Ngoại tình năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều -
----------------------------------------------------------------------
Cánh cửa khép hờ nhẹ nhàng được đẩy ra, một cô gái chỉ mặc một bộ áo mỏng tang xỏ dép chậm rãi bước tới, đi về phía chiếc giường đôi. Dường như bị ánh đèn làm cho chói mắt, cô gái khẽ giơ tay phải lên, lơ đãng gảy vài sợi tóc buông trước trán, khẽ mỉm cười với người đàn ông cao to để nửa thân trần đang nằm trên giường.
Người đàn ông kia thấy vậy, dùng một cánh tay hơi chống người dậy, mặt tràn đầy ý cười nhìn cô gái kia, một cánh tay khác đã vươn ra vòng quanh hông cô gái, ôm lấy cả người cô ta vào trong lòng mình.
Cô gái kia thuận thế ngã vào trong ngực anh ta, tay trái khoác lên vai, tay phải từ từ du ngoạn trên lồng ngực, cuối cùng dừng lại trên những đường nét cơ bụng hoàn mỹ của người đàn ông.
Hai người cứ vậy nhìn nhau, ẩn tình đưa tình, thời gian phảng phất như đã đứng hình. Mùi vị ngọt ngào trong không khí càng ngày càng đậm, dần dần lan ra xa.
"Dừng lại!" Nhiếp ảnh gia Lưu Dục mặt đầy bất mãn, quát to một tiếng, sắc mặt của hai người mẫu đều ngẩn ra, không tự chủ được tách khỏi đối phương, mặt đầy khó hiểu nhìn anh ta.
Trợ lý nhiếp ảnh đã sớm bước lên, đón lấy chiếc máy ảnh trong tay Lưu Dục, thuận tiện đưa lên một cốc nước. Lưu Dục chỉ uống một hớp đã trả lại cho trợ lý, hai tay ấn hai bên huyệt Thái Dương, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.
Hai người mẫu trẻ thấy nhiếp ảnh gia phát giận cũng có chút lúng túng, ngồi trên giường nằm cũng không được, ngồi cũng không xong, muốn đứng lên nhưng lại không dám.
Lưu Dục hít sâu mấy cái, nặn ra một tia cười, bước tới trước mặt mẫu nam, hai tay không tự chủ được siết thành nắm đấm, cắn răng mà nói, "Chris, tôi bảo lúc cậu nhìn cô ấy, trong mắt cậu phải tràn ngập tình yêu, mà không phải là háo sắc, cậu có hiểu không hả?"
Mẫu nam Chris thấy bị nói trúng tâm sự, có chút ngượng ngùng, lại không kìm được nhìn cô gái kia một cái, khóe miệng không tự chủ được nở một nụ cười.
"Còn cười à!" Lưu Dục rốt cuộc không kìm chế nổi nữa, hoàn toàn bùng phát.
"Được rồi Lưu Dục, bớt giận đi mà, cậu Chris sẽ chú ý hơn." Phùng Sở Sở đứng một bên xem xem diễn lâu ngày, thường xuyên gặp những màn thế này, biết vào lúc mấu chốt nào thì cần đến mình đứng ra giảng hòa.
Quan hệ của Lưu Dục và Phùng Sở Sở coi như không tệ, mặc dù anh ta là người kiêu ngạo nhưng chút thể diện này thì vẫn còn nể nang cô. Nói cho cùng, tất cả đều vì công việc cả mà thôi.
Có điều những tế bào nghệ thuật li ti từ trong xương cốt của anh ta vẫn còn đang rục rịch, nhìn cô nàng người mẫu kia vẫn cứ mang cái vẻ mặt gió xuân nhộn nhạo, Lưu Dục dù người đã bị Phùng Sở Sở kéo đi vài bước, vẫn không kìm được quay đầu lại, nhìn cô người mẫu kia nói: "Cindy, cô phải tưởng tưởng cậu ta là chồng của cô, chứ không phải là tình nhân hiểu chưa."
Mấy nhân viên làm việc đứng đó đều che miệng nín cười, chỉ có mẫu nữ Cindy mặt đỏ lựng lên, không biết là do xấu hổ hay là bị đèn hơ nóng.
"Cô ta vốn là cái thứ ti tiện không biết xấu hổ, dụ dỗ đàn ông chính là sở trường của cô ta." Một giọng nói xa lạ vang lên trong phòng chụp, thu hút sự chú ý của mọi người.
Mọi người theo bản năng nhìn ra cửa, chỉ thấy một phụ nữ trung niên, quần áo tỉ mỉ, trang điểm tinh xảo, chỉ có điều dáng người hơi phát tướng, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng khó mà che lấp đi được. Trên gương mặt chị ta lộ ra vẻ dữ tợn, cả người giống như bị bao bọc trong một quả cầu lửa, căn bản không thèm để ý đến những nhân viên công tác đang chặn đường mình, mạnh mẽ đẩy bọn họ ra, giống như một nữ lực sĩ Kim Cang lao thẳng về cô người mẫu Cindy kia. Phùng Sở Sở gần như cảm thấy mình có thể nghe rõ được tiếng bước chân nặng nề của chị ta, nhất thời cảm thấy bây giờ hình tượng phụ nữ trong đầu trở nên hoành tráng hơn nhiều.
Mắt thấy người phụ nữ trung niên kia cách mình ngày càng gần, Cindy mặc dù vẫn kiên cường ngồi trên giường, thân thể đã không tự chủ được mà run lên, cả người lại không kìm được mà xích lại gần Chris.
Người phụ nữ trung niên chẳng hề để ý tới sự yểu điệu yếu ớt của Cindy, tiến lên nhanh chóng túm lấy tóc của cô ta, giơ tay phải lên, "Bốp" "Bốp" đã vung hai cái tát, tát cho Cindy nổ đom đóm mắt, khóe miệng ứa máu. Người phụ nữ kia cũng chưa chịu dừng tay, thừa dịp Cindy ngẩn ra trong phút chốc, lại tiếp tục tiến công, tát cho cô ta mấy cái liền.
Bộ dạng kia, khí thế kia, đừng nói là những người khác, ngay cả Lưu Dục luôn tự cho mình rất cao ngạo, mắt để trên đỉnh đầu nhìn mà cũng thấy choáng váng, cơn tức nho nhỏ lúc nãy đã bị tràng pháo tay chát chúa kia đánh cho tan thành tro bụi, lấy thái độ bo bo giữ mình của anh ta, đương nhiên sẽ không xông lên làm kẻ chết oan.
Trước mặt bao nhiêu người như vậy, Cindy lại bị một người phụ niên trung niên tát liền cho mấy cái, đúng là vừa tức vừa xấu hổ, hận không thể đập đầu vào tường, tự diệt với nhân dân. Nhưng lửa giận của người phụ nữ kia vẫn hừng hực, lại càng dùng sức túm lấy tóc Cindy.
Cindy buồn giận đan xen, cũng bất chấp hết cả hình tượng thục nữ gì đó, dùng hết sức lực, kéo bàn tay của người phụ nữ kia từ trên tóc mình xuống, cô ta thấy da đầu ẩn ẩn đau, nhìn lại trong tay người đàn bà kia đã thấy lơ thơ vài sợi tóc.
Người phụ nữ kia không ngờ Cindy đã bị đánh cho ngẩn ra rồi mà vẫn còn biết đánh trả, giống hệt như một con mèo bị đạp phải đuôi, lông tơ toàn thân dựng hết cả lên, mắt trợn to, giống như một mụ đàn bà chanh chua, hai tay giơ loạn về phía Cindy. Vừa túm vừa dùng miệng mắng chửi: "Đồ lẳng lơ không biết xấu hổ, cả ngày chỉ biết đi dụ dỗ chồng người khác, tao cho mày biết, đừng có nằm mơ, muốn làm phu nhân chính cống, nằm mơ đi."
Cindy thì chỉ thủ chứ không công, càng không ngừng dùng tay đẩy cặp ma trảo của người phụ nữ kia ra, đồng thời không quên bảo vệ mặt mình, đây là tiền vốn kiếm cơm của cô ta, há có thể để người ta phá hủy.
Người đàn bà kia thấy Cindy không nói lại, mắng chửi càng thêm hăng say, những lời khó nghe dồn dập tuôn ra, giống như một cái máy ghi âm đã được nhấn nút "play", không khép miệng lại được, chỉ biết thao thao bất tuyệt mắng tiếp.
