“ Mười bốn tuổi “ Cô bé đáp. Ánh mắt nâng lên một chút, lại nhanh chóng cuối đầu, trả lời âm thanh cũng run run sợ hãi.
“ Mười bốn tuổi? “
Tơ Liễu quan sát cô bé, nghĩ đến bản thân mình khi vào tuổi này, đó là chuyện đã rất lâu rồi, có điều khi đó bản thân mình cũng không có được ánh mắt trong suốt như cô bé này. Khi cô bé ngẩng đầu lên, Tơ Liễu phát hiện tuy diện mạo cô bé không phải rất xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại đặc biệt trong sáng sạch sẽ tựa như bầu trời đêm sâu thẳm không bị ô nhiễm. Tơ Liễu đã thật lâu chưa gặp qua loại ánh mắt này, nếu nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng lòng người luôn luôn phức tạp, sẽ phản chiếu qua đôi mắt. Tơ Liễu không khỏi đối với cô bé trước mặt sinh ra vài phần thương tiếc.
“ Em có biết tiểu thư xô - fa là làm cái gì không? “
“ Biết “ Cô bé gậ gật đầu “ Chị Liễu, chị hãy nhận em đi, em sẽ làm thật tốt “
“ Nhưng tuổi em không đủ, chỗ của chị chỉ nhận người từ mười sáu tuổi trở lên “
“ Chị cứ nói em mười sáu tuổi không được sao? “ Cô bé ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo khẩn cầu.
Tơ Liễu cười nói. “ Vấn đề không phải chỉ có số tuổi “
Tơ Liễu trả lời thật hàm súc, ánh mắt lại đánh giá cô bé trước mặt một hồi, thật cô bé này thật sự không đủ tư cách, dáng cao cô không cần, đàn ông khẩu vị rất tạp, có người thích cao gầy, có người thích bé bỏng, nhưng những chỗ cần mập phải béo một chút, dù gì đàn ông đều là thị giác động vật .