Đợi trận pháp ổn định, Đế Nguyên Quân mới đi vào bên trong. Đặt đan lô vào vị trí trung tâm của trận pháp rồi ném tất cả nguyên vật liệu vào bên trong rồi bắt đầu đánh ra linh hỏa thiêu đốt ở dưới đáy lò.
Đế Nguyên Quân nhìn ngọn linh hỏa rồi thở dài một hơi. “Đáng tiếc, đạo nguyên thần này không thể biến thành hỏa linh được”.
“Nếu như ta tìm được một đạo nguyên thần còn sót lại thì có thể ban cho nó một linh hồn”.
“Nhưng bây giờ ta cần nhất là một đạo khí linh nên sau này có cơ hội, ta sẽ tìm cho linh hỏa sau vậy”.
Dốc hết toàn bộ sức lực để duy trì linh hỏa trong một thời gian dài, sắc mặt hắn lúc này bắt đầu lộ ra vẻ mệt mỏi. Mặc dù đan điền chuẩn bị đạt tới sáu trượng nhưng để duy trì linh hỏa trong một thời gian dài là rất khó, hắn bây giờ chỉ có thể duy trì được khoảng tám canh giờ mà thôi.
Đế Nguyên Quân lấy ra từng mai đan dược, linh dược nuốt xuống để hồi phục chân nguyên, ánh mắt nhìn vật liệu bị thiêu đốt nhưng vẫn như cũ không có chút thay đổi. “Hắc Kim Thạch, Huyền Ngọc Thiết là hai loại vật liệu khó bị nung chảy nhất nên để những loại vật liệu khác sau khi được nung chảy hòa quyện đều vào nhau sẽ rất khó”.
Nhìn ngọn lửa đang thiêu đốt từng cái một, Đế Nguyên Quân lắc đầu thầm than. Sau đó, hắn đánh ra tình thần lực để điều khiển linh hỏa phù hợp với mỗi loại vật liệu khác nhau. Vì thế nên sự hao tổn là nhiều vô kể.
Hằng ngày, Đế Nguyên Quân luôn luôn túc trực ở bên cạnh đan lô không một lần chợp mắt. Mỗi ngày qua đi, Đế Nguyên Quân luôn lặp đi lặp lại việc thúc dục linh hỏa rồi hồi phục lượng chân nguyên trong cơ thể. Việc đó được thực hiện liên tục trong thời gian dài khiến Đế Nguyên Quân cực kỳ mệt mỏi và hao tổn một lượng tinh nguyên rất lớn.
Dần dần, thời gian Đế Nguyên Quân túc trực ở bên cạnh đan lô đã hơn năm tháng. Ánh mắt nhìn vào bên trong đan lô rồi lên tiếng. “Tròn một ngàn lần thúc dục linh hỏa, những vật liệu ở bên trong đã dần nóng chảy”.
“Duy trì thêm một thời gian nữa chắc sẽ được”.
Ở bên dưới sàn nhà, những lọ đan dược nằm ngổn ngang ở trên nền đất. Nhìn sơ qua thì có ít nhất gần hai trăm bình và số lượng đan dược ít nhất cũng đến vạn viên, chưa kể đến những gốc linh dược mà hắn đã thu khi ở trong động động phủ.
Năm tháng qua đi, số lượng linh dược ở trong tay hắn chỉ còn lại không tới mười gốc và chỉ còn duy nhất một bình đan dược bát phẩm.
Đế Nguyên Quân lấy bình đan dược cuối cùng, Đế Nguyên Quân một hơi nuốt xuống mười viên rồi vận chuyển Côn Bằng Công Đồ lên đến đỉnh điểm. Chưa đến ba mươi phút, toàn bộ linh khí và dược lực đã bị hắn luyện hóa hết toàn bộ, đan điền chỉ hồi phục được chưa đến ba phần.
Cảm nhận lượng chân nguyên ít ỏi ở trong người, Đế Nguyên Quân ánh mắt sáng lên rồi dốc hết toàn bộ sức lực để thúc dục linh hỏa. Càng về cuối, linh hỏa thiêu đốt càng ngày càng mạnh và những vật liệu ở bên trong đã bị nấu chảy hết. Nhưng Đế Nguyên Quân vẫn chưa một lần buông lỏng. Chỉ thấy hai tay hắn đưa lên rồi bắt đầu bấm pháp quyết thì thấy hỗn hợp ở bên trong đan lô bắt đầu hòa quyện vào nhau. Cho đến khi quá trình kết thúc thì Đế Nguyên Quân mới thở nhẹ được một hơi.
Đế Nguyên Quân mệt mỏi thở ra từng hơi thở dốc, sắc mặt trắng bạch trông cực kỳ khó coi nhưng trên gương mặt vẫn nở một nụ cười vui mừng.
Tỉnh dưỡng gần ba canh giờ, Đế Nguyên Quân mới miễn cưỡng hồi phục được một nửa chân nguyên thì bừng tỉnh. Hỗn hợp ở bên trong đan lô đang kết tinh lại với nhau tạo thành một khối hắc thạch có thể uốn dẻo, và ở trên đó có từng mảng tróc nhìn giống như lớp da rắn.
Lúc này, Đế Nguyên Quân lấy ra bình tinh huyết và xương của tam cấp hung thú, đồng thời cũng lấy ra đạo nguyên thần rồi ném vào bên trong đan lô.
Đế Nguyên Quân hai tay kết ấn rồi quát lớn một tiếng. “Cấm pháp - Nạp Linh Pháp”.
Cấm pháp được thi triển, Đế Nguyên Quân ngay lập tức đón nhận sự ăn mòn, cơ thể nhanh chóng bị cấm pháp ăn mòn, người ngoài nhìn thì thấy hắn chỉ còn có da bọc xương, trông yếu ớt vô cùng. Chưa dừng lại ở đó, trên khóe miệng hắn chảy xuống một dòng máu tươi tanh nồng, những sợi tóc ở trên đầu dần dần chuyển qua máu trắng. Thân thể Đế Nguyên Quân liên tục run lên, nhìn hắn lúc này có thể gục xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng ánh mắt Đế Nguyên Quân vẫn như củ, sáng chói vô cùng. Đế Nguyên Quân cắn chặt răng rồi quát. “Cấm pháp thì đã sao?”.
“Mất hết phân nửa thọ nguyên thì lại như thế nào?”.
“Có thể cản được ta sao?”.
Đế Nguyên Quân chao đảo đứng dậy, hắn dần dần tiến lại gần đan lô rồi bóp chặt tay khiến máu tươi chảy ra rồi nhỏ vào bên trong đan lô và đánh ra một đạo chân nguyên dung nhập vào bên trong.
“Bây giờ khí linh đã câu thông với ý nghĩ của ta nên chỉ cần nó thức tỉnh nữa mà thôi”.
Đế Nguyên Quân ngồi bịch xuống đất, hai chân xếp bằng rồi bắt đầu bế quan.
Thời gian hơn sáu tháng qua đi, Đế Nguyên Quân từ trong bế quan từ từ tỉnh dậy. Mặc dù đã áp chế được sự ăn mòn của cấp pháp nhưng thọ nguyên đã mất thì không thể hồi phục lại.
“Sáu tháng rồi, khí linh lúc này chắc hẳn đã hoàn toàn tỉnh dậy”. Đế Nguyên Quân đứng lên rồi tiền về phía đan lô, ánh mắt nhìn vào bên trong rồi nói.
Chỉ thấy hắn ý niệm vừa ra, thì ngay lập tức có một vệt đen từ bên trong bắn ra xuất hiện ngay trước mặt hắn. Từ một vật giống như cây tăm bay ra rồi thình lình biến lớn, lượn lờ ở trước mắt hắn.
Đó là một thanh trường thương màu đen dài hơn hai mét với lưỡi thương sắc nhọn với hoa văn góc cạnh, có chiều dài bốn mươi phân, cán thương dài gần một mét tám với tạo hình giống như da rắn với điểm cuối là một mũi tên với bốn đường uốn lượn tạo thành. Toàn thân cây thương khóa lên mình một màu đen huyền bí với những sợi tơ màu đỏ máu chạy dọc từ trên đỉnh xuống trông rất đẹp mắt.
Nhìn trường thương ở trước mắt, Đế Nguyên Quân trên gương mặt nở một nụ cười nói. “Thương đạt cửu phẩm đỉnh phong, kém một chút nữa có thể đột phá thành linh khí”.
“Nhưng như vậy cũng đủ để ta dùng một thời gian”.
Nắm trường thương vào trong tay rồi ném lên cao rồi đưa tay ra bắt lấy mấy lần rồi lên tiếng. “Thương nặng ít nhất cũng được một ngàn cân, độ dẻo dai tương đối tốt và cầm rất chắc tay”.
“Thương tốt”.
Thương linh được hắn khen ngợi nên reo lên như đang mừng rỡ.
Nhìn thương linh đã thức tỉnh, Đế Nguyên Quân gật đầu nói. “Linh trí đã mở, ít nhất cũng ban cho ngươi một cái tên”.
“Toàn thân ngươi chỉ có một màu đỏ tía và màu đen nên từ nay tên của ngươi sẽ là Tử Huyền”.
Sau khi được ban cho một cái tên, Tử Huyền nhanh chóng thu nhỏ lại rồi đeo vào một bên lưng quần của Đế Nguyên Quân nhìn giống như một que tăm nhỏ.
Để Nguyên Quân nhìn Tử Huyền rất hiểu ý nên gật đầu thầm khen thưởng nói.
“Một năm ta bế quan, không biết ở bên ngoài có chuyện gì xảy ra không?”. Đế Nguyên Quân quay đầu, nhìn về phía phủ đệ Lâm gia rồi lên tiếng.
Lúc này, ở bên ngoài Lâm phủ!
Lâm Bạch Tử dẫn theo người của Thiên Lang Bang quay trở về Lâm gia, đòi tìm ra hung thủ giết chết cha và đuổi tỷ tỷ hắn khỏi Lâm gia. Khí thế hung hăng hung hăng đi vào, những nơi hắn đi qua đều là những thứ đổ nát, đám người của Thiên Lang Bang đập phá xung quanh trông rất vui mừng.
“Tam công tử, xin người tha cho ta”. Một tên đệ tử quỳ rạp dưới đất cầu khẩn. “Tiểu nhân thật sự không biết”.
“Tam công tử, ta không biết”.
Lâm Bạch Tử nhìn tên gia đinh quỳ dưới đất rồi chửi lớn một tiếng. “Lâm gia ta từ khi nào có loại phế vật như các ngươi”.
“Cút đi cho khuất mắt ta”.
“Đa tạ tam công tử tha mạng, đa tạ tam công tử tha mạng”. Tên gia đinh vui mừng, hắn đứng dậy cúi chào rồi chạy đi.
Lâm Tuyết Nhi đang ở trong phủ thì nghe thấy những tiếng động lớn nên muốn chạy ra bên ngoài nhìn xem. Thì đúng lúc này, một tên gia đinh hớt hải chạy vào, vẻ mặt sợ hãi nhìn nàng rồi lắp bắp nói. “Lâm tiểu thư, tam công tử mang người của Thiên Lang Bang tới rồi”.
“Cái gì?”. Sau khi nghe thấy Lâm Bạch Tử dẫn người của Thiên Lang Bang đến thì vẻ mặt của nàng lộ ra vẻ lắng rồi thốt ra. “Lời của ngươi nói thật?”.
“Tiểu nhân chắc chắn, do chính mắt của tiểu nhân nhìn thấy tam công tử”. Tên gia đinh run rẩy nói.
“Nhanh gọi các vị trưởng lão đến đây rồi đến Đấu Giá Hội báo tin”. Lâm Tuyết Nhi thúc dục nói.
Nhìn bóng dáng tên gia đinh rời đi, Lâm Tuyết Nhi lúc này mới lộ ra vẻ sợ hãi nói. “Tại sao lại là lúc này?”.
Một lúc sau, có ba vị trưởng lão hối hả chạy đến. Dẫn đầu là đại trưởng lão người này chính là ngũ trưởng lão trước đây, còn hai người còn lại chính là người tự nguyện gia nhập Lâm gia để phò tá Lâm Tuyết Nhi.
Khí tức của ba vị trưởng lão đều có cảnh giới Ngưng Hải cảnh tầng thấp, duy chỉ có Lâm Tuyết Nhi đạt cảnh giới Ngưng Hải cảnh tầng sáu mà thôi.
“Tuyết Nhi, có chuyện gì xảy ra?”. Đại trưởng lão Lâm Phong lên tiếng hỏi nàng.
“Lâm Bạch Tử dẫn người của Thiên Lang Bang đến”. Lâm Tuyết Nhi hít vào một ngụm khí lạnh nói.
Ngay lập tức, ba vị trưởng lão trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi thốt ra. “Cái gì?”.
“Người của Thiên Lang Bang cũng đến”. Nhị trưởng lão, Huỳnh Lăng lên tiếng. “Lần này xong, triệt để xong rồi”.
“Phải báo cho Đấu Giá Hội thì ta mới có cơ hội”. Đại trưởng lão lo lắng nói.
“Ta cho người đi báo tin rồi nhưng khả năng là không kịp”. Lâm Tuyết Nhi lắc đầu nói. “Lâm Bạch Tử đã vào trong phủ rồi”.
“Ta đi ra ngoài ngăn chúng lại, kéo dài thời gian đợi người của Đấu Giá Hội đến”. Tam trưởng lão, Bích Hồng Vân nuốt xuống ngụm khí lạnh rồi lên tiếng.
“Được”.
Thấy ba vị trưởng lão dứt khoát, Lâm Tuyết Nhi chỉ có thể gật đầu đồng ý. Bốn người cùng nhau đi ra ngoài, ngay khi đi đến sân lớn thì gặp người của Lâm Bạch Tử.
Lúc này, Lâm Phong lên tiếng. “Lâm Bạch Tử, ngươi đem theo người của Thiên Lang Bang đến Lâm gia là có ý gì?”.
“Lâm Phong, cha ta đối xử với ngươi rất tốt nhưng tại sao lại phải bội người”. Lâm Bạch Tử lớn tiếng quát mắng.
“Lâm Bạch Tử, ngươi không ở Lâm gia thì có lẽ không biết”. Lâm Phong tiếp tục nói. “Cha ngươi đồng ý quy thuận Ngô gia, phản bội tổ nghiệp Lâm gia”.
“Ngươi nói xem, tội của cha ngươi nên xử lý như thế nào?”.
Đáp lại, Lâm Bạch Tử hừ lạnh một tiếng nói. “Cha ta làm việc chắc chắn sẽ có nguyên do”.
“Đây chỉ là cái cớ để ngươi ra tay với cha ta nhằm đoạt vị”.
“Còn con tiện nữ này, tại sao lại xuất hiện ở đây?”. Hắn nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi lên tiếng chửi rủa. .
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
“Lâm Bạch Tử, cẩn thận lời nói”. Nhị trưởng lão Huỳnh Lăng quát. “Lâm Tuyết Nhi hiện tại là gia chủ của Lâm gia”.
“Cái gì?”. Lâm Bạch Tử thấy vậy nên phát tiết, hắn chỉ thẳng tay về phía Lâm Tuyết Nhi và hai người nồi quát. “Con tiện nữ này làm gia chủ Lâm gia?”.
“Còn hai người các ngươi là thá gì, tại sao lại ở Lâm gia ta?”.
“Hai vị này là nhị và tam trưởng lão”. Lâm Phong lạnh giọng nói.
“Ai cho kẻ ngoại lai làm trưởng lão”. Lâm Bạch Tử bạo nộ quát. “Các ngươi giết cha ta, đuổi tỷ tỷ của ta ra ngoài, bây giờ không biết sống chết”.
“Rồi đưa hai kẻ ngoại lai lên làm trưởng lão?”.
“Giỏi, các ngươi rất giỏi”.
“Lâm Bạch Tử, ngươi bình tĩnh một chút”. Lâm Tuyết Nhi cắn răng lên tiếng.
Nhưng Lâm Bạch Tử đáp lại là những tiếng quát mắng. “Tiện nữ, ngươi câm miệng cho ta”.
“Ta phải giết các ngươi, báo thù cho cha và tỷ tỷ”.
“Giết chúng”.
Lâm Bạch Tử lao lên, theo sau đó là những người của Thiên Lang Bang.
“Bảo vệ Lâm Tuyết Nhi”. Lâm Phong lớn tiếng quát rồi cùng hai người khác đứng chắn ở trước mặt rồi hợp lực đánh ra một chưởng.
Đáp lại, một vị Thiên Địa cảnh quát lớn một tiếng. “Cút”. Rồi đánh ra một chưởng, đánh bay cả ba người.
Lâm Phong ôm ngực nằm la liệt trên nền đất, ánh mắt sợ hãi nhìn Lâm Tuyết Nhi. “Tuyết Nhi, nhanh chạy”.
Biết bản thân chống cự không được, Lâm Tuyết Nhi dứt khoát quay người bỏ chạy. Nhưng theo sau đó, hai người Thiên Địa cảnh đã lao tới rất gần rồi hung hăng cười lớn nói. “Hahaha, chạy được sao?”.
“Xinh đẹp như thế mà chết thì hơi phí”.
“Bắt nàng ta lại, để cho đệ tử Thiên Lang Bang thoải mái một phen”.
Lâm Tuyết Nhi cắn răng, nàng chỉ biết cúi đầu chạy vào sâu bên trong Lâm phủ, nhưng tốc độ của Thiên Địa cảnh quá nhanh, chẳng mấy chốc họ đã đuổi tới nơi.
Xiu xiu!
Ngay khi hai người kia chuẩn bị bắt được nàng thì đột nhiên, một thanh âm giống như mũi tên bay xé gió lao tới. Hai người cảm thấy nguy hiểm nên thu tay lại rồi nhảy lùi ra sau.
Ở trước mặt họ, một thanh trường thương màu đen cắm sâu ở trên nền đất thì lớn tiếng quát lớn. “Là ai?”.
Lâm Tuyết Nhi quay người, nhìn phương hướng trường thương lao đến thì vui mừng không thôi. “Hắn xuất quan”.
- --
Ps: Mọi người like truyện ít quá ạ, ta muốn có nhiều like hơn nữa mọi người ơi.