Không nghĩ đến những chuyện khác nữa, Đế Nguyên Quân đứng ở trên cành cây cao nhảy hướng về phía gốc linh dược mà không hề để tâm đến đầu hung thú. Hắn cũng chẳng quan tâm đến việc bản thân có bị nó phát hiện hay không, sở dĩ hắn có sự tự tin lớn đến như thế là vì cảnh giới của hắn lúc này đã là Ngưng Hải cảnh. Cho dù là tứ cấp hung thú có đứng trước mặt thì hắn cũng không ngại đánh một trận.
Ngay khi vừa nghe thấy một tiếng động lạ ở bên cạnh, đầu hung thú hai mắt từ từ mở ra thì nhìn thấy có một bóng người đang đưa tay về phía Huyền Tâm Thảo thì bật mình đứng dậy, ánh mắt nó nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân với dáng vẻ tức giận rồi rống lớn một tiếng.
“Phát hiện rồi sao?”. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn qua rồi nở một nụ cười nhẹ, đáp. “Tâm tính ta lúc này rất tốt nên không muốn giết ngươi, thế nên đừng có làm điều gì ngu dốt?”.
Mặc kệ những gì Đế Nguyên Quân vừa nói, đầu hung thú tức giận đưa chân trước lên rồi đánh mạnh xuống.
Cảm nhận uy lực của một kích này, Đế Nguyên Quân chắc chắn một điều là đầu hung thú này đã vượt qua thực lực của tam cấp đỉnh phong và đang dần đạt tới tứ cấp hung thú. Tuy có thực lực mạnh là thế nhưng dường như hắn không hề có chút lo lắng hay là sợ hãi nào cả, mà thay vào đó là một ánh mắt khinh thường nhìn lại.
Đế Nguyên Quân từ từ thu tay rồi thở ra một hơi. “Ta đã cho ngươi cơ hội vậy mà không biết hưởng?”.
Tay trái từ từ đưa lên rồi ngưng tụ một lượng chân nguyên lớn ở trong lòng bàn tay rồi đánh ra một chưởng. Tuy một chưởng này chỉ là tùy ý đánh ra nhưng uy lực lại có thể sánh được một kích toàn lực của hắn trước khi đột phá. . truyện kiếm hiệp hay
Ngay sau một tiếng động lớn vang lên, đầu hung thú bị Đế Nguyên Quân một chưởng đánh bay ra xa rồi nằm lăn lóc ở trên nền đất. Hắn cũng chẳng mảy may quan tâm đến việc nó còn sống hay đã chết mà chỉ chăm chăm đến gốc linh dược ở trước mắt.
Hai mắt đâu hung thú mờ nhạt đang dần khép lại, trông nó lúc này dường như đã không còn chút sức lực và gần như chết đi. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng Đế Nguyên Quân mờ ảo cùng với gốc linh dược ở trên tay thì những hình ảnh lúc trước bỗng hiện lên ở trong đầu. Nhớ lại bản thân nó đã từng phải tranh đấu quyết liệt với những đầu hung thú khác để tranh giành nơi này cũng như đoạt lấy Huyền Tâm Thảo làm của riêng.
Nhớ đến đây thì bỗng nhiên, ở trong người nó đột nhiên có một dòng khí tức kỳ lạ đang dần tuôn trào từ khắp nơi trong cơ thể khiến nó bừng tỉnh và một lần nữa đứng dậy. Khác với lần trước, khí tức ở trên người nó toát ra tuy có phần ảm đạm hơn trước nhưng ẩn sâu ở trong đó lại khiến người khác phải cảm thấy nổi cả da gà.
Cảm nhận có một cổ khí tức lớn mạnh đang hiện hữu ở sau lưng, Đế Nguyên Quân nhanh chóng thu Huyền Tâm Thảo vào trong nhẫn trữ vật rồi quay người, ánh mắt hắn nhìn đầu hung thú rồi thốt ra với giọng nói băng lãnh và có phần hững hờ. “Đột phá trước lúc chết sao? Đúng là khiến ta cảm thấy bất…?”.
Không để Đế Nguyên Quân nói dứt lời, Cự Lực Hùng vươn hai chi trước sang ngang rồi vỗ mạnh tay về phía trước cùng với một tiếng rống đầy sự tức giận.
Cảm nhận uy lực của một kích này mạnh hơn trước mấy lần, Đế Nguyên Quân ánh mắt lúc này mới dần để lộ dáng vẻ có chút bất ngờ nhìn nó. “Tuy ta hơi bất ngờ khi ngươi đột phá tứ cấp trong lúc đó nhưng mà vẫn như lời nói của ta ban nãy?”.
“Nếu như ngươi là tứ cấp hung thú ở thời điểm thành thục thì ta còn có chút kiêng dè. Còn ngươi hiện tại chỉ mới đột phá nên thực lực cũng chỉ mạnh hơn tam cấp đỉnh phong một chút?”.
“Tam cấp đỉnh phong hung thú ở trong mắt những cường giả Ngưng Hải cảnh thì là một thứ gì đó rất nguy hiểm. Nhưng ở trong mắt ta thì lại khác, ta giết ngươi không khác gì giết gà?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân hai chân co lại nhanh chóng ngồi xuống tránh né rồi sau đó giẫm mạnh chân một cái lao về phía đầu Cự Lực Hùng. Đế Nguyên Quân đạp không đứng trước người Cự Lực Hùng đồng thời ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào trong lòng bàn tay rồi đặt nhẹ tay trước ngực nó, hét lớn một tiếng. “Bay”.
Chân nguyên bùng nổ bắn ra một đạo khí công bắn xuyên qua cơ thể và khiến ở trước ngực Cự Lực Hùng hiện lên một vết lõm vào cùng với những thanh âm xương cốt nứt gãy. Bị khí công đánh bay, Cự Lực Hùng cơ thể to lớn bị đánh bay ra gần năm trược rồi đập mạnh lưng vào một gốc cây đại thụ ở gần đó.
Bị một kích này đánh xuyên qua tâm, phế. Cự Lực Hùng cảm nhận toàn thân lúc này dường như không thể nhúc nhích và ngay cả khả năng hô hấp cũng đang dần trở nên khó khăn. Tuy một kích này không phải chí mạng nhưng lại mang đến một cái cảm giác đau nhói đến vô lực, cho dù nó có cố gắng như thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào phản kháng lại được.
“Từ từ tận hưởng cái chết đang đến gần đi?”. Nhìn Cự Lực Hùng nằm run rẩy trên nền đất, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn nó rồi thở dài một hơi. Và sau đó liền quay người định rời đi.
Nhưng khi hắn vừa bước lên được một bước thì ở sau lưng bống truyền đến thanh âm cây cối đổ sập thì ngoái đầu nhìn lại, Đế Nguyên Quân ánh mắt có chút bất ngờ nhìn Cực Lực Hùng thốt ra. “Ồ, vẫn có thể đứng dậy được sao? Ngươi thật sự rất có quyết tâm nhưng lại quá ngu dốt, nếu như ngươi biết khoảng cách giữa ta và ngươi nhiều như thế nào thì phải biết mà tránh đi?”.
“Ngươi đây là muốn khiêu khích ta sao?”.
Rống!
Cự Lực Hùng gồng mình cố ổn định cơ thể rồi rống lớn một tiếng, hai mắt nó tức giận dần chuyển qua màu đỏ sẫm trông rất điên loạn. Nó lúc này không còn giữ lại chút gì nữa mà bộc phát ra toàn lực rồi xông lên, nó lúc này rất muốn giết chết Đế Nguyên Quân. Nhưng…
Nhìn Cự Lực Hùng đánh tới, Đế Nguyên Quân ánh mắt khinh thường nhìn nó rồi lắc đầu. “Không biết tự lượng sức?”.
Ngay khi công kích Cự Lực Hùng chuẩn bị đánh tới, Đế Nguyên Quân hợp chỉ hai đầu ngón tay và đánh ra một lượng lớn kiếm khí để tạo thành một thanh trường kiếm mờ ảo. Tay phải từ từ đưa lên cao, Đế Nguyên Quân trừng mắt nhìn Cực Lực Hùng một cái rồi thình lình bổ xuống một cái.
Đạo kiếm khí ở trên đầu ngón tay hắn điên cuồng rít gào đánh ra một kiếm chiêu hình vòng cung từ trên cao chém xuống. Chỉ trong giây lát, cơ thể Cự Lực Hùng to lớn đột nhiên đứng sững lại. Chỉ thấy toàn thân nó đột nhiên run lên một cái rồi rủ xuống, trong một tích tắc Cự Lực Hùng toàn thân dần trở nên vô lực rồi ngã xuống và hoàn toàn mất đi sinh cơ.
Sau khi lấy được Huyền Tâm Thảo, Đế Nguyên Quân không tiếp tục đi lên nữa mà quay người quay trở về nhà. Nhìn hình bóng bà Lý ngồi ở bên cạnh đống lửa đợi hắn thì bất chợt nở một nụ cười nhẹ. Tuy bà đã đến tuổi lẩm cẩm nhưng vẫn không hề quên việc mong ngóng và chờ đợi người cháu của mình.
Tuy biết tình cảm thương yêu của bà Lý không phải dành cho hắn nhưng trong lòng Đế Nguyên Quân vẫn cảm thấy có chút nhẹ nhõm. Tuy chỉ ở lại đây một thời gian ngắn nhưng đạo tâm của hắn lúc này không còn giống như trước kia, sắt đá và cứng cỏi nay đang càng này càng trở nên trầm tĩnh và lắng đọng hơn trước rất nhiều. “Sao bà không vào trong nhà mà nghỉ ngơi trước đi?”.
