Trong cuộc đời con người luôn có những buổi sáng để lại ký ức sâu sắc cho người ta. Ví dụ buổi sáng mùng một tết, bị tiếng pháo nổ làm cho tỉnh giấc, ngồi bật dậy xin tiền mừng tuổi của người lớn, mặc quần áo mới, trong túi có tiền, phấn khởi vô cùng; hoặc như ngày mới vào đại học, tỉnh dậy trong phòng ký túc xá có sáu người, tròn mắt nhìn trần màn, nghĩ cuộc sống mới đã bắt đầu; hoặc như buổi sáng hôm nay của Phùng Hy. Miệng cô tỏa ra mùi thơm của kem đánh Lãnh Toan Linh, tóc tỏa ra mùi thơm của dầu gội đầu Head and Shoulders, trước khi ra cửa còn ngắm lại chiếc váy ngắn màu xanh nhạt trong gương, tay chống vào phần eo thon thả, cặp mông cong tròn gợi cảm, chân đi đôi giày cao gót bảy phân, tay xách chiếc ví nhỏ đi làm.
Chắc chắn Mạnh Thời không thể biết cô lại duyên dáng trước gương như vậy. Phùng Hy đắc ý nghĩ, phụ nữ thích nhất điều này. Ví như hiện tại, trông cô rất điềm đạm, để lộ nụ cười rạng rỡ như ánh bình minh buổi sớm, dè dặt mà không lộ liễu.
Cô đứng bên cạnh vườn cây xanh, phía sau là lùm cây xanh mướt được cắt thẳng tắp, bên trên có điểm mấy đóa hoa bìm bìm vẫn còn đọng mấy hạt sương. Mạnh Thời bèn nhớ đến bông hoa dành dành mà anh đã từng ngắt.
Đầu tiên ánh mắt anh nhìn vào đôi chân cô, trắng ngần cân đối, trên đầu gối còn có hai chỗ lõm, đôi giày cao gót màu trắng dưới chân tạo ra một đường cong hoàn mỹ ở gót chân. Rồi ánh mắt anh chầm chậm nhìn lên ngực cô. Phùng Hy giảm còn khoảng năm mươi kilôgam, nhưng trông cô không gầy. Một chiếc cúc nhỏ được gắn ngay dưới ngực, khiến ngực được nâng cao hơn. Mạnh Thời chớp chớp mắt, cười nói: “Bạn Phùng Hy, bạn định đi đến công ty hay là có hẹn với tôi đấy mà trang điểm lộng lẫy thế?”.
Phùng Hy hơi ngẩng đầu lên, nhã nhặn trả lời: “Anh không phải là người chỉ biết bo bo cho riêng mình, chỉ mong em khoác một chiếc bao tải lên người chứ?”.
Mạnh Thời mở cửa xe cho cô, cười đáp: “Thế thì em nhầm rồi! Anh chỉ mong tất cả đàn ông trên thế gian này nhỏ hết nước miếng vì em thôi, nhưng em thì chỉ nhỏ nước miếng vì anh!”.
“Thôi đi anh!”. Phùng Hy nguýt anh một cái, cười lên xe.
Mạnh Thời quay đầu hôn lên má cô, nói: “Thơm quá”.
Phùng Hy khẽ đẩy Mạnh Thời, má hơi đỏ lên, trong lòng lại rất vui. Cô len lén nhìn chiếc xe của Mạnh Thời, cười thầm. Đột nhiên cô hỏi Mạnh Thời: “Em còn chưa biết anh làm ở đâu nữa?”.
Câu nói bất thình lình khiến Mạnh Thời bật cười, anh khẽ gõ ngón tay lên vô lăng, nói: “Thực ra sau khi tốt nghiệp đại học anh vẫn lông bông, mua bán đồ cổ, làm thuê, hiện nay anh kiêm làm huấn luyện viên Taekwondo ở trung tâm thẩm mỹ viện của anh. Tài sản hiện có ngoài chiếc xe này còn bốn mươi phần trăm cổ phần ở Thẩm mỹ viện y học Tạ Thị nữa. Hy Hy, đến giờ em mới muốn tìm hiểu những nét cơ bản về anh đúng không, em không thấy thế là hơi muộn à?”.
Ánh mắt trêu chọc cười cười khiến Phùng Hy thấy hơi giật thột. Tại sao ánh mắt anh lại giống như đang nhìn một miếng thịt trên thớt vậy? Cô không hề cảm thấy trao đổi cho nhau những nét cơ bản về mình là một chuyện ngốc nghếch, bèn phụng phịu nói: “Con người sống trong xã hội này luôn có những quy định phải tuân theo. Anh không thấy những người đi gặp người yêu do người khác làm mối, sơ yếu lý lịch của mình phải chuẩn bị cả tập hay sao? Bây giờ em mới tìm hiểu được một ít, nếu thấy không phù hợp thì cho anh bye luôn chứ sao”.
Bye luôn? Mạnh Thời thấy cô ngây thơ quá. Cô đã chủ động quay lại, lại tưởng có thể dễ dàng rút lui được sao? Xem ra anh phải để cho cô lún vào sâu hơn. Anh cười trừ hỏi: “Em thực dụng thật đấy, định tìm người có những điều kiện nào?”.
“Em muốn tìm một người có thể sống những ngày bình thường là được”.
“Nếu anh là một anh chàng lang thang nay đây mai đó không nghề không nghiệp thì sao?”.
Phùng Hy buột miệng: “Không, em sẽ không tìm một người đàn ông mà phải để em kiếm tiền nuôi gia đình, như thế mệt lắm”. Cô nhìn Mạnh Thời với vẻ biết lỗi, thấy mình hơi làm cụt hứng người khác. Nhưng cô thực sự muốn được tiếp tục với anh, nên mới muốn tìm hiểu tình hình của anh. Phùng Hy cảm thấy mình hỏi không có gì là sai.
Cô không còn là cô sinh viên đang học đại học, không hiểu gì về xã hội, về tương lai, chỉ cần có tình yêu là có thể sống hạnh phúc; cô cũng không còn là cô gái trẻ mới hơn hai mươi tuổi, ôm hy vọng với tất cả mọi chuyện, cô chỉ là một người phụ nữ hiện thực. Tình yêu của cô cần có những điều kiện hiện thực để nâng đỡ, cô quá hiểu vai trò của điều kiện vật chất trong cuộc sống. Chắc chắn cô sẽ không tìm một người đàn ông như Điền Đại Vĩ nữa. Đây là cái giá mà cô phải dùng hôn nhân để trả.
Mạnh Thời rất nhạy cảm, anh nhớ ngay đến cuộc hôn nhân của Phùng Hy, nhớ ngay đến Điền Đại Vĩ. Không ngờ gã đàn ông điển trai đó lại ăn bám vợ? Anh cố tình thở phào một cái thật lớn, nói: “Còn may, anh còn có một cái nghề để sống. Việc nuôi gia đình không có vấn đề gì, từ nhỏ anh đã được giáo dục là đàn ông phải kiếm tiền nuôi gia đình. Ấy, sao anh thấy hai chúng ta giống như đang nói chuyện cưới hỏi vậy?”.
Hai má Phùng Hy lập tức đỏ bừng. Cô chỉ muốn tìm hiểu, việc cưới xin vẫn còn sớm lắm. Cô hứ một tiếng, nói: “Nói xa quá rồi! Anh biết em là người phụ nữ hiện thực là được rồi, em không muốn để đến lúc chúng ta nói đến chuyện cưới xin thật mới phát hiện ra không hợp nhau!”
Mạnh Thời cười ha ha, lái xe đến cổng công ty cô rồi dừng lại, quay đầu sang nói: “Em đi làm đi nhé, hết giờ làm việc anh không đến đón em được đâu, anh muốn đi phun sơn cho chiếc xe. Tối nay mua thức ăn ăn ở nhà nhé, em có biết nấu cơm không?”. Phùng Hy gật đầu, cảm thấy ở nhà ăn cơm dễ chịu, bèn dặn Mạnh Thời: “Nếu anh mua cá thì nhớ mua hành gừng tỏi nhé”.
Giọng cô như giọng của bà nội trợ, Mạnh Thời cảm thấy vô cùng dịu dàng. Ánh mắt anh dõi theo bóng cô một hồi lâu đến tận khi cô bước vào tòa nhà của công ty, sau đó mới vui vẻ lái xe đi.
Phụ Minh Ý đi công tác Bắc Kinh không có mặt ở công ty. Vương Thiết cười ha ha mời Phùng Hy đi uống trà nói chuyện.
Phùng Hy cũng thích uống trà, chủ yếu là để ngắm cảnh.
Trong thành phố có rất nhiều quán trà, quán trà Du Tâm Trai mà Vương Thiết mời cô đến này là lần đầu tiên cô đặt chân đến. Vương Thiết dẫn cô đi vào trong ngõ, nhìn thấy cánh cửa đỏ đặt sau hai chiếc trống đá liền dừng lại.
Cửa mở, dưới bức tường trắng có trồng một cây tử đằng hoa tím, cây leo lên tận đỉnh. Phùng Hy cười nói: “Chỗ này đẹp thật đấy”.
“Bên trong cũng thích lắm, vào đi”. Vương Thiết bước vào trước.
Phùng Hy đi theo sau, phía sau bức tường là một cái sân nhỏ, hai bên hành lang có treo một số bức tranh. Đi qua sảnh giữa, lại là một tấm bình phong gỗ, đi vòng qua lại thấy một cái sân vuông khác, hành lang bốn xung quanh được nối với phòng trà.
Lúc này Phùng Hy nhìn thấy nhân viên phục vụ mặc bộ quần áo màu be kiểu thời xưa, chân đi đôi giày vải mềm giống giày của hòa thượng bước đến. Phùng Hy vô cùng ngạc nhiên, sân đằng trước đều để không, quán trà này quả là chịu chơi thật. Sân trong ngõ, mỗi cái phải đáng hàng chục triệu tệ, ăn uống ở đây chắc chắn không rẻ. Cô có phần không hiểu, thực ra Vương Thiết cũng không cần phải mời cô đến những nơi như thế này để uống trà.
Nhân viên phục vụ đẩy cửa ra, mời họ vào bên trong.
Phía trong phòng cũng có một tấm bình phong Tô Châu thêu hai mặt, nền trắng thêu hoa mẫu đơn tím, hoa thêu rất to, rất sinh động.
Qua lớp vải nền mờ mờ, có thể nhìn thấy thấp thoáng bóng một cô gái đang ngồi bên trong. Phùng Hy càng thêm hiếu kỳ, Vương Thiết định đưa cô đến gặp ai đây?
“Tổng giám đốc Giang, chắc cô đợi lâu rồi đúng không!”. Vương Thiết vừa cười vừa chào vừa đi vào bên trong.
Phùng Hy theo sau Vương Thiết vòng qua tấm bình phong, một cô gái trẻ mặc áo dài Thượng Hải nền xanh hoa bạc đang đứng bên cánh cửa sổ gỗ chạm hoa. Tóc vấn một lọn nhỏ đằng sau, đeo bộ trang sức màu ngọc bích, khuyên tai, vòng tay, nhẫn, trông rất quý phái.
Giang Du San mỉm cười, nói: “Phó tổng giám đốc Vương không giới thiệu một chút sao?”.
Vương Thiết quay đầu nhìn Phùng Hy cười: “Đây là phó tổng giám đốc Giang Du San của tập đoàn thép Giang Thị. Đây là giám đốc Phùng Hy của bộ phận cơ khí chúng tôi”. Phùng Hy đưa tay ra mỉm cười: “Phó tổng giám đốc Giang xinh đẹp quá. Không ngờ chị lại trẻ đến vậy”.
Đây chính là người phụ nữ mà Mạnh Thời ôm hôn ở sau xe tối hôm đó? Trông cũng xinh xắn, có khí chất đó nhỉ? Giang Du San thầm chấm điểm cho Phùng Hy, cô bắt tay Phùng Hy, nhiệt tình mời: “Chị ngồi đi. Vừa nhìn đã biết giám đốc Phùng là người giỏi giang, năng động. Em có năng lực gì đâu, chỉ là dựa vào cha em mà thôi. Hiện giờ thả em ra ngoài rèn luyện, đáng lẽ chú Vương phải nhắc nhiều đến cháu gái mới đúng”.
Cách xưng hô đã thay đổi, bầu không khí cũng vì thế mà thay đổi. Vương Thiết cười ha ha, nói: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước mà. Du San, chú và cha cháu quen biết nhau từ ngày xưa, cháu mà còn khiêm tốn nữa, thì khiến chú phải xấu hổ lắm!”.
Ba người ngồi xuống bàn, Giang Du San đích thân cầm ấm đun trà, cười nói với Vương Thiết: “Chú Vương, cha cháu thường nhắc đến chú, mười mấy năm chơi với chú, chưa bao giờ để mất chữ tín, bảo cháu nhất định phải lễ phép với chú. Cháu bảo họ mang ra loại trà Ô Long ngon nhất của năm nay, chú uống thử đi”.
Ánh nắng chiếu vào, hơi nước trong ấm điện bốc lên. Giang Du San mỉm cười xách ấm pha trà. Ánh sáng hắt lên mặt cô, chiếc cổ trắng ngần như một đóa hoa lan xinh đẹp, chiếc vòng tay màu ngọc bích lung linh trong nắng. Nước trong ấm Tử Sa trào ra, cô xách ấm nước lên với vẻ thành thạo rồi rót nước vào chén, nhất cử nhất động đều toát lên vẻ thanh nhã, có giáo dục. Ánh mắt cô điềm đạm, nhưng thỉnh thoảng vẫn ngước mắt lên, khẽ chạm vào ánh mắt Phùng Hy rồi lại cười cười nhìn ra phía khác.
Cảnh tượng trước mắt khiến Phùng Hy vô cùng tò mò. Cô cho rằng chắc chắn là Giang Du San muốn tìm hiểu vị khách hàng là cô. Cô mỉm cười nhìn Giang Du San từ tốn pha trà, trong đầu lại nghĩ về hợp đồng chính thức sắp ký với công ty Cừ Giang.
Chắc tập đoàn thép Giang Thị chính là nhà cung cấp mà Vương Thiết muốn giới thiệu với cô. Giới thiệu một đối tác làm ăn đã hợp tác mười năm nay cho cô, ngoài việc Vương Thiết muốn thể hiện thành ý, cũng cho thấy mối quan hệ này cô không bỏ qua được.
Phùng Hy lặng lẽ bưng chén trà lên xoay tròn mấy vòng trong lòng bàn tay, ghé lên sát mũi ngửi ngửi, sau đó mới ghé lên miệng nhấp một ngụm.
“Ồ, giám đốc Phùng rất thạo cách thưởng thức trà đó nhỉ, xem ra hôm nay quán trà này cũng tìm đúng chỗ rồi”. Giang Du San cười, ánh mắt rời khỏi đôi mắt Phùng Hy nhìn xuống bộ ngực căng đầy của cô.
Tối hôm đó, cô đã nắm bắt được một số thông tin về Phùng Hy qua Trần Mông, nghe xong cũng thấy không còn hứng thú, bèn ăn qua loa cho xong rồi rời nhà hàng. Lúc nổ máy xe, dưới ánh đèn, cô nhìn thấy bên vệ đường có một chiếc taxi không có biển đèn ghi chữ taxi trên đỉnh, vô tình cô liếc thấy Mạnh Thời đang ôm một cô gái trong lòng. Chiếc xe taxi màu vàng, cô gái trong lòng Mạnh Thời. Cuối cùng thì cô đã tin rằng những điều Trần Mông nói là đúng. Đúng là anh đi đón một phụ nữ sau giờ làm việc! Lúc đó mắt Giang Du San đã ướt, không phải vì anh không có thiện cảm với cô, mà là vì anh lại có tình cảm với một người phụ nữ đã từng ly hôn. Tất cả những điều này khiến cô không cam tâm. Lẽ nào cô lại thua người phụ nữ đó ư? Lẽ nào người phụ nữ đó xinh đẹp hơn cô ư?
Chiếc xe lướt qua, cô chỉ nhìn thấy bóng của Phùng Hy. Và hôm nay, cô đã được nhìn rõ. Giang Du San rất tin vào câu nói mà cha cô đã từng nói với cô: Tấn công người khác bằng mưu chứ không phải bằng sức. Cô đã được hưởng mọi điều kiện thiên thời địa lợi nhân hòa, được hưởng nhan sắc xinh đẹp và sự nho nhã phú quý. Để hẹn gặp Phùng Hy, cô đã phải lựa chọn địa điểm rất đắt tiền này. Để tương xứng với khung cảnh trong quán, cô đã lựa chọn mặc áo dài, đeo bộ trang sức màu ngọc bích trị giá hàng triệu tệ này. Cô tin rằng với tình thâm giao mười năm giữa gia đình cô và Vương Thiết, Vương Thiết sẽ đối xử với cô thân thiết hơn là đối xử với một cấp dưới. Lấy lòng cấp trên không phải là một hành động nên có ở một nhân viên cấp dưới hay sao? Cô muốn Phùng Hy tự thấy hổ thẹn trong mọi mặt.
Nhưng cô đã thực sự thất vọng. Phùng Hy không nhút nhát như cô tưởng. Bộ váy cô mặc hôm nay mặc dù không phù hợp với khung cảnh, nhưng cũng duyên dáng dễ thương; ngồi bên Vương Thiết, thái độ của cô cung kính nhưng không nịnh bợ; nghe thấy cách xưng hô chú cháu giữa cô và Vương Thiết, Phùng Hy cũng không tỏ thái độ xun xoe đối với cô. Lúc Phùng Hy khen Giang Du San xinh đẹp, cô chỉ muốn tự bạt tai mình, dường như Phùng Hy đã nhìn thấu được hôm nay cô trang điểm đẹp là vì Phùng Hy.
Phùng Hy cười khiêm tốn, “Tôi chỉ học mót thôi chứ không hiểu gì về trà đâu”.
Giang Du San lập tức nhìn sang Vương Thiết, bê ấm trà rót thêm chén nữa, cười đáp: “Thích là tốt rồi. Em chỉ sợ tay nghề không được tốt, để người thực sự am hiểu về trà đạo cười thôi”.
Xinh đẹp, đĩnh đạc, không kiêu căng, không hấp tấp, tuổi trẻ như thế mà đã được nắm quyền quyết định trong doanh nghiệp gia tộc, Phùng Hy than thầm trong lòng, Giang Du San thực sự là một cô gái nổi bật về mọi mặt. Điều đáng nói nhất là, khi ngồi với Vương Thiết - nhân vật rành nghề trong giang hồ này, cô ấy không hề tỏ ra nhút nhát. Cô ấy muốn làm quen với mình, muốn ký hợp đồng với mình, cũng không giống như các nhà cung cấp bình thường khác tỏ ra xun xoe với khách hàng. Cái mà Giang Du San dựa vào không chỉ là thực lực của tập đoàn Giang Thị trên thị trường vật liệu, mà còn là mối quan hệ cũ với Vương Thiết. Điều này khiến cho Phùng Hy càng lưu tâm quan sát Vương Thiết và Giang Du San.
