Mục lục
Chiến Soái Tiêu Thanh Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 291 “Ông.”

 

Mạnh Hạo Nhiên cứng họng không thốt nổi ra câu nào thêm nữa.

 

Những người có mặt tại buổi hôn lễ chỉ cảm thấy Hoắc Thiệu Đông thật quá điên rồ rồi! “Vị khách quý của ông là ai, tên là gì?”

 

Cao Bằng Trạch nén cơn giận dữ hỏi. Không đợi Hoắc Thiệu Đông lên tiếng, Mạnh Hạo

 

Nhiên đã đưa tay chỉ về một hướng. – “Chú, vị khách quý mà anh ta nói chính là người giao hàng kia!”

 

Cao Bằng Trạch và tất cả quan khách đều nhìn theo hướng ngón tay Mạnh Hạo Nhiên chỉ.

 

Chỉ trông thấy ở vị trí chỉ tay của anh ta có một chàng trai ăn mặc rất bình thường, đang ăn ngấu nghiến các món ăn ngon trên bàn.

 

Vừa thoạt nhìn đến thì đôi đồng tử của Cao Bằng Trạch liền co rút lại, ông ta giật nảy mình, biểu cảm trên khuôn mặt giống như vừa trông thấy ma quỷ vậy.

 

Đây chẳng phải là đại ca đó ư?

 

Nhận ra Tiêu Thanh, ông ta không dám đứng yên thêm một giây nào nữa, ngay lập tức vội vã chạy đến.

 

Thấy vậy, Mạnh Hạo Nhiên cười ha ha: “Hoắc Thiệu Đông, chú tôi nổi giận rồi, ông ấy đi cho vị khách quý của ông một trận rồi đấy, đợi xử lý xong vị khách quý giao đồ ăn của ông xong, xem chú tôi sẽ quay lại xử lý ông như thế nào!”

 

Nói xong, anh ta đỡ cô dâu sải bước đi theo. Những người ngồi cùng bàn với Tiêu Thanh đều hoảng hốt.

 

“Anh rể, sao anh vẫn còn ăn được, chủ của anh rể em sắp đến xử lý anh kia kìa.

 

Ngô Bội Dao ngồi cùng bàn khẽ giọng sốt sắng nói.

 

Tiêu Thanh vừa gặm cua vừa nói: “Không sao, người dám xử lý anh còn chưa ra đời đâu

 

Lời vừa dứt, quan khách ngồi cùng và các bàn xung quanh đều như bị sét đánh trúng. Rõ ràng anh là một tên điên rồi! “Tiêu Thanh, người ta đã sắp đến nơi rồi, anh có thể nghiêm túc một chút được không?”

 

Mục Thiên Lam sốt ruột nói, toàn thân cô đều đang run rẩy.

 

Tiêu Thanh nhếch miệng cười: “Vợ, em đừng sợ, không phải ông ấy đến đánh anh đâu. Ông ấy đến hỏi thăm anh đấy.

 

Mục Thiên Lam trợn trắng mắt, xém chút nữa là cô ngất lịm đi.

 

Bop!

 

Ngô Tuệ Lan đập bàn đứng dậy, chỉ vào đầu Tiêu Thanh mà hét toáng lên: “Thằng điên này, cút ngay đi cho tao, đừng có ngồi chung bàn với bà đây nữa, cũng đừng nói là con rể của bà đây. Bà đây cũng không có thứ con rể như mày.”

 

“Lần trước đã hại ông Kim bị bắt, lần này lại muốn hãm hại ông Hoắc, nếu như để lữ đoàn trưởng Cao Bằng Trạch biết mày là con rể của tao, tao cũng bị mày hại cho khốn khổ!”

 

Nói đến đây, bà ta nắm lấy cổ Tiêu Thanh giận dữ nói: “Cút sang một bên, thứ yêu quái hại người nhà mày, mau.”

 

Lời của bà ta còn chưa nói xong, Cao Bằng Trạch đã lại gần, ông ta chỉ vào đầu bà ta mà hét lớn: “Bà già điên này, bà dám mắng chửi đại ca tôi thêm câu nào nữa là tôi xé rách cái miệng của bà ra đấy!”

 

“Gì cơ?”

 

Ngô Tuệ Lan kinh ngạc ngẩn người!

 

Cô dâu chú rể đi theo sau Cao Bằng Trạch cũng sững người kinh ngạc!

 

Gần cả ngàn quan khách trong buổi hôn lễ cũng kinh ngạc!

 

Chàng trai trẻ này là đại ca của lữ đoàn trưởng Cao ư ?

 

Trong giây lát, toàn bộ phòng tiệc giống như bị ấn nút tắt tiếng, im lặng như tờ.

 

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Tiêu Thanh, trong mắt tràn đầy những cảm xúc phức tạp từ ngạc nhiên, nghi ngờ, khó hiểu đến không tài nào tin nổi.

 

Bọn họ nghĩ không ra tại sao một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, một lữ đoàn trưởng hai vai mang cấp bậc hàm bốn sao lại gọi một chàng trai trẻ giao đồ ăn là đại ca.

 

Là do họ nghe nhầm hay là Cao Bằng Trạch nói nhầm ? “Lữ đoàn trưởng Cao, tôi không nghe nhầm đấy chứ, ông gọi con rể tôi là đại ca ư?”

 

Ngô Tuệ Lan yếu ớt lên tiếng hỏi câu hỏi mà ai nấy đều thắc mắc.

 

“Đúng thế!”

 

Cao Bằng Trạch hùng hổ trả lời: “Cậu ấy là đại ca của tôi, kể cả có là con rể của bà, bà cũng không được nói ra những câu khó nghe như thế, còn không mau bỏ tay ra ngay cho tôi!”

 

Ngô Tuệ Lan toàn thân run lẩy bẩy, buông Tiêu Thanh ra như vừa chạm vào luồng điện vậy.

 

Thật doạ người quá đi mà!

 

Con rể của mình lại là đại ca của một lữ đoàn trưởng.

 

Vậy thì con rể của mình là sư đoàn trưởng hay là quân đoàn trưởng ?

 

Thế sao nó lại chạy ra công trường làm khuân vác? Sao lại đi giao đồ ăn?

 

Không chỉ có bà ta.

 

Đến cả Mục Thiên Lam, Mục An Phong, Mục An Minh và rất nhiều người, trong lòng họ cũng đặt ra vô vàn nghi vấn với Tiêu Thanh, dường như họ không hiểu gì về Tiêu Thanh cả.

 

“Kìa ông Cao, sao lại nói với mẹ vợ tôi như thế?”

 

Tiêu Thanh quẳng con cua xuống, rút ra mấy tờ giấy lau sạch miệng và tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK