũng không biểu hiện ra dáng vẻ nào là tức giận. Bởi vì hắn biết lời của Thanh Lương nói là chính xác và cho dù hắn có tức giận thì La Thanh cũng không hề tỉnh dậy.
Đứng ở bên cạnh, hai vị trưởng lão ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Thanh Lương lộ ra sát ý và khí tức của mình.
La Thiên ánh mắt mệt mỏi nhìn Thanh Lương rồi đưa tay ra hiệu hai vị trưởng lão dừng lại, nói. “Thanh Lương? Ngươi đến để cười trên nỗi đau của ta hay sao?”.
“Nào có, nào có”. Đáp lại, Thanh Lương từng bước tiến lại gần La Thanh rồi đặt tay lên mạch tượng hắn rồi nói. “Ta đến đây một phần vì xem kịch hay, một phần là đến để xem tình trạng lệnh lang bây giờ như thế nào?”.
“...”. La Thiên nghe thấy vậy thì cúi đầu, ánh mắt nhìn La Thanh nằm hôn mê mà không lên tiếng trả lời.
Bắt mạch thêm một lúc, Thanh Lương khẽ cau mày, nói. “Tình trạng bây giờ đúng là rất xấu, ta tuy cũng là một luyện đan sư nên rất hiểu rõ tình trạng bây giờ của lệnh lang. Nhưng với khả năng của ta thì không đoán ra được?”.
“Vẫn không được sao?”. La Thiên mệt mỏi, nặng nề thở dài một hơi, giọng nói hắn giống như người không có chút khí sắc nào cả.
“Ngươi cần gì phải buồn như thế? Nhìn ngươi bây giờ không giống gia chủ của một gia tộc lớn, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì không hay cho lắm đâu”. Thanh Lương nhìn dáng vẻ La Thiên thì cười nhẹ một tiếng, nói. “Ta với ngươi cũng có chút giao tình, một phần là mối quan hệ của hai bên nên ta tới đây nói với ngươi một tin”.
“Ngày hôm qua, ta vừa nói chuyện với một ngươi. Người đó nói…”. La Thiên ánh mắt đột nhiên nhìn qua Huyền lão rồi nở một nụ cười lạnh nói. “Trên đời có rất nhiều chuyện xảy ra và chuyện ngươi không làm được thì không có nghĩa ta không làm được?”.
La Thiên nghe thấy vậy thì đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lộ vẻ mong chờ và có chút gì đó mong chờ, hỏi. “Người đó là ai? Người đó có thể cứu con trai ta?”.
“Chà, chà”. Thanh Lương đặt tay lên vai La Thiên, nói. “Nhìn dáng vẻ ngươi hiện tại ta thấy cũng không đành? Thôi thì ta nói cho ngươi biết cũng không sao?”.
“Người đó nói tình trạng của La Thanh không phải là bệnh, còn nó là gì thì người đó không nói cho ta biết. Và người đó có thể cứu con trai ngươi, ta chắc chắn về điều đó. Nhưng…”.
“Thật sao?”. La Thiên nghe thấy vậy gương mặt đột nhiên sáng lên, tất cả những mệt mỏi và lo nghĩ gần như đã biến mất. La Thiên gồng mình đứng dậy, vui mừng thốt ra. “Nhưng sao? Ngươi nói hết đi?”.
“Haha”. Đột nhiên, Thanh Lương vỗ vai La Thiên mấy cái rồi nhìn qua Huyền lão nói. “Chuyện này Huyền lão chưa nói cho ngươi biết sao?”.
“Cái gì?”. La Thiên nghe thấy vậy tức giận nhìn qua Huyền lão quát. “Huyền lão, rốt cuộc ngươi còn giấu ta chuyện gì?”.
“Ngươi nhanh nói ra cho ta?”.
Bị La Thiên và hai vị trưởng lão tức giận trừng mắt tra hỏi, Huyền lão sợ hãi lùi ra sau mấy bước rồi trả lời với giọng điệu ngập ngừng. “Gia chủ… Chuyện này… Chuyện này”.
