Ngày thứ hai, Ninh Tiểu Tiểu nhận được điện thoại của Tương Mộng Dao. Trong điện thoại, Tương Mộng Dao khóc sướt mướt, bởi vì cho tới tận bây giờ cô vẫn chưa cùng Cung Hạ làm lành. Ninh Tiểu Tiểu cũng không ngờ hai người lại chiến tranh lạnh thời gian dài như vậy. Còn lý do vì sao vẫn chưa làm lành thì Tương Mộng Dao không nói cũng không cách nào nói được.
Lúc Ninh Tiểu Tiểu gọi điện thì Cung Hạ đang trong bệnh viện, làm Ninh Tiểu Tiểu phát hoảng, còn tưởng rằng Cung gia xảy ra chuyện. Cung Hạ nói cho cô chuyện Lý Dục bị bệnh, còn là bệnh rất nặng, giọng điệu lúc Cung Hạ nói ra chuyện này tràn đầy lo lắng. Ninh Tiểu Tiểu cũng không để ý nhiều, chỉ an ủi cậu vài câu liền nói về chuyện của Tương Mộng Dao. Lúc Ninh Tâm Như đi vào thì thấy Ninh Tiểu Tiểu đang ngẩn người, điện thoại đã cúp từ lúc nào.
Mẹ Ninh thở dài nói: “Mẹ mấy ngày nay không gặp Tiểu Đường, nghe nói là cháu trai bên ngoại của thư ký Tần nằm viện, còn là bệnh không nhẹ, Tiểu Đường thật sự không rời ra được.”
Ninh Tiểu Tiểu nghĩ, sao chuyện Lý Dục bị bệnh đến mẹ cô còn biết, chỉ mình cô là không. Trong điện thoại cũng chưa kịp hỏi Lý Dục bệnh như thế nào, có nặng lắm không. Trong lòng không khỏi có chút lo lắng, không biết bản thân có nên đi xem cậu hay không.
Trong phòng bệnh VIP, Lý Dục sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, trên người cắm đầy ống dẫn. Cậu vốn gầy, lúc này càng gầy yếu hơn, thoạt nhìn không còn sức sống. Tần Chí Xuyên mang theo sắc mặt trầm trọng đứng lên, ra khỏi phòng, ý bảo Đường Phong cùng anh đi ra phòng khách. Hai người ở phòng khách ngồi xuống, hơn nửa ngày vẫn không nói chuyện.
Tần Chí Xuyên phá vỡ im lặng trước: “ Dục Dục từ nhỏ là đã là đứa kì lạ, hiện tại lại mắc phải căn bệnh quái dị… Nó là độc đinh của gia tộc tôi, là bảo bối của chị gái tôi, nếu có cái gì đó sơ xuất tôi biết làm sao với chị ấy…”
Đường Phong nói: “ Bác sĩ nói tình huống này rất hiếm gặp, có thể là do bị đả kích về tâm lý, người gặp cậu ấy cuối cùng là Ninh Tiểu Tiểu, tôi nghe Lục Vi nói là Dục Dục tỏ tình với Ninh Tiểu Tiểu nhưng bị từ chối, mới đầu tôi còn tưởng là Lục Vi nói bậy…”
“Sao cậu không nói sớm, mau lấy xe mang Tiểu Tiểu tới đây.” Tần Chí Xuyên lập tức nói.
Đường Phong nhìn anh, nói: “ Tôi cũng chỉ là đoán, Dục Dục sẽ không đến mức vì cô bé kia mà muốn sống muốn chết? Hơn nữa nếu để Ninh Tiểu Tiểu tới đây, mọi việc lại giống như tôi đoán vậy thì tình huống liền phức tạp…”
Tần Chí Xuyên nhíu mày, anh cũng nghĩ tới điều này. Ninh Tiểu Tiểu là phụ nữ của anh, nếu như bệnh của Dục Dục thật sự là vì cô, thì muốn chữa khỏi cho Dục Dục chỉ còn cách lấy Ninh Tiểu Tiểu làm “ Thuốc dẫn tử”. Anh do dự.
(Thuốc dẫn tử: thuốc mang tử thần đi, có ý là vị thuốc cải tử hoàn sinh.
mình hiểu nghĩa nhưng không dịch sát nghĩa được nên để nguyên.)
Đúng lúc này anh nhận được điện thoại của chị từ bên kia đại dương, chị gái bên đó cực kỳ lo lắng, muốn ngay lập tức sang xem con, câu chưa nói xong liền khóc, còn nói nếu Dục Dục có mệnh hệ gì thì chị cũng không sống nổi nữa. Còn liên tục tự trách mình vì mềm lòng mà nghe lời con để nó về nước học tập.
Trong phòng Tần Chí Xuyên thả chậm bước chân: “Chị, chị bình tĩnh một chút, ai nói với chị Dục Dục bệnh nguy kịch? Nó còn nhỏ, có thể bị bệnh nặng gì được? Bây giờ? Nó vừa mới ngủ, một lát nó tỉnh em liền bảo nó gọi điện cho chị, yên tâm, nó không có việc gì…” Tần Chí Xuyên không biết tốn bao nhiêu sức lực mới dỗ yên được chị gái rồi cúp điện thoại. Để điện thoại xuống anh liền nói với Đường Phong: “Đi mang Tiểu Tiêu tới đây đi, Dục Dục là cháu trai tôi, mạng của nó quan trọng nhất, những cái khác đều không sánh được.”