Nghe thấy thanh âm Đế Nguyên Quân vang lên, bà Lý vẻ mặt ưu sầu chờ đợi ngay lập tức sáng lên, bà quay người nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười vui mừng. “Cháu đây rồi? Ta còn tưởng sẽ không được gặp lại?”.
“...”. Tuy biết là bà Lý đã trở nên lẩm cẩm nhưng mỗi lần nghe thấy những lời này thì khiến trong lòng Đế Nguyên Quân có chút chạnh lòng. Hắn không biết người tên tiểu Xuyên kia là người như thế nào và cũng chẳng quan tâm hắn là ai nhưng Đế Nguyên Quân cũng cảm thấy bản thân có chút thua kém.
Kể từ lúc nhỏ cho đến khi đặt chân vào con đường tu chân đến nay. Đế Nguyên Quân chưa một lần trải qua tình cảm thương yêu của gia đình. Kể từ khi còn rất nhỏ, Đế Nguyên Quân đã bị lão tổ của Tử Cực Kiếm Môn tức là Thương Thanh lão tổ mang về và xem như một người con người cháu ở trong nhà. Nhưng kể từ lúc đặt chân vào tu luyện thì Thương Thanh lão tổ đã bế quan suốt một thời gian và cho đến nay vẫn chưa từng ra ngoài.
Hắn nhiều khi cũng muốn biết, bản thân thực sự là ai, hắn muốn biết gia tộc của bản thân, cha mẹ hắn đang ở đâu. Nhưng hắn chỉ nhận lại được những cái lắc đầu của đám người Tử Cực Kiếm Môn. Đế Nguyên Quân dám chắc, Thương Thanh lão tổ chắc chắn biết rõ về thân phận của hắn nhưng từ trước đến giờ lão ta vẫn không hé răng lấy một lời.
Đế Nguyên Quân cảm thấy thất vọng, hắn không biết Tử Cực Kiếm Môn đã giấu diếm những gì về thân phận thực sự của hắn. Tuy tuổi tác lúc đó còn rất nhỏ nhưng với thiên phú lúc đó thì tâm trí hắn lại tinh thông và hiểu biết vượt xa cả tuổi tác. Nhớ lại hình bóng đám người cao tầng ấp úng và tránh ánh mắt của hắn khi nhắc đến thân phân thực sự.
Tuy trong lòng cảm thấy rất hụt hẫng nhưng Đế Nguyên Quân thời điểm đó đã xem Tử Cực Kiếm Môn giống như cha mẹ, giống như nhà của mình nên từ đó về sau hắn đã không còn mảy may đến thân phận của bản thân nữa mà chuyên tâm tu luyện và trùng kiến tông môn.
Nghĩ lại những chuyện cũ, trong lòng Đế Nguyên Quân bất giác có một chút gợn sóng, ánh mắt hắn vô thức nhìn về phía Tử Cực Kiếm Môn, thầm nói. “Ta rốt cuộc là ai?”.
Nhìn biểu cảm của Đế Nguyên Quân như có tâm tư, bà Lý chống tay đứng dậy, bà chập choàng bước từng bước đầy nặng nề đi về phía hắn rồi nắm nhẹ tay Đế Nguyên Quân và nói. “Cháu có chuyện gì buồn ở trong lòng hay sao?”.
“...”. Đáp lại, ánh mắt Đế Nguyên Quân mủi lòng nhìn bà rồi nở một nụ cười nhẹ, trả lời. “Không, ta chỉ đang nhớ lại những chuyện trong quá khứ mà thôi?”.
“À đúng rồi?”. Bất chợt, bà Lý giật mình một cái giống như vừa nhớ ra chuyện gì đó. “Ban nãy, mười người bằng hữu có nhắn là ngày mai họ rời đi. Không biết cháu có gì căn dặn họ hay không?”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì gật đầu, hắn đặt nhẹ tay lên bàn tay bà rồi nhẹ nhàng nói. “Ta có việc đến tìm họ một chút nên bà đi vào trong nhà nghĩ ngơi trước đi, sắc trời cũng đã tối muộn rồi?”.
“Bà biết rồi?”. Bà Lý vui vẻ gật đầu.
Đợi bà đi vào trong nhà, sắc mặt Đế Nguyên Quân đột nhiên thay đổi và trông biểu cảm hắn lúc này dược như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó. “Ta còn nhiều việc cần phải giải quyết hơn nữa nên không thể ở lại đây lâu hơn được nữa? Ta phải nhanh chóng hồi phục và đột phá, đợi sau khi tìm được người tên tiểu Xuyên thì ta sẽ lập tức rời đi?”.
“Muốn làm được thế thì đầu tiên cần phải nhờ đám người Thương gia một chuyện?”.
- --