Hôm trước Phụ Minh Ý chỉ dặn cô một câu trong điện thoại: “Cho dù Vương Thiết muốn gì, thì em đều phải đồng ý”.
Anh không tiết lộ gì thêm, nhưng lại khiến Phùng Hy nhanh nhạy nhận ra rằng đây là cái bẫy mà Phụ Minh Ý muốn bày ra để đưa Vương Thiết vào tròng. Nhưng rồi ngay sau đó, Phụ Minh Ý lại về Bắc Kinh để họp. Phùng Hy không tài nào đoán ra được những trúc trắc ở trong này, đến đây cũng chỉ biết cười để đối phó. Cô tin rằng, kể từ khi Vương Thiết giới thiệu cho cô làm quen với Giang Du San, một màn kịch mới đã được mở màn. Còn cô chỉ là nhân vật trung gian được Phụ Minh Ý tin tưởng.
Trước khi chưa thân thiết với Mạnh Thời, sự sắp đặt của Phụ Minh Ý khiến cô rất khó chịu. Nghĩ đến việc người yêu cũ đẩy cô ra phía trước để chịu trận, đối với tình yêu mặn nồng ngày trước là một sự khinh mạn.
Cho dù là sự lôi kéo của Vương Thiết hay kế hoạch của Phụ Minh Ý, cô đều không muốn tham gia. Phùng Hy nắm chén trà trong tay nghĩ, có lẽ, những tình cảm với Phụ Minh Ý đã nhạt đến mức chỉ là mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới. Nghe Phụ Minh Ý nói vậy, cô không phản bác, không từ chối, điều này chủ yếu là vì nể tình xưa nghĩa cũ. Nếu giữa Vương Thiết và Phụ Minh Ý bắt cô phải chọn một người, cô chỉ có thể chọn Phụ Minh Ý. Giang Du San tuyệt nhiên không nhắc đến đơn đặt hàng của Cừ Giang, Vương Thiết cũng không nhắc, chỉ nói đến trà, chọn trà và thưởng thức trà.
Ngay từ những năm 1970, 1980, cha của Giang Du San - Giang Duy Hán đã phất lên bằng nghề buôn bán vật tư, hiện nay là nhà cung cấp vật liệu xây dựng lớn nhất nhì thành phố này. Sau khi Giang Du San về công ty, ông liền giao chuyện làm ăn cho con gái, sở thích lớn nhất của ông là thưởng thức trà, thu thập các loại ấm Tử Sa trên thị trường, hàng năm bỏ tiền ra mua loại trà mới ngon nhất để thiết đãi bạn cũ, nuôi chim cảnh cá cảnh, bày trí sân vườn. Giang Du San cũng bị ảnh hưởng, nói đến trà cũng thuộc hàng thông thạo.
Giang Du San biết mấy năm gần đây Vương Thiết cũng học đòi làm sang, uống trà nhiều hơn uống rượu. Cô rất hiểu tầm quan trọng của việc tìm đúng sở thích của đối phương, thấy Phùng Hy dường như cũng am hiểu một chút về trà, nên cô rất hài lòng vì mình đã tìm đúng địa điểm.
“Thực ra ở đây không những được thưởng thức trà, mà đồ ăn họ nấu cũng khá ngon. Thời buổi bây giờ làm ăn phải phong phú, địa điểm thuê tấc đất tấc vàng mà chỉ kinh doanh mỗi trà thì phải đóng cửa lâu rồi”. Giang Du San cười ngọt ngào, đứng dậy mời Vương Thiết và Phùng Hy ra chỗ khác.
Lúc này Phùng Hy mới nhìn thấy bên ngoài phòng trà còn nối với một vườn hoa nhỏ, phía góc tường là bụi trúc xanh, đặt một bồn nước bằng đá, nước trong vắt. Ở giữa có đặt một chiếc bàn vuông được trạm trổ hoa văn rất cầu kỳ, rất hợp với khung cảnh trong sân.
“Các món ăn được kinh doanh ở đây là món ăn riêng dành cho gia đình quý tộc, nghe nói năm xưa ông nội của ông chủ quán này làm quản gia ột gia đình giàu có, thực đơn chép lại được giữ cho đến ngày nay, thời kỳ “Cách mạng văn hóa” chôn ở dưới đất không nỡ vứt. Cháu nghĩ chú Vương có loại sơn hào hải vị nào chưa ăn đâu, nghĩ đi nghĩ lại, thôi ăn mấy món truyền thống vậy. Hôm nay cũng là lần đầu tiên được gặp giám đốc Phùng, em thích phong cảnh ở đây, phụ nữ mà, suy nghĩ cũng gần giống nhau, hy vọng giám đốc Phùng cũng sẽ thấy thích”.
Vương Thiết chỉ vào Giang Du San cười: “Du San, cháu chu đáo quá, thảo nào cha cháu chỉ đứng tên tổng giám đốc thôi, còn giao hết mọi việc cho cháu”.
Giang Du San mím môi cười đáp: “Cũng phải dựa vào các chú, các bác nể mặt cha cháu mà giúp đỡ cháu. Cháu chỉ là bề dưới mà thôi”. Nói rồi thân thiện cầm tay Phùng Hy ngồi vào ghế.
Nhân viên phục vụ bưng lên ba cái âu nhỏ, mở nắp ra, bên trong là một quả lê hấp màu vàng kim được đặt trong nước.
“Loại lê tuyết trùng thảo này cũng không có gì là quý hiếm, chỉ có điều loại trùng thảo mà nhà hàng này chọn là loại trùng thảo tự nhiên, nghe nói phải hấp mấy tiếng đồng hồ mới được. Chú Vương hút nhiều thuốc lá, ăn cái này giúp nhuận phế. Giám đốc Phùng da đẹp thật đấy, ăn cái này mới xứng với cụm từ da trắng ngần như tuyết”. Giang Du San trêu xong, cúi đầu nếm thử.
Phùng Hy múc một thìa lê tuyết lên ăn, cảm thấy vị ngọt thơm mềm, nghe thấy Giang Du San nói như vậy liền cười, “Vừa nãy lúc nhìn phó tổng giám đốc Giang pha trà tôi còn đang nghĩ, tổng giám đốc Giang xinh đẹp như trong tranh, tôi nhìn tay phó tổng giám đốc Giang cũng thấy thích nữa là”.
Giang Du San liền nhân cơ hội này mân mê chiếc vòng trên tay, cười nói: “Gì cơ, chỉ là do có mấy thứ đồ vặt này mà thôi. Nếu nói về tay, tay giám đốc Phùng mới là đẹp, vừa nhỏ vừa cân đối, không có đồ trang sức nào cả. Chị nhìn em mà xem, các đốt ngón tay của em mỏng quá, chú Vương người to như vậy mà tay nhỏ thế, bàn tay kiếm tiền thành thần đó”.
Giang Du San hết lời khen ngợi Phùng Hy và Vương Thiết, thân thiện tự nhiên, đồng thời lại không để bầu không khí quá trầm, biết đưa ra các chủ đề thích hợp. Mãi cho đến khi ăn xong hai người cáo từ ra về, Vương Thiết mới cười hỏi Phùng Hy: “Cô ấy thế nào?”.
“Phú quý hơn người nhưng lại rất đúng mực”.
Vương Thiết nói: “Tôi và cha Giang Du San chơi với nhau mười năm nay, hai cha con giống nhau, rất khéo léo. Làm ăn với nhà cô ấy rất dễ chịu”.
Dĩ nhiên là Phùng Hy hiểu lời Vương Thiết nói. Đối tác như Giang Thị, khéo léo trong mọi chuyện, đồng thời còn khiến người khác cảm thấy dễ chịu, những chuyện như lấy tiền phần trăm hoa hồng họ có thể sắp xếp rất êm đẹp. Ý Vương Thiết là được lấy tiền một cách yên tâm, những khách hàng như thế đâu phải là nhiều?
Phùng Hy không khỏi nghi ngờ, cho dù cô đồng ý giao hợp đồng sắt thép của công ty Cừ Giang cho Giang Du San, Phụ Minh Ý cũng không bắt chẹt được điểm yếu của Vương Thiết.
Dường như hôm nay Giang Du San tổ chức cuộc gặp gỡ này là để làm quen với cô, Vương Thiết cũng không nhắc đến đơn đặt hàng của công ty Cừ Giang. Phùng Hy đang do dự không biết có nên nói thẳng ra chuyện này không. Ý nghĩ này vừa thoáng qua lại bị cô phủ định ngay. Vương Thiết và Giang Du San không sốt ruột thì cô sốt ruột làm gì! Giang Du San muốn lấy đơn đặt hàng, Vương Thiết sẽ dốc sức xúc tiến việc này, sớm muộn gì cũng sẽ nói với cô.
Hết giờ làm việc, Phùng Hy nghĩ tới việc Mạnh Thời cũng hút thuốc, bèn sang siêu thị đối diện với cơ quan để mua loại lê tuyết thật ngon và đường phèn. Cô muốn nấu cho anh món lê tuyết hầm đường.
Mạnh Thời đeo tạp dề ra mở cửa, đón lấy túi đồ trong tay cô, tiện đà hôn lên má cô một cái, nói: “Nguyên liệu đã chuẩn bị đầy đủ, tất cả đã rửa sạch thái xong, chỉ đợi đầu bếp nữa thôi”.
Phùng Hy đi vào bếp xem, đúng là các loại rau và nguyên liệu đã được chuẩn bị đầy đủ. Cô nhìn ra bốn xung quanh, nói: “Anh cho em chiếc tạp dề”.
Mạnh Thời bèn quay lưng lại, bảo: “Cởi cái trên người anh đây này, chỉ có một chiếc thôi”.
Lúc cô đưa tay cởi nút thắt trên tạp dề, Mạnh Thời nghiêng đầu nhìn cô, đôi lông mi đen dài dưới mái tóc ngắn khẽ rung rung. Không nhịn được nữa Mạnh Thời bèn tháo tạp dề vứt xuống, tay đỡ cằm cô hôn lên má.
Phùng Hy vừa kêu vừa đẩy anh, “Yên nào, em phải nấu cơm đây!”.
“Đợi chút”. Mạnh Thời không hài lòng kéo tay cô xuống, hôn càng thắm thiết hơn.
Cái hôn nóng bỏng của Mạnh Thời đã khiến cô cảm thấy sự nhiệt tình của anh có xu hướng gia tăng. Cô thầm lo lắng nghĩ, lẽ nào hiện giờ lại cùng anh coi mọi chuyện như sự đã rồi hay sao? Lúc này Mạnh Thời buông cô ra, cốc đầu cô một cái, “Không chú ý, nghĩ gì vậy?”.
Hai má Phùng Hy liền đỏ bừng, nhặt chiếc tạp dề dưới ghế sofa lên, vừa thắt dây vừa nói: “Đang nghĩ nên luộc anh như thế nào đây!”.
Cô bước nhanh vào bếp, bật bếp bắt đầu nấu ăn, nghe thấy Mạnh Thời cười nói. “Biết sớm thì tối hôm nay không mua thức ăn nữa. Nhưng coi anh là món ăn cho đêm nay cũng được. Anh không ngại đâu”.
Phùng Hy nạt một câu: “Đi rửa lê đi, gọt vỏ ngâm vào nước!”.
“Ngâm vào nước làm gì?”.
“Sợ bị thâm. Đợi lát nữa em sẽ hầm lê tuyết với đường phèn cho anh. Hôm nay tập đoàn vật liệu Giang Thị mời ăn món lê tuyết trùng thảo ngon lắm, anh cũng hút thuốc, em nấu cho anh ăn cho nhuận phế”.
Phùng Hy chế món canh với vẻ thành thạo rồi cho cá vào xoong, không phát hiện ra Mạnh Thời đang đứng ở cửa bếp trầm tư.
Lúc ăn cơm, Mạnh Thời có vẻ không chú ý vào bữa cơm lắm, Phùng Hy liền cau mày nhìn. Cô nói với vẻ không hài lòng: “Em nấu cơm không ngon à?”.
Giọng cô có phần trách móc, thái độ giống như kiểu nếu anh dám nói không ngon sẽ úp đĩa thức ăn lên đầu anh. Mạnh Thời chậm rãi nói: “Không, ngon lắm. Cá nấu dưa, tôm nõn rang, ớt ngọt xào thịt, rau sống xào tỏi, và còn cả món canh trứng nữa, trong bếp vẫn còn món lê tuyết hầm đường phèn, mùi vị màu sắc đều tuyệt, và còn tốt cho sức khỏe nữa! Anh không muốn để thừa sang bữa sau. Chắc là ăn xong anh phải uống thuốc kiện vị giúp tiêu hóa rồi. Hy Hy, từ sau mỗi bữa chúng ta chỉ nấu hai món là được, anh đảm bảo sẽ ăn không thừa lại cọng rau nào”.
Bà nội trợ nào nghe được lời khen cũng đều cảm thấy phấn khởi. Phùng Hy cảm thấy rất vui, vừa tức vừa buồn cười nói: “Mỗi món anh ăn ít đi một chút, đừng để no quá, thà để lãng phí còn hơn để no chướng cả bụng!”.
Mạnh Thời nhân cơ hội này liền nói: “Thế này nhé, hay là chúng ta cứ tiêu diệt từng món một, cứ từ từ giải quyết. Tiện thể em báo cáo cho anh biết công việc ngày hôm nay của em đi, anh thích nghe”.
Khi còn sống chung với Điền Đại Vĩ, anh ta không bao giờ có đủ kiên nhẫn để nghe cô phàn nàn. Công ty vốn nhiều yêu tinh, lại còn có cả người yêu cũ khiến cô cảm thấy đau đầu, đúng là cô rất muốn có người nghe cô tâm sự, nghe xong còn có thể cho cô vài lời gợi ý. Thế nhưng, Phùng Hy lập tức lườm Mạnh Thời một cái, nói: “Không phải anh muốn biết về chuyện của Phụ Minh Ý hay sao?”.
Mạnh Thời cười giả lả, đưa đũa gắp lên một miếng cá nhỏ để lòng trấn tĩnh hơn. Hiện giờ anh không có thời gian để ghen tuông với người tình cũ của Phùng Hy, Giang Du San mới là kẻ địch lớn. Nếu linh cảm của anh không nhầm thì hôm nay tập đoàn vật liệu Giang Thị mời Phùng Hy ăn cơm chắc chắn chính là tập đoàn Giang Thị quen thuộc với anh. Tình cảm giữa anh và Phùng Hy mới tiến triển được mấy ngày, tốt nhất là đừng để xảy ra điều gì không hay. Anh còn đang băn khoăn không biết có nên nói cho Phùng Hy biết quan hệ giữa gia đình anh và gia đình họ Giang hay không.
Nghe giọng Phùng Hy thì thấy cô tưởng chỉ là quan hệ làm ăn qua lại. Mạnh Thời nghĩ, có lần gặp đầu thì sẽ có lần gặp sau, nếu hôm nay Giang Du San đã gặp Phùng Hy thì sớm muộn cũng bị cô ấy biết.
Anh vừa ăn cá với vẻ rất ngon lành vừa nói: “Anh nghe tập đoàn Giang Thị này thấy có vẻ rất quen, muốn biết xem có phải tập đoàn mà anh biết hay không. Còn về Phụ Minh Ý, em đã đá bay anh ta rồi, bản soái không thèm giết danh tướng bại trận dưới tay em đâu”.
Phùng Hy phì cười, đứng dậy nói: “Em đi xem món lê tuyết thế nào rồi. Hôm nay một phó tổng giám đốc của tập đoàn Giang Thị tên là Giang Du San mời ăn. Vị phó tổng này xinh lắm, anh có quen không?”.
Thấy cô đi vào trong bếp, nụ cười trên môi Mạnh Thời vụt tắt. Trước khi chưa nghe thấy cái tên Giang Du San, anh còn thầm nghĩ có thể không phải, sau khi thông tin đã được xác nhận, anh có phần ngồi không yên nữa. Nếu hiện giờ nói cho Phùng Hy biết Giang Du San là cô con dâu tương lai mà cha mẹ anh đã ngắm thì Phùng Hy sẽ nghĩ gì? Giang Du San xinh đẹp phóng khoáng, khéo léo, năng động trong mọi chuyện, điều này anh đã quá hiểu, cha mẹ anh như người bị bỏ bùa mê trở thành fan hâm mộ của cô. Phùng Hy đã từng ly hôn, nếu như biết cha mẹ anh không đồng ý, chắc chắn lại sẽ nản chí. Anh bực bội đến mức không còn thiết gì với mâm cơm ngon này nữa.
Anh thấy hối hận vì đã hỏi Phùng Hy vấn đề này. Anh không chỉ quen Giang Du San một cách đơn giản, mà anh còn quá quen thuộc đối với cô, quen thuộc đến mức sau khi nghe thấy Phùng Hy nhắc đến tên cô là biết được suy nghĩ của cô.
Mạnh Thời nghĩ lướt trong đầu, lần gần đây nhất gặp Giang Du San là hôm ăn cơm ở nhà hàng Sơn Dã Nhân Gia của ông Đặng. Lẽ nào tối hôm đó Giang Du San đã nhìn thấy ư? Anh xót xa nghĩ, Phùng Hy ngốc nghếch vẫn chưa hề biết gì! Anh phải làm gì bây giờ? Mạnh Thời ranh mãnh nhớ đến lời của dì Tạ, nếu như anh và Phùng Hy có thể làm ọi sự đã rồi, sinh một thằng cu mập mạp thì đó mới thực sự gọi là Thượng phương bảo kiếm.
“Anh cười gì vậy! Lê tuyết vẫn phải đun thêm một lát nữa. Buổi tối anh nhớ xem nước trong xoong đã đun cạn chưa, đừng để cháy nhé”.
Mạnh Thời bèn chơi bài chây ì, nhìn cô nói: “Anh có biết lúc nào là được đâu, chắc chắn sẽ để cháy! Hy Hy, em về nhà làm gì? Chuyển đến phòng anh ở đi! Hai người hai phòng tối gọi điện thoại dỗ em ngủ tốn tiền lắm”.
Phùng Hy chớp chớp mắt, ngại ngùng nạt anh nói: “Đừng có hòng!”.
Sắc mặt cô lộ rõ vẻ khả nghi, ánh mắt mông lung. Mạnh Thời bèn đưa tay ôm ngang eo cô, bế cô ngồi lên đùi mình, cúi đầu cắn khuyên tai của cô.
Phùng Hy rên lên một tiếng, cô cố gắng nhịn cảm giác buồn buồn bên tai đó, đẩy Mạnh Thời, nói: “Ăn xong một tiếng đồng hồ không nên vận động mạnh”.
Mạnh Thời cười đáp: “Anh sẽ cố khởi động kỹ, sẽ khống chế thời gian”.
Phùng Hy bực quá đấm anh liên hồi, nhảy tót xuống đất, mặt đỏ bừng nói: “Anh mà để cháy xoong thì sau này em sẽ không nấu nữa chỉ ăn thôi!”.
Cô xách túi lên, lườm anh một cái, cạch cạch đi giầy cao gót ra về.
Mạnh Thời thầm nghĩ với vẻ tiếc nuối, dùng binh quan trọng nhất là phải nhanh, nếu tối nay anh mà không phải gọi điện thoại về nhà để nắm tình hình thì chắc chắn anh sẽ không để cô thoát. Thu dọn xong bát đĩa, Mạnh Thời liền ngồi ở phòng khách gọi điện thoại, “Mẹ à, ngày mai con sẽ về nhà ăn cơm. Vâng, con về được mấy hôm rồi. Cô ấy cũng đòi đến à?”.
Đầu bên kia điện thoại, mẹ Mạnh Thời hào hứng khen Giang Du San, trách Mạnh Thời không về để ở bên cô ấy. Mạnh Thời nhanh trí nghĩ, tối mai Giang Du San cũng muốn đến nhà anh, cho dù không muốn gặp cô anh cũng phải về. Anh ngáp một cái, cười nói: “Mẹ à, mai con về rồi nói chuyện nhé. Con đi cả ngày, mệt rồi”.
Mẹ Mạnh Thời liền xót con ngay, vội dặn dò anh vài câu rồi cúp máy. Bà đặt điện thoại, mừng rỡ nói với cha Mạnh Thời: “Ông Thành, ngày mai Mạnh Thời về, lần này nghe thấy tên Du San nó không chối đây đẩy nữa. Tôi phải báo cho Du San ngay, bảo con bé ngày mai phải trang điểm đẹp vào”.
Mạnh Thụy Thành tay xách ấm trà Tử Sa “ừ” một tiếng, chậm rãi đi vào phòng làm việc.
Thành phố này cổ xưa và có lịch sử lâu đời, sông Lan Khê chảy trong thành phố, nghe nói lấy một mảnh sứ bất kỳ bên bờ sông cũng đều có lịch sử. Phía tây thành phố có một ngọn núi, đỉnh núi cao ngất, địa hình khúc khuỷu, giống như cái gác bút, vì thế mới có tên là núi Gác Bút. Rất nhiều ông thầy phong thủy tay chỉ vào sông Lan Khê, mắt nhìn về phía núi Gác Bút xa xa, nói rằng vùng đất này hội tụ nhiều văn nhân nổi tiếng.
Thời đại thay đổi, xã hội tiến bộ, thành phố cổ cùng một lúc có hai diện mạo cũ và mới, trong thành phố này không những có những nhân vật thời thượng, mà còn có một số gia đình có truyền thống lâu đời, ví dụ nhà họ Mạnh.
Cho đến nay nhà họ Mạnh vẫn giữ được bộ gia phả gồm mấy chục cuốn dày. Ông cố nội của Mạnh Thời là nhà sưu tập đồ cổ nổi tiếng đời nhà Thanh. Đến thời ông nội Mạnh Thời, bắt đầu thu mua đồ cổ của con em các nhà giàu bán ra, là ông Mạnh Tam nổi tiếng trong giới đồ cổ. Cha Mạnh Thời rất giỏi thư pháp, không bao giờ động vào đồ cổ, nhưng có tin đồn rằng cha Mạnh Thời - ông Mạnh Thụy Thành giám định đồ cổ còn giỏi hơn ông nội Mạnh Thời. Nhờ có sự ảnh hưởng từ phía gia đình, ngay từ thời học cấp hai Mạnh Thời đã đi săn đồ cổ trên phố đồ cổ để chơi, thời đại học học ngành văn vật và khảo cổ, lý do chọn ngành này là vì tính tình lười biếng, dễ thi lấy học phần.
Ngôi nhà của Mạnh Thời đã trải qua trăm năm chiến hỏa nhưng vẫn được gìn giữ rất tốt. Thời “Cách mạng văn hóa” đã bị khám xét tịch thu, sau khi ông nội Mạnh Thời và cha Mạnh Thời được minh oan, lại được trả lại đồ đạc. Sau cải cách mở cửa, các đồ cổ, tranh chữ được nhà họ Mạnh giấu trong núi Gác Bút mới được chuyển về hoàn chỉnh.
Ông nội Mạnh Thời hận nhất là bị lôi ra đường bêu giễu trước dân chúng làm mất thể diện, trước khi qua đời còn tổ chức một cuộc triển lãm cực lớn, trước ánh mắt hâm mộ của bao người, quyên góp hết các sản phẩm được trưng bày, sau đó mới nhẹ nhàng qua đời trong bao tiếng trầm trồ, khen ngợi. Mạnh Thụy Thành là người kín đáo, không bao giờ tham gia bất cứ các buổi hội họp giao du nào, và cũng không bao giờ nhận giám định đồ cổ hộ ai.
Càng như thế, lại càng nhiều người tìm đến nhà. Những năm gần đây cổ vật dường như đã có được chức năng tích trữ như vàng, đồng thời lại là thú chơi tao nhã, người làm quan, người có tiền đều thích chơi.
Bản thân Mạnh Thụy Thành không giám định đồ cổ ọi người, nhưng ông cũng không ngăn cản Mạnh Thời. Người ta đến nhà họ Mạnh bị Mạnh Thụy Thành từ chối, nhờ Mạnh Thời chín mươi phần trăm là được. Những cái nào tự xem được thì Mạnh Thời sẽ xem, những cái nào không chắc chắn sẽ mang đi hỏi cha mình. Mạnh Thụy Thành cũng chậm rãi gợi ý cho con trai vài câu, Mạnh Thời sẽ kín đáo truyền đạt lại. Anh là người trọng nghĩa nên kết giao được với rất nhiều bạn bè, ví dụ ông chủ nhà hàng Hoàng Đô, ông Đặng ở nhà hàng Sơn Dã Nhân Gia. Giới đồ cổ còn đặt cho anh biệt hiệu là “Hồ ly điềm đạm”, rất được mọi người quý mến.
Giang Du San xinh đẹp, tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, gia đình lại giàu có. Lúc đầu cô cũng không thích chuyện làm mai làm mối, nhưng sau khi nhìn thấy Mạnh Thời cao ráo đẹp trai, có khí chất cũng thấy rung động, cảm thấy ít nhất ngoại hình của anh cũng không đến nỗi tồi. Sau khi gặp gỡ, Mạnh Thời lại thủng thẳng nói với cô rằng chuyện này không thể thành. Về đến nhà cô giận đến run người, nói với cha rằng: “Nhà họ Mạnh chỉ được cái tiếng, thư sinh nghèo lại còn làm bộ thế à?”.
Cha cô - ông Giang Duy Hán cười cười, nói: “Nghèo? Ba nói thật với con nhé, hiện nay bộ trang sức màu ngọc bích mà con đeo là do nhà họ Mạnh tặng khi con mới chào đời. Chính vì thời “Cách mạng văn hóa” cả nhà họ bị đuổi đến ở tại khu nhà dột nát nên hai nhà mới trở thành hàng xóm của nhau, gia đình chúng ta rất quan tâm đến gia đình họ. Đầu thập kỷ tám mươi mà còn tặng được món quà như thế thì con còn nghĩ là nhà họ nghèo nữa hay không? Chẳng qua là nhà người ta kín đáo. Bộ bàn ghế Bát tiên dùng khi mời chúng ta ăn cơm nghe nói là của đời nhà Minh đấy”.
Giang Du San sững sờ trợn tròn mắt.
Kín đáo, không phô trương nhưng lại vẫn hơn người. Kể từ đó, Giang Du San nhìn Mạnh Thời với ánh mắt thực sự ngưỡng mộ. Cô rất tán đồng với những điều mà cha cô nói, công việc buôn bán vật liệu mà gia đình cô làm dù lớn đến đâu, cũng không thể là danh gia vọng tộc. Còn nhà họ Mạnh lại khác, nhà họ Mạnh có truyền thống và thanh danh từ hàng trăm năm nay. Người có tiền cùng lắm là tìm được vài người giúp việc giỏi giang trên thị trường. Chú Tần - người gác cửa nhà họ Mạnh cũng là nô bộc từ lâu đời, cô chỉ nhìn thấy cảnh xa hoa đó trên ti vi. Sức thu hút thần bí của nhà họ Mạnh đã khiến cô càng có thiện cảm với Mạnh Thời.
Sau khi nhận được điện thoại của Mạnh Thời, Giang Du San bèn chọn ngay áo dài Thượng Hải. Cha mẹ Mạnh Thời đều thích mặc những bộ quần áo theo kiểu cổ điển, nhà họ Mạnh ngoài Mạnh Thời ra, không ai mặc quần áo mốt mới cả. Bất giác cô lại liên hệ việc Mạnh Thời về nhà ngày mai với việc cô gặp Phùng Hy. Giang Du San đứng trước và thầm nói với mình rằng: “Mạnh Thời anh còn đòi là người của nhà họ Mạnh à! Cô ta là người đã từng ly hôn đấy!”.
Mạnh Thời lái xe đến cửa ngõ bèn dừng lại. Anh quay đầu nhìn thành phố với hai cảnh tượng hoàn toàn trái ngược nhau, đằng sau đèn đường rực rỡ, nhà cao tầng mọc san sát. Phía trước mặt men theo bờ sông là mấy con phố cổ mới được làm lại, sau khi quy hoạch lại thành phố liền bố trí đèn đường giấu trong các chuỗi đèn lồng không biết đâu là điểm cuối cùng. Anh như người đang đứng trước con đường ngầm, lùi một bước là hiện đại, tiến một bước là quay về thời cổ.
Mạnh Thời có phần rầu rĩ đứng ở ngã tư đường một lát, khẽ thở dài. Nếu giống như du khách hoặc khách thập phương từ thành phố đến dắt tay Phùng Hy đi vào phố cổ thì rất đơn giản, còn để dắt tay cô vào cổng nhà có đôi sư tử đá trước cửa thì lại vô cùng khó khăn.
Gió thổi tới, mát dịu, nhưng sẽ khó như thế nào? Một cảm giác khinh miệt trào dâng trong lòng. Anh nhìn lại mình, quần bò, áo phông, giày bụi, đột nhiên anh chậm rãi nghĩ, nếu nhuộm thêm một vài lọn tóc, thì không biết anh có bị cái nghiên Liên Hoa Bảo của đời nhà Thanh đó đập hay không?
Trước đó dì Tạ đã mỉa mai rằng: “Dường như về nhà dì cứ phải mặc áo dài Thượng Hải mới được coi là bình thường hay sao ấy, chỉ muốn xé chỗ xẻ tà lên đến đùi thôi. Cậu Mạnh thì lại không thế, không thay quần áo mà cũng vẫn vào bàn ăn ngồi ăn như thường!”.
Lúc đó Mạnh Thời cười lớn: “Lúc dì ly hôn ít nhiều thì cha cháu còn mắng chú ấy đúng không? Nhìn sắc mặt cha cháu lúc đó giống như sắp có điềm lành đến”.
Dì Tạ phì cười: “Dám so cha mình với Nhạc Bất Quần, nhà người không sợ bàn tay sắt của chú Tần hay sao?”.
Mạnh Thời cười lớn, “Cả nhà chỉ có mỗi chú Tần là bênh cháu nhất, mẹ cháu muốn bênh nhưng cánh ngắn quá”.
Nghĩ đến mọi người trong gia đình, Mạnh Thời cảm thấy họ khác người quá, chú Tần là một nhân vật khác người trong số những người khác người đó. Tuy nhiên, anh lại rất nhớ chú Tần, có lẽ là vì chú Tần sẽ là người vì anh mà bênh Phùng Hy nhất.
Mạnh Thời bước vào cửa nhà với tâm trạng phức tạp. Dưới mái hiên cũng treo hai chiếc đèn lồng đỏ, trên cửa có treo tấm biển: Nhà Gianh, văn vật bảo hộ cấp thành phố, năm 1987. Anh cười thầm, chỉ có thằng ngốc mới coi một cái sân đời Minh Thanh là Nhà Gianh. Đây là do ông nội anh - Mạnh Tam tự tay viết sau khi ngôi nhà này được thu hồi, thay hai chữ “Mạnh Phủ” trước đó. Nghĩ đến tâm trạng của ông nội hồi đó và hành động quyên góp rất nhiều văn vật của ông, Mạnh Thời thấy hai chữ này cũng không đến nỗi.
Chiếc chuông đồng hình tròn vừa lắc, chú Tần đã ra mở cửa. Ông là một ông cụ vô cùng gầy gò, mặc một chiếc áo kiểu cũ màu xám, chân đi giày vải, tinh thần nhanh nhẹn. Ông nhìn Mạnh Thời từ đầu đến chân, dường như rất không hài lòng với cách ăn mặc của anh, sầm mặt nói: “Thiếu gia, cậu đừng để vừa quay về đã khiến lão gia không vui!”.
Mạnh Thời nghe vậy đã muốn nổi cáu. Thời đại nào rồi mà còn thiếu gia, lão gia! Anh đã nói bao nhiêu lần, nhưng đều bị chú Tần lườm lại. Mạnh Thời không sợ cha anh ông Mạnh Thụy Thành, nhưng đành phải chào thua trước nhiệt huyết trung thành của chú Tần. Thời buổi này mà còn gặp được người trung thành hết lòng như vậy, anh cảm thấy dùng câu nói “người người bình đẳng” để khuyên chú Tần thay đổi cách xưng hô cũng không thể thuyết phục được ông.
Anh cố tình vuốt nếp nhăn trên áo phông, mỉm cười nói: “Chú cứ yên tâm, hôm nay cháu sẽ không để họ giận đâu”.
Trong mắt chú Tần thoáng qua một vẻ cười cười, rồi chú đóng cửa đi vào phòng bên.
Mạnh Thời do dự một lát rồi đi theo sau, nhìn thấy trên bàn máy tính vẫn đang bật, trên màn hình là trò Kiếm hiệp, bèn cười tinh nghịch hỏi: “Chú Tần chơi đến cấp mấy rồi?”.
Mạng ADSL ở nhà là do Mạnh Thời gợi ý lắp. Nhà họ Mạnh rất chú trọng truyền thống, nhưng không có nghĩa là cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Lúc đầu chú Tần cũng không có hứng thú với máy tính, Mạnh Thời chơi thử cho vài lần, ông liền mê, lại còn lấy ình một cái nick là Hiệp khách tiêu dao hồng trần. Lúc lấy nick này, ông còn nức nở một hồi, dường như còn rất lưu luyến với giang hồ.
Một chút ngượng nghịu thoáng qua mặt chú Tần, lưng quay về phía Mạnh Thời, chậm rãi nói: “Vào ăn cơm trước đi, còn đợi mỗi cậu nữa thôi đấy. Buổi tối không có việc gì thì đến đây sau”.
Thấy chú Tần không có biểu hiện gì bất thường, Mạnh Thời thầm đoán không biết Giang Du San đã kể gì về Phùng Hy cho cha mẹ anh biết chưa. Anh vội điều chỉnh ngay chiến lược, hào hứng đáp lời chú Tần rồi rời phòng.
Phía sau cửa lớn là sân, hành lang nối với phòng đông tây và sảnh chính. Sau cửa thứ hai là một ngôi đình nhỏ kề sát sông Lan Khê. Qua mùa xuân, bữa tối nhà họ Mạnh đều ăn trong cái đình đó.
Cửa điêu khắc hoa đang mở, cha mẹ Mạnh Thời và Giang Du San ngồi bên trong. Trong màn đêm mông lung, ánh sáng trong đình sáng rực, nhìn từ xa đã thấy ba người ngồi trong đó đều mặc quần áo kiểu cổ. Mạnh Thời dừng chân dưới cây hoa quế trong sân, khung cảnh mờ ảo trước mắt khiến anh có cảm giác như được trở về thời Dân Quốc.
Ba người đang cười nói với nhau trong đình, bầu không khí rất ấm cúng. Tự nhiên Mạnh Thời chỉ muốn quay đầu bỏ đi, nhớ đến cha mẹ lại nhớ đến Phùng Hy bèn cố nhịn. Anh mỉm cười, kiên quyết bước vào ngồi xuống, ghé sát bàn ăn nhìn, nói: “Mẹ tuyệt quá, biết con thích ăn nhất món súp Thái Cực ở nhà”.
“Anh Thời, những món này đều là do bác gái đích thân nấu đấy. Nhờ có anh mà em cũng được hưởng lây”. Giang Du San cười nói.
Mẹ Mạnh Thời thân thiện vỗ tay Giang Du San, nói thêm một câu: “Có Du San phụ giúp mẹ, mẹ không ngờ là cô ấy cũng biết nấu ăn. Món súp Thái Cực này là lần đầu tiên cô ấy nấu, trông cũng hấp dẫn đấy chứ”. Nói rồi múc cho Mạnh Thời một bát. Trong chốc lát, hình Thái Cực gồm hai màu xanh trắng bị đảo lộn, giống như tâm trạng Mạnh Thời lúc này. Mẹ đã coi cô như con dâu tương lai để đào tạo, không biết tương lai anh sẽ phải đối mặt với những gì đây?
Trước ánh mắt chờ đợi của cha mẹ và Giang Du San, Mạnh Thời múc một thìa đưa vào miệng, đúng là nấu khá ngon, vừa vặn, thơm phức, nhưng anh không muốn khen cô. Anh ngẩng đầu lên nhìn ông Mạnh Thụy Thành cười: “Cha, trông tinh thần của cha khá đó nhỉ”.
Giang Du San bực vô cùng, nhưng nhìn thấy gương mặt khôi ngô tuấn tú của Mạnh Thời dưới ánh đèn, nụ cười thoáng qua trên môi đầy sức quyến rũ, khiến cô không muốn từ bỏ cơ hội ở đây. Cô mỉm cười gắp ẹ Mạnh Thời một miếng cá hấp, mím môi cúi đầu ăn. Nhìn thấy cái mím môi của cô, mẹ Mạnh Thời thương vô cùng, nhưng lại không muốn trách móc cậu con trai vừa xa nhà mấy tháng, bèn kéo tay cô nói chuyện đặt may áo dài Thượng Hải.
Mạnh Thụy Thành liếc bộ quần áo trên người Mạnh Thời, ăn chơi nhưng chưa đến nỗi giống đầu trộm đuôi cướp. Đến giờ ông vẫn còn nhớ hồi học cấp hai lần đầu tiên Mạnh Thời mua chiếc quần lửng cùng với bạn, mặc chiếc áo phông rộng có in hình đầu lâu, bị ông lấy chổi lông gà quất vào người rớm máu. Mạnh Thụy Thành chậm rãi nói: “Về nhà ngay cả áo sơ mi quần tây cũng không muốn mặc nữa phải không? Hiện giờ ta không bực mình nữa”.
Mạnh Thời rủa thầm trong bụng, cười hề hề nói: “Con có ý mặc để cha phải giận đâu? Trời nóng rồi, mặc bộ này cho dễ chịu”.
Anh xa nhà đã mấy tháng rồi, mẹ Mạnh Thời nhìn dáng cao lừng lững của cậu con trai, lại nhìn sang Giang Du San đang mím môi cười đoan trang hiền thục, càng nhìn càng thấy môn đăng hộ đối, cười rạng rỡ nói: “Ông cũng thật là, hiện giờ thanh niên có cách ăn mặc của thanh niên, Du San mặc áo dài đẹp, mặc quần áo trời trang cũng đẹp, gì mà ông phải cổ hủ đến vậy? Sau này Du San cũng như Mạnh Thời ấy, mặc thời trang một chút, bác rất thích!”
Mạnh Thời gắp một miếng sườn rán tỏi, vừa gặm vừa cười: “Tiểu Giang vì muốn cha mẹ vui nên mới mặc áo dài. Các cô gái trẻ cô nào không thích thời trang? Người cô ấy đẹp thế cơ mà, trời nóng thêm chút nữa, không mặc váy ngắn, áo hai dây thì lãng phí quá”.
Nghe vậy cha mẹ Mạnh Thời bèn đổ dồn ánh mắt vào Giang Du San.
Giang Du San mỉm cười bình thản, liếc Mạnh Thời một cái, nói: “Đua được ô tô mới là thời thượng. Anh Thời chỉ thích chọc em thôi”.
Giang Du San nhẹ nhàng chuyển sang chủ đề khác, ánh mắt Mạnh Thụy Thành lại nhìn sang Mạnh Thời, “Thời à, mấy tháng nay tiêu hết tiền rồi thì con lấy gì để lập nghiệp? Đi lái taxi hả?”.
“Lúc đầu đã nói rồi, con lập nghiệp bằng tiền kiếm được do buôn bán đồ cổ. Chẳng qua là con cần xe, sau khi đầu tư tiền không còn đủ, có cậu bạn bán cho con một chiếc xe taxi second hand, vừa bán vừa cho. Sao lại lái taxi? Tiểu Giang nghe ai nói vậy?”. Mạnh Thời vừa trả lời cha, mắt vừa liếc Giang Du San, nụ cười vẫn đọng trên khóe môi, mắt mở to hơn, nhìn cô như đang cười cười.
Giang Du San hơi sững người, tru môi nói: “Em nghe một khách hàng của em nói vậy, nói một nữ giám đốc của công ty anh ấy thuê xe anh chở, làm em giật mình. Hóa ra không phải à!”.
Cô đã lôi chuyện của Phùng Hy một cách rất nhẹ nhàng, tự nhiên. Nếu đúng là anh lái xe taxi thật, đi chở một người khách cố định là điều rất bình thường. Nếu không phải như vậy mà anh lại thường xuyên đi chở một người phụ nữ, cha mẹ Mạnh Thời tuy cổ hủ nhưng không phải là người ngốc, đương nhiên là nhận ra điều bất thường trong chuyện này.
Mạnh Thời đang gặm xương, chỉ muốn được gặm luôn Giang Du San, nụ cười vẫn đọng trên môi, giả vờ nghe không hiểu.
Đôi đũa của Mạnh Thụy Thành khẽ khựng lại, ông gắp một miếng thức ăn vào bát mẹ Mạnh Thời, chậm rãi nói: “Có thời gian thì đi mà sơn lại đi”.
Mạnh Thời cười: “Con đã sơn lại rồi, chắc chắn sẽ không còn người nào nói con lái xe taxi nữa. Hơn nữa lái xe taxi thì có gì là xấu”.
“Không ai nói con lái xe taxi là xấu cả! Chẳng qua là Du San muốn thông báo tình hình về con cho bố mẹ thôi, gì mà con phải căng thẳng vậy?”. Giọng Mạnh Thụy Thành vẫn rất bình thản, mắt nhìn chăm chú vào Mạnh Thời.
Căng thẳng gì cơ? Mạnh Thời rủa thầm trong lòng, miệng vẫn cười rất tươi: “Con căng thẳng vì cùng dì út mở một thẩm mỹ viện y học. Con đầu tư hết vốn liếng của mình vào trong đó. Nếu dì ấy mà không làm ăn được thì vị cổ đông như con cũng phải chịu cảnh thua lỗ chứ sao”.
Câu trả lời lấp liếm của Mạnh Thời đã khiến Mạnh Thụy Thành sinh nghi. Ông là người từng trải, cho dù trong lòng sinh nghi nhưng cũng sẽ không chất vấn Mạnh Thời trước mặt Giang Du San, ông khẽ hừ một tiếng trong lòng, chuyển sang chủ đề khác: “Có thời gian thì khuyên dì út con về nhà mà ở. Dì ấy thích mặc quần áo gì thì mặc, giống như mẹ con ấy, hôm trước còn đi đặt may một bộ Âu phục. Đừng vì một chuyện nhỏ này mà giận mọi người”.
Mạnh Thời thầm nghĩ, là do dì không thích bầu không khí trong nhà. Dì Tạ thích uống rượu, nghe nhạc trẻ, cha có chịu được không? Thế nhưng mấy năm nay cha mẹ cũng đang cố gắng thay đổi cách nghĩ, đây là điều tốt. “Chắc chắn con sẽ truyền đạt mọi lời của cha cho dì ấy”.
Mạnh Thụy Thành “ừ” một tiếng nói: “Cha ăn xong rồi, ăn xong con đưa Du San về nhé”. Rồi ông đặt đũa xuống, chậm rãi rời đình.
Chiếc áo lụa rộng trên người Mạnh Thụy Thành khiến nhìn ông giống như một ông tiên. Mạnh Thời thầm lo, cố làm ra vẻ trấn tĩnh, lòng tự nhủ, nếu như cha anh đã biết chuyện Phùng Hy thật thì chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng như thế này.
Sau khi Mạnh Thụy Thành đi vào nhà, mẹ Mạnh Thời cũng thoải mái hơn nhiều, liên tục gắp thức ăn cho Mạnh Thời và Giang Du San, thỉnh thoảng lại hỏi về tình hình của cha mẹ Giang Du San.
Thấy Giang Du San và mẹ đều đã ăn xong, Mạnh Thời cũng đặt đũa xuống, nói: “Mẹ, con đưa Tiểu Giang về đã. Tối nay con ngủ ở nhà”.
Mẹ Mạnh Thời vui mừng nói: “Ừ, tối nay mẹ sẽ nấu món gì đó để cho con ăn đêm”.
Trên xe Mạnh Thời không nói gì. Giang Du San nhìn ra ngoài cửa mà chạnh lòng. Anh luôn khách khí gọi cô là Tiểu Giang, không hề để tâm đến vẻ xinh đẹp và những cố gắng của cô. Cô không phải là kẻ ngốc, Mạnh Thời cũng không phải mới từ chối cô một hai lần. Một nỗi buồn khó tả trào dâng trong lòng, kèm thêm một chút không cam lòng và ghen tị. Trong cuộc đời hai mươi sáu năm của cô, chưa bao giờ cô bị người nào coi thường đến vậy.
Giang Du San lặng lẽ nghĩ, mình sẽ phải từ bỏ. Bất giác cô cười nhạt vì nhớ đến câu nói lúc nãy của mình. Vở kịch sắp mở màn, cô đứng nhìn là được. Cô nhìn Mạnh Thời, gương mặt tuấn tú không hề biểu lộ cảm xúc gì, vẻ lạnh lùng của anh khiến cô chỉ muốn nổi cáu. Cô thầm thề rằng, từ nay trở đi Giang Du San cô sẽ không bao giờ làm những chuyện ngốc nghếch nữa.
Đến cổng nhà, Giang Du San lấy ra một hộp quà, mỉm cười đưa cho Mạnh Thời, “Em mua quà cho anh nhưng chưa có cơ hội để tặng”.
Mạnh Thời đón lấy, cười nói: “Lần nào em cũng kỳ công đến vậy, thật ngại quá”.
Giang Du San mỉm cười nói: “Hai bác rất quý em, em không chỉ mua quà ỗi anh đâu. À, lần trước cha em còn nhắc đến anh, hỏi anh bao giờ đến nhà uống trà, tiện thể xem loại ấm pha trà mà ông mới mua”.
Cô nhắc đến cha mình, Mạnh Thời thấy hơi khó xử. Hồi đó nhà họ Giang đã đối xử rất tốt với nhà họ Mạnh khi họ gặp nạn, anh không thể xử sự quá cạn tình. Mạnh Thời nghĩ một lát, nói: “Cho anh gửi lời hỏi thăm cha em, hôm khác anh sẽ đến thăm ông”.
“À đúng rồi, anh Thời, em đã gặp giám đốc Phùng rồi, rất khá, anh có con mắt đấy. Cố gắng lên anh nhé!”. Không đợi Mạnh Thời nói gì, Giang Du San đã vẫy tay chào anh, mỉm cười bước vào nhà, không còn làm nũng, chuyện trò gì thêm.
Thái độ thay đổi đột ngột của Giang Du San khiến Mạnh Thời hơi bất ngờ. Anh còn đang nghĩ không biết có nên trách Giang Du San lắm điều hay không, ngay lập tức anh đã từ bỏ ý định này, anh không muốn để Giang Du San biết vị trí của Phùng Hy trong trái tim anh. Anh có một người bạn đã từng làm ăn một lần với Giang Du San, nhận xét Giang Du San là người khôn ngoan khéo léo, sắc sảo mọi bề. Mạnh Thời rất hiểu sự khôn ngoan khéo léo của cô, nhưng không bao giờ muốn cô dùng sự sắc sảo này để đối phó với Phùng Hy.
Mạnh Thời thực sự bất ngờ trước việc Giang Du San từ bỏ ý định theo đuổi anh. Anh không hiểu Giang Du San từ bỏ thật sự hay còn có dự định khác. Anh khẽ thở dài, cho dù thực sự là cô không bám riết lấy anh nữa thì những câu nói dường như vô tình đó của cô đã khiến cha anh sinh nghi rồi.
Mạnh Thời nhìn vào màn đêm dày đặc, không nghĩ ra và cũng không đoán ra được hành động kỳ quặc của Giang Du San. Anh dừng xe trước cổng nhà họ Giang mấy phút đồng hồ mới nổ máy ô tô.
Trước khi về đến nhà anh liền gọi điện thoại cho Phùng Hy. Cô đã chuẩn bị đi ngủ, nói bằng giọng ngái ngủ: “Ngày mai là cuối tuần, anh ở nhà với cha mẹ anh, em sẽ đến nhà Chi Hoa”.
“Ừ. Về anh sẽ gọi điện thoại cho em. Em có nhớ anh không?”.
Phùng Hy không hề biết hoàn cảnh của Mạnh Thời lúc này, tưởng rằng cuối tuần Mạnh Thời chỉ ở nhà với cha mẹ mà thôi. Nghe thấy anh hết sức dịu dàng hỏi cô như vậy, Phùng Hy cố nén cười nói: “Vâng, chúc anh ngủ ngon” rồi cúp ngay máy.
Mạnh Thời cầm điện thoại thẫn thờ một hồi lâu, thực ra anh còn muốn nói vài câu tình cảm với Phùng Hy nữa. Lần nào cô cũng nhanh chóng cúp máy, khiến anh đều cảm thấy hẫng hụt, sau đó chỉ muốn lao thẳng đến nhà cô. “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn!”. Anh nhớ đến Giang Du San, bất lực lắc đầu.
Về đến nhà, chú Tần ra mở cửa, ngần ngừ một lát, khẽ nói: “Thiếu gia, cậu có ý trung nhân khác rồi à?”.
Mọi người trong nhà biết thật rồi sao? Mạnh Thời giật mình, ôm lấy vai chú Tần với vẻ làm nũng, nói: “Hê hê, cháu đang định nói với chú đây!”.
Chú Tần đẩy Mạnh Thời ra, chắp hai tay sau mông đứng sừng sững ở hành lang, ánh mắt sắc sảo nhìn Mạnh Thời từ đầu đến chân, lạnh lùng nói: “Không hề tiến bộ”.
Mạnh Thời loạng choạng lùi mấy bước cười đau khổ, võ nghệ của anh làm sao sánh được với chú Tần. Cho đến nay, lai lịch của chú Tần vẫn là một điều bí ẩn, chỉ biết rằng chú đi theo ông nội Mạnh Thời từ ngày xưa, những việc trong nhà họ Mạnh chú còn biết rõ hơn cả cha anh. Nói xong chú Tần liền quay người đi vào phòng, nghĩ một lát lại nói một câu: “Lão gia, phu nhân đều quý tiểu thư Giang Du San, nhà họ Giang là gia đình coi trọng nghĩa khí”.
Mạnh Thời than thầm, chú Tần - một người nô bộc trung thành, suốt đời không lập gia đình đã coi sự giúp đỡ của nhà họ Giang đối với nhà họ Mạnh là sự khẳng định đối với nhân cách của Giang Du San, có thể, cha mẹ Mạnh Thời quý mến Giang Du San một phần cũng vì lẽ đó. Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, Mạnh Thời liền rời khỏi gia đình, đám bạn trong xã hội mà anh chơi cũng đủ mọi thành phần, anh không hoàn toàn đồng tình với quan điểm của mọi người trong nhà.
Mạnh Thời cố gắng nở ra nụ cười: “Mọi người còn chưa gặp cô ấy cơ mà”.
Ánh mắt chú Tần thoáng qua vẻ thương cảm, giọng có phần dịu đi: “Cậu vào đi, lão gia đang đợi cậu ở thư phòng”.
Bóng Mạnh Thụy Thành đổ dài trước bàn làm việc, Mạnh Thời đứng dưới cây quế trong sân mà lòng cảm thấy vô cùng trống trải, một cảm giác phẫn nộ trào lên. Bất giác anh chợt nghĩ, tại sao anh lại phải giật thột? Chẳng qua là Phùng Hy đã từng kết hôn một lần mà thôi, cô ấy có làm gì ảnh hưởng đến đức hạnh đâu.
Nếu mọi người trong nhà phản đối kịch liệt, anh cũng chỉ có thể dùng lý lẽ để đấu tranh mà thôi. Đợi mình bình tĩnh trở lại, Mạnh Thời mới chậm rãi bước vào.
Thư phòng là gian phòng rộng nhất trong nhà, từ cửa bước vào phía bên trái dưới cửa sổ là bàn làm việc, trên bàn có máy tính, máy fax, sát tường là giá sách đựng sách kỹ thuật. Cửa gỗ được chạm trổ hoa văn, gần tường có đặt một tấm phản thấp, trên tường có treo hai bức thư pháp, phía bên phải bị một thư án rộng làm bằng gỗ tử đàn chiếm chỗ.
Mạnh Thụy Thành đang chăm chú viết thư pháp, đợi viết xong nét cuối cùng, mới thở phào đặt bút xuống. Nhìn thấy Mạnh Thời đang đứng ở một bên ngắm nhìn, bình thản hỏi: “Đưa Du San về rồi à?”.
“Vâng, bác Giang lại có ấm trà mới, hôm nào con sẽ đến thăm bác”. Mạnh Thời trả lời rất tự nhiên.
Ngòi bút thấm đẫm mực ngâm vào trong nước, mực tan ra xung quanh. Cổ tay Mạnh Thụy Thành khẽ lắc, âu nước lập tức đen ngòm. Cậu con trai không thích Giang Du San, từ trước đến nay đều như vậy. Tại sao hôm nay tâm trạng của ông lại như âu nước đen này? Ông nhớ đến người đàn bà đó. Tranh thủ lúc rửa bút, Mạnh Thụy Thành ngẫm nghĩ xem nên cất lời hỏi thế nào.
Mạnh Thời đứng đợi cha mở lời. Mạnh Thụy Thành lại không biết nên mở miệng thế nào vì không nắm rõ tình hình, một khoảnh khắc im lặng tràn ngập trong thư phòng.
Mạnh Thụy Thành chậm rãi treo chiếc bút đã rửa xong lên giá gác bút, cúi đầu nhìn chữ viết tối hôm nay, thấy chữ hôm nay viết có phần cứng. Ông than thầm trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Thời nói: “Thời này, năm nay tuổi mụ của con đã là ba mươi ba rồi. Cha và mẹ con vẫn mong con lấy vợ sớm. Việc con không có tình cảm với Du San cha mẹ cũng không ép, dù sao thì đây cũng là việc của cá nhân con”.
Đơn giản như vậy sao? Mạnh Thời thấy hơi khó hiểu. Anh thận trọng nói: “Hiện giờ con rất có thiện cảm với một cô gái, con muốn để tìm hiểu một thời gian xem thế nào”.
“Có phải cô giám đốc mà con thường đi đón không?”. Câu nói của Mạnh Thời khiến Mạnh Thụy Thành giật thột. Ông hiểu con trai mình, Mạnh Thời thận trọng đến đâu cũng không thể giấu nổi mối quan hệ giữa anh và cô ta.
Mạnh Thời không hề ngần ngại nhìn thẳng vào mắt cha mình. Vẻ cương nghị, rắn rỏi hiện trên gương mặt con trai khiến Mạnh Thụy Thành ý thức được rằng cậu không còn là trẻ con nữa, ông không còn có thể tùy tiện bắt con trai cúi đầu vâng lời nữa.
Ông nhớ lại hồi Mạnh Thời còn nhỏ. Mạnh Thời rất nghịch ngợm, có lần ỷ lại vào việc học võ với chú Tần được vài ngày đã đánh bạn bị thương, sau khi biết chuyện ông đã lấy chổi lông gà vụt Mạnh Thời, Mạnh Thời không bao giờ chịu xin tha nhận sai, đánh nhiều lần ông cũng thấy chán, thế là ông liền phạt Mạnh Thời bằng cách bắt anh phải viết chữ bằng loại chữ tiểu triện, Mạnh Thời liền nhận sai.
“Con muốn tiếp xúc với cô gái khác cũng được. Không phải Du San không tốt, cha mẹ thích thì con lại không thích đúng không? So sánh một vài cô cũng tốt. Mẹ con đi nấu ăn đêm cho con rồi, đi ra nói chuyện với mẹ đi”.
Mạnh Thụy Thành đã nắm được tình hình nên tha cho Mạnh Thời, khiến Mạnh Thời đành phải giấu tất cả những lời định nói ở trong lòng. Anh ra khỏi thư phòng với vẻ đầy nghi hoặc và đi ra gặp mẹ.
Mẹ Mạnh Thời bưng cho anh bát xương sườn hầm đỗ xanh và mướp đắng, hào hứng hỏi tình hình của anh, tình hình của dì Tạ gần đây. Mạnh Thời nói chuyện với mẹ thấy thoải mái hơn nhiều, vừa ăn vừa điềm tĩnh hỏi: “Tối nay Giang Du San nói gì hả mẹ?”.
Mẹ Mạnh Thời tỏ rõ vẻ ngạc nhiên, như người không biết chuyện gì. Anh tưởng rằng sau khi nhà biết chuyện sẽ ầm ĩ hết lên, nhưng sự bình lặng lúc này đây khiến Mạnh Thời càng thêm bất an. Thái độ bình thản của cha khiến Mạnh Thời như được nhìn thấy cảnh tượng mặt trời mọc từ phía tây.