Tay xách va ly hành lý nặng trịch, vai đeo chiếc máy tính xách tay, Phùng Hy trở về nhà trong màn đêm.
Mở cửa phòng, Phùng Hy hơi bất ngờ khi nhìn thấy trong nhà có ánh đèn, bình thường, Điền Đại Vĩ không bao giờ chịu về nhà trước mười hai giờ. Cô uể oải đặt túi xách xuống, Điền Đại Vĩ đang tựa vào đầu giường đọc tiểu thuyết, mắt không buồn ngước lên.
Cô đã đi công tác nửa năm nay, khắp nơi trên cả nước chỗ nào cũng có mặt, lần nào về nhà Điền Đại Vĩ cũng lạnh nhạt như vậy, Phùng Hy cảm thấy phải thức liền ba đêm để làm hồ sơ mời thầu cũng không mệt bằng về nhà.
Mệt mỏi!
“Hôm nay anh ở nhà à?”. Phùng Hy cất tiếng hỏi, quay đầu muốn đi tắm một cái rồi vào phòng làm việc ngủ.
Điền Đại Vĩ đặt sách xuống gọi cô, “Phùng Hy, chúng ta ly thân cũng được hai năm rồi, hiếm khi cô về nhà, ngày mai chúng ta giải quyết việc đi thôi”.
Phùng Hy hơi sững người. Cô như ngựa vía từ Cáp Nhĩ Tân trở về nhà, nghe thấy câu đầu tiên mà Điền Đại Vĩ nói là ly hôn. Phùng Hy quay người lại, ngước nhìn gương mặt điển trai của Điền Đại Vĩ, nói: “Vội thế hay sao?”
“Kéo dài cũng chẳng hay ho gì, ai biết lần này cô về ở nhà được mấy ngày. Cô đi biền biệt nửa năm, lẽ nào lại kéo dài thêm nửa năm nữa ư? Kéo dài thêm nữa thì cô cũng sang tuổi ba mươi rồi, tuổi cao tìm cũng khó”. Điền Đại Vĩ nói giọng bình thản, nghe thì có vẻ như nghĩ cho Phùng Hy, nhưng mỗi câu nói tựa như lưỡi dao đâm khiến cô đau nhói.
Phùng Hy nhìn Điền Đại Vĩ với vẻ bi ai, nói: “Thực ra cái mà từ trước tới nay em cần chẳng qua chỉ là anh quan tâm đến em nhiều hơn một chút mà thôi. Hai người có thể quan tâm đến nhau, gắn bó keo sơn, sống một cuộc sống yên bình. Tại sao lại không được như thế?”
“Từ trước đến nay tôi không hề có mong muốn được bảo vệ cô, cô không hiểu điều đó hay sao?”
Chồng mình nói với mình không hề có mong muốn được bảo vệ, che chở mình! Phùng Hy như bị ai chặn ngang cổ họng, không nói ra được lời nào. Cô nhìn thấy chiếc máy tính bên cửa sổ đang bật, bèn đi tới, trên màn hình là đơn xin ly hôn Điền Đại Vĩ đã đánh xong. Phùng Hy cảm thấy lạnh giá từ đầu đến chân, cô nhìn một lát rồi nói: “Được”
Thốt ra được một tiếng, cổ họng nghẹn lại. Phùng Hy hít thật sâu, cố gắng nén nỗi bi ai đang trào dâng trong lòng. Quay đầu lại, Điền Đại Vĩ lại tiếp tục đọc sách, đầu cũng không buồn ngẩng lên, nói: “Căn nhà này tôi mua nên nó thuộc về tôi. Tiền tiết kiệm trong ngân hàng mỗi người một nửa. Nếu cô không có ý kiến gì, ngày mai sẽ tiến hành”
Tiền mua căn nhà này tổng cộng là sáu trăm nghìn nhân dân tệ, Điền Đại Vĩ trả đợt đầu hai trăm nghìn nhân dân tệ, tiền trả góp hằng tháng là do Phùng Hy nộp. Cuối năm ngoái, cô được thưởng một trăm tám mươi nghìn nhân dân tệ, Điền Đại Vĩ thấy để ngân hàng hưởng lãi suất không kinh tế, Phùng Hy liền mang đi trả hết số tiền còn lại. Tiền tiết kiệm trong nhà chỉ còn lại một trăm nghìn nhân dân tệ. Phùng Hy khẽ cười, không muốn so bì gì thêm. Cũng còn may, anh ta còn chia cho cô năm mươi nghìn nhân dân tệ, không đuổi thẳng cô ra khỏi nhà.
“Em không có ý kiến gì” Cô không còn muốn giằng co với Điền Đại Vĩ những chuyện như căn hộ đã tăng giá, phần trả góp cuối do cô nộp, đồ dùng trong nhà thuộc về ai.
“Cô cũng đừng trách tôi chia ình nhiều, tôi là một công chức bình thường, một năm tổng thu nhập cộng lại cũng chỉ được sáu mươi đến bảy mươi nghìn tệ, không như cô, lương bổng, tiền thưởng cuối năm cộng lại cũng phải hai trăm nghìn tệ. Mấy năm nay ngoài việc trả tiền nhà, cô cũng không mang tiền về, tôi cũng không muốn kiểm tra tài khoản của cô”, Điền Đại Vĩ chậm rãi nói.
Một cảm giác mệt mỏi từ dưới chân len lên tận đỉnh đầu, Phùng Hy cười đau khổ. Ai bảo thời đại bây giờ đàn bà đều do đàn ông nuôi? Phụ nữ thời hiện đại vừa phải lo việc công sở, vừa phải lo việc bếp núc, phải lăn lộn kiếm tiền trong xã hội, phải về nhà nấu cơm ngon canh ngọt, lại còn phải luôn tỏ ra dịu dàng hiền thục, mệt hơn nhiều so với các tiểu thư thời xưa. Đây là cái giá của sự xóa bỏ phân biệt giới tính.
Bản năng nghề nghiệp trỗi dậy, trong đầu Phùng Hy đã nhanh chóng tính ra được phép tính trừ giữa tiền lương của cô hai năm nay và năm mươi nghìn tệ được chia này. Phùng Hy thầm nghĩ, tại sao Điền Đại Vĩ không khăng khăng đòi ly hôn như thế này từ năm ngoái? Nếu lúc đó ly hôn, ít nhất ta còn có được một trăm tám mươi nghìn tệ để gửi tiết kiệm. Tại sao năm ngoái anh ta không đòi ly hôn? Thực ra đó là do cô ngốc, chính cô vẫn còn muốn cứu vãn. Ngốc quá! Có bài hát nói rằng: “Bước chân si tình không đuổi kịp đôi cánh thay lòng”. Cô chưa đến mức là người si tình, nhưng trái tim của Điền Đại Vĩ đã bay lên chín tầng mây xanh.
“Mai đi giải quyết nhé. Chúc ngủ ngon”. Tiếng Phùng Hy xen lẫn với tiếng nấc run run không thể kìm nén, trong khi Điền Đại Vĩ không buồn ngẩng đầu lên.
Lúc cúi đầu ra khỏi phòng ngủ, Phùng Hy cảm thấy một cảm giác lạnh giá ập tới, cô lật mu bàn tay lau hàng nước mắt đang chảy xuống, xách hành lý sang phòng khách ngủ.
Đã đi đến hồi kết rồi, không còn cách nào nữa.
Nằm trên giường, Phùng Hy lấy gối trùm lên đầu, cô cố gắng nén chặt nỗi sợ hãi đang trào dâng trong lòng, nước mắt vẫn rơi lã chã. Cô thầm nghĩ, thực ra cô cũng không yêu Điền Đại Vĩ nữa, nhưng cô lại sợ ly hôn, chính vì thế cô luôn né tránh chuyện này. Hai năm về trước Điền Đại Vĩ đã đề nghị chia tay, nhưng cô luôn níu kéo. Thời gian đầu nói hay là tạm thời ly thân một thời gian xem sao, và thế là cô xin được điều lên tổng công ty để đi công tác khắp nơi trong cả nước. Nhưng nửa năm về nhà một lần, lần nào Điền Đại Vĩ cũng nhắc lại chuyện này, cô viện đủ mọi lý do để được kéo dài thêm nửa năm.
Tại sao hôm nay cô không kiếm cớ để kéo dài thêm nữa?
Vẻ mặt thờ ơ, những câu nói lạnh lùng nghiệt ngã của Điền Đại Vĩ, anh ta không hề chạnh lòng trước những giọt nước mắt và nỗi buồn của cô. Trong khoảnh khắc nhìn thấy đơn xin ly hôn, Phùng Hy cảm thấy không còn đủ sức nữa.
Hai năm, mỗi lần lại thấy lòng mình lạnh giá hơn, mỗi lần lại thấy thất vọng hơn, từ lúc khóc lóc khẩn cầu, giờ cô đã trở nên bình tĩnh hơn.
Bình tĩnh thật ư? Tại sao lại vẫn rơi lệ?
Có người nói, cảm giác này giống như tay trái sờ tay phải, chặt đi bàn tay này, vẫn cảm thấy đau đớn.
Hôm sau, hai người liền đến Cục dân chính. Sau khi Luật hôn nhân mới được ban hành, hai bên không cần phải có giấy giới thiệu do đơn vị cấp, thủ tục tiện lợi nhanh gọn. Chỉ dùng mười phút, hai người đã đổi sang được tờ giấy ly hôn nền đỏ chữ bạc.
Đứng ngoài Cục dân chính, Phùng Hy và Điền Đại Vĩ đều hít một hơi thật sâu. Từ giờ phút này trở đi, hai người không còn là vợ chồng.
Cầm tờ giấy ly hôn trong tay, Phùng Hy có phần thẫn thờ, đột nhiên cô hỏi Điền Đại Vĩ: “Năm năm về trước, khi được cầm tờ giấy đăng ký kết hôn anh có cảm giác gì?”.
“Không có cảm giác gì cả”.
Trái tim Phùng Hy lại một lần nữa như bị ai đâm một nhát thật mạnh. Đúng vậy, không có cảm giác gì cả. Điền Đại Vĩ không hề tỏ ra vui sướng tột độ bế bổng cô lên rồi nói: “Em đã là vợ của anh rồi đấy”.
Cô cũng không tay chống nạnh cười, “Từ nay trở đi, em có thể làm bà la sát rồi”.
Mất một tiếng đồng hồ để làm thủ tục nhận giấy đăng ký kết hôn, không có cảm giác hạnh phúc đến tột độ, nhưng cũng có cảm giác ván đã đóng thuyền. Giờ đây cầm trong tay tờ giấy chứng nhận ly hôn, cô lại muốn khóc, “Thế còn bây giờ? Nhận giấy chứng nhận ly hôn anh có cảm giác gì”.
Điền Đại Vĩ nhíu mày nói: “Nhẹ nhàng, cuối cùng đã được giải thoát rồi”.
Phùng Hy nghĩ, cô còn biết nói gì nữa? Còn gì nữa để nói? Lúc kết hôn không thấy hạnh phúc, lúc ly hôn lại cảm thấy nhẹ nhàng như được giải thoát, điều này chỉ có thể chứng minh một điều, cuộc hôn nhân này thực sự đã đi hết hồi kết, đã đến lúc phải đôi ngả đôi đường.
Nhưng cô vẫn kéo dài hai năm, mong chờ một ngày nào đó Điền Đại Vĩ sẽ hồi tâm chuyển ý, sẽ dịu dàng gần gũi, để cô cảm nhận được niềm hạnh phúc được chở che, nuông chiều.
Phùng Hy không ngừng nói với mình rằng cô cần một thời gian để chữa trị vết thương trong tâm hồn, hiện giờ cô khóc không phải vì cô vẫn yêu anh ta, không muốn xa rời anh ta. Cô khịt khịt mũi, chuẩn bị ra về.
“Hôm nay… tôi đi xem phim, ăn cơm cùng với cô có được không?”. Điền Đại Vĩ gọi cô lại, hai tay đút túi quần, nói với vẻ thờ ơ.
Phùng Hy dừng chân lại, ngần ngừ một lát rồi gật đầu đồng ý. Dù gì thì cũng yêu nhau hai năm, sống với nhau năm năm, đây cũng là lần cuối cùng mà.
Bộ phim được trình chiếu là Xích Bích, Phùng Hy lại thấy rất hay, sự hài hước trong phim khiến cô muốn bật cười. Bất giác quay đầu lại, thấy Điền Đại Vĩ đang nhìn cô.
Phùng Hy cười nói: “Nhìn kìa, Ngô Vũ Thâm lại thả bồ câu rồi kìa”.
Xem phim là sở thích của Phùng Hy chứ không phải của Điền Đại Vĩ. Hôm chính thức ly hôn, anh chủ động đề nghị đi xem phim cùng cô, có thể cũng là lần cuối cùng chiều theo sở thích của cô. Lần đi xem phim gần đây nhất của hai người đã là chuyện của mấy năm về trước rồi, Phùng Hy không còn nhớ là từ bao giờ nữa.
“Ha ha, đúng vậy, bồ câu bay sang doanh trại Tào Tháo là để đi xem thi đấu bóng đá, lại còn là bồ câu hòa bình nữa”. Điền Đại Vĩ cũng bật cười.
Hai người không còn sống hạnh phúc bên nhau dù nói những chủ đề hài hước đến đâu cũng không cải thiện được quan hệ giữa hai người. Xem phim xong Phùng Hy cũng không muốn ăn cơm, Điền Đại Vĩ chỉ nhà hàng Hải Vương Các ở phía đối diện nói: “Đi thôi, bữa cơm chia tay, ăn cho ngon nhé”.
Phùng Hy nghĩ, đúng vậy, bữa cơm chia tay, phải ăn cho ngon một chút. Cô nảy ra một suy nghĩ hơi ác độc, ít nhất phải ăn hết một tháng lương của Điền Đại Vĩ ở nhà hàng hải sản lớn nhất thành phố này.
Hai người lên lầu trên, gọi món. Vừa mới ngồi xuống thì thấy một đoàn người đi vào, đi đầu chính là mấy vị giám đốc bộ phận trong công ty Phùng Hy.
Giám đốc bộ phận vật liệu Trần nhìn thấy Phùng Hy đi cùng Điền Đại Vĩ liền bước nhanh tới, cười hỏi: “Phùng Hy em về rồi à? Nghe người trên tổng công ty nói chuyến bay của em là hôm nay. Ha ha, thảo nào không tìm thấy em, hóa ra là tắt di động để đi với ông xã. Tổng giám đốc Phụ hôm nay đến, bọn anh tổ chức bữa ăn đón anh ấy”.
“Tổng giám đốc Phụ?” Phùng Hy có phần không hiểu, tổng giám đốc công ty không phải họ Chu sao?
“Tổng giám đốc Chu nghỉ dưỡng bệnh rồi, tổng công ty mới cử tổng giám đốc Phụ đến để phụ trách công tác. A, tổng giám đốc Phụ đến rồi. Phùng Hy, để anh giới thiệu với em”.
Ánh mắt Phùng Hy vượt qua giám đốc Trần và dừng lại trên người đàn ông đang cùng phó tổng giám đốc Vương đi vào nhà hàng. Người đàn ông mặc bộ plet đen thẳng đứng, áo sơ mi màu xanh nhạt, vầng trán cao, đôi mắt sáng ngời. Lúc nhìn thấy người đối diện, Phùng Hy thấy đôi mắt của Phụ Minh Ý mở rất to, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Ánh mắt Phùng Hy lướt nhanh trên gương mặt đang cười rất tươi của giám đốc Trần. Sắc mặt cô không thay đổi, nhưng ngón tay đang run rẩy.
Người cô tưởng cả đời này sẽ không gặp lại đang đứng trước mặt cô, và lại rơi vào đúng ngày cô vừa ly hôn, hôm nay anh đến nhậm chức. Tại nhà hàng này cô ăn bữa cơm chia tay, còn đồng nghiệp của cô thì tổ chức lễ đón anh.
Anh không những nhìn thấy cô, nhận ra cô, mà còn giật mình vì cô.
Phùng Hy thầm nghĩ một cách bi ai, cô đã không còn là cô gái nhỏ nhắn đáng yêu, tràn đầy sức sống như ngày nào. Đã tám năm rồi, anh xuất hiện trong ngày đáng buồn nhất của đời cô, và đã nhìn thấy cô trong hoàn cảnh tồi tệ nhất. Điều khiến người ta khó xử nhất là để người yêu cũ của mình nhìn thấy vẻ xấu xí, tàn tạ nhất của mình.
Phùng Hy cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng chỉ có cô là biết, ngay cả ánh mắt cô cũng đang run rẩy.
Cô tự nhắc nhở mình không được để lộ ra suy nghĩ. Bên cạnh cô còn có Điền Đại Vĩ - người vừa cắt đứt quan hệ vợ chồng với cô, và còn cả đồng nghiệp của cô nữa.
Phùng Hy liếc nhìn Điền Đại Vĩ. Anh ta lịch sự đứng dậy, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ mặt tươi cười, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ. Phùng Hy dám chắc là mình đã nhìn nhầm. Cô chưa bao giờ kể cho Điền Đại Vĩ nghe chuyện yêu đương của mình, anh không thể biết Phụ Minh Ý được. Có lẽ, Điền Đại Vĩ đã nhận ra là cô không muốn nói cho đồng nghiệp của mình biết cô đã ly hôn.
Trong nháy mắt, phó tổng giám đốc Vương đã cùng Phụ Minh Ý bước đến bên cô.
Phùng Hy cảm thấy khổ sở như bị dao đâm, nhưng cô vẫn đứng thẳng người, cố gắng nở nụ cười, đưa tay ra: “Xin chào tổng giám đốc Phụ, tôi là Phùng Hy ở bộ phận cơ khí”.
Phụ Minh Ý nghe ý của Phùng Hy là không muốn để ọi người biết hai người có quen nhau từ trước, anh mỉm cười bắt tay Phùng Hy rồi quay sang bắt tay Điền Đại Vĩ, “Xin chào”.
Điền Đại Vĩ cười rất tươi và bắt tay Phụ Minh Ý cho phải phép.