Nhìn dáng vẻ Huyền lão sợ hãi lùi ra sau thì lên tiếng. “Thôi thì để ta nói cũng được? Chắc Huyền lão sẽ không trách ta? Ta nói đúng không Huyền lão?”.
“Thanh Lương các chủ?”. Huyền lão vẻ mặt sợ hãi nhìn Thanh Lương, thốt ra. “Ngươi…”.
“Chuyện là thế này?”. Thanh Lương đi về phía Huyền lão, nói. “Ngày mà La Thanh tái phát thì hắn có đi cùng với người đó và được người đó đưa về La phủ. Về sau thì hắn thấy tình trạng La Thanh không được tốt thì kiểm tra một phen thì phát hiện được gì đó”.
“Về sau thì Huyền lão mang đan dược đến cho La Thanh thì bị người đó ngăn lại, nhưng Huyền lão không nghe và đắc tội với hắn. Đỉnh điểm là ngày hôm trước, Huyền lão lo ngươi biết chuyện nên muốn đến Thanh Dược Lâu bắt hắn về đây nhưng diễn biến về sau chắc ngươi cũng đoán ra được”.
“Huyền lão vừa phá hỏng quá trình luyện đan của người đó khiến một viên đan dược Huyền cấp trung phẩm sắp tấn thăng cực phẩm thì biến thành phế đan. Quá đáng hơn là Huyền lão ép hắn đi không thành ra lệnh đệ tử La gia xông lên bắt hắn. Về sau còn âm hiểm đánh lén khiến hắn bị trọng thương”.
“May là lúc đó ta quay về kịp không thì sợ tính mạng người đó khó lòng mà giữ được”.
“Có chuyện này sao?”. La Thiên tức giận đùng đùng quát lớn, khí tức Thiên Địa cảnh đỉnh phong từ trên người hắn kinh khủng bộc phát đánh văng Huyền lão ra xa rồi quát lớn một tiếng. “Nếu Thanh Lương không đến đây thì chuyện này ngươi còn tính giấu đến bao giờ? Rồi tính mạng của La Thanh thì như thế nào? Ngươi biết ngươi vừa làm ra chuyện gì không? Huyền lão?”.
“Gia chủ…”. Huyền lão vẻ mặt đau đớn phun ra một ngụm máu tươi, giọng nói thì run rẩy đáp. “Ta… Ta… Là tại tên tiểu tử đó…”.
Lời nói chưa kịp dứt thì đột nhiên, La Thiên mạnh tay đánh ra một quyền khiến Huyền lão đập mạnh lưng vào vách tường, quát. “Ngươi vẫn còn già mồm?”.
“Chà, chà… Đây mới đúng là khí thế một gia chủ đáng có?”. Thanh Lương đứng chặn ở trước người La Thiên, vỗ tay nói. “À, bây giờ ta còn nhớ là người đó còn nói như thế này?”.
“Ta với La Thanh cũng có chút giao tình nhưng ta cũng đã trả cho hắn. Còn bây giờ thì ta cùng hắn không ai nợ ai nên La Thanh sống hay chết thì liên quan gì đến ta?”.
“Ta thì thấy thế này? Nếu như bình thường thì ngươi có thẻ tốn kém một cái giá là có thể mời hắn nhưng bây giờ thì vì Huyền lão nên đã kết thù nên bây giờ muốn mời hắn là rất khó”.
“Những gì cần nói thì ta đều đã nói, còn bây giờ là chuyện của ngươi?”.
- --
Ps: Cầu like, cầu vote, cầu cmt.
Mn ới, mình có mở nhóm tương tác á, nên mọi người vào tám chuyện vui vẻ, nếu mà thấy mình lâu ra chương thì ới mình cho mình viết chứ bữa giờ đang có thời gian mà hơi lười á. hhh