Hơn hai trăm cô gái, ăn mặc khác nhau, giống như ong vàng bay tới, trong vòng nửa tiếng đồng hồ, lục tục ùa vào khu nhà riêng biệt ở ngoại ô của Tô Thiên Thanh.
Đây là một câu lạc bộ tư nhân, thuộc về tập đoàn Thời trang Thanh Nhã, cũng là chỗ tư nhân của Tô Thiên Thanh, thường ngày dùng để tiếp đãi bạn làm ăn và bạn bè thân thiết. Hôm nay hiếm khi được một lần hào phóng, cho tạp chí Định nghĩa phụ nữ mượn để tổ chức đại hội "Tuyển mỹ".
Tất cả mọi người dự thi đều biết, hôm nay Tô Thiên Thanh sẽ không xuất hiện ở hiện trường, bọn họ đến đây coi như để vui chơi, ăn chút gì đó, nói chuyện phiếm với người khác, trong câu lạc bộ toàn là phụ nữ.
Rất nhiều đàn ông đều nghĩ, phụ nữ chỉ khi nào thấy đàn ông, mới xù lông lên, dùng tất cả chiêu số của bản thân mà thi triển sức quyến rũ. Thực ra thì bọn họ không biết, phụ nữ khi đứng giữa nhiều phụ nữ, nhất là nhiều mỹ nữ, mới là cuộc chiến đáng sợ nhất, đơn giản có thể dùng từ chết thảm để hình dung. Không ai muốn thấp kém hơn người khác, chỉ e không có người khác phái thưởng thức thì cũng phải tranh cao thấp trước mặt người cùng giới. Có thể đường hoàng đứng trước mặt những người phụ nữ khác mới có thể coi như là thắng lợi thực sự.
Nguyễn Trữ Khanh tới không tính là quá sớm, ăn mặc cũng không quá xuất chúng. Mặc dù từ nhỏ cô đã có vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng cô không phải kiểu phụ nữ lợi dụng ưu thế của thân mình để hấp dẫn đàn ông. Vẻ đẹp của cô rất thầm kín, rất khó để người ta nhìn một cái mà có thể phát hiện ra ngay giữa đám đông, nhưng cũng rất khó để bỏ qua. Cho nên, bên cạnh cô từ trước tới giờ chưa từng thiếu đàn ông, chẳng qua những người đó có mấy phần thật lòng, cũng rất khó nói.
Bước vào trong đại sảnh, trong gian phòng bình thường luôn tỏa đèn mờ, hôm nay lại rất sáng sủa. Không ai biết rằng, Tô Thiên Thanh thực ra đang ở cách đó một mặt tường, mượn ánh đèn sáng lòa kia để tỉ mỉ quan sát bọn họ, dường như muốn soi rõ từng lỗ chân lông trên mặt bọn họ vậy.
Mặc dù trước đây rất lâu anh đã biết, hôn nhân của mình sẽ khác hẳn với người khác, những thứ như trước hoa dưới trăng, phong hoa tuyết nguyệt, không hề liên quan đến anh. Nhưng anh thực không ngờ tới, có một ngày, chuyện cưới vợ của mình cũng có thể biến thành một màn quảng cáo cho công ty, thu hút không ít con mắt.
Nghĩ đến đây, Tô Thiên Thanh có chút mê man, đây là việc anh muốn làm đúng không. Nhưng vì sao nhìn thấy những cô gái kia tính toán lẫn nhau, những gương mặt giả tạo, lại cảm thấy có chút đáng ghét. Thực ra thì chính bản thân anh chẳng phải cũng đang diễn hay sao, cần gì phải để ý đến màn kịch của người khác?
Phùng Sở Sở hiếm khi mặc váy, trang điểm nhẹ một chút, làm bộ làm tịch bưng một ly rượu đỏ, bước vào phòng nghỉ tư nhân của Tô Thiên Thanh. Cô thực ra trăm vạn lần không muốn đến đây, chỉ là vì hạng mục hợp tác của đôi bên nên không thể không vào ứng phó một lần.
Tô Thiên Thanh nhìn ly rượu trong tay, nhìn đến hơi xuất thần, thậm chí có người đi vào anh cũng không biết.
Phùng Sở Sở nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, không nhịn được mở miệng chế nhạo nói: "Tô tiên sinh có phải đã chấm được mỹ nữ nào rồi không, mắt cũng không nỡ rời đi?"
Tô Thiên Thanh nghe thấy có tiếng nói, phục hồi lại tinh thần, nhìn Phùng Sở Sở một cái, mỉm cười nói: "Không ngờ cô Phùng cũng có một ngày làm mỹ nữ."
"Tôi có đẹp nữa cũng vô ích, mắt của Tô tiên sinh phải đặt trên mấy mỹ nữ kia kìa." Phùng Sở Sở nhìn lên màn ảnh trên tường chép miệng, vừa nói chuyện, vừa tìm kiếm bóng dáng của Nguyễn Trữ Khanh và La Giai Cầm. Mặc dù ánh mắt của Tô Thiên Thanh kén chọn, thoáng cái đã loại gần một nửa số người được đề cử, nhưng vẫn giữ lại hai cô bạn của mình.
Tô Thiên Thanh uống một hớp rượu, gật đầu một cái, cười lạnh nói: "Đúng vậy, tôi nên xem cho kỹ, xem trong số các cô gái này, kỹ thuật diễn của ai khá hơn thì tôi sẽ giữ người đó lại."
"Lời này của anh là có ý gì?"
"Không phải sao? Vậy cô nghĩ bọn họ đến đây để làm gì, kết giao bạn bè tâm sự sao? Cho dù hôm nay tôi không lộ diện, nhưng bọn họ cũng đều hiểu rõ, tôi nhất định sẽ xem biểu hiện của bọn họ. Cho nên mới nói, phụ nữ trời sinh đã là diễn viên xuất sắc, biết trong trường hợp nào thì nên diễn vai gì. Tôi nghĩ cô Phùng chắc cũng không ngoại lệ."
Phùng Sở Sở siết chén rượu đỏ trong tay, có một nỗi xúc động ức chế không kìm được muốn hắt lên mặt Tô Thiên Thanh. Có điều, anh ta nói không sai, cô quả thật cũng là một diễn viên giỏi, mặc dù có ghét anh ta hơn nữa cũng có thể bình tĩnh ngồi xuống, thương lượng công việc với anh ta.
"Tô tiên sinh đã xem lâu như vậy rồi, không biết đã tính sẽ lưu lại bao nhiêu vị mỹ nữ để chọn lựa tiếp chưa?"
Tô Thiên Thanh nhìn những mỹ nữ trong màn hình, nhấp một ngụm rượu, vươn bàn tay còn lại ra, ra hiệu cho Phùng Sở Sở.
"Năm mươi?" Phùng Sở Sở nhìn anh ta ra dấu tay, hiếm khi nhất trí, "Năm mươi không sai biệt lắm, nhiều quá thì không tiện tổ chức, cuộc tranh tài kéo dài quá lâu, dễ gây ra ảnh hưởng phụ."
Tô Thiên Thanh cười lắc đầu nó: "Cô Phùng, cô hiểu lầm rồi, tôi nói là, năm."
"Năm?"
"Đúng vậy, năm là đủ rồi, tôi có thể chịu được nhiều người đến đây diễn trò như vậy đã là giới hạn lớn nhất rồi. Tiếp đến là lúc phải lựa chọn kỹ càng."
Phùng Sở Sở có chút nóng nảy, bước lên nói: "Năm thực sự quá ít, hai trăm người chỉ chọn có năm, quá thiếu kịch tính, chúng ta phải tiến từ từ, để cho họ cạnh tranh một lần. Chỉ nhìn bề ngoài thôi rất khó biết được chính xác, có lẽ có vài người hiện giờ không đúng với khẩu vị của anh, nhưng sau khi qua vài vòng tỷ thí, biết đâu anh sẽ phát hiện ra đó mới là người thích hợp với anh."
Tô Thiên Thanh nheo mắt quan sát Phùng Sở Sở một lượt, mở miệng nói: "Tôi cứ tưởng là cô Phùng chỉ giỏi làm tạp chí, không ngờ còn có cả tiềm năng để mở sở môi giới hôn nhân. Cô nói một tràng như vậy, nghe cũng rất có đạo lý, tôi nghĩ chắc cô thích khiên tuyến đáp tiền, loạn điểm uyên ương* cho người ta lắm nhỉ."
* Khiên tuyến đáp tiền: nối dây xâu tiền; Loạn điểm uyên ương: chắp loạn uyên ương.
"Tôi chỉ nói sự thật thôi, nếu anh đã chọn phương pháp như vậy để chọn một nửa còn lại thì nên lợi dụng triệt để hạng mục lần này để đạt được lợi ích lớn nhất của mình, nếu như chỉ chọn bằng hứng thú, vậy chẳng thà trực tiếp đi xem mắt cho xong, vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm sức lực, anh nói có đúng không?" Phùng Sở Sở cảm thấy mình thực sự giống hệt những gì Tô Thiên Thanh nói mất rồi, y như một bà mối lẻo mép, lại còn bắt đầu kiên nhẫn giúp cái gã kiêu ngạo kia phân tích thiệt hơn nữa chứ.
"Được rồi, vậy thì giữ lại năm mươi vậy." Tô Thiên Thanh vậy mà lại không phản đối, một câu tán thành. Anh là người làm ăn, quyền lợi nặng nhẹ là trò hay anh nắm trong tay, mới vừa nãy, bản thân chẳng qua là nhất thời dâng lên sự chán nản, mới có thể mong cho cuộc tỷ thí nhàm chán này sớm kết thúc.
"Lát nữa tôi sẽ phái người tới, anh chỉ cần chỉ người anh vừa ý cho nhân viên làm việc là xong, bọn họ đều nhớ tên và hồ sơ của mấy cô gái đó." Phùng Sở Sở vừa nói vừa đứng dậy muốn đi ra ngoài cửa. Ai ngờ lâu không mặc váy vẫn gây phiền toái cho bản thân, không cẩn thận dẫm vào viền váy, cả người không chịu điều khiển mà ngã sấp xuống.
"A!" Sau tiếng thét chói tai, chỉ thấy Phùng Sở Sở yên bình nằm trong cánh tay của Tô Thiên Thanh, ly rượu đỏ trong tay, một giọt cũng không thừa, toàn bộ bắn lên cổ và bộ đồ âu của Tô Thiên Thanh.
Sắc mặt Tô Thiên Thanh chợt xanh lè, đỡ Phùng Sở Sở đứng cho thẳng, vừa cầm khăn tay lau rượu đỏ trên người, vừa oán giận nói: "Cô bị làm sao vậy, ngay cả đi đường cũng không xong?"
Phùng Sở Sở thầm cười nhạo mình, quả nhiên vẫn không có thiên phú giả làm thục nữ, mới không cẩn thận một chút đã gieo họa cho người khác rồi. Cô nhìn bộ dạng hơi chật vật kia của Tô Thiên Thanh, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nghe thấy câu châm chọc của anh ta, không nhịn được mà thốt ra suy nghĩ trong lòng.
"Ngại quá, diễn hỏng mất rồi."
Tô Thiên Thanh nhìn bóng lưng đã đi xa của Phùng Sở Sở, tinh tế nhẩm lại câu nói vừa nãy của cô. Cái gọi là "Diễn hỏng" là chỉ cái gì, diễn cái gì, anh thực sự không hiểu cho lắm. Có điều có một chuyện anh rất rõ ràng, đó chính là, ánh mắt lúc rời đi của Phùng Sở Sở kia, nói lên rất rõ, thực ra thì ngay từ nãy cô ta đã có ý đồ hắt rượu lên người mình.
Phùng Sở Sở thì chẳng quan tâm nhiều được như vậy, cô bước nhanh ra khỏi phòng nghỉ, gọi điện cho Nguyễn Trữ Khanh, hẹn cô nàng ra vườn hoa gặp mặt. Mới vừa nãy trong lúc nói chuyện phiếm với Tô Thiên Thanh, cô vẫn chú ý đến tình hình trong đại sảnh, điều khiến cô giật mình là La Giai Cầm vậy mà lại chưa đến.
Nguyễn Trữ Khanh túm bộ váy lễ phục, nhanh chóng bước về phía Phùng Sở Sở, vừa thấy cô đã nũng nịu bổ nhào tới: "Sở Sở, gọi tớ làm gì thế? Người ta đang nói chuyện phiếm với người khác đó."
Phùng Sở Sở đẩy cô nàng ra, mắng: "Cậu nghiêm chỉnh chút đi, hôm nay cậu đến xem mặt, không phải đi tiếp khách. Cái dạng lẳng lơ này của cậu, sợ là chỉ có mỗi mình mình coi được."
Nguyễn Trữ Khanh khẽ mỉm cười, không hề để ý đến sự lải nhải của Phùng Sở Sở, bĩu môi nói: "Người ta chỉ có lúc nào ở với cậu mới được tự do một chút thôi mà, bình thường ở trước mặt người khác, cứ cảm thấy không được tự nhiên, giống như đeo mặt nạ ấy, nhưng mà lại không bỏ xuống được."
"Người khác? Người khác nào? Có mà là mấy ông trong fanclub của người chứ gì?" Phùng Sở Sở trừng cô nàng một cái, nói, "Cái mặt nạ này của cậu, từ lúc cậu hiểu chuyện đã dính lên rồi, giờ đã thành một phần trong cuộc sống của cậu rồi, đừng mong gỡ được xuống."
Nguyễn Trữ Khanh thở dài, tự giễu cười nói: "Đúng vậy, có vài thứ đã theo mình lâu rồi, sẽ không bỏ đi được nữa. Thôi, đừng nói về mình nữa, nói đi, tìm mình ra đây để làm gì?"
"Cậu có thấy Giai Cầm không?"
"Giai Cầm?" Nguyễn Trữ Khanh sửng sốt một chút, tỉ mỉ nghĩ lại một lượt, lắc đầu nói, "Cậu không nói thì mình cũng chẳng để ý, hình như từ lúc vào cửa đến giờ mình chẳng thấy cô ấy đâu. Cô ấy tới chưa vậy?"
Phùng Sở Sở trợn mắt nhìn cô nàng một cái, lười phải nói thêm nữa, rút di động ra bắt đầu gọi điện thoại cho La Giai Cầm, điện thoại reo mấy hồi mới có người nhận, đầu bên kia truyền đến giọng nói của La Giai Cầm, có chút yếu ớt.
"Giai Cầm, cậu có ổn không vậy? Sao không tới câu lạc bộ?" Phùng Sở Sở nghe giọng cô ấy có chút lo lắng, quan tâm hỏi.
"Mình không sao, chỉ thấy hơi mệt thôi. Sở Sở, cuộc tranh tài đó, mình không định tham gia đâu, cậu đừng nhọc lòng vì mình nữa." La Giai Cầm vừa nói xong đã cúp điện thoại, không cho Phùng Sở Sở lấy một cơ hội để mở miệng.
Phùng Sở Sở cầm di động, mặt đầy hoang mang nhìn Nguyễn Trữ Khanh, lẩm bẩm: "Cô ấy bị kích thích gì vậy? Chẳng lẽ anh chàng Tiểu Mã kia lại lợi hại như vậy?"
"Anh chàng Tiểu Mã nào?" Nguyễn Trữ Khanh vừa ngửi thấy mùi bát quái, đã lập tức lên tinh thần, sớm đã vứt mấy yêu nữ trong đại sảnh kia ra sau gáy.
Phùng Sở Sở kể sơ qua chuyện tốt mà Dương Quang đã làm một lượt, nghe mà Nguyễn Trữ Khanh ngáp liên hồi, Phùng Sở Sở banh mặt, kéo bàn tay còn đặt bên miệng của cô nàng xuống, mắng: "Cậu kiên nhẫn một chút được không, mình kể ngắn gọn lắm rồi đấy."
Nguyễn Trữ Khanh bày ra vẻ vô cùng buồn ngủ, khoát tay một cái nói: "Chuyện kiểu này cậu muốn quan tâm cũng vô ích, cách làm của Dương Quang không hẳn là không đúng. Thân phận của Giai Cầm bây giờ rất khó xử, tuổi cũng không ít nữa, lại còn đã ly dị, cậu trông chờ đàn ông khắp thế giới này không quan tâm đến quá khứ của cô ấy, đó là chuyện không có khả năng."
Phùng Sở Sở không nhịn được trừng cô nàng một cái, mặc dù trong lòng cô cũng rõ ràng, đây chính là hiện thực. Đàn ông bây giờ, đừng nói là tốp trẻ tốp già, cho dù đã ly dị rồi cũng muốn tìm gái trinh trẻ tuổi xinh đẹp chưa lập gia đình. Huống chi giống như La Giai Cầm, khó trách bọn họ có thành kiến, mặc dù trong lòng cô, cuộc hôn nhân kia, La Giai Cầm không hề có chút sai lầm, nhưng trên thực tế, cô ấy quả thực đã phạm vào một sai lầm rất trí mạng, đó chính là không biết nhìn người.
Nếu trước khi kết hôn không thể mở mắt nhìn cho rõ ràng, vậy thì tốt nhất là sau khi kết hôn, vĩnh viễn cũng đừng mở ra nữa.
Hoạt động tối hôm đó kéo dài đến tận mười một giờ, mọi người mới lục tục rời đi. Tô Thiên Thanh cũng rất hợp tác giao ra danh sách của năm mươi người vào vòng tiếp theo, không ngoài dự đoán của Phùng Sở Sở, con nhóc tỏ ra thanh thuần Nguyễn Trữ Khanh kia quả nhiên có tên trong bảng. Có điều, điều cô không lường trước được là, Tô Thiên Thanh chọn Nguyễn Trữ Khanh còn có nguyên nhân khác. Hơn nữa, càng khiến cô không đoán được chính là, ngay từ đầu, Tô Thiên Thanh đã muốn giữ Nguyễn Trữ Khanh lại cuối cùng, thậm chí là người duy nhất được chọn.
Là Giai Cầm vì tự ý rút lui nên dĩ nhiên là không có trong hàng ngũ này. Có điều Tô Thiên Thanh với trí nhớ kinh người cũng không quên nhớ đến cô, từ lúc xem hình, anh đã cảm thấy cô gái này nhìn qua không tồi, dáng vẻ đích thực là một cô vợ hiền mẹ đảm, cho nên trong lúc chọn người không thấy cô ấy đến, cũng có chút giật mình. Có điều cũng chẳng sao, dù sao trên đời này có nhiều phụ nữ như vậy, huống chi, lại còn là tìm một cô gái mà mình không yêu, chuyện lại càng trở nên cực kỳ dễ dàng.
Giờ cái anh cần quan tâm đến, không phải là có những ai không tới, mà là sáng sớm mai trên các trang báo lớn, sẽ có mấy tờ có trang đầu nói về buổi tụ hội ngày hôm nay. Mà những trang báo này, sẽ khiến cho cổ phiếu của anh, tăng thêm bao nhiêu gạch, bao nhiêu ngói.
Phùng Sở Sở đứng trong sân, cách anh chỉ có một mặt tường, giờ phút này, trong lòng cô cũng đang nghĩ đến những chuyện này, cô nhìn ánh trăng xinh đẹp trên cao, trong lòng đã cảm thấy nắm chắc thắng lợi.