Cindy vốn thân làm tiểu tam, trong lòng ít nhiều cũng chột dạ, mới thấy vợ cả tìm đến cửa cả người đã không tự chủ mà phát run. Bây giờ đã đến nước đập bình thì đập cho nát, không kịp nghĩ nhiều như vậy, bắn lên từ trên giường, lanh lảnh giọng mắng: "Chị không tự xem lại mình đi, sao phải tranh với tôi. Về hỏi chồng chị xem anh ta còn yêu chị không!"
Vợ cả không ngờ tới tiểu tam lại có thể phách lối đến trình độ này, càng giật đùng đùng như sấm: "Đồ thối tha, Trung Tắc đã nói, đều là do con hồ ly tinh như mày chủ động quyến rũ anh ấy. Đồ không biết xấu hổ, xem hôm nay bà có cào nát mặt mày ra không."
"Được thôi, ra vành ra vẻ cho ai xem. Chồng chị ấy, anh ta đã sớm không có tình cảm với chị rồi, người anh ấy yêu là tôi, anh ấy căn bản chẳng muốn nhìn một mụ già như chị." Cindy chẳng biết chừng mực, đổ thêm dầu vào lửa, hai người châm chọc xỉa xói nhau, không ai chịu thua.
Phùng Sở Sở hai tay bắt chéo đặt trước ngực, yên lặng theo dõi sự việc biến hóa. Hôm nay vốn là buổi chụp hình cho chuyên mục mà cô phụ trách, ai ngờ cô người mẫu trẻ Cindy mới đến này lại chọc đúng phải cái tổ ong vò vẽ. Cô và Lưu Dục có thể coi là hai người phụ trách cao nhất ở đây, nhưng cô nhìn anh chàng kia, hình như đang xem đến vui quên cả trời đất, không có một chút ý định khuyên can nào, mình thân là con gái, cũng có chút do dự.
Đúng lúc này, bà vợ cả không biết bị câu nào của Cindy chọc cho vỡ mạch máu, cả gương mặt đỏ bừng lên, đột nhiên mím chặt môi, mặt mày dữ tợn. Một tay chị ta kéo khóa chiếc ví da đeo bên tay trái, thò vào trong, đảo mắt đã rút một con dao từ bên trong ra. Con dao kia không lớn, chắc là dao gọt hoa quả ở nhà, vợ cả thuận tay cầm đi. Bây giờ thấy tiểu tam không hề có ý hối cải liền trở nên mù quáng, lấy ra quơ quơ trước mặt Cindy hai cái.
Cindy vốn còn đang mạnh miệng, vừa nhìn thấy con dao kia lập tức mềm nhũn cả chân, liên tiếp lùi lại phía sau, càng không ngừng quay đầu lại, muốn tìm anh chàng mẫu nam Chris giúp một tay. Ai ngờ tên Chris kia cũng chỉ là một con tôm vỏ cứng thân mềm, ngay từ lúc bà vợ cả bước vào anh ta đã chạy đến giữa đám nhân viên công tác, núp đằng sau xem kịch vui. Bây giờ Cindy muốn tìm anh ta giúp một tay, làm sao mà tìm được.
Phùng Sở Sở vừa thấy bà vợ cả kia rút dao ra, trong lòng thầm kêu không ổn, nếu lần này mà liên can đến mạng người thì không phải trò đùa nữa. Lưu Dục vốn ôm tâm trạng phớt lờ, nghênh ngang đứng xem, bây giờ cũng đã nhìn ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Anh ta và Phùng Sở Sở liếc mắt nhìn nhau, hai người ra hiệu thêm cho mấy người nữa, đồng thời tiến lên, chia làm hai phe, một trái một phải, kéo vợ cả và tiểu tam ra, bắt đầu khuyên can.
Cindy giờ phút này chỉ ước chi có người đến giúp một tay, bị người khác kéo ra cũng nghe lời, chẳng qua là miệng thì vẫn còn không phục, thấy bà vợ cả kia chưa thể động đậy được trong chốc lát, miệng lại bắt đầu chanh chua lên, "Chị tưởng rút dao ra thì tôi sợ chị chắc? Tôi nói chị hay, biết điều thì sớm về nhà ký đơn ly hôn đi, còn lằng nhằng cẩn thận lại bị đuổi ra khỏi cửa, ngay cả phí nuôi dưỡng cũng không kiếm được."
