• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù sao tuổi trẻ, sinh lần đầu cũng không ảnh hưởng gì đến vóc dáng của Ninh Tiểu Tiểu, sinh đứa nhỏ xong, cô liền khôi phục lại thể trọng.
Ngay hôm đó đã được bảo vệ chu đáo, tiếp trở về biệt thự. Hiện tại Ninh Tiểu Tiểu vẫn chưa có sữa, trước để cục cưng ăn sữa bột, ăn no, liền ngủ.
Ninh Tâm Như đi qua xem cháu ngoại, ngây người một chút rồi đi. Cổ Di làm canh cá cho Ninh Tiểu Tiểu, giám sát cô uống xong mới đi, còn nói tối sẽ xuống sữa được.
Ninh Tiểu Tiểu ngoan ngoãn uống hết canh cá, hỏi Cổ Di: "Cổ Di, khi nào thì con mới có sữa, vừa rồi cục cưng hút, một chút sữa cũng không có, đói quá khóc lên, chỉ có thể tạm để bé uống sữa bột." Nhìn thấy dáng vẻ con của mình ủy khuất nỉ non, Ninh Tiểu Tiểu có chút sốt ruột.
Cổ Di an ủi cô: "Không vội, con trẻ tuổi như vậy, thân thể lại tốt, sữa nhất định rất nhiều, hôm nay không có, ngày mai khẳng định sẽ có. Một lát cục cưng dậy, để bé hút nhiều hơn, như vậy xuống sữa nhanh hơn."
Ninh Tiểu Tiểu gật đầu. Cổ Di nhìn nhìn mấy người đàn ông, nhắc nhở nói: "Hiện tại con còn đang trong tháng, thân thể còn chưa có khôi phục, cũng không thể xằng bậy a."
Ninh Tiểu Tiểu mặt đỏ lên, cúi đầu. Cổ Di lúc này mới rời đi.
Lý Dục cùng Cung Hạ dây dưa hơn nửa ngày mới đi học, Trương Nghiên cũng có việc phải đi. Trong nhà chỉ còn lại bốn người đàn ông.
Đường Phong nói: "Ý của Cổ Di là, một tháng nữa chúng ta mới có thể sinh hoạt?"
Cung Chính nói: "Đó là đương nhiên, trong tháng cần phải chú ý, để cô ấy khôi phục thật tốt."
"Đứa nhỏ này giống ai?" Cung Đông nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say của đứa nhỏ nói.
"Tôi thấy là giống Trương Nghiên." Cung Chính nói.
"Tôi lại thấy giống tôi." Tần Chí Xuyên nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ nói.
Nhéo thật tốt, đứa nhỏ mở mắt ra, ánh mắt đen lúng liếng, cái miệng nhỏ nhắn mở ra oa oa khóc lên.
Ninh Tiểu Tiểu nóng nảy, trừng mắt nhìn Tần Chí Xuyên liếc mắt một cái: "Anh nhẹ một tay chút đi, nhéo đứa nhỏ thật đau."
"Thằng nhóc này, yếu ớt như vậy." Tần Chí Xuyên cười nói, "Không giống tôi."
Ninh Tiểu Tiểu đem đứa nhỏ ôm đi lại, nhẹ giọng dỗ : "Cấp đứa nhỏ khởi cái tên là gì đâu?"
Cung Chính nói: "Được rồi, đứa nhỏ sinh ra mặt mày tựa như Trương Nghiên, cùng Trương Nghiên hồi nhỏ giống nhau như đúc, đã vậy thì gọi là Trương Tông Chính đi, cha đã nói với Trương Nghiên, Trương Nghiên cũng rất thích tên này."
"Trương Tông Chính... Dễ nghe." Ninh Tiểu Tiểu cười nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang phun nước bọt của cục cưng, "Nhũ danh gọi là tiểu Tông đi."
"Trương Nghiên có chút tài giỏi nha." Tần Chí Xuyên nói, "Vừa rồi không phải Cổ Di nói để đứa nhỏ hút sữa sao, mau để nó hút xuống sữa mau."
Ninh Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn, có chút ngượng ngùng.
"Có cái gì ngượng ngùng, chúng ta đều là đàn ông của em." Đường Phong nói. Cung Đông đã đi qua đem áo ngủ Ninh Tiểu Tiểu cởi xuống dưới, bra cũng mở ra.
Nửa người trên Ninh Tiểu Tiểu hoàn toàn trần trụi, thân mình hoàn toàn phục hồi như cũ, vú lại còn đầy đặn cao ngất hơn trước, một chút xệ xuống cũng không có.
Ninh Tiểu Tiểu ôm đứa nhỏ, đem nụ hoa nhét vào cái miệng nhỏ nhắn của bé, đứa nhỏ một chút liền nín khóc, cái miệng nhỏ nhắn hút.
Khuôn mặt tuấn tú của Cung Đông xích lại, hé miệng, ở bên kia ngậm lấy nụ hoa, hút.
"Anh..." Ninh Tiểu Tiểu kháng nghị.
"Anh giúp em hút một chút không giống nhau sao." Cung Đông nhìn cô liếc mắt một cái.
"Có chút đau." Ninh Tiểu Tiểu cắn môi, cảm giác được nụ hoa vừa trướng vừa đau. Đứa nhỏ hút mấy lần vẫn không thấy sữa thì không hút nữa, cái miệng nhỏ nhắn lại oa oa khóc.
