Sự việc đang rơi vào cục diện mong manh.
Sau khi nhờ bác sĩ Tạ truyền đạt ý kiến của mình cho Mạnh Thời, Mạnh Thụy Thành không gọi Mạnh Thời về nhà, cũng không đếm xỉa gì đến Mạnh Thời và Phùng Hy. Mạnh Thời sau khi biết được thái độ của cha mẹ cũng không về nhà, vẫn tiếp tục cùng Phùng Hy sống những ngày tháng hạnh phúc của mình.
Xe tới trước núi ắt có đường. Gặp núi thì mở , gặp sông thì bắc cầu. Mạnh Thời đã chuẩn bị phương án khó đến đâu tháo gỡ đến đó. Điều khiến anh trân trọng hơn cả là cuộc sống êm ấm ngắn ngủi trước mắt.
Đây là tâm trạng trong sự ngọt ngào có ẩn chứa một nỗi lo lắng. Mạnh Thời như con bạc đang ngồi trước bàn chơi, nhìn đối thủ với ánh mắt bình tĩnh, đoán từng quân bài, nghĩ cách đối phó. Phùng Hy ngồi sau lưng anh, bày tất cả của nả trong nhà ra trước mặt anh. Cô không biết rằng, tấm thẻ lớn nhất của Mạnh Thời chính là cô. Chỉ cần cô không lên bàn chơi, Mạnh Thời sẽ có lòng tin chiến thắng.
Cho dù là thua tất cả, điều anh có thể có, có thể quan tâm chỉ là riêng mình cô mà thôi.
Tuy nhiên đối thủ đã biết rõ điều này từ lâu. Canh bạc trên bàn chơi là canh bạc nhìn thấy, và canh bạc thực sự lại nằm ở ngoài bàn chơi.
Nửa tháng sau, công ty Phùng Hy nhận được một lá thư của công ty Cừ Giang, nói lô hàng của họ xảy ra vấn đề nghiêm trọng, đồng thời còn gửi kèm cả ảnh chụp tại hiện trường.
Ống thép không gỉ liền mạch mà tập đoàn Giang Thị chở đến công trường của Cừ Giang đã có hiện tưởng gỉ nghiêm trọng. Thông qua những bức ảnh chụp có thể nhìn thấy bề mặt và trong lòng ống thép đã gỉ và xuất hiện những vết lõm, cho dù là dùng để làm đường ống nước ngầm, mặc dù không xảy ra vấn đề gì, nhưng cũng là vi phạm những quy định đã được ghi trong hợp đồng.
Tổng giám đốc Thái của công ty Cừ Giang vì đã được “ăn” từ trước, nên trực tiếp gọi điện thoại cho Phùng Hy và nói rất khéo léo rằng, nếu trong vòng mười ngày, vật liệu chở tới được hiện trường thì ông còn có thể giấu chuyện này, chính vì vậy lô vật liệu này phải trả lại và đổi ngay lập tức, vận chuyển lô khác đến thay thế. Nếu để nhỡ thời gian của công trình, ông cũng không còn cách nào khác, chỉ biết dựa vào hợp đồng để truy cứu trách nhiệm của công ty Phùng Hy.
Phùng Hy vội nói lời cảm ơn, gọi điện ngay cho Giang Du San yêu cầu cho đổi vật liệu.
Giang Du San tỏ rõ vẻ ngạc nhiên đến mức khó tin: “Không thể như thế được! Chúng tôi không thể vi phạm hợp đồng và cung cấp cho khách hàng loại ống thép rất không ít nhất mười mấy hai mươi năm này! Thế này nhé, để em kiểm tra lại rồi sẽ trả lời chị sau”.
Lúc đó Phùng Hy đã sững người. Cô muốn bắt kịp tiến độ của công trình, kiểm tra đi kiểm tra lại, cho dù có đổi lại lô vật liệu khác và vận chuyển đến công trình, công ty không những phải bồi thường công ty Cừ Giang một khoản tiền lớn, mà theo hợp đồng công ty còn phải gánh vác trácnh nhiệm làm lỡ tiến độ công trình. Việc bồi thường có thể đổ lên đầu tập đoàn Giang Thị, nhưng công trình của công ty Cừ Giang là công trình lớn cấp quốc gia, vốn đầu tư hơn hai tỉ nhân dân tệ, công ty muốn nắm hết các đơn đặt hàng. Nếu để công ty Cừ Giang nổi giận, làm sao cô có thể gánh vách được trách nhiệm này! Phùng Hy vội nói: “Không phải là vấn đề điều tra hay không điều tra, thực tế đã được bày ra trước mắt, có cả ảnh chụp tại hiện trường để làm chứng. Hiện nay công ty Cừ Giang đã từ chối nhận lô vật liệu này! Giám đốc Giang, phía các chị phải xuất lô hàng khác ngay lập tức!”
Giang Du San cười nhẹ nhàng: “Chị Phùng Hy, chị đừng sốt ruột, hiện tại em đang ở tỉnh khác. Em sẽ gọi điện thoại về công ty ngay, sau đó em sẽ gọi lại cho chị nhé? Em đoán là kho vật tư của công ty xuất hàng nhầm, chị đừng sốt ruột, sẽ được giải quyết thôi”.
Dù nói nhẹ nhàng đến đâu cũng không thể khiến Phùng Hy yên tâm. Cô cúp điện thoại xuống, bước nhanh vào phòng làm việc của Phụ Minh Ý, nói về độ nghiêm trọng của sự việc này.
Phụ Minh Ý nhìn miệng Phùng Hy nói liến thoắng. Cô nói rất nhanh, trong ấn tượng của anh, chỉ khi nào gặp việc gấp Phùng Hy mới như vậy. Anh đứng dậy rót cho cô cốc trà, ra hiệu cho cô ngồi xuống nói từ từ.
“Nếu thời gian xuất hàng của tập đoàn Giang Thị không kịp, liệu chúng ta có cách nào để vận chuyển lô hàng này lên công trường trước rồi tính sau không?” Đây là cách cứ vãn duy nhất mà Phùng Hy có thể nghĩ ra.
Ánh mắt sốt sắng của cô khiến Phụ Minh Ý mềm lòng. Anh khẽ mỉm cười: “Để không làm lỡ tiến độ của công trình, đây đương nhiên là biện pháp tốt nhất rồi. Còn có công ty con khác, việc xuất hàng không thành vấn đề. Chỉ có điều, vì đã ký hợp đồng với tập đoàn Giang Thị, cố gắng không nên để đi đến bước này.”
Phùng Hy lập tức thở phào, uể oải nói: “Từ trước đến nay Giang Thị là tập đoàn có tiếng tăm trong lĩnh vực này, tại sao lại chở lô phế liệu đó đến công trường, coi đội ngũ giám sát viên trên công trường là kẻ ngốc à?”
Những chuyện như thế này thì quá nhiều rồi. Phụ Minh Ý khẽ than thầm trong lòng, anh cười nói: “Chuyện này không có gì là nghiêm trọng quá đâu. Em đừng sốt ruột.”
Phùng Hy thầm nghĩ, đúng là không có gì là quá lớn, trước đây khi cô còn đang làm bên mảng cơ khí, thiết bị được chuyển đến công trường cũng có lúc không đạt yêu cầu. Chỉ có điều, giác quan thứ sáu mách bảo cô rằng, chuyện này không thể coi thường.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Phùng Hy, cô nhìn chằm chằm vào Phụ Minh Ý, đột nhiên đã hiểu ra vấn đề. Phùng Hy giật nảy mình vì suy nghĩ của mình, cô khẽ cất tiếng hỏi Phụ Minh Ý với vẻ không tin: “Ngay từ đầu anh đã để Vương Thiết làm hợp đồng này,nếu hợp đồng xảy ra vấn đề gì thì đó là trách nhiệm của ông ta! Anh đã sắp đặt như vậy phải không? Anh đã cấu kết với tập đoàn Giang Thị từ lâu rồi phải không?”
Lưng Phụ Minh Ý hơi khựng lại, lúc quay đầu lại sắc mặt đã lộ rõ vẻ đằng đằng sát khí: “Đúng vậy!”
“Anh có biết là hợp đồng này do em ký hay không? Vương Thiết không có một chữ ký nào trong hợp đồng cả!” Phùng Hy bất ngờ nổi cáu, một cảm giác lạnh toát trào dâng trong lòng.
“Ông ta cũng là lãnh đạo phụ trách, có trách nhiệm liên đới. Theo quy định của công ty, nếu loại đơn đặt hàng lớn này xảy ra sự cố, anh có thể báo cáo với hội đồng quản trị và cách chức ông ta!”
“Thế còn em? Còn em thì sao?” Phùng Hy hỏi với vẻ gần như tuyệt vọng.
Anh có thể lợi dụng cơ hội này để đá bay Vương Thiết. Còn cô thì sao? Lẽ nào cô vẫn còn khả năng giữ được công việc này ư?
Phụ Minh Ý dịu dàng nói: “Hy Hy, anh còn nhớ là đợt anh mới đến công ty chúng ta đã nói chuyện về vấn đề này. Anh sẽ cố gắng bằng mọi cách để giữ công việc cho em. Nếu thực sự không thể được, anh sẽ ký công văn, đổi khoản tiền lương trong mười năm của em thành cổ phần của công ty. Nếu anh làm mất công việc đó của em, cổ phần sẽ chuyển nhượng và đứng tên em.”
Mùi thơm của cà phê sực lên mũi. Lúc đó, cô mới ly hôn, chưa để Phụ Minh Ý biết. Lúc đó cô vẫn mang theo một thân hình sồ sề, cố gắng giấu chặt sự tự ti trong lòng để đi gặp anh ở nhà hàng đồ ăn Tây.
Hôm đó Phụ Minh Ý ngồi bên cửa sổ, bên ngoài cửa sổ có trồng một hồ hoa sen, đóa hoa màu tím thẫm nổi trên mặt nước, ánh sáng trên mặt hồ hắt lên mặt Phụ Minh Ý, các nét rất rõ ràng. Ngón tay anh kẹp điếu thuốc tỏa ra khói trắng. Phụ Minh Ý cởi áo plet ra, nới lỏng cà vạt, áo sơ mi màu trắng cởi cúc cổ, tay áo xắn lên. Động tác, vẻ mặt, ánh mắt của anh đều khiến cô cảm thấy chua xót trong lòng.
Hôm đó anh dịu dàng nói với cô rằng, người anh không muốn làm tổn thương nhất chính là cô. Hôm đó cô rất lý trí, rất hiện thực và nói rằng, cô chỉ là người làm thuê, công việc chính là bát cơm của cô.
Lời của anh dường như vẫn đang vang lên bên tai. Anh hứa sẽ cố gắng hết sức để giữ công công việc cho cô, trong trường hợp bất đắc dĩ sẽ dùng cổ phiếu để bồi thường cho cô khoản lương trong mười năm.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ sự việc lại diễn ra như vậy.
Ánh mắt Phùng Hy từ hoảng hốt chuyển sang bình tĩnh và cuối cùng là lạnh lùng. Sự bảo vệ của Phụ Minh Ý và lô cổ phiếu của anh mãi mãi không thể bù đắp được những tổn thương khi anh đẩy cô ra trước đầu sóng ngọn gió.
“Nếu đổi lại là Dương Thành Thượng làm chuyện này, anh sợ Vương Thiết không cắn môi đúng không? Em nói thật nhé, anh biết hết dụng ý của ông ta lại một lòng muốn đưa em lên làm giám đốc phòng đấu thầu. Sử dụng em, một người không hiểu gì về vật liệu thì quá tốt còn gì. Sói là động vật rất thông minh, dù đói đến đâu cũng vẫn từ bỏ bữa ăn ngon vì mùi của chiếc kìm sắt. Em không phải là chiếc kìm sắt, em chỉ là một chiếc gai mềm bị gói trong miếng thịt mà thôi, dùng quá khứ của hai chúng ta để bọc thành hình tròn, chỉ đợi ông ta nuốt vào bụng mà thôi, tình cảm này không còn nữa, và thế là chiếc gai mềm sẽ xuyên thủng bụng ô ấy. Phụ Minh Ý, anh lợi dụng triệt để thật đấy!”. Phùng Hy nhìn anh bằng cái nhìn mỉa mai. Cô không còn đường nào để đi, điều hiện thực nhất là để mất việc – bát cơm của cô, cầm đi khoản tiền lương trong mười năm để đi lập nghiệp lại từ đầu.
Anh đối với cô, vẫn được coi là tốt.
Phụ Minh Ý khẽ nói: “Anh đã từng cho em cơ hội để lựa chọn.”
Phùng Hy bất ngờ quay đầu lại: “Có phải cuộc nói chuyện trên nhà hàng cơ động đó không? Rất cảm ơn cơ hội lựa chọn của anh, song song với việc tạo cho em cơ hội… anh cũng đồng thời tạo cơ hội cho người khác.”
Nếu không có lời tỏ tình, cái ôm của lần đó, cha mẹ cô sẽ không nhìn thấy những bức ảnh đó. Phùng Hy không muốn nói thêm lời nào với Phụ Minh Ý.
Ra khỏi phòng làm việc của Phụ Minh Ý, đi qua hành lang cô nhìn thấy Vương Thiết đang ngồi bên bàn làm việc đọc công văn. Phùng Hy rất hổ thẹn. Hôm ăn cơm ở nhà hàng dưới công ty gặp Điền Đại Vĩ và Linh Tử, Vương Thiết và Trần Mông đã uống rượu với cô. Vương Thiết muốn kiếm lời trong vụ này, ai chẳng muốn kiếm chác chút đỉnh? Vương Thiết thua ở chỗ quá tin vào mối quan hệ cũ kéo dài mười năm nay giữa ông ta và Giang Thị, nhưng không biết rằng Phụ Minh Ý đã hứa dành cho Giang Thị món hời có giá trị hơn, quan hệ dù mật thiết đến đâu cũng không thể bằng sự trao đổi trần trụi về mặt lợi ích. Phụ Minh Ý là thành viên trong hội đồng quản trị, là người có chức vụ cao nhất ở công ty con, anh ta có thể đem lại cho Giang Thị nhiều đơn đặt hàng hơn. Cho dù Vương Thiết có chỗ dựa vững chãi đến đâu trên tổng công ty, cũng không thể sánh bằng bố vợ của Phụ Minh Ý.
Bản thân cô không những là chân chạy, mà còn là một con cờ bị người khác thao túng. Điều duy nhất khiến cô cảm thấy cảm thấy buồn là, người lợi dụng cô không phải là kẻ xảo quyệt như Dương Thành Thượng, cũng không phải Vương Thiết – nhìn bề ngoài rất cương trực, mà là anh – người đàn ông mà cô đã từng yêu tha thiết.
Phùng Hy uể oải nghĩ, cô chỉ còn đợi màn kịch hạ màn, thu dọn đồ đạc và ra đi. Cô ngồi trong phòng làm việc, nhìn mấy đồng nghiệp trẻ bận rộn qua tấm cửa kính. Họ như ánh mặt trời mới lên, tràn đầy sức sống và lòng nhiệt tình, chờ đợi cơ hội được thăng chức và chia lợi nhuận. Vài năm sau, một người trong số họ sẽ ngồi lên vị trí hiện nay của cô và chán chường nghĩ, cuộc sống thật sự là một cái lu nhuộm vải! Màu gì cũng có thể nhuộm được, trừ màu trắng tinh khôi như lúc ban đầu.
Nhìn thấy Mạnh Thời đến đón cô, mắt Phùng Hy ngân ngấn nước. Lên xe cô không nói câu nào, gục lên đùi Mạnh Thời.
“Không sợ anh lái xe xảy ra tai nạn đó chứ?” Mạnh Thời dịu dàng nói.
Phùng Hy khịt khịt mũi, định ngồi thẳng dậy, Mạnh Thời liền ấn chặt lưng cô, “Không sao, trong thành phố anh chạy chậm một chút cũng được. Kể cho em nghe một chuyện buồn cười nhé, hôm nay anh trúng quả rồi. Ông Đặng có một ông bạn muốn bán một món đồ giá năm mươi nghìn. Ông ta nhờ anh đi xem. Sau đó anh mới biết có người gán nợ cho ông bạn của ông Đặng, nên đã không khách khí mà nhận luôn. Đó là một lư hương có hai tai của thời Nam Tống. Bọn họ không nhận ra, tưởng đó là đời Minh – Thanh. Lư hương này bán đi ít nhất cũng phải được mấy trăm nghìn. Trúng quả thật không dễ dàng chút nào! Em thử xem có phải bọn mình gặp may không? Có tiền là có thể mở cửa hàng rồi, đỡ phải đi làm chịu ấm ức.”
Mạnh Thời tinh ý đoán ra rằng hôm nay công ty của Phùng Hy đã xảy ra chuyện gì. Anh hậm hực nghĩ, mẹ kiếp gã Phụ Minh Ý, người yêu ta không cần làm lính hắn ta mà vẫn có thể sống một cuộc sống đàng hoàng.
Mặt Phùng Hy úp vào chiếc bụng ấm áp của Mạnh Thời, mọi nỗi ấm ức bỗng chốc biến đi đâu mất. Cô khẽ nói: “Em cũng có chuyện vui muốn kể cho anh nghe nhé. Em sắp thành nữ triệu phú rồi. Em sắp được nắm trong tay món cổ phiếu lớn của công ty. Em không cần làm thuê cho công ty nữa, cầm đám cổ phiếu đó hàng năm hưởng lợi nhuận là đủ ăn rồi. Số hai ta hên thật!”
Mạnh Thời cười lớn, tay phải vuốt lưng cô, nói: “Nói một hồi hóa ra là mừng quá phát khóc à? Anh đang định khoe khoang, tưởng rằng sau này nuôi em không có vấn đề gì. Sao em lại vùng dậy để ngồi ngang với anh nhanh như thế hả?”
“Không cần anh nuôi, em không muốn chịu cảnh ăn bám. Há miệng thì mắc quai, tiêu tiền của anh, anh lại làm bộ ông lớn bắt nạt em thì sao? Sau này nếu anh đối xử không tốt với em, em vẫn có thể đường hoàng đĩnh đạc bỏ tiền ra đi tìm các anh đẹp trai!”
“Kinh, có tiền rồi có khác! Không được, em phải tiêu tiền của anh, tiền của em, em dùng để mua một căn hộ rồi bảo cha mẹ em chuyển đến ở. Anh xin em hãy tiêu tiền của anh có được không? Anh coi em là bà lớn có được không! Bỏ tiền ra tìm các anh đẹp trai có gì là hay? Có anh chàng nào năn nỉ em xin em tiêu tiền của anh ta không?”
Những lời bẻm mép của Mạnh Thời đã khiến Phùng Hy vui lên được phần nào. Cô ngẩng mặt lên nhìn vào chiếc cằm cương nghị, nụ cười ấm áp của anh, khẽ hỏi: “Anh có muốn lấy em không?”
Mạnh Thời giật mình, đánh vô lăng vào vùng đỗ xe an toàn, nghiêm túc nói: “Thật hả? Không cần quan tâm đến cha mẹ hả?”
Phùng Hy chớp chớp mắt, bật cười: “Thật mà! Cái mà họ cần cũng chính là hạnh phúc của chúng ta!”
Mạnh Thời khẽ lấy tay vuốt má cô, chậm rãi nói: “Phùng Hy em nhớ đó nhé, em cầu hôn anh đó nhé! Kiếp này em không được quên đâu!”
“Gì mà nghiêm trọng đến vậy, chỉ là cầu hôn thôi mà, anh có thể từ chối.”
“Ý anh nói là, em không còn cơ hội để rút lại lời cầu hôn này đâu.”
Mạnh Thời cười rạng rỡ, nét rạng rỡ đó rạng ngời trên gương mặt và ánh mắt anh. Anh ôm chặt cô, cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn dịu dàng da diết, ngay cả nụ cười cũng không giấu được.
Đến khi về đến nhà, Phùng Hy kể lại tường tận chuyện ở công ty cho Mạnh Thời nghe. Nghe xong, Mạnh Thời liền tỏ ra trầm ngâm. Chỉ đơn thuần là cấu kết với Giang Thị để đá Vương Thiết thôi hay sao? Anh hỏi Phùng Hy với vẻ nghiêm túc: “Nếu mà… Ý anh nói là nếu để lỡ tiến độ công trình thì có phải chịu trách nhiệm trước pháp luật không?”
Phùng Hy trả lời chắc như đinh đóng cột: “Không có, các vụ tranh chấp kinh tế này chỉ liên quan đến vấn đề bồi thường mà thôi. Còn về xử phạt, cùng lắm chỉ là khai trừ mà thôi.”
Những việc có thể dùng tiền để giải quyết thì không phải là việc lớn, cũng coi như là Phụ Minh Ý đã bồi thường Phùng Hy. Mạnh Thời hoàn toàn hiểu tâm trạng của Phùng Hy, chiêu bài này của người yêu cũ khiến cô không thể chấp nhận được về mặt tình cảm mà thôi. Trong suy nghĩ của Mạnh Thời, đây là đièu tốt, trong lòng anh thực sự không muốn Phùng Hy đi qua đi lại dưới mắt Phụ Minh Ý.
“Hy Hy, em rất thích công việc này sao?”
“Không hẳn là thích, em chỉ cần một nơi để kiếm miếng cơm thôi. Em không thể không có việc làm!” Nỗi khổ trong công việc làm nghiệp vụ đã khiến cô nếm mùi quá đủ. Cô làm công việc này là để kiếm tiền, không phải là sở thích của cô.
Mạnh Thời đã yên tâm rồi.
Không phải là thời gian họp hội nghị hằng tuần, nhưng vì lô hàng của công ty Cừ Giang có vấn đề nên mới triệu tập cuộc họp. Phụ Minh Ý nghiêm mặt phê bình Phùng Hy, Phùng Hy chỉ cúi đầu lắng nghe. Cô thầm nghĩ với vẻ không thèm quan tâm, chỉ là chọn nhầm nhà cung cấp, cùng lắm là mất việc mà thôi. Nếu Phụ Minh Ý chuyển cổ phiếu cho cô, đương nhiên là cô sẽ nhận, nếu không chuyển cho cô, cô cũng không sao cả.
Đang nghĩ vậy, liền nghe thấy Phụ Minh Ý lạnh lùng nói: “Cho đến nay Giang Thị vẫn chưa xuất hàng lại, để tránh làm lỡ tiến độ công trình của công ty Cừ Giang, tôi đã báo cáo lên tổng công ty, điều hành để công ty con khác cung cấp hàng trước. Nếu trong vòng ba ngày, Giang Thị không chịu xuất hàng, chúng ta không thể thanh toán cho Giang Thị như điều khoản ghi trong hợp đồng. Lô vật liệu này có trị giá lên tới ba mươi tư triệu nhân dân tệ, công ty không thể thanh toán trùng lặp, bồi thường cho Giang Thị như hợp đồng, công ty sẽ tổn thất gần một triệu không trăm hai mươi nghìn nhân dân tệ. Công trình của Cừ Giang có tổng vốn đầu tư lên tới hai tỉ bảy trăm triệu nhân dân tệ. Để có được những đơn đặt hàng lần sau, chúng ta không thể làm ảnh hưởng đến tiến độ của Cừ Giang, để chắc ăn hơn cả, vẫn sẽ quyết định diều số vật liệu ở công ty khác cho Cừ Giang. Việc này tổng công ty đã nghiên cứu cách giải quyết rồi. Giám đốc Phùng, cô viết một bản tường trình báo cáo tình hình, đợi ý kiến giải quyết của công ty.”
Phùng Hy nhớ rất rõ rằng, nếu Giang Thị làm trái với những điều đã giao kèo thì Giang Thị sẽ phải gánh toàn bộ trách nhiệm. Những tổn thất do công trình bị chậm tiến độ có thể sẽ lên tới hàng chục triệu nhân dân tệ, Giang Thị sẽ không dám mạo hiểm. Chắc chắn là trong vòng ba ngày Giang Thị sẽ phải xuất hàng.
Đối với công ty của Phùng Hy, vì những đợt đặt hàng lần sau, chắc chắn cũng sẽ không đợi đủ ba ngày để mạo hiểm kéo dài tiến độ của Cừ Giang, Giang Thị ắt sẽ phải tiến hành bồi thường.
Mặc dù Giang Thị để mất đơn đặt hàng trị giá ba mươi tư triệu nhân dân tệ, nhưng các vật liệu khác vẫn tiếp tục để họ cung cấp, đồng thời còn được nhận khoản tiền bồi thường một triệu không trăm hai mươi nghìn nhân dân tệ. Thảo nào tập đoàn Giang Thị dám làm như vậy.
Một điều khiến Phùng Hy thấy là lạ, mặc dù là người dắt mối cho Giang Thị, nhưng Vương Thiết vẫn mỉm cười, sắc mặt không hề tỏ ra chán chường. Trong cuộc họp Phụ Minh Ý yêu cầu Phùng Hy viết bản tường trình, dĩ nhiên là cô sẽ viết phó tổng giám đốc Vương Thiết đẫn mối đến Giang Thị, cô không ngốc đến mức để một mình mình gánh tội. Nhưng tại sao Vương Thiết vẫn bình tĩnh ung dung như vậy?
Sau cuộc họp, Phùng Hy nhìn thấy Vương Thiết vào phòng làm việc của Phụ Minh Ý, đóng cửa ngoài lại. Cô đã chuẩn bị tinh thần rời khỏi công ty, thu dọn đồ đạc nghỉ sớm trước ánh mắt thông cảm của đồng nghiệp.
Cô không còn gì lưu luyến ở đây.
Vương Thiết bưng cốc trà vào phòng làm việc của Phụ Minh Ý, đóng cửa phòng ngoài. Sau khi vào, ông lại quay người khép cửa phòng trong lại.
Dường như Phụ Minh Ý cũng biết Vương Thiết sẽ vào, nên không ngăn mà mỉm cười nói: “Anh ngồi đi!”
Gió từ điều hòa thổi ra mát rượi, cả hai người đều hút thuốc, Phụ Minh Ý đứng dậy mở một cánh cửa sổ ra. Vương Thiết nhìn động tác thong thả của anh, ánh mắt thoáng qua vẻ sắc lạnh.
Ông ném một điếu thuốc cho Phụ Minh Ý, sau khi châm thuốc, nhấc nắp cốc trà lên khẽ gạt từng nhịp một, nắp cốc trà chạm vào cốc phát ra những tiếng lạch cạch. Vương Thiết liền cười, nói: “Tổng giám đốc Phụ muốn tôi rời công ty con hay muốn tôi ở lại?”
Phụ Minh Ý nhìn Vương Thiết bằng ánh mắt nể trọng, nếu tổng công ty không xảy ra cuộc tranh giành quyền lực thì những nhân vật gạo cội như Vương Thiết là của quý của công ty. Vương Thiết từ cơ sở đi lên, làm nghiệp vụ viên, phó giám đốc bộ phận vật liệu, giám đốc, phó tổng giám đốc công ty con. Những kinh nghiệm làm việc đúc kết trong hơn hai mươi năm qua đã trở thành nguồn tài nguyên phong phú của Vương Thiết. Tuyển một tiến sĩ cũng không thể bằng một người có bằng trung cấp như ông ta. Nếu ông ta không phải là người của tổng giám đốc công ty CWE Trương Đạo Ứng, thì Phụ Minh Ý cũng cảm thấy Vương Thiết xứng đáng với vị trí tổng giám đốc của công ty.
Cả nước có năm công ty con, công ty có quan hệ mật thiết nhất với Trương Đạo Ứng chính là công ty này. Tổng giám đốc nhiệm kỳ trước của công ty là ông Chu hay đau ốm, một thời gian dài không quy hoạch được người nào lên giữ chức vụ tổng giám đốc là vì Vương Thiết. Vương Thiết có đủ tư cách để lên nhận chức tổng giám đốc. Nhưng vì có quan hệ với Trương Đạo Ứng nên chuyện này mới bị kẹt lại. Nếu Trương Đạo Ứng thu mua thành công, lên làm chủ tịch hội đồng quản trị, Vương Thiết sẽ được lên làm tổng giám đốc của công ty con, và tổng giám đốc của công ty CWE cũng sẽ là người của Trương Đạo Ứng. Năm xưa ông bố vùng vẫy khắp thiên hạ, tương lai con trai cùng lắm chỉ được giữ một chân trong hội đồng quản trị thì làm sao chịu nổi. Dương Học Đông tranh thủ cơ hội, ngồi trên vị trí chủ tịch hội đồng quản trị, quyết định nắm bắt năm công ty con, để Trương Đạo Ứng ngồi xơi chơi nước, ngoan ngoãn lấy tiền chia lợi nhuận hàng năm để sống, giữ chức tổng giám đốc cho cậu con trai du học nước ngoài trở về. Phụ Minh Ý chính là người chấp hành việc này.
Anh nhớ lại cảnh lấy con gái của Dương Học Đông năm xưa. Phụ Minh Ý phả ra một hơi khói thuốc, đồng thời cũng là phả ra nỗi bực bội uất ức trong lòng. Anh mỉm cười nói: “Anh thấy bỏ Trương Đạo Ứng và đầu quân cho sếp tổng thì có bao nhiêu phần trăm là đáng tin?”
“Sếp tổng đem lại được gì cho tôi?”
Phụ Minh Ý mỉm cười: “Anh muốn công ty con này cũng được. Đây mới là địa bàn của anh.”
Không nằm ngoài dự đoán của Phụ Minh Ý, Vương Thiết liền cười. Nếu Trương Đạo Ứng thu mua thành công, ông ta cũng có được chiếc ghế này. Huống hồ, ông chưa đến lúc phải đầu hàng Phụ Minh Ý. Vương Thiết bưng cốc trà lên uống một ngụm, trà pha đặc, hơi đắng, một hồi lâu đầu lưỡi mới cảm nhận được vị ngọt. Vương Thiết lặng lẽ nghĩ, ông ta cũng giống như cốc trà này, cuối cùng đã đến lúc khổ tận cam lai, chỉ có điều bây giờ vẫn là hơi sớm mà thôi.
“Lúc sếp mới đến công ty, người khác đều không biết sếp là con rể của sếp tổng, nhưng tôi thì biết. Trương Đạo Ứng đã gửi cho tôi tài liệu về sếp từ lâu rồi, tôi biết rất rõ ý đồ đến đây của sếp. Sếp đến đây là để đối phó với tôi, đúng không? Đương nhiên là một phó tổng giám đốc không trung thành với sếp tổng sẽ bị bài xích rồi. Tôi cứ nghĩ, không biết sếp sẽ bày ra thế cờ nào.” Vừa nói Vương Thiết vừa cười ha hả, ánh mắt ông ta sáng quắc, nhìn Phụ Minh Ý như nhìn một con mồi.
Vẻ đắc ý của Vương Thiết khiến Phụ Minh Ý cảm thấy rờn rợn. Chuyện đã nói ra, không còn đường lùi nữa. Phụ Minh Ý lặng lẽ dập mẩu thuốc, dựa vào lưng ghế mắt nhìn chằm chằm Vương Thiết, hai tay bắt chéo, ánh mắt bình tĩnh, không hề để lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vương Thiết cười mấy tiếng, không nhìn thấy vẻ biến sắc của Phụ Minh Ý bèn dừng lại. Trong lòng ông ta rất đắc ý, tay mân mê mặt bàn làm bằng gỗ hồng, lòng bàn tay cảm thấy chắc nịch, ấm áp. Ông thích bộ bàn ghế trong phòng làm việc này, hào nhoáng, lịch sự.
Chiếc bàn trong phòng làm việc của ông không phải làm bằng gỗ hồng. Ông không chỉ một lần nói với mình rằng, không cần dùng loại tốt hơn, dùng rồi ngược lại càng không có ý chí đấu tranh. Từ một công nhân kỹ thuật bình thường trong nhà máy, sau hơn hai mươi năm lăn lộn mới ngoi lên được vị trí như ngày hôm nay, làm sao ông nỡ từ bỏ?
Trong lòng Vương Thiết biết rất rõ, cho dù nhiều tiền đến đâu, không có thực lực của công ty CWE, nhiều mối quan hệ đến đâu thì anh cũng không thể kiếm được đơn đặt hàng. Điểm yếu của công ty tư nhân nhỏ nằm ở đây. Ông thầm nghĩ một cách khinh miệt, Dương Thành Thượng hiện vẫn chưa phục ông, đến khi ông lên nắm quyền tổng giám đốc, Dương Thành Thượng chỉ có thể để mặc ông thao túng.
Vương Thiết cười nói: “Tổng giám đốc Phụ, người ngay thẳng không nói những lời mờ ám. Vương Thiết tôi cũng không thích có gì cứ giấu kín trong bụng. Đúng tôi là người dẫn dắt đơn đặt hàng của Cừ Giang. Tập đoàn vật liệu Giang Thị lại là khách hàng cũ của tôi, công ty và Giang Thị đã có rất nhiều lần hợp tác, điều này anh cũng biết rõ. Tuy nhiên, lần này Giang Thị cung cấp hàng để xảy ra vấn đề, anh muốn để Phùng Hy kéo tôi vào chuyện này, không dễ dàng vậy đâu!”
Vương Thiết gằn từng chữ một, mặt gần như biến dạng.
Phụ Minh Ý để lộ rõ vẻ ngạc nhiên: “Phó tổng Vương, ông hiểu nhầm rồi thì phải? Tập đoàn vật liệu Giang Thị mà ông giới thiệu không có gì là sai, ông làm mảng vật liệu bao nhiêu năm nay, lần này hợp tác với Giang Thị cũng không phải là lần đầu, cái này hoàn toàn không có vấn đề gì. Chuyện này tôi không muốn truy cứu cái sai của bất kỳ ai, hoàn toàn là do Giang Thị xuất hàng sai nên mới gây ra vụ bê bối này. Chỉ có điều, vì nghĩ đến các đơn đặt hàng tiếp theo của Cừ Giang, nên mới điều động vật liệu của công ty con và chở đến cho Cừ Giang. Nếu không như vậy thì mọi việc cứ làm theo hợp đồng. Cừ Giang khởi tố chúng ta thì chúng ta sẽ khởi tố tập đoàn Giang Thị. Những vụ tranh chấp kinh tế kiểu này là quá bình thường, tại sao phó tổng giám đốc Vương lại bực bội như vậy? Phùng Hy chỉ là giám đốc điều hành bản hợp đồng này mà thôi.”
Phụ Minh Ý nhanh chóng điều chỉnh chiến lược tha cho Vương Thiết. Anh có linh cảm rằng, hôm nay Vương Thiết đến đây là có ý đồ riêng. Chắc chắn kế hoạch ban đầu có sơ hở ở đâu đó. Đánh nhau thắng thua cũng là chuyện bình thường, lần này không động được vào ông ta, kiểu gì cũng sẽ có lần khác. Vương Thiết lấy Trương Đạo Ứng làm chỗ dựa, cùng lắm chỉ là một kẻ làm thuê cao cấp. Mình nắm cổ phần của công ty, không làm sếp tổng nhưng vẫn là thành viên trong hội đồng quản trị. Phụ Minh Ý có chỗ dựa nên không sợ.
Vương Thiết tức đến nghẹt thở vì câu nói của Phụ Minh Ý, cười gằn nói: “Hiện giờ tổng giám đốc có muốn rút cũng không còn kịp nữa! Anh muốn rút lui an toàn cũng không dễ dàng gì đâu! Để tôi đọc vị kế hoạch của anh nhé. Giang Thị xảy ra vấn đề, đương nhiên là Phùng Hy phải có trách nhiệm, tôi là lãnh đạo phụ trách mảng này, dĩ nhiên là tôi cũng phải có trách nhiệm. Cô ấy chỉ là một giám đốc nhỏ, động đến cô ấy cũng không sao cả. Vương Thiết tôi làm hai mươi hai năm ở công ty con rồi, anh muốn đường đường chính chính hất cẳn tôi ra? Anh gớm thật đấy! Nhưng tổng giám đốc Phụ anh chớ quên rằng, Phùng Hy, là, người, do, tôi, lấy từ tổng công ty về.”
Nói xong câu này Vương Thiết thở phào một tiếng. Con hổ đang ngủ gật đã mở mắt ra, ánh mắt nảy lửa. Một nét sợ hãi thoáng qua trên gương mặt Phụ Minh Ý. Vương Thiết hết sức hài lòng.
“Đúng vậy, tôi biết anh sắp đến công ty con làm tổng giám đốc. Đương nhiên là tôi phải có sự chuẩn bị rồi. Anh tưởng rằng không ai biết quá khứ của anh và Phùng Hy hay sao? Tổng giám đốc Phụ, cái tròng mà anh đặt ra để bẫy người chỉ bẫy được anh mà thôi! Tại sao anh lại nhường hợp đồng của Cừ Giang cho Phùng Hy? Đó là vì anh quan tâm đến người tình cũ! Tại sao tập đoàn Giang Thị lại xảy ra vụ việc này? Hoặc là Phùng Hy hoặc là anh lên kế hoạch cho toàn bộ sự việc! Đàng hoàng nghiễm nhiên lấy lý do là để bảo đảm cho các đơn đặt hàng sau này của Cừ Giang và không làm mất lòng họ, tự chủ trương để công ty con khác cung cấp vật liệu cho Cừ Giang. Tuy nhiên, chúng ta chúng ta tự dưng vô cớ phải bồi thường Giang Thị một triệu không trăm hai mươi nghìn nhân dân tệ! Tập đoàn Giang Thị không phải cung cấp một mét ống thép nào mà được nhận khoản tiền bồi thường lớn như vậy, anh và Phùng Hy cũng được hưởng lời, thua lỗ là việc của công ty. Không biết cái này có được coi là chiếm dụng tài sản của công ty hay không?”. Vương Thiết càng nói càng đắc ý, gương mặt chữ điền vừa đỏ vừa đen như sáng rực lên.
Phụ Minh Ý nhớ lại cảnh gặp Phùng Hy trong lần đầu mới trở lại công ty. Vẻ mặt hưng phấn của Vương Thiết thoáng qua trong đầu. Trong lòng anh cảm thấy tê tái. Việc Phùng Hy từ tổng công ty điều về công ty con là do Vương Thiết mời, ông ta đề nghị thành lập một ban đấu thầu trực thuộc bộ phận cơ khí, giới thiệu Phùng y làm giám đốc. Phụ Minh Ý luôn đứng trên mối quan hệ giữa Vương Thiết và Dương Thành Thượng để suy nghĩ vấn đề này. Hôm nay anh mới hiểu ra rằng, Vương Thiết trọng dụng Phùng Hy là để nhằm vào anh.
“Anh có chứng cứ để chứng minh hay không? Việc anh phải chịu trách nhiệm liên đới là rõ ràng lắm rồi. Anh chỉ trích Phùng Hy và tôi có quan hệ tình cũ, chính vì thế mới ngang nhiên làm những việc có lợi cho cá nhân, gây hại cho công ty, cái này anh có chứng cứ không? Hợp đồng không phải dành riêng cho Phùng Hy mà dành cho cả bộ phận cơ khí, lợi nhuận cũng là lợi nhuận của bộ phận cơ khí, không phải của một mình cô ấy. Anh cũng không có chứng cứ chứng minh được những cái lợi mà Giang Thị đem lại cho tôi và Phùng Hy. Mà ngược lại là anh, Vương Thiết, anh cầm đầu nắm bắt công việc của Cừ Giang và giới thiệu Giang Thị, anh đã có được bao nhiêu cái lợi trong vụ này?”
Giọng Phụ Minh Ý đanh lại, mặt hầm hầm nhìn Vương Thiết.
Vương Thiết cười đứng dậy, tay chống lên bàn, nói với Phụ Minh Ý bằng giọng rất kẻ cả: “Nhà họ Giang với tôi đã có quan hệ từ hơn mười năm nay, anh tưởng rằng cứ hứa đem lại cho Giang Thị cái lợi là có thể khiến Giang Thị tự giương súng bắn mình? Có một điều chắc chắn anh không biết là Phùng Hy đã cướp ý trung nhân của Giang Du San, làm sao nhà họ Giang lại có thể cam tâm? Nhà họ Giang và anh trở thành bạn của nhau, nhưng không có nghĩa rằng họ lại từ bỏ người bạn như tôi. Anh muốn tính sổ trách nhiệm liên đới của tôi, cách chức phó tổng của tôi. Tiếc thật, anh mới là người có trách nhiệm cao nhất trong công ty, cộng với mối quan hệ với Phùng Hy, tôi biết làm thế nào? Dĩ nhiên rồi, anh cũng có thể để mặc Phùng Hy, đổ mọi trách nhiệm lên đầu cô ấy để được yên thân một mình. Trong ván này chúng ta coi như hòa, ván sau sẽ dựa vào tài cán của mỗi người để đấu tiếp.”
Vương Thiết bưng cốc trà lên, bước đến trước bình nước nóng lạnh rót nước, động tác chậm rãi, dường như cố tình để thời gian cho Phụ Minh Ý suy nghĩ. Trong tích tắc ông ta quay người lại, Phụ Minh Ý nghiến răng. Ông ta đã chơi anh một vố, kết quả là hy sinh Phùng Hy. Anh nhớ đến Mạnh Thời, một nụ cười thoáng qua hiện trên môi.
Vẻ trấn tĩnh của Phụ Minh Ý khiến Vương Thiết kinh ngạc. Ông ta bê cốc trà, chậm rãi nói thêm câu nữa: “Tổng giám đốc Phụ, cô ấy là người phụ nữ mà anh yêu nhất đúng không? Trong cuộc đời có hai người phụ nữ, một người đem lại cho anh sự giàu sang phú quý, một người cho anh tình yêu. Người nữ cho anh tình yêu lại phải đối mặt với sự lựa chọn của anh. Tổng giám đốc Trương luôn cảm thấy đầu óc của sếp tổng quá cũ kỹ, cậu con trai của sếp tổng vẫn còn đang là học sinh, vị trí tổng giám đốc trên tổng công ty anh ngồi là phù hợp.”
Phản bội lại sếp tổng, hứa cho anh vị trí tổng giám đốc trên tổng công ty, chuyện này có thể coi như chưa từng xảy ra. Nếu không, Phùng Hy sẽ phải đối mặt với việc ngồi tù. Tám năm trước anh đã phản bội cô ấy, tám năm sau liệu có xảy ra một lần nữa không? Phụ Minh Ý bình thản nói: “Anh đưa ra câu hỏi này, anh nghĩ là tôi sẽ lựa chọn cái nào? Anh có nghĩ rằng, nếu Giang Thị không thừa nhận cấu kết với Phùng Hy thì anh sẽ thua toàn bộ.”
Vương Thiết cười nói: “Nhà họ Giang không quan tâm đến sự tranh giành quyền lực của công ty chúng ta đâu, nhưng họ lại không chịu được việc bị người khác cướp mất con rể. Tổng công ty sẽ cử người đến điều tra ngay thôi, sau đó sẽ báo công an để lập hồ sơ vụ án. Cứ đợi đấy!”
Cửa phòng làm việc được mở ra, những âm thanh bên ngoài dần dần được vọng vào. Duy nhất có tiếng Phùng Hy là Phụ Minh Ý không nghe thấy. Phụ Minh Ý lấy ra chiếc ví, Phùng Hy trong ảnh vẫn đang giữ nụ cười rạng rỡ trên môi. Phụ Minh Ý thở dài: “Hy Hy, là điều may mắn của em hay là cái nạn của em?”
Ngày hôm sau, người của tổng công ty đã đến, lần lượt tìm từng người trong số các lãnh đạo của công ty để hỏi. Không khí trong công ty rất căng thẳng. Lúc đầu Phùng Hy còn nghĩ, bồi thường Giang Thị một triệu không trăm hai mươi nghìn nhân dân tệ, công ty vẫn có lời, chỉ có điều ít đi mà thôi. Đá bay mình, hạ gục Vương Thiết, cuối cùng Phụ Minh Ý cũng chiến thắng.
Lúc vào phòng họp Phùng Hy vẫn có suy nghĩ cùng lắm là bỏ việc. Lần này người của tổng công ty xuống cô không biết một ai. Hai nam một nữ vẻ mặt nghiêm túc, trước mặt cô còn đặt chiếc bút ghi âm, theo phản xạ cô cũng thấy hơi căng thẳng.
“Giám đốc Phùng, tại sao hợp đồng của Cừ Giang lần này lại do bộ phận cơ khí đi ký?”
Phùng Hy nhớ đến nước cờ của Phụ Minh Ý, thầm cười đau khổ, trả lời rất bình tĩnh: “Là do lãnh đạo của công ty sắp xếp cho phòng cơ khí. Lúc đầu là giám đốc Dương liên hệ, sau đó giao cho tôi đi ký. Lúc bàn đến những điều khoản chi tiết trong hợp đồng, tôi mới biết hợp đồng chủ yếu liên quan đến mảng vật liệu.”
“Mặc dù không qua khâu mời đấu thầu, nhưng cũng phải trải qua giai đoạn đàm phán thương lượng giá, tại sao lại chọn tập đoàn Giang Thị? Chính lô thép không gỉ liền mạch này, Giang Thị báo giá cao hơn công ty khác, lẽ nào chị không biết hay sao?”
Cô biết. Cô đã đi thăm dò, so sánh nhiều nơi trên thị trường, bỏ ra hai buổi tối mới tìm ra vấn đề. Nhưng Phùng Hy không thể nói. Cô thận trọng trả lời: “Xét về tổng thể, giá của Giang Thị báo thấp hơn công ty khác, hơn nữa đã từng có nhiều lần hợp tác với công ty, rất có chữ tín. Mặc dù giá báo của sản phẩm này cao hơn các công ty khác, nhưng đối với các mặt hàng khác lại thấp hơn công ty khác. Xét về thực lực của Giang Thị, để họ lo toàn bộ đơn đặt hàng thì lợi nhuận của công ty cũng không bị ảnh hưởng. Hơn nữa, phó tổng giám đốc Vương là người quyết định lựa chọn nhà cung cấp vật liệu Giang Thị.”
Cô cảm thấy câu trả lời của mình không có gì là sai. Hỏi xong hai câu hỏi, ba người của tổng công ty liền đưa mắt nhìn nhau, người phụ nữ chậm rãi hỏi: “Giám đốc Phùng, quan hệ giữa chị và Phụ Minh Ý là thế nào?”
Trong đầu Phùng Hy ù lên một tiếng rất to. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, trả lời một cách vô cùng khó khăn: “Quan hệ đồng nghiệp.”
“Nghe nói tổng giám đốc Phụ là người yêu của chị hồi học đại học, bộ phận cơ khí được nhận hợp đồng này, không giao cho giám đốc Dương lại giao cho chị, có phải vì mối quan hệ này tạo điều kiện cho chị hay không?”
“Không phải!” Phùng Hy phủ nhận ngay. Vô số ý nghĩ nảy lên trong đầu. Ai đã lôi ra chuyện này nhỉ? Chắc không phải là Phụ Minh Ý, đương nhiên là anh biết rằng nếu lôi ra chuyện này sẽ bất lợi cho anh. Vậy thì là ai nhỉ?
Phụ Minh Ý tưởng rằng có thể dựa vào chuyện này để đá bay Vương Thiết, và mối quan hệ này chính là con bài để phản công lại Phụ Minh Ý ư? Lập tức cô đã đọc vị được nội dung cuộc nói chuyện mà sau cuộc họp ngày hôm qua, Vương Thiết bê cốc trà mỉm cười đi vào phòng Phụ Minh Ý. Cô khẽ thở dài nghĩ, cùng lắm là Phụ Minh Ý cúi đầu dàn hòa với Vương Thiết, kẻ chịu hy sinh chỉ có cô mà thôi.
Cuộc đọ sức nơi công sở, không phải chỉ một ván là đã phân định được thắng thua. Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần làm bia đỡ đạn.
Lúc bước ra khỏi phòng họp, cô nhìn thấy Phụ Minh Ý và Vương Thiết đứng ở cửa phòng. Hai người đứng nói chuyện rất thư thái, dường như không hề có chuyện gì xảy ra.
Nhìn thấy cảnh này, Phùng Hy vẫn cảm thấy chua xót trong lòng. Cho dù cô cam tâm tình nguyện làm con dê chịu tội thay một lần, trước khi chết cũng sẽ kêu lên một tiếng thảm thương.
Cô chỉ đợi tờ giấy đuổi việc của công ty nữa thôi, phủi mông ra đi.