Phùng Sở Sở nghe vậy, vừa vươn tay kéo bà vợ cả, vừa trợn mắt nhìn Cindy một cái, mắng: "Lúc nào rồi còn nói mấy thứ vô dụng đấy, mau im đi."
Cindy bị mắng, đành phải ngoan ngoãn câm miệng. Mà bà vợ cả kia lại bị mấy câu không biết sống chết kia của Cindy làm cho tức giận không nhẹ, điệu bộ như muốn liều mạng, vừa đẩy vừa đánh những người đang lôi kéo chị ta, con dao gọt hoa quả trong tay thỉnh thoảng lai khua qua khua lại, khiến người ta nhìn mà kinh hãi.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, trong lúc giằng co, con dao không có mắt cứ vậy vung lên, tạo thành một vết thương thật dài trên mu bàn tay không tính là non mịn của Phùng Sở Sở.
Máu lập tức chảy ra, Phùng Sở Sở chỉ thấy một cơn đau buốt, thần kinh đại não phản ứng quá chậm, còn chưa kếu ra tiếng đã bị một tràng tiếng kêu lanh lảnh bên tai dọa cho thót cả tim.
Quay đầu nhìn lại, Cindy trông y như sắp chết đến nơi, cả người từ từ co rút lại, mặc cho Lưu Dục có dùng sức để nào cũng không đỡ nổi đống bùn nhão kia dậy.
Phùng Sở Sở vốn muốn kêu đau, lại nhìn bộ dạng kia của Cindy, thực sự là vừa bực mình vừa buồn cười, người khác bị thương do chuyện xấu của cô ta, cô ta thì ngược lại, nhìn thấy máu thì ngất đi, cuối cùng lại có thể mượn cớ tránh được một kiếp.
Bà vợ cả thấy con dao trong tay làm người không liên can bị thương, đầu óc lập tức cũng trở nên mê man, phản ứng chậm dần, cơn tức giận thấu trời khi nãy cũng dần dần bình ổn lại. Chị ta nhìn con dao trong tay, phía trên còn dính vài vệt máu mờ mờ, lại nhìn Cindy đã hơi choáng váng, càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng ấm ức, cuối cùng đặt mông té ngồi trên đất, cất tiếng khóc rống lên.
Chị ta vừa mới khóc một cái đã khiến cho một đám nhân mã đang luống cuống tay chân tại chỗ rung động. Bên trong phòng chụp vừa nãy còn ồn ào không chịu được giờ đã một mảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở của người đàn bà.
Phùng Sở Sở nhờ người ta băng bó qua loa cho bàn tay, nhìn người phụ nữ trung niên kia vẫn không có ý ngừng lại, khóc càng thêm mãnh liệt, nghe mà khiến cô đau cả tay lẫn đầu, phiền lòng không dứt.
Cô đi lên trước, vỗ vai chị ta, không kìm được nói, "Được rồi, đừng khóc nữa, khóc thì có thể khiến chồng quay lại chắc?"
Bà vợ cả kia không ngờ Phùng Sở Sở lại thốt ra một câu như vậy, nhớ tới nỗi đau khổ cất chứa trong lòng mấy ngày nay, càng thấy chua chát, hỏa khí trong bụng lại vọt lên, tay vẫn còn cầm con dao dính máu kia, chỉ vào Cindy đang ngồi sững sờ trên ghế, không ngừng mắng: "Hồ ly tinh, đồ dâm phụ, đồ đàn bà không biết xấu hổ, vì chút tiền của người khác, chuyện xấu xa gì cũng làm được, Trung Tắc nói, mày chỉ là loại hàng bồi thường."
Chị ta không ngừng mắng, những người khác cũng không có hứng thú đi can ngăn, đều đứng đó xem chị ta mắng được bao lâu. Chỉ có Phùng Sở Sở tính tình ương bướng, thực sự không thể xem được, nhanh chóng đoạt lấy con dao trong tay người đàn bà kia, ném mạnh xuống đất, hai mắt trợn trừng mắng, "Chị câm miệng cho tôi. Loại phụ nữ đầu óc không tỉnh táo như chị, bị đàn ông bỏ cũng đáng đời."