Đường Phong ra cửa, vừa lái xe vừa hung hăng hút thuốc, một lát sau hắn cầm di động bấm số Ninh Tiểu Tiểu, điện thoại vang hơn nửa ngày mới thấy Ninh Tiểu Tiểu trả lời, thanh âm lạnh nhạt hỏi anh: “Chuyện gì?”
Đường Phong hừ một tiếng, không hiểu sao tâm tình trở nên buồn bực: “Cô đang ở đâu?”
Ninh Tiểu Tiểu trầm mặc một lát mới không tình nguyện nói: “Ở nhà mẹ tôi.”
“Xuống lầu đi, tôi ở bên dưới.” Đường Phong nói xong liền ngắt điện thoại.
“ Này này…” Ninh Tiểu Tiểu ảo não gọi hai tiếng.
Ninh Tâm Như hỏi: “Là ai gọi vậy? Tiểu Đường phải không?”
Ninh Tiểu Tiểu gật gật đầu.
“Nó ở đâu, mau đi gặp nó, con mấy ngày rồi chưa gặp nó.”
Ninh Tiểu Tiểu nhìn mẹ mình, cô nhìn ra được mẹ thật sự rất thích Đường Phong, rất muốn Đường Phong làm con rể bà.
“Anh ấy nói muốn con đi xuống dưới.” Ninh Tiểu Tiểu nói.
“Vậy nhanh đi mau, nhanh đi.” Không đợi Ninh Tiểu Tiểu nói thêm, Ninh Tâm Như liền đem nàng ra cửa, còn dặn thêm: “Đi chơi với Đường Phong thật vui nha, đàn ông đều là muốn dỗ dành, ngươi nhanh nhạy một chút.”
Một lúc sau, Ninh Tiểu Tiểu thấy Đường Phong đứng ở cửa xe, cô mở cửa xe ngồi vào. Đường Phong không quay đầu lại nói: “ Ngồi phía trước đi.”
Ninh Tiểu Tiểu giằng co một lát, vẫn là ngồi vào ghế phụ. Cô vừa ngồi vào, Đường Phong liền động thân đem gáy cô chế trụ, thô lỗ hôn lên môi cô, trong khoang miệng anh tràn ngập mùi thuốc lá. Thế cho nên khi anh buông ra, Ninh Tiểu Tiểu ho khan sặc sụa.
“Chán ghét…khụ…khụ…”
Đường Phong nhìn chằm chằm cô.
“Hừ!...”
Ninh Tiểu Tiểu giơ cánh tay lên muốn đánh anh nhưng bị anh bắt được: “ Cô kỹ nữ nhỏ này, làm thế nào mà cô quyến rũ được Dục Dục?” Nói xong hắn vung tay lên đem Ninh Tiểu Tiểu ném trở lại ghế,
“Lý Dục, Lý Dục như thế nào?” Ninh Tiểu Tiểu hỏi?
Đường Phong lại hừ một tiếng, nhấn ga chuyển động xe: “Còn hỏi tôi? Ai biết cô sử dụng yêu thuật gì, nếu không cởi bỏ cho cậu ấy, cậu ấy liền chết trong tay cô.”
“Anh nói bậy bạ gì đó!”
Đường Phong liếc mắt nhìn cô một cái, oán giận nói: “Cô thật sự mười phần là một tiểu yêu tinh.”
Ninh Tiểu Tiểu ngậm miệng không nói chuyện. Cô phát hiện hôm nay Đường Phong thật sự nóng nảy, đụng vào liền nổ, giống như là tâm tình rất kém, tốt nhất cô vẫn không nên chọc vào hắn thì hơn.
Tần Chí Xuyên mở cửa cho bọn họ, kéo cô vào bên trong phòng bệnh. Bình thường nếu thấy Ninh Tiểu Tiểu anh đã sớm không đứng đắn, nhưng mà hôm nay một chút cảm xúc cũng không nhen lên được. Ninh Tiểu Tiểu vừa nhìn thấy Lý Dục thì cảm thấy không thể tin đượchai mắt của mình. Chàng trai tuấn mỹ trước kia giờ đã gầy đến mức không nhận ra nổi.
“Cậu ấy… cậu ấy bị bệnh gì?” Cô quay đầu hỏi Tần Chí Xuyên.
Tần Chí Xuyên lắc đầu, không trả lời trực tiếp, chỉ nói: “Tôi hỏi em mấy câu, hãy thành thật trả lời tôi.”
Ninh Tiểu Tiểu thấy hắn trịnh trọng nói liền nhanh chóng gật đầu.
“Ngày ở trong phòng ngủ của Dục Dục, hai người đã nói những gì?”
“Cậu ấy nói thích tôi, muốn tôi làm bạn gái, tôi từ chối cậu ấy…” Ninh Tiểu Tiểu nói.
Tần Chí Xuyên cùng Đường Phong nhìn thoáng qua: “Xem ra Đường Phong nói đúng, Dục Dục bị bệnh này là vì em.
“Anh nói cái gì, tôi không hiểu?” Ninh Tiểu Tiểu trong mắt đầy nghi ngờ.
“Dục Dục với những đứa trẻ khác không giống nhau. Nó là bị tâm bệnh, bệnh tương tư, cũng chỉ có em mới có thể chữa khỏi. Tiểu Tiểu, có lẽ em sẽ phải vất vả một chút.” Tần Chí Xuyên đem toàn bộ mọi việc đều nói với Ninh Tiểu Tiểu, Ninh Tiểu Tiểu làm sao có thể từ chối, huống hồ Lý Dục là một chàng trai tốt, cô từ chối hắn nhưng không hề chán ghét hắn,