“Ăn cùng nhau nhé?”. Phó tổng giám đốc Vương cười đề nghị.
Không đợi Phùng Hy lên tiếng từ chối, Điền Đại Vĩ cười, “Ok, Phùng Hy nói bình thường các anh rất quan tâm đến cô ấy, hôm nay tôi cũng muốn mượn cơ hội này để mời các anh một ly rượu”.
Bàn đã ghép lại, Phùng Hy cảm thấy gương mặt cô đã cứng đờ vì cười nhiều. Cô không muốn cười, nhưng không thể không cười. Tim cô không những đập mạnh, mà các mạch máu trên trán cũng đang co giật. Không còn hôn nhân, cô vẫn còn công việc, vẫn còn bạn bè, cô chỉ mong Điền Đại Vĩ không nói ra chuyện ly hôn trong hoàn cảnh này.
Cô vẫn còn bận tâm đến Phụ Minh Ý, sự bận tâm này khiến Phùng Hy hận, hận sự hão huyền của mình. Nhưng sau đó cô lại nghĩ, chỉ cần là phụ nữ, e rằng đều có tâm trạng như vậy.
Phùng Hy lấy hết tinh thần để đối phó. Cô cố gắng không nghĩ về việc thân hình mập mạp của mình sẽ gây sốc cho Phụ Minh Ý như thế nào, cố gắng coi như không biết ánh mắt kinh ngạc của Phụ Minh Ý liên tục liếc trộm cô, tiếp tục cười nói chuyện trò với đồng nghiệp. Tám năm lăn lộn trên thương trường, trong một số hoàn cảnh, Phùng Hy cảm thấy bản lĩnh của mình được rèn luyện còn cứng rắn hơn cả đá hoa cương.
Phụ Minh Ý cũng không còn là Phụ Minh Ý của tám năm về trước, trông anh đã già dặn hơn. Nụ cười ôn hòa thường trực trên môi, anh uống rượu với các vị giám đốc, không nói gì nhiều, nhưng cũng không để bầu không khí quá trầm lắng, thỉnh thoảng ánh mắt anh lại liếc về phía Phùng Hy và Điền Đại Vĩ, vẻ thăm dò và hiếu kỳ chỉ lướt thoáng qua, không ai nhận ra anh và cô quen nhau.
Những người đến dự bữa tiệc hôm nay mà phó tổng giám đốc Vương đưa tới đều là những thân tín do ông ta đề bạt. Bất ngờ gặp được Phùng Hy, phó tổng giám đốc Vương tỏ ra rất vui. Lần này Phùng Hy về công ty con là do một cú điện thoại của phó tổng giám đốc Vương gọi về. Phùng Hy là bông hoa duy nhất trong bàn ăn toàn đàn ông nên nghiễm nhiên là trung tâm của bữa tiệc. Phó tổng giám đốc Vương vừa cười vừa giới thiệu với Phụ Minh Ý, “Chớ có coi thường Phùng Hy nhé, cô ấy là nữ hào kiệt đấy, giỏi giang không kém gì nam giới đâu. Ấy, Điền Đại Vĩ, tôi nói như thế, anh đừng để ý nhé”.
“Phó tổng giám đốc Vương cứ nói thế chứ, Hy Hy nhà tôi đúng là hơi mạnh mẽ một chút, việc gì cũng muốn làm cho thật tốt. Nào, để tôi mời tổng giám đốc Phụ một ly, về sau rất mong tổng giám đốc quan tâm nhiều đến Phùng Hy. Phụ nữ mà làm nghiệp vụ thì khó biết bao! Tôi nói phụ nữ lăn lộn ở ngoài không tốt đâu, nhưng cô ấy nói ở công ty phần nặng nhất là nghiệp vụ, không có cách nào khác”.
Câu nói của Điền Đại Vĩ khiến Phùng Hy nắm chặt nắm đấm giấu dưới gầm bàn. Anh ta không cho cô lăn lộn bên ngoài? Điền Đại Vĩ chưa bao giờ tỏ ra thương hoa tiếc ngọc đối với cô. Câu nói mà anh ta thường xuyên nói với cô là: “Phụ nữ và nam giới có gì khác nhau? Cô tưởng cô là ai, làm sao cô không đi lăn lộn kiếm tiền được cơ chứ? Tôi là công chức nhà nước, tiền lương một tháng cùng lắm là ba nghìn tệ. Cuộc sống muốn sung túc, cô không ra ngoài kiếm tiền làm sao được?”.
Lúc đầu cô còn đáp lại: “Phải đi uống rượu ăn tiệc cùng khách, có những khách hàng khó chịu lắm, toàn giở trò với phụ nữ thôi. Đại Vĩ, phụ nữ làm nghiệp vụ rất mệt đấy!”.
“Ai không mệt? Không xem bộ phim Mảnh đất toàn lông gà à? Cơ quan nhà nước người trên o ép người dưới. Hơn nữa, lương của tôi cùng lắm cũng chỉ đủ ăn thôi, muốn khá giả vẫn phải dựa vào sự nỗ lực của cô”.
Cô không thể không thừa nhận những lời Điền Đại Vĩ nói tuy không hay nhưng đúng với thực tại, chính vì lẽ đó mà từ đó trở đi cô không còn kêu mệt khi phải đi đối ngoại ở bên ngoài nữa.
Tuy nhiên lòng cô vẫn cảm thấy buồn. Cô vẫn sẽ đi kiếm tiền, nhưng chỉ mong Điền Đại Vĩ nói được một câu: Nếu mệt quá thì tiền kiếm ít đi một chút, chúng mình sống giản tiện đi một chút cũng được em ạ.
Nhưng cô không được nghe những lời như thế.
Hôm nay Điền Đại Vĩ đã rất nể mặt cô, gắp thức ăn cho cô, đỡ rượu thay cho cô, chuyện trò vui vẻ với đồng nghiệp của cô. Đột nhiên Phùng Hy đã hiểu ra, tại sao cô và Điền Đại Vĩ không thể sống với nhau. Đó là do sự gần gũi dịu dàng mà cô cần, không phải Điền Đại Vĩ không biết cách, mà chỉ là do anh ta không muốn đem lại cho cô, không muốn để cô được toại nguyện.
Điều này còn khiến cô buồn hơn là Điền Đại Vĩ không biết cách thể hiện sự quan tâm.
Phùng Hy nhớ tới câu nói đó của Điền Đại Vĩ, từ xưa đến nay anh ta không hề có mong muốn được bảo vệ cô! Phùng Hy cảm thấy trong lòng lạnh giá, nụ cười vẫn đọng trên môi, nhưng cô ngẩng đầu lên nhìn Đại Vĩ một cái.
Điền Đại Vĩ vỗ nhẹ vào vai Phùng Hy, khẽ âu yếm vuốt tóc cô! Bàn tay anh ta lướt qua tai cô, Phùng Hy cảm thấy toát mồ hôi. Cử chỉ âu yếm này, cô đã không quen từ lâu rồi.
Phùng Hy thầm nghĩ một cách căm phẫn, tại Điền Đại Vĩ đóng kịch quá giỏi hay tại số cô quá khổ? Đúng ngày hôm nay lại gặp Phụ Minh Ý ở chốn này. Dù có đánh chết cô cũng không dám để lộ ra sự thật, đành phải dùng bản lĩnh được rèn luyện hàng ngày để đối phó cho qua chuyện.
Tửu lượng của Điền Đại Vĩ cũng rất tốt, mời rượu từng người một, còn lấy bộ phim Xích Bích vừa xem để gây trò cười.
Cô nghe thấy Điền Đại Vĩ nói: “Ngay từ lúc đầu Hy Hy đã túm lấy tay tôi nói, chắc chắn Ngô Vũ Thâm sẽ thả bồ câu, chắc chắn sẽ thả. Kết quả lại thấy con chim tương tư mỏ đỏ bay ra, mặt Hy Hy trông rất đau khổ, nói, thôi rồi, thôi rồi, Ngô Vũ Thâm đã thay chim rồi”.
Nghe thấy hai chữ “thay chim”, mọi người đều bật cười rũ rượi.
Phùng Hy cũng cười theo. Cô không thể hiểu tại sao Điền Đại Vĩ lại gọi thân mật đến vậy, nói dối mà cũng thân mật đến khó tin. Cô và Điền Đại Vĩ gọi thẳng tên nhau từ hai ba năm về trước, lâu lắm rồi không có sự thân mật như thế này.
Phụ Minh Ý cũng cười, ánh mắt bất giác liếc sang Phùng Hy. Tám năm không gặp, dùng cụm từ châu tròn ngọc nhuận để miêu tả cô thực ra là để lấy lòng cô - gương mặt trái xoan trước đây đã biến thành bộ mặt tròn xoe, lúc nói chuyện với mọi người nhìn nghiêng thấy để lộ ra hai cằm; các nét chìm trong đám mỡ, mất đi vẻ xinh xắn của ngày nào, gần như không còn thấy nét thanh tú nữa; vòng eo khiến người ta tưởng rằng cô đang có bầu bốn năm tháng. Chỉ có đôi tay đó, nhìn thấy vẫn mềm mại thon thả.
Trong ký ức Phụ Minh Ý, Phùng Hy nhẹ nhàng, thanh thoát như một chú chim non, gương mặt nhỏ nhắn, thân hình nhỏ nhắn, đôi tay nhỏ nhắn, ôm trong lòng chỉ cần ấn mạnh một cái đã sợ làm cô đau, khiến người khác chỉ muốn được chiều chuộng cô, che chở cô.
Trước đây Phùng Hy rất coi trọng việc ăn mặc, trang điểm, hoàn cảnh nào mặc quần áo nào, cô không bao giờ coi nhẹ. Hiện giờ không những cô mập hơn, cô mặc chiếc quần bò để lộ ra đôi chân, chiếc bụng và cặp mông tròn, bên trên là một chiếc áo T-shirt bó sát người. Lúc cô ngồi xuống, Phụ Minh Ý như muốn nín thở, đám thịt thừa giữa eo của cô hằn lên hai vòng đẫy đà.
Tại sao cô lại ra nông nỗi này? Phụ Minh Ý hít một hơi thật sâu, không thể nuốt nổi những món ăn ngon đang bày trên bàn.
Thế nhưng chồng cô ấy lại rất xuất sắc! Phụ Minh Ý nhìn thấy Điền Đại Vĩ vừa nói cười vừa chúc rượu, tính tình sôi nổi, anh cũng không quên gắp thức ăn cho Phùng Hy, ánh mắt nhìn cô dịu dàng, nâng niu. Anh nghĩ, Phùng Hy, chắc là cô ấy rất hạnh phúc.
Bữa ăn đã kết thúc trong bầu không khí vui vẻ. Điền Đại Vĩ dắt tay Phùng Hy chào tạm biệt mọi người trong công ty, cười nói: “Chúng tôi đi dạo một lát. Tạm biệt các anh nhé”.
Phụ Minh Ý đứng ở cổng nhà hàng đợi lái xe đưa xe đến, hình ảnh Phùng Hy và Điền Đại Vĩ tay trong tay, mỉm cười rời nhà hàng vẫn hiện lên trước mắt anh. Anh thầm nghĩ, cho dù cô đã mập lên và không còn xinh đẹp nữa, nhưng chắc chắn cô rất hạnh phúc.
Bàn tay của Điền Đại Vĩ vẫn chưa buông ra. Băng qua góc đường, anh ta mới lạnh mặt buông tay Phùng Hy ra, bắt xe taxi về nhà.
Trong xe hai người không nói gì, Phùng Hy nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa xe, đèn đường kết thành một dải ánh sáng rộng, mỗi khi có dải sáng lướt qua, cô đều có thể nhìn thấy ánh mắt đầy ngạc nhiên của Phụ Minh Ý, đâm nhói trái tim cô.
Xuống xe taxi, Điền Đại Vĩ lại túm chặt tay Phùng Hy. Cô hơi sững người, định hất ra, Điền Đại Vĩ cúi đầu cười nói: “Lần cuối cùng nhé, được không?”. Gương mặt Điền Đại Vĩ ánh lên dưới ánh đèn, không ngờ đôi mắt đẹp đó lại toát lên một vẻ buồn bã, khóe miệng mỉm cười mỉa mai.
Câu nói đã nhắc nhở Phùng Hy, hôm nay họ đã ly hôn rồi.
Cô cúi đầu dưới ánh mắt chăm chú của Điền Đại Vĩ, trong lòng không biết có cảm giác gì. Đã bao nhiêu lần, cô mong được Điền Đại Vĩ chiều chuộng cô, dắt tay cô, hai người thân mật gần gũi, và điều này chỉ xảy ra sau khi đã ly hôn, Phùng Hy than thầm trong lòng. Từ nay trở đi, cô chỉ còn có một mình.
Nhưng ít nhất, hôm nay vẫn có một người đàn ông dắt tay cô trở về nhà.
Lặng lẽ lên lầu, Phùng Hy cúi đầu thay dép nói: “Đại Vĩ, ngày mai em sẽ đi tìm nhà, đồ đạc tạm thời để trong nhà, ngày mai nếu như không tìm được căn nào phù hợp, em sẽ ra khách sạn ở. Em sẽ cố gắng chuyển đi sớm… nhé!”.
Điền Đại Vĩ bất ngờ bế cô vào phòng ngủ. Phùng Hy luống cuống ôm cổ anh ta. Ngước mắt nhìn lên, dưới ánh đèn, nụ cười trên khóe miệng và cái mím môi của Điền Đại Vĩ khiến cô cảm thấy không quen, đang định nói gì thì cô đã bị anh ta ném xuống giường.
Không đợi cô ngồi dậy, Điền Đại Vĩ đã nằm đè lên, tay chống xuống giường nhìn cô, nụ cười trên môi trở nên lạnh giá. Trong đôi mắt đẹp đó toát lên vẻ phẫn nộ đến cực độ: “Tất cả mọi người - bạn của cô, bạn của tôi, người trong gia đình cô, người trong gia đình tôi, cô có thể để cho tất cả mọi người biết tôi không đối xử tốt với cô, nhưng cô lại không muốn để cho anh ta biết cô sống không hạnh phúc, đúng không?”
Phùng Hy nhìn Điền Đại Vĩ, thấy lạ lẫm vô cùng, yêu nhau hai năm, cưới nhau năm năm, Điền Đại Vĩ khiến cô cảm thấy xa lạ. Cô đưa tay đẩy Điền Đại Vĩ, vẻ mặt chùng xuống nói: “Anh nói linh tinh gì vậy?”
Điền Đại Vĩ không nhúc nhích, để mặc cho tay Phùng Hy đẩy lên ngực anh ta. Anh cảm thấy ngực như muốn vỡ tung, cảm giác chỉ muốn hét lên một tiếng, hét cho thỏa nỗi tức giận.
Cô giỏi giang hơn anh. Lúc mới quen nhau, anh thấy tự hào vì có người bạn gái như thế, bạn bè khen một câu “người yêu cậu xinh thật” là anh thấy đắc ý.
Đợi đến khi kết hôn, cô vẫn giỏi giang hơn anh. Đầu óc cô bình tĩnh, giải quyết mọi việc đều quyết đoán, cô kiếm nhiều tiền hơn anh. Nhưng dần dần, anh cảm thấy khó chịu, nhưng sự khó chịu này lại không thể nói ra lời. Anh cảm thấy thực ra cô không hề cần anh. Anh cho được cô cái gì? Thậm chí ngay cả việc vào bếp nấu ăn, dọn dẹp vệ sinh cô đều làm giỏi hơn anh. Cô chỉ cần gương mặt, thân hình của anh hay sao? Mang ra ngoài để người khác biết cô tìm được một người chồng đẹp trai hay sao?
Điền Đại Vĩ nhìn Phùng Hy, nghiêng sang một bên cười gằn. Xem xem, anh đã đoán đúng rồi, trong trái tim cô luôn ẩn giấu một người đàn ông. Cô chưa bao giờ nhắc đến người đàn ông đó, hóa ra trước đây cô lại có một người bạn trai giỏi giang đến như vậy! Bề ngoài không xấu hơn anh, lại giàu có hơn anh! Điền Đại Vĩ cảm thấy đầu óc nhẹ nhàng hơn, giống như việc đã tìm ra lý do thích hợp nhất cho việc ly hôn.
Điền Đại Vĩ khẽ cười: “Lẽ nào không phải hay sao? Nếu hôm nay không phải là anh ta, e rằng cô sẽ để ọi người trong công ty cô đều biết cô đã ly hôn rồi, cô cũng sẽ không cảm thấy ngại ngùng về việc ấy! Việc gì phải cười nói giả tạo như vậy? Những gì tôi thể hiện đều hợp ý cô chứ?”.
Phùng Hy sững người trong hai giây, không muốn nói chuyện này với Điền Đại Vĩ nữa, cô chống tay định ngồi dậy.
Điền Đại Vĩ khẽ dùng lực đẩy cô ngã xuống giường, nói với vẻ mỉa mai: “Cô tưởng rằng tôi không biết gì à? Cô tưởng rằng tôi không biết chuyện cô có người yêu tên là Phụ Minh Ý ư? Rất không may là tôi đã nhìn thấy ảnh các người đi du lịch ở nhà Chi Hoa, tôi đã nhận ra anh ta”
“Chuyện đó xảy ra lâu lắm rồi. Điền Đại Vĩ, em và anh từ lúc yêu nhau đến cưới nhau cũng đã bảy năm rồi!” Đúng, Điền Đại Vĩ nói không sai, cô đã từng yêu Phụ Minh Ý, nhưng đó là chuyện rất lâu rất lâu rồi. Phùng Hy quay đầu đi không muốn nhắc lại.
Ai chẳng có kỷ niệm? Ai chẳng có tuổi trẻ yêu đương nồng nhiệt? Ai quy định người bạn trai đầu tiên buộc phải là người chồng sau này? Ai chẳng biết định luật mối tình đầu thường không thành công? Cô đã làm vợ người khác, đã bao năm trôi qua, nếu Phụ Minh Ý không đến làm việc ở công ty, Phùng Hy tưởng rằng suốt cuộc đời sẽ không gặp anh nữa.
Điền Đại Vĩ cười, chỉ tay lên mặt Phùng Hy, nói: “Cô tưởng rằng tôi không biết, năm xưa nếu không phải anh ta, cô cũng sẽ không lấy tôi gấp gáp như vậy đâu. Mẹ kiếp, tôi là vật thay thế của người ta!”
“Anh điên à!”, Phùng Hy tức đến nỗi lấy chân đá Điền Đại Vĩ, trong lòng như có một vết sẹo, nơi đã đóng vẩy lại bị đá mài xước ra, vết thương còn lớn hơn, đau hơn cả lúc đầu.
Cô đẩy Điền Đại Vĩ mạnh hơn và bi thương nghĩ những điều cô làm cho anh ta còn chưa đủ hay sau? Năm xưa đúng là cô muốn tìm người để lấy chồng, nhưng sau khi tìm được Điền Đại Vĩ, cô một lòng một dạ sống tốt với anh ta. Cô đã đối xử hết mình với Điền Đại Vĩ, thế vẫn còn chưa đủ hay sao? Cô kiếm tiền, cô dọn dẹp nhà cửa, mua thức ăn nấu cơm, không kêu ca phàn nàn, anh ta chỉ việc ngồi hưởng thụ. Mãi cho đến một ngày, không nhịn nổi nữa cô liền đưa ra lời đề nghị với anh ta, muốn anh ta chia sẻ việc nhà, trách móc anh ta quan tâm chưa đủ, thế là anh ta chịu không nổi.
Đó là lần duy nhất Phùng Hy nổi cáu với Điền Đại Vĩ, sau đó, Điền Đại Vĩ đề nghị ly hôn. Cô khóc, anh ta nhìn cô với vẻ bình tĩnh. Anh ta nói với cô rằng: “Nếu cô không hài lòng về tôi thì còn sống với nhau làm gì?”
Vì một lần nổi cáu của cô mà anh ta có thể thốt ra hai chữ “ly hôn” một cách nhẹ nhàng. Phùng Hy không chịu, Điền Đại Vĩ đóng rầm cửa rồi bỏ đi, để Phùng Hy cảm thấy mình đã làm sai. Ba ngày sau Điền Đại Vĩ trở về, nói đã nghĩ kỹ rồi, kiên quyết đòi ly hôn. Cô khóc lóc cầu xin anh ta, giống như nói chuyện với tảng đá. Sau đó cô được điều tới bộ phận đấu thầu của tổng công ty và đi công tác khắp nơi trên cả nước, nửa năm sau, cô trở về nhà, Điền Đại Vĩ vẫn kiên quyết đòi ly hôn.
Anh ta chỉ quan tâm đến mình, không bao giờ nghĩ tới người khác, không nhượng bộ điều gì. Lẽ nào cô không được nổi cáu một chút hay sao? Nổi cáu một lần mà đã đòi ly hôn, kết quả là như vậy ư? Phùng Hy cảm thấy hai năm sống ly thân tựa như giai đoạn làm lành vết thương dài đằng đẵng, dần dần cô cảm thấy không còn cảm giác gì với Điền Đại Vĩ nữa, dần dần cô cũng đã có thể nói một cách bình tĩnh rằng, ly hôn thôi!
Anh ta đã trở thành chồng cũ của cô, Phùng Hy nghĩ, đã đến lúc cô phải ra đi rồi. Cô không muốn mình phải chịu thiệt thòi thêm một chút nào nữa.
Nghĩ đến đây, Phùng Hy nhổm người dậy. Điền Đại Vĩ đè người xuống, Phùng Hy không cựa quậy được nữa.
Điền Đại Vĩ hừ một tiếng rồi túm chặt tay cô, đưa tay ra cởi quần áo cô. Phùng Hy chợt như chợt bừng tỉnh, cô hét lớn: “Anh bỏ tôi ra. Chúng ta đã chia tay rồi, Điền Đại Vĩ! Chúng ta đã ly hôn rồi!”
“Cô đi kiện đi, kiện tôi hiếp dâm cô!” Câu nói “chúng ta đã ly hôn rồi” làm Điền Đại Vĩ nổi giận. Trước đây cô không bao giờ có thái độ như thế này, cô chỉ biết khóc, chỉ biết túm lấy anh ta để cầu xin. Hiện giờ tại sao cô lại biến thành như thế này? Điền Đại Vĩ trợn mắt nhìn Phùng Hy với vẻ hằn học. Đã ba năm rưỡi nay anh ta không hề động vào cô, men rượu khiến anh ta trở nên hung hăng, anh ta giật mạnh thắt lưng da của Phùng Hy, gắng sức kéo quần cô ra.
Phùng Hy hét lên thất thanh, quay đầu cắn Điền Đại Vĩ, cô không thể ngờ rằng, thực sự không thể ngờ rằng, đêm đầu tiên sau khi ly hôn, Điền Đại Vĩ thực sự muốn hãm hiếp cô.
“Điền Đại Vĩ, anh buông tôi ra, anh là đồ khốn nạn!”. Phùng Hy bị Điền Đại Vĩ kẹp chặt, mắt nhìn Điền Đại Vĩ cởi phăng quần áo của mình mà không làm gì được, cô gầm lên, nước mắt tuôn ra như suối.
Trong lòng Điền Đại Vĩ chỉ có một nỗi đau, một nỗi căm phẫn không kể sao cho hết. Cô dám chửi anh? Anh đã quên rồi, quên bao cảnh Phùng Hy nựng anh. Anh đã quên rồi, do anh không cần cô, không yêu cô, do anh không động vào cô, do anh ép cô phải ly hôn. Anh chỉ muốn chiếm hữu cô, trong đầu anh như có ngọn lửa đang cháy rừng rực, lý trí đã bị men rượu và nỗi phẫn nộ choán sạch rồi.
“Đừng!”, Phùng Hy ra sức giãy giụa, nhưng đổi lại chỉ khiến Điền Đại Vĩ kẹp chặt hơn.
“Cô hét đi! Cô gọi Phụ Minh Ý đến cứu cô đi!”
“Điền Đại Vĩ, anh là kẻ vô liêm sỉ!”, Phùng Hy hét lớn.
Ly hôn, Phụ Minh Ý đến công ty làm tổng giám đốc… tất cả mọi việc trong ngày hôm nay đã vượt quá sức chịu đựng của cô, mọi suy nghĩ của Phùng Hy trong phút chốc bùng phát, bất chấp bàn tay đang bị vặn đau đớn, cô gắng sức giãy giụa.
Làm sao cô có thể địch nổi với Điền Đại Vĩ, chẳng mấy chốc cô đã bị Điền Đại Vĩ lột hết quần áo và đè xuống dưới giường.
“Đại Vĩ, anh đừng làm như vậy...”. Phùng Hy khóc nấc, dù vẫn giãy giụa nhưng không còn đủ sức nữa. Cô lại quay sang cầu xin anh ta, cầu xin anh ta đừng tàn nhẫn như vậy.
Điền Đại Vĩ lật người cô xuống, không để cho cô có thời gian chuẩn bị, một nhát đưa ngay vào từ phía sau. Đã hơn ba năm Phùng Hy và Điền Đại Vĩ không làm chuyện ấy. Cô cảm thấy mình như bị xé nát, trước mắt là gương mặt rõ nét của Phụ Minh Ý. Anh nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, trong khi cơ thể như bị dao đâm, nghiền nát khiến thịt máu nhầy nhụa.
Phùng Hy cắn chặt gối, cố kìm nén mọi cảm giác đau đớn, mặt áp chặt xuống giường, tự nói với mình rằng, chịu đựng, cố gắng chịu đựng đến ngày mai là ra đi rồi.
Đúng lúc này Điền Đại Vĩ lại lật ngược cô lại, nhìn thấy vẻ căm hận trong mắt cô, sắc mặt tái xanh đẫm nước mắt, cười gằn nói: “Người tình cũ đã trở lại, ly hôn rồi cô có thể đi tìm anh ta một lần nữa, tuyệt biết bao! Tuy nhiên, gái ba mươi tuổi đã toan về già, hình dáng hiện giờ của cô đến tôi nhìn cũng phát mửa, Phụ Minh Ý đang lên như diều gặp gió, có thích cô nữa không cũng chưa biết”.
Tại sao lại làm vợ anh ta? Tại sao đến hôm nay mới phát hiện ra mình lấy phải một gã súc sinh! Phùng Hy nghiến răng, gằn từng tiếng: “Anh muốn làm thì làm nhanh lên, tôi không nợ anh, Phùng Hy tôi chưa bao giờ có lỗi gì với anh!”.
Bốp! Điền Đại Vĩ tát cô một cái, Phùng Hy thấy mắt tối sầm, loạng choạng ngã vật xuống giường.
Với tất cả nỗi bực dọc, căm hận, Điền Đại Vĩ như dùng dao đâm cô, mỗi nhát một sâu, không chút nhẹ nhàng, không chút thương tiếc.
Cô chỉ trợn trừng mắt nhìn anh ta, bên tai là tiếng hét của Điền Đại Vĩ, “Cô cứ nhịn đi, giỏi thì cứ nhịn đi đừng hét”.
Môi bị cắn bật máu, chẳng mấy chốc mùi tanh của máu lan khắp vòm miệng, Phùng Hy cố gắng nuốt vào, nghiến chặt răng, không kêu ca tiếng nào.
Tận đến khi trời sáng, Điền Đại Vĩ mới trút hết được nỗi căm hận của mình.
Điền Đại Vĩ vừa rút ra, Phùng Hy liền dùng mọi sức lực nhổm dậy, ngẩng cao đầu hỏi anh ta: “Hai chúng ta hết rồi chứ! Tôi có thể đi được chưa?”.
Điền Đại Vĩ không nói gì, mắt nhìn chằm chằm vào Phùng Hy rồi đột nhiên bật cười. Anh rút ra một điếu thuốc tựa vào đầu giường chậm rãi châm lửa. Ánh sáng lờ mờ của buổi sáng chiếu lên người Phùng Hy, Điền Đại Vĩ nói với vẻ bất cần: “Tối qua nhìn không rõ, ban ngày mới phát hiện, hóa ra tôi đã làm tình với một con lợn suốt cả đêm. Cô nhìn đám thịt trên người cô mà xem, thế mà tôi cũng chịu được. Hai bên tự thông báo cho nhà biết đi, đừng để mẹ cô khóc lóc tìm đến đây! Một bàn tay vỗ không thể kêu được, cả hai chúng ta đều muốn chia tay”.
Phùng Hy coi như không biết gì, cô mở mắt ra, đôi chân run rẩy, đi ra khỏi phòng ngủ trong tư thế không có gì trên người, rồi cô vào phòng làm việc lấy quần áo mặc vào, nghiến răng xách va ly và máy tính xách tay ra khỏi nhà.
Cô tìm một nhà nghỉ gần nhất, đăng ký nhận phòng, vứt hành lý xuống, cô vào ngay nhà tắm để tắm gội. Nước nóng xả lên người cô, cô chùng chân, quỳ xuống bồn tắm. Cô kỳ cọ hết lần này đến lần khác, mãi cho đến khi cảm thấy tức ngực, không nhấc tay lên được nữa.
Làm xong tất cả mọi việc, Phùng Hy lảo đảo leo lên giường, cô quấn chặt mình trong chăn, bắp đùi do dùng lực quá mạnh nên co quắp không sao duỗi ra được. Cô hít hơi, người rung lên. Bất giác Phùng Hy hét lên: “A! Mẹ kiếp ta phải giảm béo thôi!”
Trong lúc còn đang mơ màng, Phùng Hy nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động. Cô để mặc kệ, tiếp tục ngủ.
Đợi cho đến khi tỉnh giấc hẳn và mở mắt ra, cô vẫn hơi sững người, sau đó mới sực nhớ ra đây là nhà nghỉ. Cảnh tượng tối hôm qua lướt nhanh trong đầu cô. Phùng Hy nhấc chăn ra, kể cả khi nằm thẳng, cô cũng vẫn có thể nhìn thấy ngực và rốn cao bằng nhau. Cô đưa tay vỗ lên bụng, cảm nhận được lớp mỡ dày. Cô lại lấy tay véo lớp thịt trên eo, vừa nghiến răng vừa nghĩ, nhất định phải thay đổi, nhất định phải làm lại từ đầu!
Nếu được chia tay với Điền Đại Vĩ trong hòa bình, có khi cô còn nhớ tới những kỷ niệm trong hai năm yêu nhau và thời gian đầu mới cưới, có khi những niềm vui này còn được nhân lên, thỉnh thoảng còn khiến cô thở dài trong những ngày tháng sắp tới. Tuy nhiên, Điền Đại Vĩ như cầm một con dao sắt, cắt đứt mọi ký ức đẹp vẫn còn giữ trong tâm trí Phùng Hy.
Tố cáo anh ta cưỡng hiếp? Hai người gặp nhau trước tòa, sau đó lại phải nhớ lại những gì đã xảy ra trong đêm hôm đó, đó là một sự tàn nhẫn đối với chính mình. Cô thực sự không muốn nhớ lại những chi tiết, quá trình đã diễn ra để công an lấy lời khai, từ đó trở thành vết hằn in sâu trong ký ức.
Coi như vừa nằm mơ, sau khi tỉnh dậy mọi cảnh tượng đều không còn nhớ nữa, nếu cứ thuật lại hết lần này đến lần khác với người khác thì lại nhớ lâu.
Phùng Hy ngồi trên giường và đưa ra quyết định, cô sẽ không kiện Điền Đại Vĩ tội cưỡng hiếp.
Sau khi đã quyết định, cô lôi từ trong va ly ra bộ quần áo sạch, tắm một lần nữa rồi ăn mặc, chải chuốt chỉnh tề. Người vẫn cảm thấy đau ê ẩm, nhưng cô đã lấy lại được tinh thần.
Lúc này điện thoại trong túi xách lại đổ chuông, Phùng Hy nhấc điện thoại. Trong điện thoại là tiếng phó tổng giám đốc Vương, Phùng Hy lập tức đề cao cảnh giác.
Công ty CWE được thành lập từ thời kỳ đầu của cải cách mở cửa thập kỷ 1980, cả nước có năm công ty con với vài nghìn nhân viên, doanh nghiệp cấp hai thì nhiều không sao kể hết. Tổng công ty ở Bắc Kinh có đông nhân viên nhất, gần một nghìn người. Phùng Hy chỉ là một trong số mấy chục giám đốc dự án của bộ phận đấu thầu, trong thời gian hai năm sau khi được điều lên tổng công ty, thực ra thời gian cô ở Bắc Kinh không dài, gần như đi công tác khắp các vùng trên cả nước. Một năm tính ra, sau khi vừa làm xong công tác đấu thầu ột dự án, lại như ngựa vía đến địa phương khác. Cô và rất nhiều giám đốc dự án khác cũng chẳng mấy khi gặp mặt, đừng nói đến các lãnh đạo cấp trên. Cô chỉ nghe nói đến mấy vị đó mà thôi, cơ hội gặp mặt rất ít.
Mấy năm trở lại đây nghiệp vụ của tổng công ty rất phát triển, số người không đủ thì điều động từ năm công ty con, mỗi năm lại chia lợi nhuận cho công ty con. Một năm Phùng Hy bị điều động lên tổng công ty, không tiêu mất một đồng nào của công ty con, lợi nhuận lại kiếm được hơn hai triệu nhân dân tệ. Mọi người đều có lợi, công ty con cũng vui vẻ ượn người.
Tuy nhiên lúc này phó tổng giám đốc Vương lại gọi điện thoại cho Phùng Hy, hứa sẽ giao chức phó giám đốc bộ phận cơ khí cho cô. Điều này đồng nghĩa với việc cô được hưởng lợi từ tổng công ty, từ một nghiệp vụ viên thông thường được nâng lên chức phó giám đốc.
Hai năm nay Phùng Hy cũng thấy mệt rồi, làm dự án ở ngoài đâu có dễ dàng gì, đương nhiên cô cũng thấy hấp dẫn. Quay về, một là có thể hoàn toàn cắt đứt với Điền Đại Vĩ, tốt hay xấu thì cũng thế; hai là, cô rất hiểu một điều, chỉ cần được thăng chức ở công ty con, chưa nói đến công việc nhẹ nhàng hơn, số tiền kiếm được cũng không ít hơn khi còn ở tổng công ty.
Nhưng giờ thì cô đã hoàn toàn hiểu ý phó tổng giám đốc Vương. Giám đốc bộ phận cơ khí Dương Thành Thượng là người thầy đưa cô vào ngành này, vào công tác cùng năm với phó tổng giám đốc Vương, nhưng lại nắm chức vụ thấp hơn, chưa bao giờ tâm phục khẩu phục cả. Sau khi lên nhậm chức, phó tổng giám đốc Vương đã nắm quyền kiểm soát bộ phận vật liệu - một trong hai bộ phận có lợi nhuận lớn nhất ở công ty, trong khi bộ phận cơ khí lại không được nhúng tay. Tự nhiên Phụ Minh Ý lò dò từ trên trời rơi xuống, làm sao ông ta không sốt ruột cơ chứ. Đề bạt mình làm phó giám đốc, bề ngoài là hứa đem lại cái lợi ình, để cô đào chân tường của Dương Thành Thượng, mang những mối quan hệ cũ của bộ phận cơ khí về đây để khống chế Dương Thành Thượng.
Hai bộ phận quan trọng rơi vào tay phó tổng giám đốc Vương, đồng nghĩa với việc ông ta sẽ trực tiếp khống chế Phụ Minh Ý.
Hầu hết những người làm ngành này đều có một quy định bất thành văn - cái khác thì dễ, nhưng các mối quan hệ ngoài bản thân ra, không giới thiệu cho bất kỳ ai. Phùng Hy sau khi tốt nghiệp đại học về công ty con, đi theo Dương Thành Thượng năm năm, dù anh là người đưa cô vào nghề này, nhưng anh cũng không cho cô tiếp xúc với các mối quan hệ của anh. Các việc cụ thể do Phùng Hy làm, còn Dương Thành Thượng tự mình nắm kín các mối quan hệ.
Phùng Hy chỉ biết đến cuối năm, Dương Thành Thượng đàng hoàng được lĩnh khoản tiền hai trăm nghìn, ba trăm nghìn nhân dân tệ trở lên từ phòng tài vụ. Cô biết số tiền đưa cho những người đó cũng chỉ mấy chục nghìn mà thôi, còn lại, Dương Thành Thượng cho vào phong bì thật hay đút túi mình cô đều không được biết. Chỉ tiêu lợi nhuận mà công ty con được giao mỗi năm, hoàn thành chỉ tiêu thì phải có chi tiêu, chỉ cần không vượt quá mức quy định, đồng thời lại tìm được hóa đơn để thanh toán, còn lại tất cả đều không quản.
Muốn quản cũng không được, làm ngành này không chi phí cho khách hàng sẽ không thể làm được. Và việc chi phí này không thể đưa ra cụ thể để nói cho rõ ràng. Chả lẽ lại gọi điện thoại hỏi khách hàng, anh đã nhận của chúng tôi bao nhiêu tiền à?
Phùng Hy đã biết rõ ý đồ của phó tổng giám đốc Vương, giọng cô cũng trở nên khách sáo hơn. Dương Thành Thượng lăn lộn trong ngành cơ khí ba mươi năm, các khách hàng đó đã trở thành bạn cũ. Muốn giành lại, đừng nói là cô, kể cả chính bản thân phó tổng giám đốc Vương cũng không đủ tài đó. Xem ra chức phó giám đốc này không làm nổi rồi.
“Ha ha, Phùng Hy, công ty chúng ta hiện giờ cũng định mở nghiệp vụ đấu thầu, tổng công ty không đủ người, chúng ta sẽ điều động người khác đi. Cô có kinh nghiệm, quay về làm giám đốc phòng đấu thầu. Người được điều động, lợi nhuận mà tổng công ty chia cho đều tính cho bộ phận này. Phòng đấu thầu nằm dưới bộ phận cơ khí, tương đương với cấp bậc phó giám đốc. Tôi bảo cô quay về là vì điều này”. Giọng phó tổng giám đốc Vương tỏ ra rất hào phóng.
Ở công ty ông được mọi người quý mến, bởi vì ông biết cách cho, mình được ăn thịt không để anh em phải uống nước suông. Năm xưa Dương Thành Thượng thua ở chỗ không được mọi người quý mến.
Phùng Hy đi theo Dương Thành Thượng năm năm, cuối năm tiền thưởng cao nhất chỉ được lĩnh tám mươi nghìn. Giám đốc Trần bộ phận vật liệu đi theo phó tổng giám đốc Vương, nghe nói có năm được chia ba trăm nghìn.
Phùng Hy nghe xong liền lên tiếng khen phó tổng giám đốc Vương sống thoáng, thảo nào ông lên làm phó tổng giám đốc, tất cả mọi người ở bộ phận vật liệu đều trên dưới một lòng theo ông. Một năm tổng công ty chia hai triệu rưỡi cho công ty con, mình chỉ làm một vài việc đơn giản nào đó là đã coi như hoàn thành nhiệm vụ, chẳng khác gì ngồi không lấy tiền, đúng là miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống! Cô tính nhanh trong đầu, cứ lên làm phó giám đốc đã rồi tính sau, còn về mục đích phó tổng giám đốc Vương muốn khống chế Dương Thành Thượng thì đó là chuyện của tương lai. Nếu bây giờ cô không nhận lời, trừ phi tổng công ty điều động cô lên đó thật, nếu không cô sẽ nếm đủ mùi ở công ty con. Từ xưa đến nay phó tổng giám đốc Vương rất rõ ràng, với anh em thì rất hào phóng, nhưng nếu có thù thì ắt sẽ báo.
“Phó tổng giám đốc Vương, thế thì em phải cảm ơn sếp vì sếp đã đề bạt em. Nếu các sếp trong công ty đã quyết định thì em không có ý kiến gì nữa”. Nói xong, Phùng Hy yên lặng đợi phó tổng giám đốc Vương trả lời.
“Ngày kia, trong cuộc họp thứ hai hằng tuần sẽ thảo luận vấn đề này. Từ trước đến nay tôi rất tin tưởng ở cô, và tôi cũng là người được chứng kiến cô vào công ty, vì thế tôi tiết lộ trước cho cô”. Phó giám đốc Vương vừa cười vừa trả lời.
Phùng Hy đã hiểu rõ vấn đề, cô vừa cười vừa nói lời cảm ơn. Cô không thể không biết điều. Việc phó tổng giám đốc Vương muốn gài một cái đinh vào bộ phận cơ khí là điều tất yếu rồi, Phụ Minh Ý mới đến công ty chưa hiểu rõ mọi việc, với thái độ tôn trọng phó tổng giám đốc Vương, chắc chắn sẽ gật đầu thông qua. Bản thân cô lại không có quyền được phản đối, tuy nhiên, làm như thế thì cô có phải là người theo chủ nghĩa cơ hội không nhỉ?
Phó tổng giám đốc Vương tiền trảm hậu tấu, vô hình trung biến cô - người đã rời tổng công ty hai năm thành người của ông ta. Ít nhất nhìn từ bên ngoài, là do ông ta đề bạt cô, Dương Thành Thượng đánh giá về cô như thế nào lại là chuyện khác.
Phùng Hy cúp điện thoại, vội vàng gọi điện cho Dương Thành Thượng.
“Ha ha, quay về thì tốt chứ sao. Mấy năm nay bộ phận cơ khí không có người nào làm được việc như cô. Tôi cũng mệt rồi, không còn hào hứng với nghiệp vụ của công ty nữa, cô quay về kế nhiệm tôi cũng tốt”. Dương Thành Thượng làm ra vẻ ta đây đã già chuẩn bị khăn gói về quê.
Phùng Hy đành phải nhiệt tình nịnh bợ, nói Dương Thành Thượng là trụ cột của công ty, nói nếu Dương Thành Thượng rút khỏi công ty, công ty sẽ phá sản ngay lập tức, cuối cùng mới nghe thấy Dương Thành Thượng thở dài nói: “Nghe nói công ty muốn thành lập phòng đấu thầu trực thuộc bộ phận cơ khí, để cô làm giám đốc, tương đương với chức phó giám đốc của bộ phận cơ khí, tôi thấy đây là điều tốt. Công ty có ba trăm người, lên được một chức cũng không dễ gì. Cố mà làm cho tốt!”.
Theo ý đó thì cho dù Dương Thành Thượng không muốn cũng không được, tóm lại là cũng phải đồng ý rồi.
Phùng Hy lại khen thêm mấy câu nữa để cho Dương Thành Thượng biết nếu phải xa anh ta cô sẽ không làm được việc gì khác, nhờ anh ta sau này nhường cho cô ít đất, thế cũng là đủ để cô làm lắm rồi.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong với hai gã yêu quái đang đấu đá nhau, Phùng Hy nhắm mắt lại, nằm vật xuống giường. Có quá nhiều việc mà cô cần phải làm, bây giờ thì một người ăn no là cả nhà no rồi, phải nhanh chóng tìm ình một nơi để nương thân thôi.
Cô lại gọi điện thoại cho Chi Hoa.
“Tao ly hôn rồi!”.
“Tốt quá! Chúc mừng nhé! Ra ngoài uống rượu chúc mừng đi!”. Chi Hoa vui vẻ đáp lời.
Phùng Hy dở khóc dở cười: “Sao trước đây tao không biết mày lại ủng hộ tao ly hôn như thế này nhỉ?”.
“Thà phá một ngôi chùa còn hơn là phá một cuộc hôn nhân. Nếu như thằng cha Điền Đại Vĩ đó đột nhiên quay trở lại tốt với mày thì sao? Mày cứ ngập ngừng, cứ ôm hy vọng, không phải tao cũng ôm hy vọng theo mày đó sao? Giờ thì đã có thể thở phào rồi, như kiểu tao cũng vừa được giải thoát vậy!”, Chi Hoa trả lời thật. Cô là người ngoài cuộc nên hiểu rõ vấn đề, Phùng Hy là người trong cuộc nên đầu óc mụ mẫm. Tuy nhiên, ngoài người trong cuộc ra, ai có thể thấu hiểu được thực sự cảnh ngộ đó!
“Mày hiện thực thật đấy, bọn mình chơi với nhau hai mươi năm rồi, mày không thể nói thẳng nói thật hay sao?”.
“Không trải qua chuyện này, ai có thể nói rõ được chứ?”.
Phùng Hy im lặng một hồi mới nói: “Đằng nào thì cũng chia tay rồi, căn nhà thuộc về anh ta…. Thôi! Đừng nhắc đến chuyệt thiệt thòi hay không thiệt thòi, tao cũng chẳng muốn tranh giành nhiều với anh ta. Mày mau tìm nhà giúp tao, càng nhanh càng tốt, hiện giờ tao đang ở nhà nghỉ”.
“Ở nhà nghỉ làm gì! Sang đây, cứ ở nhà tao trước, tìm được nhà sẽ chuyển ngay!”.
Cuối cùng Phùng Hy cũng phải bật cười, từ hôm qua đến giờ, đây là điều duy nhất khiến cô cảm thấy ấm lòng. Không nói câu thứ hai, cô liền thu dọn hành lý. Nửa tiếng sau, Chi Hoa lái xe đến đón cô về nhà.
Gió đêm thổi tới, Chi Hoa liếc vết thâm tím trên cổ Phùng Hy, nói: “Mày có kế hoạch gì không?”.
“Tìm một cái tổ dễ chịu chút, sắp xếp công việc của công ty, giảm béo, làm lại cuộc đời!”. Phùng Hy nhắm mắt lại, lưng tựa vào cửa sổ, tay nắm nắm đấm, uể oải trả lời.
Chi Hoa cười lớn: “Đúng vậy, không uổng công tao thương mày bao nhiêu năm, cuối cùng thì đầu óc cũng đã được đả thông”.
Phùng Hy cũng cười, tiếng cười của hai cô gái vang mãi trong xe ô tô.
Vừa bước vào nhà Chi Hoa, hai cậu con trai sinh đôi của cô giống như hai chú gấu nhỏ sà tới. Phùng Hy nhìn với ánh mắt hâm mộ, cô nghĩ, nếu như cô có con, dù có phải sống một mình suốt đời cô cũng không sợ.
Tuy nhiên, không quan trọng, không có con cô vẫn còn tiền gửi tiết kiệm, rồi lại chuẩn bị được đề bạt làm phó giám đốc chỉ việc ngồi thu lợi nhuận; Phùng Hy cảm thấy đây là điều may mắn trong số những cái bất hạnh của cô. Còn về việc nên cân đối quan hệ giữa phó tổng giám đốc Vương và Dương Thành Thượng như thế nào, chắc chắn cô sẽ tìm được cơ hội sinh tồn trong cái khe chật hẹp này, bởi vì, Phụ Minh Ý đến công ty con để làm tổng giám đốc.
Đây là một suy nghĩ khác khiến Phùng Hy nhận lời phó tổng giám đốc Vương, cũng là nguyên nhân hôm qua khi gặp Phụ Minh Ý cô đã chủ động giới thiệu mình, không cho Phụ Minh Ý cơ hội nói ra chuyện quen cô từ trước.
Sau khi dỗ con ngủ, Chi Hoa chui vào chăn cùng Phùng Hy. Vẫn giống như thời còn học cấp hai, hai người thích nằm trên giường tâm sự.
Chi Hoa xoa vết thâm tím trên cổ tay Phùng Hy, hỏi với vẻ thương cảm: “Không định kiện hắn ta thật à?”.
“Ngại phiền hà lắm, suốt đời không bao giờ muốn gặp hắn một lần nữa”. Phùng Hy bình tĩnh trả lời. Câu trả lời này cô đã nghĩ kỹ và đưa ra quyết định rồi, nói ra cũng rất tự nhiên.
“Tao vẫn cảm thấy tiếc, được chia ít tài sản cũng tốt chứ sao, mày không cần thì để cho hai thằng con nuôi cũng tốt!”.
“Hắn ta yêu tiền, nếu tao vẫn còn đôi co với hắn thì lại phải kéo dài thêm một thời gian nữa, còn may là tao biết dứt khoát bỏ của chạy lấy người, nếu không Điền Đại Vĩ không chịu ly hôn. Hắn biết Phụ Minh Ý, tao không ngờ hắn lại nhìn thấy ảnh ngày trước chúng mình đi chơi trong tập album nhà mày”.
Chi Hoa hơi sững người, nói với vẻ không tin: “Tấm ảnh đó hả? Phụ Minh Ý còn đứng bên cạnh tao nữa, hắn đoán ra được à?”.
Phùng Hy nhìn lên trần nhà, thực ra từ trước đến nay Điền Đại Vĩ không phải là người vô tâm. Anh ta rất hay để ý đến những chuyện vặt vãnh, chỉ có điều, đối với cô thì anh ta lại không để ý. Để cho tất cả mọi người đều tưởng rằng anh ta là người qua loa đại khái, không biết nhẹ nhàng quan tâm, đây chính là điều khiến cô căm hận.
“Phụ Minh Ý đến công ty làm tổng giám đốc. Tao nghĩ, người mà anh ấy lấy không phải là con một vị lãnh đạo cấp cao nào đó thì cũng là người có quan hệ mật thiết với cấp trên của công ty. Trên tổng công ty dù tao không quen biết nhiều, nhưng kiểu gì cũng phải biết về người có đủ điều kiện về công ty con làm tổng giám đốc. Hai năm qua, tao không hề biết trên tổng công ty có người tên là Phụ Minh Ý”, Phùng Hy khẽ nói.
Cô quen với Phụ Minh Ý khi còn đang học đại học, còn anh thì học nghiên cứu sinh. Hồi đó tình cảm của hai người thực sự rất gắn bó, không hề lẫn chút tạp chất nào. Khi tốt nghiệp, Phùng Hy nhận được giấy tuyển dụng của công ty CWE, nhưng địa điểm làm việc lại không phải là tổng công ty ở Bắc Kinh, mà là công ty con ở quê hương cô. Phụ Minh Ý thì được một công ty ở Thượng Hải tuyển dụng. Cũng giống như bao sinh viên khác, tình yêu sinh viên của họ đành phải khuất phục trước hiện thực, kết thúc mà không thu được kết quả gì.
Mặc dù lúc chia tay đã nói hết nỗi tương tư và sự quyến luyến, nhưng dần dần, liên lạc cũng ít dần. Một năm sau, Phùng Hy nghe người khác nói Phụ Minh Ý đã kết hôn. Cuối cùng cô mới cảm thấy trong lòng như trống vắng một điều gì, chỉ muốn tìm một ông chồng để lấy. Từ đó trở đi cô trở nên an phận, coi những tình cảm yêu đương cuồng nhiệt thời sinh viên là bức ảnh đặt trong tủ, vài năm sau giở ra xem lại thì đã ố vàng, chỉ coi đó là một kỷ niệm của thời quá khứ mà thôi.
Thế nhưng hôn nhân đã khiến Phùng Hy thất vọng như vậy, thậm chí cô còn cảm thấy ăn mặc trang điểm không biết là để cho ai xem, cuộc đời cứ thế ảm đạm trôi qua. Để mặc bản thân ăn uống thỏa thích, trong lúc cô chưa cảm nhận được, đến một ngày đứng trước gương mới phát hiện ra rằng cô đã không còn là Phùng Hy của ngày trước.
Chi Hoa khẽ thở dài, hỏi cô: “Mày vẫn thích anh ấy à?”.
“Không còn cái cuồng nhiệt như ngày trước nữa, chắc mày cũng hiểu”.
“Liệu giữa mày và anh ấy có nối lại được duyên xưa nữa không?”.
Câu nói bất ngờ này của Chi Hoa khiến Phùng Hy giật nảy mình. Cô chưa nghĩ đến, nhưng rồi cô lại bật cười, “Tao chỉ biết rằng anh ấy xuất hiện rất đúng lúc. Hai ông sếp trong công ty đang đấu đá nhau, tao như ngọn cỏ bị kìm kẹp ở giữa. Phụ Minh Ý làm tổng giám đốc, ít nhiều là có lợi cho tao”.
“Phụ Minh Ý mà biết chắc chắn sẽ tức chết vì mày”.
“Mày tưởng đàn ông chung thủy đến thế hay sao? Sau khi chia tay, anh ta lấy vợ trước chứ không phải tao lấy chồng trước. Chẳng báo câu nào mà lấy vợ luôn, từ đó bặt vô âm tín. Chi Hoa, mày đừng nghĩ đến việc năm xưa anh ta tốt với tao như thế nào nữa. Năm đó cũng là chuyện của tám năm về trước rồi, nếu tao vẫn còn dương dương tự đắc vì chuyện đó, tưởng rằng anh ta đến công ty để mà mơ mộng hão huyền, tao sợ vừa mới ly hôn chẳng mấy chốc lại mất luôn cả việc nữa”. Giọng Phùng Hy xen lẫn vẻ châm biếm.
Chi Hoa cười hích hích: “Không ngờ mày lại theo chủ nghĩa hiện thực đến vậy”.
Phùng Hy bình thản nói: “Hiện thực một chút cũng tốt, hiện giờ tao không hề có chút hứng thú nào với hôn nhân và đàn ông”.
“Thế mày có hứng thú với cái gì?”.
“Tiền”.
Tiền bạc có thể nuôi sống cô, có thể thỏa mãn ham muốn vật chất của cô, có thể mua căn nhà thuộc về riêng mình, có thể khiến cô không bị đói khát lúc về già. Có tiền trong tay, cô có thể không phải lao đầu đi làm như ngày trước, mệt thì kiếm ít đi một chút, cũng bớt đi việc giả lả nịnh nọt khách hàng. Tóm lại, Phùng Hy cảm thấy hiện tại đối với cô tiền bạc quan trọng hơn rất nhiều so với việc đi tìm một người đàn ông khác.