"Cô nói cái gì!" Vợ cả thấy mình là người bị hại mà lại bị người ta mắng như vậy, càng thêm nổi cơn lôi đình, "Cô và đồ lẳng lơ kia là cùng một phe, tôi thấy cô cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì..."
"Đã đến lúc nào rồi mà chị vẫn còn khăng khăng như vậy." Phùng Sở Sở không chờ chị ta nói hết lời đã ngắt lại, "Một gã đàn ông không biết xấu hổ mà cũng đáng để hai người tranh nhau đến chảy máu vỡ đầu, công kích nhau thành như vậy?"
Bà vợ cả bị Phùng Sở Sở nói cho hơi choáng váng, cũng không muốn hiểu là chuyện gì xảy ra, đã nghe thấy đối phương tiếp tục dạy dỗ, "Một gã đàn ông chỉ biết chối bỏ trách nhiệm cho người khác, một gã đàn ông có gan làm mà không có gan chịu, có gì đáng để tranh cướp, hai người đều là đồ ngu, bị một gã đàn ông đùa bỡn trong lòng bàn tay mà vẫn còn ở đây chị tranh tôi đoạt, có xẩu hổ không hả?"
"Ai tranh với cô ta, vốn là chồng của tôi!" Vợ cả không phục, há miệng nói.
"Không phải anh ta nói với chị là Cindy chủ động dụ dỗ anh ta sao? Rồi anh ta lại nói với Cindy là chỉ yêu có mình cô ấy, đã sớm không có tình cảm với chị. Từ đầu tới cuối anh ta chỉ trêu đùa hai người, đổ tất cả những chuyện xấu xa dở bẩn lên người hai người, đáng thương cho hai người, lại còn dùng lời của anh ta để mà công kích đối phương. Chơi có vui không? Sung sướng không? Bị người ta bôi nhọ như vậy, đắc ý lắm phải không?"
Nước mắt trên gương mặt người phụ nữ còn chưa lau, ức đến mức gò má bốc khói. Cindy cũng cảm thấy có chút mất thể diện, nghe Phùng Sở Sở mắng những lời này, đều là sự thật, lại nghĩ đến việc trước mặt mọi người mà xấu hổ như vậy, chỉ thấy đứng ngồi không yên, hai tay đặt lên tay vịn, đứng cũng không được, ngồi cũng chẳng xong.
Phùng Sở Sở mắng một trận, trong lòng thoải mái không ít, đi lên trước, vỗ vỗ vai chị kia, khuyên nhủ, "Người đàn ông này có gan làm không có gan chịu. Vừa muốn ăn vụng ở ngoài lại không dám gánh chịu trách nhiệm, mới xảy ra chút chuyện đã nghĩ cách phủi sạch, tôi nghĩ người như thế cũng chẳng thể nào cam lòng chịu khổ sống với chị cả đời. Còn Cindy, tôi nghĩ anh ta cũng chỉ ham mê của lạ mà thôi, trong lòng Cindy chắc cũng rõ ràng, anh ta chẳng qua là nhìn trúng tuổi trẻ xinh đẹp của cô ấy. Sau này nếu không còn trẻ nữa, chưa biết chừng cũng sẽ bị người khác câu đi. Tôi khuyên chị, nên cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu cảm thấy không chịu nổi được nữa thì nên ly hôn, còn tốt hơn ầm ĩ cả ngày như vậy. Vừa mệt thân lại mất tiền, không cần thiết."
Những lời này của cô, mặc dù là nói với người vợ cả, kỳ thực cũng là nói cho Cindy nghe, để cho cô ta hiểu rõ, đừng có ngây thơ cho rằng loại đàn ông như vậy sẽ về nhà ly hôn với vợ, đảo mắt đã kết hôn với cô ta. Cho dù có chuyện như vậy, tiểu tam được thăng chức như ý, chỉ cần người đàn ông kia còn có mấy đồng tiền dơ bẩn, một ngày nào đó cũng sẽ bị những tiểu tứ tiểu ngũ khác đoạt đi.
Chẳng phải có câu, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm còn gì.