Sự cố lún giếng mỏ ở Huyện Xích Phong vô cùng nghiêm trọng. Hơn mười thợ mỏ bị chôn vùi không một người còn sống, danh sách nạn nhân bị mất một cách bí ẩn, tất cả mọi người bị bịt miệng, báo cáo lên trên sai sự thật.
Theo Trương Nghiên biết, sở dĩ huyện này giấu diếm sự thật là bởi vì lãnh đạo huyện Xích Phong có dính líu tới nhiều quan chức cấp cao thậm chí lãnh đạo huyện Ninh Xa ở bên cạnh cũng có dây vào, đều là tham ô từ mua bán quặng. Trong đó danh sách hiển nhiên có tên Dương Bằng.
Trương Nghiên rốt cục đã rõ tại sao Cung Chính để anh đi điều tra nguyên nhân chuyện này, thì ra Cung Chính đã sớm dự liệu mọi việc, anh có sự nhạy cảm vô cùng về chính trị, so với Trương Nghiên thì mẫn cảm hơn rất nhiều, điều này làm cho Trương Nghiên bội phục từ đáy lòng.
Cơ hội để Dương Bằng đảm nhiệm chức thường vụ phó huyện Phú Dương trở nên cực kỳ bé nhỏ, theo đó thì tiền đồ của Trương Nghiên đã sáng lạn hơn. Điều này làm cho tâm tình luôn đè nén của Trương Nghiên bốn ngày nay giãn ra rất nhiều.
Lúc Trương Nghiên báo cáo tình huống, Cung Chính luôn cẩn thận lắng nghe. Báo cáo xong Trương Nghiên quan sát sắc mặt Cung Chính một chút, như trước bất động thanh sắc, hoàn toàn không có bởi vì hòa nhau một ván mà dương dương tự đắc. Ngược lại một tiểu binh như anh lại có chút nóng lòng muốn thử, anh vội thu liễm tĩnh tâm, cẩn thận hỏi: "Bước tiếp theo có phải là khuếch đại mọi chuyện lên, chế tạo áp lực dư luận, đem mọi việc làm lớn, để chân tướng trồi lên mặt nước?"
Cung Chính lắc lắc đầu: "Chúng ta còn không rõ ràng trình độ ảnh hưởng của chuyện này, không nên khui ra quá sớm, nếu như làm không khéo sẽ bứt dây động rừng. Như vậy đi, cậu tìm người viết một bản báo cáo gửi lên trên, tôi lại tác động thêm một chút, như vậy cũng đạt tới mục đích của chúng ta, quyền chủ động cũng do chúng ta nắm giữ."
"Được, tôi đi làm ngay." Trương Nghiên gật đầu, trong lòng đối với Cung Chính càng thêm bội phục.
Cung Chính đứng lên vỗ bả vai Trương Nghiên: "Chuyện này cậu làm rất tốt, vất vả rồi, xong việc thì nghỉ ngơi vài ngày đi."
Hai người lại hàn huyên vài câu, Trương Nghiên mới rời khỏi văn phòng Cung Chính. Trương Nghiên đem mọi việc sắp xếp xong xuôi, tảng đá lớn trong lòng có thể rơi xuống đất, ngược lại về đến nhà thì ngã bệnh.
Bệnh như núi đổ, thậm chí một lần phát sốt ý thức mơ hồ. Trong ấn tượng Ninh Tiểu Tiểu sốt ruột kêu lên, cô cấp tốc chạy tới, gọi điện thoại... Lúc tỉnh lại, Trương Nghiên nằm ở trên giường Ninh Tiểu Tiểu, nhìn một chút, Ninh Tiểu Tiểu ngồi ở bên cạnh giường, lại nhìn khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn kia, hình như gầy đi rất nhiều.
Trương Nghiên đột nhiên cảm thấy cái mũi lên men, lại nỗ lực ức áp chế cảm xúc đang dâng lên trong lòng.
"Anh tỉnh?" Ninh Tiểu Tiểu thấy anh mở ra mắt, khuôn mặt tái nhợt hiện ra thần sắc kinh hỉ, "Anh cảm thấy thế nào, có đói bụng không?"
Trương Nghiên lắc đầu, thanh âm vô lực: "Cám ơn em..."
"Lúc tắm rửa thì anh đột nhiên ngất đi, người nóng dọa người." Ninh Tiểu Tiểu lòng còn sợ hãi nói, cũng không bất chấp thẹn thùng, "Anh mê man nguyên một đêm, cuối cùng cũng tỉnh, em lo lắng gần chết..."
"Không có việc gì..." Trương Nghiên an ủi cô, biết cô chắc chắn là một đêm không ngủ, "Em đi ngủ một chút đi, buổi chiều đi đến trường, không cần chậm trễ việc học."
"Em xin phép rồi." Ninh Tiểu Tiểu nói, cô đứng lên thuần thục đổi khăn đắp cho anh, "Chỗ cha em cũng xin phép cho anh rồi, anh an tâm dưỡng bệnh đi, vài ngày nay đi công tác nhất định đặc biệt vất vả, còn có ngày đó dính mưa cũng không nghỉ ngơi cho tốt..."
"Hiện tại đã không có việc gì...Em vẫn nên đến trường đi, trước kia anh bị bệnh vẫn có thể mang theo bình truyền dịch đi làm đấy." Trương Nghiên cố ý thoải mái mà nói.
"Trương Nghiên, anh đừng nói nữa..." Ninh Tiểu Tiểu nhìn anh nói, "Anh nói em với anh không cần khách khí, vậy thì anh đối em cũng không cần khách khí như vậy. Cho dù là hàng xóm cũng sẽ giúp đỡ lẫn nhau, huống chi hai chúng ta, cha mẹ lại không có ở đây, hiện tại để mình anh ở nhà em làm sao có thể yên tâm, huống hồ cha mẹ đối với em tốt như vậy, em cũng nên thay bọn họ chăm sóc tốt cho anh."
Trương Nghiên cái mũi lại bắt đầu lên men, anh tựa đầu quay đi. Ninh Tiểu Tiểu cho rằng anh mệt mỏi, để anh ngủ tiếp một lát. Cô bưng nước ấm tới, lấy khăn nóng giúp anh rửa sạch sẽ mặt mũi chân tay, Trương Nghiên nhắm mắt lại, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người cô, anh nhớ tới mùi hương của mẹ hồi nhỏ.
Đúng lúc này, chuông cửa vang. Ninh Tiểu Tiểu đi mở cửa, đứng ngoài cửa là Cung Chính. Cung Chính đi vào phòng ngủ, thấy nước trong thau còn bốc lên hơi nóng, bên cạnh đặt chiếc khăn lông, đoán được Ninh Tiểu Tiểu đang giúp Trương Nghiên lau.
Trương Nghiên thấy anh đến muốn ngồi dậy bị anh ngăn lại, an ủi vài câu, còn nói thêm: "Một lát để tiểu Từ tìm thêm một bảo mẫu đi."
"Không cần đâu cha." Ninh Tiểu Tiểu nói, "Con vẫn làm rất tốt, để con chăm sóc anh ấy đi, bằng không người khác cũng sẽ nói nhảm. Trong nhà chỉ có hai người, ban ngày anh ấy đi làm, con đi đến trường, cũng không dùng được bảo mẫu."
Cung Chính nhìn Ninh Tiểu Tiểu, gật đầu, lại cùng Trương Nghiên nói vài câu, liền cáo từ rời đi, Ninh Tiểu Tiểu đi theo ra ngoài.
Đã bốn ngày không gặp Ninh Tiểu Tiểu, Cung Chính vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Con gầy đi, cha đau lòng muốn chết."
Ninh Tiểu Tiểu cầm lấy bàn tay Cung Chính: "Cha, Tiểu Tiểu nhớ người."
Cung Chính đem cô ôm vào trong ngực: "Thật sự không cần thuê bảo mẫu?"
Ninh Tiểu Tiểu gật đầu. Cung Chính đau tiếc nhìn cô: "Con chăm sóc bản thân cho tốt, nên ngủ một lát, ta thấy Trương Nghiên hẳn là không thành vấn đề."
"Dạ."
"Chờ Trương Nghiên khỏe lên, cha tới đón con." Cung Chính nói, Ninh Tiểu Tiểu ngoan ngoãn gật đầu, Cung Chính kìm lòng không đậu cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ của cô, cái kia theo nụ hôn không khỏi nóng bỏng đứng lên, hôn đến khi Ninh Tiểu Tiểu có chút hít thở không thông.
Nhưng mà dù sao Trương Nghiên cũng đang ở trong nhà, Cung Chính rất nhanh buông cô ra, mở cửa rời đi.
Ba ngày nay, Ninh Tiểu Tiểu cực nhọc cả ngày cả đêm chiếu cố Trương Nghiên, khiến Trương Nghiên chân chính hiểu rõ ý nghĩa của từ "Vợ chồng", tuy rằng bọn họ chẳng phải vợ chồng chân chính, không có quan hệ thân thể, nhưng mà theo hình thức anh đã sớm coi cô là vợ rồi, lúc anh sinh bệnh thê tử danh nghĩa là cô luôn dốc lòng chăm sóc, mà rõ ràng cô có thể không cần làm như vậy, điều này làm cho Trương Nghiên rất cảm động.
Anh không phải không biết quan hệ nam nữ phức tạp của Ninh Tiểu Tiểu, trước kia chính là không hiểu, nhưng hiện tại anh có chút hiểu biết, vì sao người đàn ông nào cũng đều không muốn rời xa Ninh Tiểu Tiểu. Cô thật sự là một người con gái đặc biệt tốt, là người đặc biệt phù hợp để làm vợ.
Tuy rằng chưa có thông báo chính thức, nhưng chuyện Trương Nghiên đảm nhiệm thường vụ phó huyện Phú Dương đời tiếp theo đã sớm đồn khắp nơi, thái độ mọi người đối với Trương Nghiên càng thêm nhiệt tình. Mà Trương Nghiên biết, mọi người đối với anh như vậy, đều là vì Cung Chính đứng sau lưng anh.
Cung Chính đã lâu không có thả lỏng, cuối tuần Trương Nghiên cùng thư ký mới tới tiểu Từ sắp xếp để anh thư giãn một chút, đương nhiên chơi mạt chược sẽ không thể thiếu "Thần may mắn" Ninh Tiểu Tiểu, trận đấu đã bắt đầu, Trương Nghiên lái xe đi đón Ninh Tiểu Tiểu.
Tất cả mọi người đều biết Trương Nghiên là phụ tá đắc lực của Cung Chính, cũng là Cung Chính "Chân truyền", sau lưng mọi người đều gọi Trương Nghiên là "bản sao của thị trưởng", bởi vì anh vui buồn đều không hiện ra mặt hoàn toàn cùng Cung Chính không có khác biệt.
Dọc theo đường đi khuôn mặt Trương Nghiên luôn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại suy nghĩ. Anh nhớ tới lúc nhìn thấy người bạn gái cũ mà mình yêu sâu sắc – Văn Thanh - ở trong phòng Cung Chính, lại nghĩ tới lần đầu tiên mở mắt lúc bị bệnh, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Tiểu Tiểu, nhớ tới lúc cô cực nhọc cả ngày cả đêm chiếu cố anh... Tất cả như một bộ phim chiếu đi chiếu lại ở trong đầu anh.
Mà hiện tại anh muốn đi đón "Thê tử" của mình cùng ông chủ của mình hẹn hò, đánh xong mạt chược bọn họ sẽ lên giường... Trương Nghiên đột nhiên không có cách nào nhìn thẳng vào tưởng tượng trong đầu, anh mạnh mẽ nhắm mắt lại, xe kêu két một tiếng dừng ở ven đường.
Anh là như thế nào? Anh là như thế nào... Tâm tình đột nhiên trở nên hỏng bét, trước kia cũng không phải như thế a... Trương Nghiên gục ở trên tay lái, hai tay nắm chặt nổi đầy gân xanh.