Mục lục
Chiến Soái Tiêu Thanh Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 260

 

Tiêu Thanh lạnh nhạt phun ra một chữ:

 

Ánh mắt mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

 

Tất cả mọi người như chết lặng khi thấy cảnh tượng này.

 

Đám người Hoắc Kim Huy, Ngô Thành Huy, Mạnh Hạo Nhiên, và Ngô Bội Nghi há hốc miệng ngạc nhiên.

 

Bọn họ không dám tin, đường đường là một ông chủ ngầm của Vĩnh Châu mà lại đi cúi đầu quỳ lễ với một tên shipper, chuyện này quá là không logic.

Thế giới này thật điên rồ! “Ôi trời.

 

Mục An Phong giật nảy mình.

 

“Anh rể, anh anh anh… Sao ông ta lại không chém anh mà lại hành lễ với anh?”

 

Mục Thiên Lam cũng che miệng lại, trong mắt đầy sự kinh ngạc, sửng sốt và khó tin.

 

Lúc này Hoắc Thiệu Đồng cười hì hì, nói: “Tôi chỉ là một con chó của anh Tiêu mà thôi, anh ấy bảo tôi cắn ai tôi sẽ cắn người đó, sao tôi dám cắn lại anh Tiêu chứ!”

 

Lời ông ta vừa nói. khiến tất cả mọi người choáng váng.

 

Nhất là Hoắc kim Huy và Ngô Thành Huy, bọn họ ngạc nhiên đến mức hai mắt trợn lên như mắt cá.

 

Bây giờ bọn họ mới biết Tiêu Thanh không hề chém gió mà ông Hoắc đúng là con chó của anh thật.

 

“Cô đây là vợ của anh Tiêu, Mục Thiên Lam, cậu đây là em rể của anh Tiêu, anh Mục đúng không?”

 

Hoắc Thiệu Đông mỉm cười, hỏi.

 

“Đúng, đúng, đúng!”

 

Hai chị em gật đầu liên tục.

 

Hoắc Thiệu Đông cười ha ha, giơ tay ra: “Rất vinh hạnh được gặp hai vị ở đây, không biết hai vị có thể nể mặt bắt tay tôi một cái không?”

 

Câu nói này của ông ta như một tia sét đánh xuống

 

Hoắc Thiệu Đông là ai?

 

Đó là người đứng đầu thế giới ngầm của Vĩnh Châu!

 

Nuôi cả sáu bảy trăm anh em, bảy mươi phần trăm cổ phần của cả ngành công nghiệp giải trí của Vĩnh Châu, bao gồm cả những quận huyện, thành phố dưới quyền của nó thuộc quyền sở hữu của ông ta. Không ai biết số tài sản đó có bao nhiêu, dòng tiền lưu thông của ông ta còn nhiều hơn cả một công ty niêm yết trị giá vài chục tỷ. Có thể nói ở Vĩnh Châu ông ta là người có máu mặt trên cả thương trường lẫn chính trường.

 

Một ông chủ quyền lực như vậy lại kh lưng cúi mình trước một tên shipper trước. Sau đó còn xin được bắt tay với vợ và em vợ của anh ta.

 

Chuyện này giống như chuyện hoàng để bắt tay một người dân thường vậy. Làm sao mà người ta không kinh đây. ngạc cho được?

 

Thậm chí bọn họ còn cho rằng Hoắc Thiệu Đông điên “Hân hạnh, đương nhiên là rất hân hạnh rồi!”

 

rồi!

 

Mục An Phong bắt tay Hoắc Thiệu Đông, cố gắng không được kích động.

 

Cậu ta có thể đảm bảo, từ nhỏ đến lớn trong số những người mà cậu ta từng bắt tay, ông ta là người giỏi nhất.

 

“Cảm ơn anh Mục đã nể mặt.”

 

Hoắc Thiệu Đông cũng rất kích động.

 

Đùa gì chứ, con trai ông ta đã đắc tội với Hộ quốc chiến soái. Ông ta lại không dám cầu xin Hộ quốc chiến soái tha cho con trai ông ta, nếu như có thể tạo dựng một mối quan hệ tốt với vợ và em vợ của Hộ quốc chiến soái, có hai người họ ra mặt cầu xin cho con trai ông ta, có hiệu quả gấp chục lần so với việc ông ta tự mở miệng cầu xin.

 

Vì vậy ông ta bắt buộc phải cho Mục Thanh Lam và Mục An Phong chút mặt mũi.

 

Chỉ cần hai chị em họ vui vẻ, chuyện gì cũng sẽ dễ nói hơn.

 

Sau đó ông ta lại bàn tay vừa bắt tay Mục Thanh Lam.

 

Hoắc Kim Huy thực sự không thể chịu được nữa, chạy đến bên cạnh Hoắc Thiệu Đông.

 

“Ba, ba điên rồi sao, với thân phận của ba người bọn họ cò không xứng để xách giày cho ba, sao ba lại khách sáo với bọn họ như vậy.

 

Anh ta cảm thấy vô cùng khó hiểu.

 

Đáp lại anh ta là một cái tát rất đau và tiếng hét: “Quỳ xuống cho ba, cầu xin anh Tiêu, cô Mục, anh Mục tha thứ, nếu không thì ba sẽ đánh gãy cái chân chó của con!”

 

“Đúng là không thể hiểu được con, ba đối xử khách sáo với anh Tiêu như vậy, con là cái gì, không có ba đây thì con chả là cái gì cả, không biết lấy đâu ra can đảm để ra oai trước mặt anh Tiêu?”

 

“Còn không mau quỳ xuống!”

 

Hoắc Kim Huy

 

Tất cả mọi người có mặt để cảm thấy khó hiểu.

 

“Quỳ xuống, có nghe thấy không hả?”

 

Hoắc Thiệu Đông đá vào đầu gối của Hoắc Kim Huy, bắt anh ta quỳ xuống.

 

“Tại sao vậy, ba!”

 

Hoắc Kim Huy điên cuồng gào thét: “Rốt cuộc là bọn họ dựa vào đâu mà có thể khiến ba sợ hãi đến như vậy?”

 

“Con nghe rõ cho ba!”

 

Hoắc Kim Huy nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh Tiêu và Kim Chí Nam có mối quan hệ rất tốt, Kim Chí Nam giết Chu Thành Vũ của Thiên Hà, ba con và mấy người đứng đầu của Hải Châu, Đông Châu đều coi Kim Chí Nam là anh cả, con dám động đến anh Tiêu, nếu để Kim Chí Nam biết được thì ba con coi như xong rồi con có biết không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK