Cảm giác có chút khó tin, cảm thấy tiếc nuối cho một vị thiên kiêu lại ngã xuống ở trong một lần tranh đoạt như thế này và họ cảm thấy Đế Nguyên có phần quá đáng khi ra tay giết chết Mạc Anh Nghiêm nên chỉ trỏ ra vào.
Lúc này, ngồi ở trên khán đài, Mạc Hữu Thắng nhìn Mạc Anh Nghiêm quỳ gục trên lôi đài và chết đi thì chết đứng, ánh mắt hắn nhìn xuống lôi đài mà không kiềm chế được nên chảy xuống hai hàng nước mắt, trong biểu cảm hắn lúc này đau đớn vô cùng. “Anh Nghiêm… Anh Nghiêm?”.
Không thể chịu đựng cảnh con trai bị người khác giết chết ngay trước mắt mình, Mạc Hữu Thắng dáng vẻ căm phẫn, tức giận đến cùng cực. Hắn lúc này không hề quan tâm mọi chuyện đang xảy ra xung quanh mà bộc phát khí tức của bản thân rồi xông thẳng về phía lôi đài và đồng thời quát lớn một tiếng. “Tên khốn kiếp, đền mạng cho con trai ta?”.
Xông thẳng về phía Đế Nguyên Quân, Mạc Hữu Thắng dốc hết toàn lực đánh ra một chưởng. Ngay khi chưởng ấn chuẩn bị đánh trúng thì đột nhiên, ở trước người Đế Nguyên Quân bỗng xuất hiện hai thân ảnh và vung tay phá tan công kích của hắn ta.
Cảm thấy tức giận, Lạc Thiên ánh mắt nhìn chằm chằm Mạc Hữu Thắng rồi lên tiếng. “Mạc gia chủ, ta nghĩ ngươi nên cho ta một lời giải thích vì hành động này của ngươi?”.
“...”. Mặc kệ hai người, Mạc Hữu Thắng từng bước tiến lại gần họ rồi nói với một giọng nói âm trầm. “Tránh ra? Ta bảo các ngươi tránh ra?”.
Thấy toàn thân Mạc Hữu Thắng mang lệ khí và sát khí đến cùng cực, sắc mặt của cả hai người đột nhiên trở nên trầm xuống. La Thiên dáng vẻ bá đạo không một chút sợ hãi bước lên một bước rồi chặn trước người Mạc Hữu Thắng rồi lên tiếng. “Ngươi đang thách thức ta sao?”.
Khí tức bộc phát, La Thiên đổ dồn toàn bộ uy áp của bản thân đè nén lên người Mạc Hữu Thắng. Khí tức Thiên Địa cảnh đỉnh phong kinh khủng bao trùm cả một vùng rộng lớn và đẩy lùi Mạc Hữu Thắng ra sau mấy bước. Tuy cả hai người đều có cảnh giới là Thiên Địa cảnh đỉnh phong nhưng thực lực của La Thiên lại mạnh hơn không ít.
Bị uy áp của La Thiên dọa sợ, Mạc Hữu Thắng vẻ mặt hậm hực nhìn La Thiên rồi đưa mắt nhìn về phía Đế Nguyên Quân và không thể giấu diếm được sát ý của bản thân. “Hay cho một tên Đế Nguyên Quân ngông cuồng, mối thù giết con này ta sẽ không bao giờ quên? Ta cho dù có chết cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cho ngươi?”.
Sau đó, ánh mắt hắn nhìn liếc La Thiên rồi hạ thấp giọng nói. “La gia chủ, chuyện này ta đã nhớ rõ? Các ngươi cứ đợi đó, rồi sẽ có một người ta sẽ giết chết tất cả các ngươi?”.
“Giết đệ tử nội môn Ngạn Tương Môn, ta muốn xem các ngươi còn có thể sống được nữa hay không?”.
Sau đó, Mạc Hữu Thắng lách người đi về phía Mạc Anh Nghiêm rồi ôm vào trong lòng bàn tay rồi đứng dậy, sau đó quay người rời đi. Nhưng trước lúc đó, Mạc Hữu Thắng cũng không quên trừng mắt nhìn Đế Nguyên Quân một cái giống như đang nhìn một người chết.
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, những người quan chiến cũng không thể giấu được mà lên tiếng cảm thán. Đệ nhất thiên kiêu Mạc gia, người có thiên phú tu luyện nhất từ trước đến giờ lại chết yểu và trong ánh mắt họ thì Đế Nguyên Quân lúc này cũng không khác gì người chết.
Giết chết người sẽ dẫn dắt Mạc gia sau này, giết đệ tử nội môn Ngạn Tương Môn. Hai đại thế lực này sẽ bỏ qua cho Đế Nguyên Quân? Chắc chắn là không bao giờ? Bọn họ sẽ bằng mọi giá để giết chết hắn để báo thù cho Mạc Anh Nghiêm.
Đợi bóng dáng hai người kia khuất mắt, La Thiên lúc này mới quay qua nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nhẹ, nói. “Ngươi giết rất đẹp?”.
“...”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười nhẹ và xem như không có chuyện gì xảy ra đáp lời. “Đã là kẻ thù của ta thì đừng mong sống sót?”.
Thanh Lương các chủ ánh mắt tò mò nhìn Đế Nguyên Quân, hỏi. “Tiểu tử, ngươi không sợ Mạc gia và Ngạn Tương Môn sẽ tìm ngươi báo thù?”.
“Sợ?”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bật cười thành tiếng. “Nếu như ta sợ thì ta đã không giết Mạc Anh Nghiêm?”.
“Còn nếu Mạc gia và Ngạn Tương Môn không biết sống chết mà tìm ta báo thù thì ta không ngại tiêu diệt chút”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn về phía ba người Lâm Tuyết Nhi rồi quay người tiêu sát rời đi trước ánh mắt của tất cả mọi người. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói ở trên cao truyền xuống khiến bước chân của cả ba người dừng lại. “Vị công tử này? Ngươi đã giành được chiến thắng thì phải ở lại lôi đài thủ cờ?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn về phía lão giả rồi lên tiếng đáp lời. “Ta không muốn?”.
“Ngươi không muốn trở thành đệ nhất thiên kiêu?”. Lão giả nghe thấy vậy thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ánh mắt lão nhìn Đế Nguyên Quân có chút lành lạnh, nói. “Ngươi bây giờ đang muốn phá bỏ quy định của thiên kiêu tụ hội?”.
“Hà cớ gì nói ta phá bỏ quy định?”. Đế Nguyên Quân cười khẩy một cái rồi lên tiếng trả lời. “Ta không phải người của Thanh Lan thành nên ta không quan tâm đến vị trí thiên kiêu của các người. Thêm nữa, ta cũng không muốn mang trên mình cái danh hiệu thiên kiêu mà các người tự xưng”.
“Thế nên, các ngươi ai muốn đoạt vị trí đó thì cứ tự nhiên. Còn nếu ta ở lại thì ngươi nghĩ có ai dám tiến lên khiêu chiến ta không?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân không đợi lão giả lên tiếng thì hắn đã tiến bước đi ra ngoài trước ánh mắt ngỡ ngàng và khó tin của những người khác. Tiếp sau đó, ở trên lôi đài, Lâm Tuyết Nhi cũng từ bỏ quyền trở thành thiên kiêu Thanh Lan thành nên nhảy xuống khỏi lôi đài và chạy nhanh về phía Đế Nguyên Quân.
Chỉ thấy cô đi ở bên cạnh hắn rồi nở một nụ cười trông vui vẻ vô cùng. Cùng lúc mất đi hai vị thiên kiêu sáng giá nhất từ trước đến giờ, vẻ mặt lão giả lúc này đã tối sầm lại và có phần tức giận vô cùng. Lão cũng không để ý hai người La Thiên và Thanh Lương các chủ đi ở bên cạnh hai người mà bộc phát khí tức của bản thân rồi quát lớn một tiếng. “Hai ngươi dám gạt bỏ luật lệ của thiên kiêu tụ hội? Hai ngươi muốn chống lại Thanh Lan thành?”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì dừng lại, hắn quay người nhìn chằm chằm lão giả rồi lớn tiếng đáp. “Chống lại Thanh Lan thành? Đây là điều ngươi tự nói chứ không phải ta? Ngươi nói ta phá bỏ luật lệ của thiên kiêu tụ hội? Vậy ta hỏi ngươi, ta không có quyền từ bỏ vị trí của ta sao? Hay là ngươi tự cho bản thân mình to lớn đến mức có thể áp đặt ta?”.
“...”. Lão giả nghe thấy vậy thì giật mình một cái, lúc này lão tự nhận thấy bản thân mình quá gấp gáp trong việc này nên thở dài một hơi và chỉ biết nhìn bước chân của hai người rời đi mà trong lòng thầm than. “Đáng tiếc, Thanh Lan thành ta không có phúc để có hai vị thiên kiêu đứng đầu? Là ta quá gấp gáp nên mới đâm ra hồ đồ?”.
Sau khi rời khỏi Thanh Lan thành, Đế Nguyên Quân cùng Lâm Tuyết Nhi đi cùng La Thiên đến Hồng Linh thành. Ngay từ khi vừa đặt chân vào thì cả hai người hết sức kinh ngạc. Tuy Hồng Linh thành và Thanh Lan thành ở gần nhau và được xếp ngang bằng nhưng tất cả mọi thứ ở đây lại vượt xa Thanh Lan thành.
Không chỉ những kiến trúc mà ở đây còn có nhiều cường giả và có thực lực mạnh hơn không ít. Chỉ ở trên đường thôi nhưng đã có không ít cường già Thiên Địa cảnh và những thiên kiêu trẻ tuổi có thực lực không hề kém cạnh Mạc Anh Nghiêm là bao.
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cả hai người, La Thiên vẻ mặt khoái chí quay qua nhìn hai người, nói. “Thế nào? Hồng Linh thành ta tốt hơn Thanh Lan thành nhiều đúng không?”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì cũng chỉ biết lắc đầu. “Chuyện đó ta không quan tâm cho lắm”.
Lâm Tuyết Nhi đứng ở bên cạnh thì gật gù đáp. “Đúng là thế thật?”.
“Haha…”. La Thiên nghe thấy vậy thì cảm thấy khoái chí vô cùng.
Cùng lúc này, tại một phòng tu luyện ở Ngạn Tương Môn, một vị lão giả đang ngồi xếp bằng tu luyện thì bỗng nhiên bừng tỉnh. Lão vừa rồi nghe thấy thanh âm một tiếng ngọc thạch vỡ thì nhanh chóng quay qua. Nhưng khi nhìn thấy ngọc giản của Mạc Anh Nghiêm vỡ thành từng mảnh và rơi xuống đất thì con ngươi lão đột nhiên co rút lại.
Vẻ mặt lão giả có chút hốt hoảng và có phần tức giận thốt ra. “Mạc Anh Nghiêm?”.
“Hắn quay về Thanh Lan thành để tham gia thiên kiêu tụ hội? Với thực lực của hắn hiện tại thì có thể nắm chắc vị trí thứ nhất ở trong lòng bàn tay? Nhưng tại sao?”.
“Là ai đã ra tay giết chết đệ tử yêu quý của ta?”.
Lão giả vung mạnh tay phá nát cửa lớn rồi truyền lời ra bên ngoài. “Người đâu, đến Thanh Lan thành điều tra xem tên nào đã ra tay giết Mạc Anh Nghiêm? Ta muốn kẻ đó phải đền mạng?”.