Đường Phong luống cuống tay chân cho đứa nhỏ uống sữa. Tần Chí Xuyên tiến lên ngậm ở nụ hoa bên kia, cùng Cung Đông cùng nhau hút sữa.
"Các người chậm một chút, đau..." Ninh Tiểu Tiểu đặt tay ở trên đầu bọn họ, giống như ôm hai đứa bé to xác.
Tiểu Tông uống sữa xong, lại đi ngủ. Trước ngực Ninh Tiểu Tiểu đã đổi thành Cung Chính cùng Đường Phong, hai người vừa lấy tay xoa bóp vú, vừa dùng sức hút.
Ninh Tiểu Tiểu có chút mệt mỏi lại rất thoải mái, chậm rãi tựa vào bên giường ngủ. Hai cái cái vú tuyết trắng trước ngực vẫn bị đàn ông, anh đào đỏ tươi bị ngậm trong miệng dùng mọi cách mút vào.
"Có..." Cung Chính đột nhiên nói, anh đột nhiên cảm thấy có chút sữa chảy vào trong miệng anh, anh lại nhẹ nhàng hút một chút, dùng một chút xíu lực, sữa tươi liền tự động chảy vào trong miệng anh, ngọt lành mà ngon miệng.
"Thật sự? Thật hút ra sữa?" Người khác lại hoài nghi cùng hâm mộ.
"Bên này thế nào mà vẫnkhông có nha?" Đường Phong dùng sức hút mấy lần, như cũ không có.
Cung Chính bỏ miệng ra, cho bọn họ nhìn. Chỉ thấy nụ hoa đỏ tươi bị đàn ông hút sưng lên lại có chút căng, nhỏ xuống giọt mấy màu trắng ngà.
"Thật sự có a." Đàn ông hưng phấn đứng lên, "Sữa thơm ngon?"
Tần Chí Xuyên kéo Đường Phong ra: "Đến đến, để tôi hút một chút, cậu không được rồi." Nói xong, anh há mồm đem toàn bộ nụ hoa đều ngậm vào miệng.
"Có, nơi này cũng có..." Tần Chí Xuyên hút mấy lần, liền hưng phấn kêu lên, cổ họng càng không ngừng hoạt động, mồm to cắn nuốt sữa, "Sữa của Tiểu Tiểu thật ngon a..."
Đường Phong cùng Cung Đông nhìn thoáng qua, đều liếm môi khô ráp, nhìn bọn họ đều hút ra sữa, hai người bọn họ cũng rất muốn nếm thử.
"Ân..." Ninh Tiểu Tiểu nhẹ giọng rên rỉ, cô lại nằm mơ, mơ thấy bản thân đang cho cục cưng uống sữa, sữa thật nhiều, cục cưng ăn cũng rất vui vẻ.
Mở mắt ra, chỉ thấy Cung Đông cùng Đường Phong chôn ở ngực bản thân, âm thanh chậc chậc mút nụ hoa. Mà cục cưng còn đang ngủ.
Cô cảm thấy thật thoải mái, giống như có dòng suối lẳng lặng ở trong thân thể của chính mình chảy xuôi, toàn bộ thân mình đều bị nó trấn an, cuối cùng nó theo nụ hoa chảy xuôi đi ra ngoài, mang đi cảm giác căng cứng cùng áp lực.
"Tiểu Tiểu, xuống sữa." Cung Chính cười nói.
"Thật sự?" Ninh Tiểu Tiểu có chút không thể tin được, cúi đầu nhìn lại. Cung Đông cùng Đường Phong đều mở miệng, để chính cô nhìn.
Má cô hồng hồng. Hai quả anh đào đều ẩm ướt, sữa tí tách rơi.
Hai tay đàn ông nắm nhũ quầng nhẹ nhàng đè ép, một dòng sữa tươi liền phun ra tung toé, Tần Chí Xuyên vội vàng há mồm đón.
Ninh Tiểu Tiểu xấu hổ đến mức muốn tìm cái động chui vào.
"Tiểu Tiểu sữa rất nhiều a, giờ thì yên tâm rồi."
"Đúng vậy, không cần hút, chúng tự chảy vào miệng."
"Hiện tại, muốn làm nhất chính là một bên hút sữa một bên ăn sạch Tiểu Tiểu."
Ninh Tiểu Tiểu cầm một cái gối đầu ném qua. Đứa nhỏ nghe được động tĩnh lại tỉnh. Tiểu Tiểu cũng không quan tâm gì khác, vội vàng ôm lấy đứa nhỏ cho nó bú sữa.
Tiểu gia hỏa nghe thấy được mùi sữa tươi, nắm tay nhỏ hưng phấn mà vung, chân cũng đạp loạn, há mồm ngậm nụ hoa, sữa tươi theo khóe miệng bé chảy ra, hút mấy lần, bé đem nụ hoa phun ra.
Ninh Tiểu Tiểu nhẫn nại đem nụ hoa nhét vào, sau đó nhìn tiểu Tông ngoan ngoãn uống sữa, bên kia đã có người uống sữa, nhưng mà lực lớn, cũng không thành thật, một hồi hút, một hồi cắn, còn hỏi cô ai hút tương đối tốt, tương đối thoải mái.
Đương nhiên là con trai của cô, nhưng mà Ninh Tiểu Tiểu sẽ không nói thật cho bọn họ nghe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK