Đêm nay có trăng, hiếm khi trời không mây, ánh trăng sáng ngời trên bầu trời, hắt xuống khu chung cư, sáng hơn cả ánh đèn đường.
Khu chung cư Thanh Hoa Phòng có một hồ nước nhân tạo, xung quanh hồ là dãy biệt thự, phía sau đó là mười tòa nhà có thang máy. Con đường men theo bờ hồ được rải đá dăm, khá rộng rãi, Phùng Hy mặc quần áo thể thao đang chạy bộ. Lúc tám, chín giờ, các tòa nhà hắt ra ánh sáng dịu mắt, cô chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của mình, một cảm giác lẻ loi bỗng trào dâng trong cô.
Từ xưa tới nay mục tiêu của Phùng Hy đặt ra cho cuộc sống không bao giờ cao, thậm chí cô còn không có lý tưởng, tốt nghiệp đại học tìm một công ty có thu nhập cao, có người yêu thương, nâng đỡ nhau sống qua ngày là được. Nhưng rồi mục tiêu đơn giản như vậy cô cũng không đạt được. Cô đã dành hết tuổi thanh xuân của mình ột cuộc hôn nhân thất bại, từ đó sống đơn thân một mình.
Ngẩng đầu nhìn lên phía trước, rặng liễu rủ xuống, ánh trăng vằng vặc. Sau khi chia tay với Phụ Minh Ý, cảm giác ấm áp dưới ánh đèn dường như không còn đến với cô.
Những năm qua, cô sống một cuộc sống cũng tạm gọi là đầy đủ. Cô thích sưu tầm những đồ vật nhỏ, thích kết giao bạn bè, thích kết bạn đi du lịch. Cuộc sống nhờ có nhiều sở thích mà trở nên sôi động, dần dần cô cũng không còn để tâm đến những nỗi thất vọng về Điền Đại Vĩ. Dường như cô sống một cuộc sống rất đầy đủ, nhưng những tình cảm yêu thương, ấm áp mà cô cần đều đã trở thành những thứ xa xỉ.
Chi Hoa thường nói cô đảo lộn thứ tự ưu tiên, nhưng Phùng Hy biết rõ rằng, đó là nỗi đau khổ khi không thể có được thứ mình muốn, chính vì thế, cô đã bỏ cuộc.
Bất giác một cảm giác chua xót trào lên trong lòng, cô liền nhớ đến Phụ Minh Ý.
Khi còn học đại học, Phụ Minh Ý rất chiều Phùng Hy. Cô nhớ có một lần hai người đi du lịch ở Ngũ Đài Sơn, kết quả giữa chừng Phụ Minh Ý có việc phải quay trở lại trường, khi quay về đành phải mua vé tàu đêm. Phụ Minh Ý ngủ thiếp đi trên tàu, câu đầu tiên mà anh nói sau khi tỉnh giấc là, “Hy Hy, anh xin lỗi, anh ngủ quên đi mất”.
Anh cảm thấy có lỗi vì anh không ngồi nói chuyện với cô mà quay ra ngủ một mình.
Sau hôm đi ăn cơm với Phụ Minh Ý, cô và Phụ Minh Ý dường như không qua lại gì với nhau, nhưng mỗi khi chạm mặt nhau trong phòng làm việc, anh luôn để mắt đến cô. Ánh mắt đó rất đặc biệt, cảm giác như nhìn cô chưa đủ, ánh mắt đó khiến Phùng Hy nảy ra ý định trốn khỏi công ty. Cô biết, bởi vì cô quá béo, béo đến nỗi khiến Phụ Minh Ý mỗi lần gặp cô đều không thể không nhìn cô, để nỗ lực tìm kiếm hình ảnh Phùng Hy của ngày xưa. Ánh mắt này khiến trái tim Phùng Hy như bị ai lấy dao cứa.
Phùng Hy bỏ tai nghe xuống, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống mặt hồ, giống như một dải lụa đang phất phơ trong gió. Cô bước đến bên một tảng đá bên hồ và ngồi xuống, đột nhiên bật khóc. Cô gục đầu xuống chân khóc thút thít.
Không ai có thể thấu hiểu cảm giác béo là thế nào. Thực ra cô rất thích mua sắm quần áo mới, thích trang điểm, nhưng hiện giờ cô đã không còn hứng thú đi shopping nữa; thôi chuyện này cũng không nói đến làm gì, nhưng suốt đời cô không thể quên sự sỉ nhục của Điền Đại Vĩ, và còn Phụ Minh Ý, người yêu cũ của cô, mỗi cái nhìn của anh đều như đang tùng xẻo cô, và còn... lại có người nhằm vào thân hình béo mập của cô, muốn lấy nó để làm quảng cáo cho trung tâm thể dục thẩm mỹ. Vì nó mà sự tự tin của cô đã thực sự sụp đổ.
Cũng chỉ trong chốc lát, Phùng Hy nhanh chóng thoát khỏi những suy nghĩ này và quay về với thực tại. Cô không ngừng nói với mình rằng, cô sẽ sống hạnh phúc, nhất định, nhất định. Cô nhớ đến thời gian biểu mà mình viết ra, từ sáng đến tối, kín lịch, thậm chí không có thời gian đến nhà Chi Hoa thăm hai cậu con nuôi của cô.
Không phải sao? Buổi sáng bảy giờ ngủ dậy, nấu một bữa sáng đơn giản, ăn xong đi làm; buổi trưa ăn cơm xong đi thẩm mỹ viện làm đẹp, tiện thể ngủ một giấc; buổi chiều đến trung tâm thể dục thẩm mỹ tập yoga, tiếp đó là đi siêu thị hoặc đi xem phim, không thì về nhà lên mạng; buổi tối thu dọn một hồi rồi chạy bộ, đi bơi. Một ngày lịch được xếp kín bưng.
Nhớ đến thời gian biểu, Phùng Hy liền cười, cuối tuần này cô đã hẹn với mấy người bạn thích leo núi đi leo núi uống trà. Cô phủi quần đứng dậy, khóc xong, tự nhiên lại thấy trong lòng vui hơn.
Phùng Hy chầm chậm chạy về, đúng lúc này cô nhìn thấy Mạnh Thời. Anh đang đứng dưới cột đèn và nói chuyện với nhân viên bảo vệ, Phùng Hy liếc anh một cái, cô không định chào anh.
“Phùng Hy!”. Nhìn thấy cô anh liền cười, vội vàng chào nhân viên bảo vệ rồi bước tới. Anh đến đây là để tìm cô, “Tôi đến là để xin lỗi. Chuyện này tôi xử lý không khéo, đáng lẽ phải hỏi ý kiến cô từ trước mới đúng”.
Nghe Mạnh Thời nói như vậy, tự nhiên Phùng Hy thấy ngại. Cô khẽ cười, nói: “Không có gì cả, anh cũng có ý tốt, thực ra điều kiện rất tốt, chẳng qua là do tôi không muốn mà thôi”.
Mạnh Thời đưa một xấp giấy A4 cho cô, nói một cách rất chân thành: “Đây là các thực đơn giảm béo do tôi tìm được, và cả kế hoạch giảm béo nữa, cô cứ tham khảo đi”.
Sự nhiệt tình của Mạnh Thời khiến Phùng Hy có phần bối rối. Nhìn thấy ánh mắt nhiệt tình, ôn hòa của Mạnh Thời, cô liền cười, đưa tay đón lấy và nói “Cảm ơn anh”, rồi hai người liền đứng yên tại chỗ. Mạnh Thời đợi Phùng Hy nói tạm biệt, Phùng Hy nhận đồ của anh, thấy nếu bỏ đi ngay e rằng không tiện. Cả hai đều không nói gì, không khí có phần hơi kỳ cục.
Cuối cùng vẫn là Phùng Hy mỉm cười, giơ xấp giấy A4 trong tay, nói: “Cảm ơn anh, nửa tháng tôi đã gầy đi được hai cân rưỡi rồi”.
Mạnh Thời cười ha ha, “Tốt, tiếp tục kiên trì”.
Câu chuyện đã được mở đầu, tiếp theo thì dễ dàng hơn rất nhiều. Dưới ánh đèn và ánh trăng, Phùng Hy xem qua thực đơn, rau xanh, thịt cá, trứng, không thiếu thứ nào. Cô có phần nghi ngờ. Theo như cô tìm hiểu, cách hiệu quả nhất để giảm béo là kiểm soát cái miệng của mình, ăn ít chắc chắn sẽ gầy đi.
Mạnh Thời cười nói: “Chỉ cần mỗi ngày nhiệt lượng mà con người hấp thu vào không vượt quá mức quy định thì sẽ không chuyển hóa thành chất béo, sắp xếp theo thực đơn này sẽ không cảm thấy đói. Luyện tập là để chuyển hóa chất béo thành cơ bắp; kết hợp hai yếu tố này mới là cách giảm béo khoa học”.
Phùng Hy rất tiếp thu, cô ngẩng đầu nhìn Mạnh Thời, thân hình anh cao lớn, vai rộng, eo nhỏ, một thân hình khiến người khác phải ngưỡng mộ. Cô hỏi với vẻ hiếu kỳ: “Anh Mạnh Thời, anh học ngành gì vậy?”.
“Giám định đồ cổ”.
Phùng Hy liền trợn tròn mắt, đây là chuyên ngành khiến cô ngưỡng mộ vô cùng. Cô khẽ than một tiếng nói: “Chuyên ngành này gấu thật”.
“Ồ? Cô cũng thích đồ cổ à?”.
“Tôi thích những món đồ nhỏ”.
Mạnh Thời nghĩ một lát, nói: “Tôi cũng thích những món đồ nhỏ, nếu cô thu thập được món nào hay hay, tôi có thể giám định giúp cô”.
Những món đồ nhỏ mà cô thích cũng bao gồm các loại cốc sứ, đĩa, nhưng so với các món đồ cổ đắt tiền thì chẳng ăn nhằm gì. Phùng Hy nhún nhún vai, nói “Vâng”.
Đợi Phùng Hy bước vào tòa nhà, Mạnh Thời mới ra về. Anh vui vẻ nghĩ, cuối cùng cũng không còn áy náy nữa, vẻ buồn bã của Phùng Hy lúc ban ngày khiến anh không sao quên được.
Từ đó trở đi thời gian biểu của Phùng Hy lại có thêm một nội dung - đi siêu thị mua thức ăn. Cô mua một máy xay sinh tố, còn mua cả một cái cân mười kilôgam, dựa theo thực đơn chuẩn bị ình bữa ăn.
Cuộc sống dường như cũng trở nên sinh động hơn. Phùng Hy cảm thấy nấu ăn ình là một sự hưởng thụ, vừa gặm dưa chuột, vừa uống nước cà rốt, vừa nghe Vitas(2) hát. Cứ cách một tuần cô lại đứng lên cân để cân, nhìn thấy mũi kim dừng lại ở mốc sáu mươi kilôgam mà không nhích thêm nữa, mừng đến nỗi hét lớn một tiếng nhảy tót lên giường, cầm điện thoại gọi cho Chi Hoa.
“Hê hê, gầy được ba kilôgam rồi hả? Đến đây cho tao xem”.
“Tao đang bận chết đi được. Tuần sau, con trai tròn hai tuổi, tao sẽ mang quà đến”. Phùng Hy cúp điện thoại, mở tủ quần áo ra, đứng trước gương ngắm mình.
Bụng nhỏ đi không ít, cô lấy tay véo, vẫn thấy núc ních thịt. Cô đứng nghiêng người, nhìn nghiêng thấy dường như hai cằm đã mỏng đi một chút, cô liền cười khúc khích.
Người đầu tiên phát hiện ra sự thay đổi của Phùng Hy là Phụ Minh Ý.
Hôm nay bộ váy cô mặc đi làm vẫn là bộ váy màu đen đó, nhưng khi cô quay người, chiếc váy không còn căng quá nữa. Phụ Minh Ý nhìn dịch lên trên, ánh mắt Phùng Hy lộ rõ vẻ phấn khởi. Đến công ty hơn một tháng nay, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy vẻ sáng ngời trong mắt cô. Năm xưa chính sự hoạt bát, tràn đầy sức sống của Phùng Hy đã thu hút anh. Khi quen Phùng Hy, ánh mắt cô chứa đầy vẻ sáng ngời này, khiến người khác cảm thấy, ở bên cô, cuộc sống tràn ngập ánh nắng mặt trời. Bất giác Phụ Minh Ý có phần mơ màng.
“Giám đốc Dương, anh sang phòng tôi một chút”. Phụ Minh Ý gọi Dương Thành Thượng, không kìm được lại liếc Phùng Hy một cái.
Dương Thành Thượng bước vào phòng làm việc, theo phản xạ nhìn ra phía ngoài, hạ thấp giọng nói: “Tổng giám đốc, có người bạn nói với tôi hình như đường ống của bộ phận vật liệu có vấn đề”.
Phụ Minh Ý “Vâng” một tiếng nói: “Tôi gọi anh vào trước mặt Vương Thiết là để khích ông ta ra tay. Buổi trưa đi ăn cơm, anh gọi Phùng Hy đi cùng nữa nhé”.
Cả bữa cơm không nói chuyện gì cả, Phùng Hy thầm kêu khổ. Ba người đi ăn cùng nhau, Phó tổng giám đốc Vương sẽ nghĩ gì? Phụ Minh Ý không cho không ai cái gì bao giờ.
Quả nhiên, lúc cô đang nằm trên giường massage của thẩm mỹ viện để massage bằng tinh dầu, phó tổng giám đốc Vương liền gọi điện thoại đến.
Phùng Hy cười đau khổ, cô nhớ lại câu thoại “Đánh chết tôi cũng không nói” trong bộ phim Bên A bên B. Cô phải nói thế nào mới có thể để cho Vương Thiết tin, bữa cơm buổi trưa hôm nay là một bữa cơm bình dân hết sức bình thường?
Chưa kịp đợi cô nghĩ xong nên nói thế nào, phó tổng giám đốc Vương liền cười khà khà bảo: “Phùng Hy, tối nay tôi muốn mời cô và giám đốc Trần đi ăn cơm, để Trần Mông mua cua bể về, bảo đầu bếp Lưu ở nhà hàng Hồng Vận phía dưới công ty nấu. Tôi xách thêm mấy chai rượu ngon nữa”.
Vừa nghe nói vậy Phùng Hy muốn nổ tung đầu. Buổi trưa cũng ăn cua, cô lấy cớ đang bị dị ứng, chỉ ăn ít rau. Buối tối lại ăn cua bể. Mấy ông sếp này có còn định cho cô giảm béo nữa không? Nhưng rồi cô cũng không từ chối được, Phùng Hy cúp máy, quyết định tối nay sẽ nói thẳng với phó tổng giám đốc Vương cô đang giảm béo.
Cô thầm nghĩ, hai người bên phía Phụ Minh Ý đã có được hiệp định dễ đối phó, nhưng phía phó tổng giám đốc Vương lại khó ăn nói rồi. Mặt dù cô đã hứa sẽ không giúp phó tổng giám đốc Vương, nhưng cô cũng không muốn làm gì trái với lương tâm. Buổi trưa Phụ Minh Ý mời ăn cơm, buổi tối phó tổng giám đốc Vương mời ăn cơm, tối nay liệu ông ta sẽ nói những gì đây?
Tập xong yoga đã là năm rưỡi, Phùng Hy chậm rãi đi về cơ quan, lúc bước chân vào nhà hàng Hồng Vận, nhìn thấy Phụ Minh Ý đi ra, mắt liếc về phía xe của phó tổng giám đốc Vương trước cổng nhà hàng, cười chào Phùng Hy một câu rồi đi ra.
Trần Mông mua hai mươi con cua thịt loại nhỏ, vui vẻ bảo đầu bếp Lưu luộc lên. Phó tổng giám đốc Vương xách bốn chai rượu Cổ Việt Long Sơn mười hai năm, nói với vẻ hào phóng: “Hôm nay không gọi món gì khác, uống rượu ăn cua thôi”.
Trần Mông cười nói: “Ông chủ nhà hàng chỉ thu tiền chế biến thôi, nể mặt phó tổng giám đốc Vương quá còn gì”.
“Nhà hàng mở ngay phía dưới công ty, đã tạo bao nhiêu công ăn việc làm cho ông ta, đừng nói là tiền chế biến, kể cả bảo ông ta mời bữa này, ông ta cũng vui vẻ ấy chứ”. Phó tổng giám đốc Vương gắp một con cua vào đĩa của Phùng Hy, rồi nâng chén rượu lên nói: “Bình thường uống rượu là vì quan hệ, hôm nay là tụ tập bạn bè, uống đi!”.
Phùng Hy và Trần Mông vội nâng chén lên, Phùng Hy nhấp một ngụm, theo phản xạ cô nghĩ ngay đến việc tính xem nhiệt lượng trong một cốc rượu là bao nhiêu. Phó tổng giám đốc Vương liền cau mày, nói, “Phùng Hy, cô không phải là người ẻo lả đâu nhé. Còn nhớ năm xưa chúng ta đi ăn với khách hàng ở Cáp Nhĩ Tân không? Cô uống mười chai bia mà sắc mặt không hề đổi, cũng chẳng phải vào nhà vệ sinh lần nào”.
“Sếp Vương, em sẽ không bao giờ uống bia nữa. Sếp nhìn thân hình em đây này, em mà uống thêm nữa, bụng không chỉ đơn thuần là giống bà bầu bốn tháng đâu. Không giấu gì sếp, em đang muốn giảm béo”. Phùng Hy tự lấy mình ra làm trò cười.
Nghe vậy, phó tổng giám đốc Vương và Trần Mông liền bật cười. Trần Mông cười nói: “Hôm nay ta uống rượu ngon, ăn cua, không sợ. Nếu cô mà không ăn không uống, tôi và sếp Vương sẽ không vui đâu. Thế này nhé, về sau ai mà bắt cô uống bia, tôi sẽ uống thay cho cô”.
Không phải Phùng Hy mỗi chén rượu cũng không thể uống, cho dù hôm nay uống bia, cô cũng sẽ uống như thường, chỉ có điều tháng này ăn uống bóp mồm bóp miệng đã thành quen rồi. Cô hào phóng uống hết một hơi, khen: “Đúng là ăn cua uống rượu Cổ Việt Long Sơn là nhất, sếp Vương là người am hiểu văn hóa rượu. Trưa nay tổng giám đốc Phụ cũng mời ăn cua, nhưng là uống bia. Vì thân hình của em, em không uống ngụm nào cả”.
Phó tổng giám đốc Vương vẻ mặt rạng rỡ.
Đang lúc chuyện trò thì có khách bước vào. Phó tổng giám đốc Vương ngẩng đầu nhìn thấy, bất giác lên tiếng: “Ồ, Điền Đại Vĩ, cậu...”. Nói đến đây ông liền dừng lại, sắc mặt vô cùng khó tả.
Phùng Hy quay đầu thì nhìn thấy Điền Đại Vĩ đang dắt tay một cô gái đứng ở cửa. Cô gái bên cạnh anh rất trẻ, đôi mắt to tròn, hai người tỏ ra rất thân mật. Phùng Hy than thầm trong lòng.
Điền Đại Vĩ không bước tới, chỉ khẽ động đậy khóe môi, hơi cười cười, nhìn Phùng Hy bằng ánh mắt đầy ẩn ý nói: “Đúng lúc quá! Các vị cứ ăn đi, hôm nay không ghép bàn nữa”. Nói xong Điền Đại Vĩ dắt tay cô gái, tìm một góc ngồi xuống gọi món.
Phùng Hy quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của phó tổng giám đốc Vương và Trần Mông. Mới chỉ ly hôn hơn một tháng, hôm nay nhìn thấy Điền Đại Vĩ và một người con gái khác xuất hiện tay trong tay rất thân mật, cô không hề thấy bực bội, lúc này đây cô chỉ cảm thấy bất lực.
Có những lúc con người không thể làm chủ được mình, rõ ràng là chuyện riêng tư cá nhân, nhưng lại không thể che giấu. Cô đành phải nâng chén rượu mời phó tổng giám đốc Vương và Trần Mông: “Bọn em ly hôn rồi. Em chưa báo với mọi người chuyện này, em chịu phạt một chén”.
Phó tổng giám đốc Vương và Trần Mông nhìn nhau một lát, ánh mắt vượt qua Phùng Hy, nhìn về phía Điền Đại Vĩ đang ngồi ở góc xa, không biết nói gì hơn, đành phải nâng chén lên uống cạn.
Phùng Hy cười nói: “Chúng ta uống rượu đi, không phải vì ly hôn mà trời sập”.
Lúc này đây phó tổng giám đốc Vương sầm mặt xuống, nói: “Nếu cậu ta ăn cơm ở chỗ khác thì cũng cho qua, mang theo bồ mới mà ngồi đây ăn cơm. Hồi cô và cậu ta cưới nhau, tôi còn làm chủ hôn nữa đấy! Một ngày vợ chồng bằng nghĩa trăm năm, sao cơ, định ra oai hả?”.
“Không sao, đằng nào thì cũng ly hôn rồi, giữa em và anh ta không còn quan hệ gì nữa. Chúng ta uống rượu”. Phùng Hy thầm kêu khổ trong bụng, phó tổng giám đốc Vương mời cô ra đây ăn cơm là để lấy lòng cô. Cô không muốn để Phụ Minh Ý biết chuyện này, có thể chưa cần đến ngày mai, anh đã biết rồi. Phùng Hy thấy hơi đau đầu, có thể Phụ Minh Ý không hỏi cô tại sao lại béo, nhưng chắc chắn anh sẽ hỏi cô tại sao lại ly hôn.
Nghe thấy Phùng Hy nói vậy, phó tổng giám đốc Vương càng tỏ ra không vui. Từ xưa đến nay ông nổi tiếng vì tính hay bênh vực, ông liền phất tay, nói: “Hôm nay nếu cậu ta không giải thích rõ ràng thì đừng có hòng bước ra khỏi cửa này”. Không đợi Phùng Hy ngăn lại, phó tổng giám đốc Vương đã cầm chén bước về phía Điền Đại Vĩ.
Phùng Hy giật nảy mình, đột nhiên cô nghĩ, nếu như Điền Đại Vĩ mở mồm ra là nói về quan hệ giữa cô và Phụ Minh Ý thì sao? Cô vội vàng đứng dậy, kéo phó tổng giám đốc Vương lại, hạ thấp giọng năn nỉ: “Sếp à, sếp đừng đi nữa, em xin sếp đấy, em không muốn để anh ta nói trước mặt mọi người em giống như một con lợn”.
Lúc đầu định nói để gợi lòng trắc ẩn của phó tổng giám đốc Vương, đừng làm to chuyện nữa, không ngờ khi nói ra câu này, nước mắt của Phùng Hy liền trào ra mà không sao kìm chế được. Lúc này đây cô mới biết, trong sâu thẳm lòng cô, vết thương này sâu biết bao nhiêu. Hóa ra, cô tưởng rằng cô sẽ coi như mình bị chó cắn một miếng, từ đó không nghĩ nữa thì sẽ quên, nhưng sự ác độc của Điền Đại Vĩ hôm đó đã đâm một nhát sâu vào sâu thẳm tâm hồn cô, khiến cô đau đớn đến tột độ.
Lúc này đây phó tổng giám đốc Vương đã thực sự thấy thương Phùng Hy, ông thở dài một tiếng rồi quay về chỗ ngồi, nâng chén rượu lên nói: “Thôi không nói gì nữa, hôm nay cũng đừng gọi tôi là sếp Vương nữa, gọi anh! Anh Thiết và Trần Mông hôm nay sẽ uống say với em mới thôi!”.
Một chén rượu theo cổ họng chui vào dạ dày, một cảm giác nóng bỏng trào lên. Lúc này đây Phùng Hy thực sự rất muốn uống rượu, chén rượu nóng bỏng như tưới vào trái tim đang rỉ máu của cô. Cô nhớ lại mấy năm sống vật vờ của mình mà thấy hối hận vô cùng. Cô muốn say, muốn để cho rượu cắt đứt ký ức hai mươi chín năm qua của cô. Phùng Hy thề sẽ đối xử tốt với mình, cô không còn muốn gửi gắm hy vọng của mình vào bất cứ người đàn ông nào khác.
Tửu lượng của ba người đều cao, chẳng mấy chốc bốn chai Cổ Việt Long Sơn đã được uống cạn. Trần Mông gọi thêm món, gọi thêm ba chai Thanh Hoa Lang, đặt trước mặt mỗi người một chai. Rượu nhanh chóng được rót ra, mọi người đều cạn chén.
Lúc Điền Đại Vĩ và cô bạn gái mới ra về, phó tổng giám đốc Vương đập bàn, trợn mắt nhìn bọn họ quát: “Ông ghét nhất thằng công tử bột!”.
Chiếc bàn rung lên bần bật, trái tim Phùng Hy cũng run lên theo. Nhìn phó tổng giám đốc Vương, cô cảm thấy vô cùng khó tả. Cô nghĩ, nếu không phải là Phụ Minh Ý, chắc chắn cô sẽ một lòng theo phó tổng giám đốc Vương.
Phó tổng giám đốc Vương mặt đỏ gay gắt, nói chuyện cũng không để ý gì nữa, mồm phả ra toàn mùi rượu nói: “Tôi trải qua hai cuộc hôn nhân, cô đừng tưởng tôi không biết nỗi khổ trong lòng cô. Hồi đó tôi còn ở xưởng, bà vợ cũ của tôi chê tôi suốt ngày tay dính mùi dầu máy, không có tương lai, thế là mới yêu một thằng công tử bột, ly hôn với tôi. Dương Thành Thượng coi thường tôi, hắn ta là sinh viên đạt loại giỏi của trường đại học công nghiệp Cáp Nhĩ Tân, tôi là sinh viên cao đẳng của trường thủy điện vùng này, hắn ta nghĩ tôi lên làm phó trước hắn là dựa vào quan hệ. Kể cả tôi có dựa vào quan hệ thì cũng có sao? Tôi vẫn cao hơn hắn một cấp!”.
Trần Mông để ngay ngắn lại chén rượu, nói với vẻ không thèm chấp: “Hắn là cái thá gì? Ai không biết hắn ta mở công ty ở bên ngoài, năm nào lợi nhuận của bộ phận cơ khí cũng thấp, lợi nhuận chui vào công ty của hắn hết rồi. Tôi khinh nhất là loại người này, chiếm cái lợi của công ty, lại còn ra cái bộ công ty có lỗi với hắn!”.
Phùng Hy tuy uống nhiều nhưng trong lòng cô biết rất rõ, cô chỉ cười góp chuyện mà không nói lời nào. Điều gì không nên nói cô không bao giờ nói. Nếu không, bao nhiêu bữa rượu trong bao năm qua, rượu vào lời ra, cô đã bị người ta ăn tươi nuốt sống từ lâu rồi.
Phùng Hy hùa theo: “Anh Thiết rất tốt với anh em, nếu không có anh Thiết, em Phùng Hy cũng không thể làm trưởng phòng đấu thầu được! Uống nữa đi!”.
Cô không nói không được, nhưng nếu để nói xấu Dương Thành Thượng, cô không nỡ lòng nào, đành phải khéo léo lái sang chủ đề khác.
Nghe thấy Phùng Hy nói vậy, phó tổng giám đốc Vương thành khẩn nói: “Công việc phải làm, chuyện cá nhân cũng phải giải quyết. Không phải tôi nói khó nghe đâu, thằng đàn ông nào không thích gái đẹp? Phùng Hy, cô vẫn chưa đến ba mươi, cuộc đời còn dài lắm, thiếu gì đàn ông tốt. Thế này nhé, hai năm nay từ ngày cô được điều động về tổng công ty cũng chưa nghỉ phép lần nào, tôi cho phép cô nghỉ hết phép năm, phép thăm thân của hai năm đi, cho cô hai tháng giảm béo nhé. Mẹ kiếp, tôi vẫn còn nhớ vẻ nhỏ nhắn xinh xắn của cô khi mới vào công ty, để cho tên Điền Đại Vĩ đó hối hận chết đi!”.
Phùng Hy nhắm hờ mắt. Hai tháng, tốt quá! Cô có thể làm rất nhiều việc mà cô thích. Cô cười đáp: “Tốt thì tốt đấy, chỉ có điều phòng đấu thầu vừa mới thành lập, tổng giám đốc Phụ có cho phép không?”.
Trần Mông cười đáp: “Có anh Thiết làm hậu thuẫn cho cô, hơn nữa lại là kỳ nghỉ nằm trong chế độ quy định của công ty, cô sợ gì chứ? Cùng lắm là cô đi, anh Thiết phải chịu vất vả hơn, thay cô chăm nom một mẫu ba sào đất ruộng. Đúng không, anh Thiết?”
Bỗng chốc Phùng Hy như tỉnh rượu. Thường nói “say không phải vì rượu”, chắc chắn Vương Thiết đã đọc vị được ý của Phụ Minh Ý. Ông ta muốn tách cô ra, lấy danh nghĩa phó tổng giám đốc để thay cô quản lý phòng đấu thầu, muốn đích thân nhúng tay vào bộ phận cơ khí. Và thế là Phùng Hy lại một lần nữa than thầm, Vương Thiết được lên làm phó tổng giám đốc đúng là không chỉ đơn thuần dựa vào mối quan hệ trên tổng công ty.
“Yên tâm nghỉ phép đi, anh Thiết sẽ không để người khác nhúng tay vào phòng của cô đâu, quay về quyền lớn vẫn nằm trong tay cô. Chỉ có điều phải nhớ một điều, không gầy đi sẽ không được quay trở lại gặp anh đâu đấy!”. Phó tổng giám đốc Vương kết thúc bữa rượu bằng phong cách của một người anh cả.
Phùng Hy kiên quyết không cho họ đưa về, cô nhanh chân nhảy lên xe taxi rời nhà hàng. Cửa sổ không đóng, gió thổi vào, cô đã say mèm. Cô cố gắng không để mình nôn, đầu kêu ong ong, dường như nhớ lại rất nhiều chuyện, nhưng dường như cũng có rất nhiều suy nghĩ và cảm nhận không sao nghĩ ra được.
Cô chỉ mong nhanh chóng về nhà, nằm vật xuống giường là có thể ngủ một giấc ngon lành.
Cô đi tiếp khách ở bên ngoài, rượu uống không phải là ít, nhưng chưa bao giờ để uống say. Nguyên nhân chỉ có một, Phùng Hy không có cảm giác an toàn. Hôm nay là một ngoại lệ.
Xuống xe, Phùng Hy trả tiền, đứng trước cổng khu chung cư nôn thốc nôn tháo. Cô bước thấp bước cao về phía trước, đâm vào bồn hoa ghế đá mà cũng không thấy đau.
Chân bước loạng choạng, bước trượt một bậc cầu thang, Phùng Hy ngã sõng soài về phía trước. Nghe thấy từ phía gần đó có nhân viên bảo vệ trực đêm chạy đến đỡ cô, Phùng Hy gượng nói: “Không sao”. Vừa mới đứng dậy, lại một trận nôn thốc nôn tháo nữa.
Nhân viên bảo vệ đỡ cô ngồi xuống một ghế đá, Phùng Hy úp người xuống ghế đá tiếp tục nôn khan. Đợi cho hết cơn buồn nôn, cô ngẩng đầu lên nói với nhân viên bảo vệ: “Phiền anh quá, tôi về nhà ngủ một giấc là hết thôi”.
Nói rồi cô lảo đảo đứng dậy, nhân viên bảo vệ liền đưa cô về phòng.
“Không sao chứ?”. Trước khi ra về nhân viên bảo vệ hỏi thêm một câu với vẻ không yên tâm.
Phùng Hy cười mơ màng, “Không sao cả, về được đến nhà là tốt rồi. Cảm ơn anh”.
Đóng xong cửa phòng, cô vẫn rất cẩn thận kiểm tra lại ổ khóa, bước chân bồng bềnh như đang đi trên mây, bật tất cả các bóng điện trong phòng, sau đó nằm vật xuống giường ngủ thiếp đi.
Cô ngủ đến tận chiều hôm sau mới tỉnh, mở mắt ra vẫn thấy trần nhà đang quay quay.
Lúc uống rượu thấy rất đã, tỉnh dậy lại thấy hối hận. Cảm giác đó khiến Phùng Hy quyết định sẽ không bao giờ lấy cơ thể làm trò đùa nữa. Điện thoại di động báo mấy cuộc gọi nhỡ, của phó tổng giám đốc Vương, của Phụ Minh Ý, của mấy người bạn hẹn cuối tuần đi leo núi.
Phùng Hy sực nhớ mai là ngày nghỉ cuối tuần, đầu cô vẫn đang ở trong trạng thái quay cuồng. Chắc chắn ngày mai cô sẽ không có đủ sức nữa, bèn nhắn tin nói cô đi công tác không đi được.
Lại gọi điện thoại cho phó tổng giám đốc Vương, nghe thấy đầu bên kia điện thoại cười với vẻ quan tâm, đồng thời khẳng định lại một lần nữa rằng cô cứ yên tâm nghỉ phép.
Cuối cùng mới đến việc gọi điện thoại cho Phụ Minh Ý.
“Em đang ở đâu?”.
“Ở nhà”.
“Nhà nào?”.
Nghe xong câu này Phùng Hy liền biết phó tổng giám đốc Vương đã nói cho Phụ Minh Ý biết chuyện ly hôn của cô rồi. Cô hít một hơi thật sâu nói: “Phó tổng giám đốc Vương bảo em cứ yên tâm nghỉ phép, trong hai tháng em nghỉ, anh ấy sẽ thay em quản lý phòng đấu thầu”. Cô nghĩ chắc Phụ Minh Ý sẽ hiểu được ý cô.
Cho cô nghỉ phép, đích thân quản lý phòng đấu thầu, có nghĩa là phó tổng giám đốc muốn nhúng tay vào bộ phận cơ khí rồi. Phỗng tay trên các vụ làm ăn của Dương Thành Thượng, là để giúp Phùng Hy hoàn thành nhiệm vụ, Dương Thành Thượng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
“Anh đang hỏi em ở đâu!”, Phụ Minh Ý ngắt lời cô với vẻ sốt ruột. Phùng Hy đã ly hôn, phó giám đốc Vương cho cô nghỉ phép, lại còn nửa đùa nửa thật nói rằng sẽ giúp Phùng Hy trông coi lãnh thổ, tất cả những điều này khiến Phụ Minh Ý rối như tơ vò. Trong đầu anh chỉ hiện lên hình ảnh thân mật giữa Phùng Hy và Điền Đại Vĩ. Cô ly hôn rồi, không ngờ cô đã ly hôn rồi!
Làm sao Phùng Hy dám gặp anh, cô không muốn nghe thấy những câu hỏi của Phụ Minh Ý, càng không muốn nhìn thấy ánh mắt của anh. Dù là thông cảm, kinh ngạc hay thương xót.
“Có hai tháng phép, em sẽ về nhà bố mẹ”. Bố mẹ cô ở một thành phố khác cách đây vài trăm kilômét. Hiện giờ việc đầu tiên mà Phụ Minh Ý nghĩ tới là việc của công ty, còn những việc khác đành phải đợi cô quay về rồi tính sau. Hai tháng, Phùng Hy nghĩ, cô có đủ sự chuẩn bị về mặt tâm lý để đối mặt với mọi ánh mắt của đồng nghiệp.
“Anh vẫn chưa cho em nghỉ phép mà, quay lại đi!”.
Phùng Hy sững người ra một lát, mới nói: “Minh Ý, em mệt rồi. Hai tháng này anh và Vương Thiết thích đấu đá nhau như thế nào thì đấu đá, xin anh hãy nể tình cảm của mình trước kia, anh đừng bắt em phải bị kẹp giữa hai bên được không?”.
Câu nói của cô khiến một cảm giác chua xót trào dâng trong lòng Phụ Minh Ý, trầm ngâm một lát, anh nói: “Tại sao không nói cho anh biết? Ly hôn sau khi anh về công ty à?”.
Phùng Hy hơi sững người, nhớ đến màn kịch vợ chồng với Điền Đại Vĩ tại nhà hàng Hải Vương Các hôm ly hôn. Hôm đó, các đồng nghiệp trong công ty tổ chức bữa tiệc chào mừng anh đến nhậm chức.
“Sao lại là như vậy...”. Phụ Minh Ý thở dài.
Phùng Hy quay trở lại với thực tại, Phụ Minh Ý hiểu lầm rằng cô ly hôn là vì anh ư? Cô vội đáp: “Lúc anh đến em đã ly hôn rồi, chính cái hôm đó, em và anh ấy ăn bữa cơm chia tay, kết quả là công ty đã bỏ tiền ra thanh toán hộ”.
Hóa ra niềm hạnh phúc của cô ấy mà anh nhìn thấy lại là như vậy? Ngón tay vuốt ve tấm ảnh Phùng Hy trong ví da của Phụ Minh Ý đang run rẩy. Lòng anh trào lên một nỗi phẫn nộ và thương xót, anh nhíu mày lại. Dù hai người ở hai đầu điện thoại, nhưng trước mắt anh vẫn hiện lên hình ảnh Phùng Hy đang làm nũng trong lòng anh của tám năm về trước.
Điện thoại vọng lên tiếng thở mạnh của Phụ Minh Ý, Phùng Hy cũng không nói gì. Nhớ đến hôm đó cô lại nhớ đến đêm hôm đó, nước mắt rơi lã chã.
“Em nghỉ hai tháng đi, việc của công ty em không cần phải quan tâm. Hy Hy, anh chỉ muốn được ôm em một cái”.
Nghe xong câu này Phùng Hy liền cúp điện thoại, cục cứng trong cổ họng mỗi lúc một lớn. Cô không nói được gì cả, nằm gục xuống giường khóc nức nở.
Cô không thể quay về được nữa, đã tám năm rồi, cô đã không còn là Phùng Hy của ngày trước, anh cũng không còn là Phụ Minh Ý của ngày xưa nữa. Cô thực sự hận anh, hận anh biết được nỗi đau khổ của cô, hận anh dịu dàng nói với cô rằng, anh chỉ muốn được ôm em vào lòng. Nếu Điền Đại Vĩ đâm cô một vết lớn bằng mũi dao tàn nhẫn, cay độc thì hiện giờ Phụ Minh Ý lại biến việc không quên tình cũ thành mũi kim, vô tình đâm vào lồng ngực mềm mại của Phùng Hy, cả hai đều khiến cô đau đớn đến tột cùng.