Mục lục
Chiến Soái Tiêu Thanh Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 24

“Ba, mau gọi người giết chết anh ta đi, con muốn đập bể đầu anh ta!”

Kim Chí Nam cười lạnh với Tiêu Thanh một tiếng: “Thằng nhóc, giọng không nhỏ đâu, dám nói Kim Chí Nam tôi là cái thá gì, hôm nay tôi cũng phải để cho cậu nhìn xem thử, Kim Chí Nam tôi là cái thá gì!”

“Bắt người lại cho tôi!”

Gần một trăm tên thuộc hạ vội vã móc mã tấu từ phía sau lưng ra.

“Người của tôi đã đến rồi, ông xác định mà muốn ra tay đánh nhau chứ?”

Tiêu Thanh cười hỏi.

Kim Chí Nam hừ nói: “Ở cái đất Cố Cảnh này, ai dám động vào con trai tôi thì tôi sẽ phải để cho người đó chết!”

“Chém cho tôi!”

“bạt”

Gần trăm thuộc hạ đồng loạt giơ mã tấu lên.

Ngay tại lúc này, một tiếng quát to vang lên.

“Ai dám động vào Thần Soái của chúng ta, bắn chết toàn bội”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người tìm theo tiếng nhìn lại thì thấy trên trăm vệ đội võ trang đầy đủ nhảy xuống xe chở hàng, ai nấy đều súng đạn sẵn sàng, bước chân dồn dập chạy tới.

“Mẹ của tôi ơi! Một đám vệ đội lớn tấn công! Làm thế nào đây lão đại!”

“Cái này cái này cái này…”

Ngay cả lão đại oai nghiêm của thế giới ngầm ở thành phố thấy trận thế lớn như vậy cũng bị hoảng sợ không biết làm sao, ông ta chiếm Cố Cảnh này mười mấy năm có từng thấy trận thế như lúc này bao giờ chứ!

Thuộc hạ của Kim Chí Nam sợ đến mặt cắt không còn một chút máu, rối rít lui về phía sau.

Người xem náo nhiệt đứng ở xung quanh cũng đều bị dọa sợ, kêu ‘ð một tiếng rồi tản ra, tránh qua một bên.

“Tất cả thả mã tấu xuống, giơ tay lên!”

Tần An quát một tiếng.

Loảng xoảng! Loảng xoảng! Loảng xoảng!

Gần trăm tên thuộc hạ của Kim Chí Nam rối rít bỏ mã tấu trong tay xuống, giơ hai tay lên thật cao, cũng không dám thở mạnh lấy một cái.

Chân của Kim Chí Hùng cũng mềm nhữn vì sợ hãi, ngồi dưới đất run lẩy bẩy.

Chẳng mấy chốc, Tần An đã mang một đội quân lớn hùng hậu dừng lại.

Kim Chí Nam tiến lên yếu ớt hỏi: “Các người là đội ngũ nào vậy?”

Tần An lạnh lùng nói: “Chúng tôi là vệ đội của Hộ quốc chiến soái!”

“Cái gì”

Kim Chí Nam hoảng sợ bật thốt ra, vô cùng sợ hãi hỏi lại: “Quân gia, tôi tôi tôi… Phạm chuyện gì?”

Bốp!

Tần An tát lên mặt ông ta một cái.

Rồi sau đó đi tới trước mặt Tiêu Thanh, đứng nghiêm chào: “Thuộc hạ Tần An tỷ số ba trăm vệ đội tới, xin Thần soái chỉ thị!”

Không đợi Tiêu Thanh mở miệng, Kim Chí Nam đã kinh hãi muốn chết nói: “Ngài ngài ngài… Là Hộ quốc chiến soái?”

“Đúng vậy.”

Tiêu Thanh nghiêm mặt nói: “Không phải ông muốn chém chết tôi sao, ra tay đi chứ.”

“Tôi tôi tôi…”

Kim Chí Nam đã sợ đến mức nói không ra lời.

“Ra tay đi!”

Tiêu Thanh quát một tiếng.

Phù phù!

Chân của Kim Chí Nam sợ mềm nhữn vì sợ hãi, ầm ầm quỳ xuống đất.

“Hộ quốc chiến soái, tôi là fan hâm mộ trung thành của ngài đó ạ, biết được ngài sẽ kết hôn vào thứ bảy tuần này, tôi còn cố ý bảo người chuẩn bị lễ vật cho ngài, ai biết đứa con trai súc sinh của tôi lại đắc tội ngài, còn tôi lại có mắt không tròng không biết chiến thần đang ở ngay trước mặt, vô tình xúc phạm, xin chiến thần thứ tội, thứ tội ạ!”

Dứt lời, ông ta dập đầu hết lần này đến lần khác, máu cũng bắn tung tóe, có thể tưởng tượng được lúc này ông ta sợ hãi đến cỡ nào.

Nói đùa à, đây là Hộ quốc chiến soái uy chấn biên giới mấy chục nước, từng tàn sát mười mấy thành Hung nô, khiến địch nghe tiếng chạy mất dép, ông ta là một vị vua ngầm ở đất Cố Cảnh, ở trước mặt tôn đại thần này thật là nhỏ bé giống như con kiến, giậm chân một cái thôi cũng đủ làm nghiền nát ông ta rồi, ông ta có thể không sợ sao?

“Chiến thần! Tha mạng ạI”

Kim Chí Hùng kêu khóc, quỳ xuống trước mặt Tiêu Thanh.

“Còn nhớ tôi đã nói, để cho cậu biết cái gì gọi là người giỏi có người giỏi hơn không?” Tiêu Thanh hỏi.

“Nhớ, tôi nhớ, cũng biết, ngài chính là người giỏi hơn người giỏi, tôi và ba tôi ở trước mặt ngài ngay cả hạt cát cũng không bằng, ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho tôi và ba tôi đi chiến thần, van xin ngài!”

Kim Chí Hùng nói một hơi, hơn nữa có nước tiểu còn theo gấu quần của anh ta chảy xuống đất thành dòng.

Không sai, anh ta đã sợ đến đái cả ra quần rồi!

“Sao mày lại đắc tội tôn đại thần này chứ hả!”

Kim Chí Nam gào thét.

Kim Chí Hùng khóc trả lời: “Vợ ngài ấy thắng gấp xe một cái, hại con tông vào đuôi xe, sau đó trong cơn tức giận con đã tát vợ ngài ấy một cái, còn bắt vợ ngài ấy bồi thường cho con một chiếc xe mới tinh, nếu không thì… Thì phải giết cả nhà của cô ấy, sau đó…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK