Phùng Sở Sở vốn định cầm ảnh của Nguyễn Trữ Khanh, tan làm sẽ lập tức đến nhà cô nàng hỏi rõ mọi chuyện, ai ngờ một cú điện thoại của bạn trai Dương Quang gọi tới, hẹn cô buổi tối ăn cơm. Kết quả, chuyện tìm Nguyễn mỹ nhân tính sổ, chỉ đành phải lùi lại phía sau.
Tính sơ ra thì cô và Dương Quang đã ba bốn ngày rồi không gặp mặt, mỗi ngày tối đến đều gọi một cuộc điện thoại, nói chưa được mấy câu đã cúp máy. Yêu đương lâu ngày, có phải đều có cảm giác thế này, giống như tiến vào thời kỳ uể oải, lại giống như đã quen với quan hệ như vậy, cô thậm chí còn có chút giậm chân tại chỗ, chỉ muốn duy trì khoảng cách như bây giờ giữa hai người, không muốn lùi về phía sau, mà cũng không dám bước thêm một bước.
Cô nhớ lại những gì Nguyễn Trữ Khanh đã nói, có lẽ thực sự cần một cơ hội, cần suy tính lại quan hệ giữa cô và Dương Quang. Là bước đến bước quan trọng kia, hay là lùi lại phía sau mấy bước? Tuổi cô không còn ít, 28 tuổi, đã không còn thời gian để lãng phí vào trò yêu đương này nữa.
Sau khi tan làm, Dương Quang lái xe tới đón Phùng Sở Sở, đến một nhà hàng bọn họ vẫn hay ăn. Gọi vài món, không có rượu, hai người giống như bình thường, vừa ăn vừa nói chuyện. Dương Quang là nhân viên công vụ, dựa vào quan hệ trong nhà và chút thông minh của mình mà kiếm được một công ăn việc làm ổn định, công việc bình thường vừa nhẹ nhàng lại không có gánh nặng gì, không vất vả như Phùng Sở Sở. Mặc dù đã hơn ba mươi, vẻ ngoài giống như một sinh viên đại học mới ra trường, bảo dưỡng cực tốt.
Phùng Sở Sở thấy anh cười đến không tim không phổi, tâm trạng cũng có chút khá hơn. Ở bên anh, cái cô cần chính là cảm giác thế này, nhẹ nhõm thanh thản, bình thường, cô đều phải khiến bản thân quá căng thẳng. Chỉ có nhìn thấy anh mới khiến bản thân cô hoàn toàn thanh tĩnh lại.
Cơm ăn được một nửa, Phùng Sở Sở gắp một miếng sườn lên, bỏ vào trong bát của Dương Quang, cười nói: "Bữa này anh mời."
Dương Quang vốn đã giơ đũa định gắp miếng sườn kia, nghe thấy những lời này, đôi đũa giơ lên trong không trung cứ thế mà khựng lại, ngay cả nụ cười trên mặt cũng có chút cứng ngắc. Hình như anh rất không quen khi nghe thấy câu này, còn không biết tâm lý mà mở miệng hỏi: "Tại sao?"
Trái tim của Phùng Sở Sở "lách tách" một tiếng, trong đầu tràn ngập những lời Nguyễn Trữ Khanh đã nói. Chẳng lẽ cô ấy đúng, đàn ông đúng là không thể cưng chiều. Nếu như bạn không biết dạy dỗ họ một vài chuyện, một vài đạo lý, lâu dần, bọn họ sẽ coi những việc bạn làm cho bọn họ là chuyện đương nhiên. Bọn họ sẽ quên, bạn là một người phụ nữ, cần được cưng chiều và che chở, bọn họ sẽ cảm thấy, bạn chẳng khác gì bọn họ, vừa độc lập lại có năng lực.
Nét mặt Phùng Sở Sở rõ ràng có chút lúng túng, phản ứng của Dương Quang quá thẳng thừng, thậm chí ngay cả vòng vèo cũng không có. Cô không thể vác mặt dày mà nổi giận được, lại không nói ra lý do, chỉ đành phải tỏ vẻ hơi làm nũng, định lảng qua chuyện khác.
"Không có gì, chỉ là muốn anh mời em ăn bữa cơm. Sao hả, không được à?"
"Không phải, dĩ nhiên là được chứ, em để anh mời sao anh lại không chịu được." Dương Quang vừa nói, trong lòng vừa đánh trống thùm thụp. Anh đương nhiên không phải tiếc mấy trăm đồng tiền này, cũng không phải là không muốn mời bạn gái mình ăn cơm. Trái lại, lúc vừa mới yêu đương, lần nào anh cũng đều tranh trả tiền, thỉnh thoảng còn mua quà cho Phùng Sở Sở để cô vui lòng. Kết quả, lại chọc cho chủ nghĩa phụ nữ vĩ đại của cô phát tác, mỗi lần ăn cơm, nhất định phải thực hiện chế độ 50 – 50, mỗi lần anh tặng quà, ngày hôm sau cô nhất định sẽ tặng lại một món tương đương.
Vì mấy chuyện này, bọn họ đã cãi nhau mấy lần, cả hai đều thấy bực. Dương Quang cảm thấy, cô quá khách khí với mình. Trước kia mỗi lần anh yêu đương đều theo đạo lý nhà trai trả tiền tuần hoàn, Phùng Sở Sở làm vậy, khiến anh cảm thấy, mình không giống như đang yêu đương với cô, mà giống như đang nói chuyện làm ăn với khách hàng hơn. Hai người yêu nhau, mặc dù chưa thành vợ thành chồng nhưng cũng không cần thiết phải phân chia rõ ràng như thế, ngay cả một li một tí cũng không bỏ qua.
Thời gian sau, anh cũng có chút uể oải, lười phải tranh cãi với cô, ngoan ngoãn chấp thuận tâm ý của cô. Không ngờ, hôm nay cô giống như đổi tính, lại chủ động mở miệng bảo anh mời. Dương Quang lại cảm thấy có chút không thích ứng, nhưng mà, sai ở đâu, anh nhất thời vẫn chưa nghĩ ra.
Phùng Sở Sở nhìn sắc mặt của Dương Quang, giống như có chút mất tự nhiên, trong lòng hơi mất hứng. Nhưng ngoài mặt vẫn phải làm bộ một chút, cười nói: "Được rồi, lần này anh mời, cùng lắm thì lần sau em mời."
"Không cần không cần, anh là bạn trai của em, mời cơm là chuyện đương nhiên, em tranh với anh làm gì chứ." Dương Quang vội vàng tiếp lời.
Hai người tiếp tục ăn cơm, có điều nói chuyện ít hơn khi nãy rất nhiều. Ăn được một lát, không biết là dây thần kinh nào của Dương Quang bị chập, ghé sát vào Phùng Sở Sở, nhỏ giọng hỏi: "Em, không phải hôm nay xảy ra chuyện gì đấy chứ?"
"Hả? Sao anh lại hỏi thế?" Phùng Sở Sở bị hành động của anh ta làm cho sợ hết hồn.
"Bởi vì, bởi vì từ xưa đến nay em chẳng bao giờ mở miệng bảo anh mời cả." Dương Quang nhắm mắt nói xong câu này, cảm giác trên trán đã toát cả mồ hôi.
Phùng Sở Sở "bộp" một tiếng đặt đũa xuống bàn, tiếng động không nhỏ, khiến cho những thực khách bên cạnh đều quay ra nhìn họ. Ở nơi công cộng, cô vẫn không thể vứt mặt mũi đi được, đành không nói tiếng nào, tiếp tục ăn cơm.
Dương Quang biết mình nhiều lời, âm thầm hối hận, không dám nói lung tung nữa, chỉ cầm đũa chọc tới chọc lui trong bát. Bữa cơm này, ăn mà khiến cả hai đều cảm thấy đau dạ dày, trong lòng cũng có chút không thoải mái.
Phùng Sở Sở về đến nhà, càng nghĩ càng cảm thấy Nguyễn Trữ Khanh hôm đó nói có lý, giờ chưa được bao lâu, Dương Quang đã đem truyền thống mời bạn gái ăn cơm tốt đẹp quăng ra ngoài vũ trụ rồi.
Đêm đó, Phùng Sở Sở khó ngủ cả đêm, không sao yên giấc. Nhớ đến bố mẹ đang nằm ở phòng bên cạnh, cả ngày cứ thúc giục cái đứa gái lỡ thì như cô nhanh chóng đi lấy chồng. Xoay người một cái, lại thấy tấm ảnh của Nguyễn Trữ Khanh đặt ở tủ đầu giường, hai nỗi tâm sự cùng xông lên óc, cô quyết định, nhất định phải tìm con bé kia, tán gẫu triệt để một phen.
Đợi mấy ngày, cuối cùng cũng đến cuối tuần, bình thường không được rảnh rang, chỉ có cuối tuần mới có chút thời gian riêng tư. Sáng sớm cô đã gọi điện cho Nguyễn Trữ Khanh bảo cô nàng chờ ở nhà, bèn chạy sang chỗ ở của cô nàng.
Một tuần ngắn ngủi mà gặp Phùng Sở Sở những hai lần, Nguyễn Trữ Khanh có chút không quen, cho dù là Dương Quang cũng chưa chắc đã được gặp cô ấy hai lần một tuần. Nguyễn Trữ Khanh chỉ thấy được sủng mà kinh, trong lòng lại có chút bất an nho nhỏ. Làm chuyện xấu, kiểu gì cũng sẽ bất an, việc này chứng minh cô vẫn còn có lương tâm.
Phùng Sở Sở dù ôm cả một bụng tức, nhưng vẫn cố gắng áp chế. Nói cho cùng, chuyện này cũng chẳng can hệ gì đến cô, cô chỉ đơn thuần là đang xen vào việc của người khác mà thôi. Nhưng mà, nhìn thấy bạn thân của mình một chân dẫm hai thuyền, cô vẫn không sao ngồi yên mặc kệ được. Bất hạnh của La Giai Cầm là do người khác tạo thành, cô không muốn, có một ngày thấy Nguyễn Trữ Khanh bất hạnh, lại là do chính cô ấy tạo thành.
Trầm mặt bước vào nhà, Phùng Sở Sở đứng bên cạnh sa lon, nhìn Nguyễn Trữ Khanh đang định đi rót nước nói: "Cậu ngồi xuống."
Nguyễn Trữ Khanh biết né không nổi, đành phải ngoan ngoãn quay lại, chọn một vị trí cách Phùng Sở Sở hơi xa một chút, nghiêng người ngồi xuống.
Phùng Sở Sở cười lạnh một tiếng, thuận tay rút tờ Định nghĩa phụ nữ từ dưới khay trà kia lên, ném lên mặt bàn, giả bộ vô tình lật giở mấy cái. Nguyễn Trữ Khanh ngồi một bên nhìn động tác của cô, mồ hôi lạnh từ từ rịn ra. Không hiểu tại sao, cô luôn có cảm giác như bị bắt gian tại giường. Mặc dù cô vẫn cảm thấy mình chẳng làm gì sai, nhưng khi đối mặt với ánh mắt của Phùng Sở Sở, cô vẫn chột dạ.
Lật quyển tạp chí mấy cái, Phùng Sở Sở xoạt một tiếng khép lại, lấy từ trong túi xách kia một tấm hình, quăng lên bàn. Tiếng "Bộp" chói tai kia, dọa cho Nguyễn Trữ Khanh giật cả mình, gần như sắp nhảy lên từ trên sa lon.
Tấm ảnh kia, chính là tấm mà Phùng Sở Sở đã cướp được từ tay Đại Chí, trên đó, Nguyễn Trữ Khanh thanh thuần động lòng người, vừa thấy đã yêu, nhìn kiểu gì cũng là một gương mặt thiên sứ.
"Nói đi, đây là sao hả?" Giọng nói của Phùng Sở Sở bình ổn, không hề có sự phẫn nộ như trong tưởng tượng. Cô cũng biết mình cũng chỉ đơn giản là chẳng có việc gì tự nhiên gây sự, nhưng nếu giả vờ như không biết thì trong lòng lại không nuốt trôi cơn tức này.
Nguyễn Trữ Khanh cắn cắn môi, có chút khó xử, chỉ khiếp đảm nhìn Phùng Sở Sở, nửa ngày không hé miệng.
"Sao hả, sao không nói gì cả?" Phùng Sở Sở cầm tấm ảnh kia lên, ném về phía Nguyễn Trữ Khanh, ngẩng đầu hất hàm nói: "Đây chính là tấm ảnh cậu gửi đến cuộc thi đúng không."
"Ừ." Nguyễn Trữ Khanh trả lời như muỗi kêu, cơ hồ không nghe được.
"Tại sao, tại sao cậu phải làm thế?" Phùng Sở Sở giận đến thở hắt ra, "Cậu là người đã có bạn trai rồi, hơn nữa, Khương Nghị lúc nào cũng đối xử tốt với cậu như vậy, sao cậu còn phải bội anh ấy? Mình đã sớm nói với cậu rồi, sáng ba chiều bốn, bắt cả hai tay, sẽ chẳng có kết quả gì tốt, sao cậu không hiểu chứ?"
Cả gương mặt của Nguyễn Trữ Khanh đều nhăn lại, mặt đầy đáng thương, mím môi kêu lên: "Sở Sở..."
"Thôi đi thôi đi." Phùng Sở Sở bất đắc dĩ khoát khoát tay, "Coi như mình chưa nói gì, chuyện này xem như chưa từng xảy ra. Mình sẽ không nói gì với Khương Nghị cả, hồ sơ của cậu, mình sẽ âm thầm rút ra, cậu coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đi."
Phùng Sở Sở nói xong, đứng dậy muốn đi, lại nghe thấy giọng nói kiên quyết của Nguyễn Trữ Khanh, "Không được, cậu không thể rút hồ sơ của mình được."
Phùng Sở Sở không ngờ cô ấy lại cứng đầu như vậy, còn định đã sai là sai cho trót, giận đến đỏ bừng cả mặt, kêu lên, "Tại sao?"
Nguyễn Trữ Khanh cũng đứng lên, gương mặt không còn vẻ sợ sệt, thay vào đó, là nét kiên định: "Mình nhất định phải lấy Tô Thiên Thanh."
"Cậu...." Phùng Sở Sở bị cô ấy làm cho tức đến mức không nói ra lời, đứng sững ra ở đó, khó tin nói: "Cậu, cậu thực sự định phản bội Khương Nghị."
"Mình không phản bội anh ta, mình căn bản chẳng nợ nần gì anh ta."
"Cậu là bạn gái của anh ấy, như vậy còn nói là không phản bội? Cậu..."
Nguyễn Trữ Khanh không nhịn được ngắt lời Phùng Sở Sở: "Mình không còn là bạn gái của anh ta nữa, bọn mình chia tay rồi.
Phùng Sở Sở nghe thấy hai chữ "chia tay", chẳng hề giật mình như người bình thường, trái lại, thấy vừa bực mình vừa buồn cười: "Chia tay? Chắc lại giống lần trước chứ gì, hai người mới ầm ĩ mấy câu đã đòi chia tay, mấy ngày sau lại làm hòa. Trò này hai người đã chơi bao nhiêu lần rồi, chia tay như cơm bữa. Mình bảo này, không phải cậu cố ý muốn chọc tức Khương Nghị nên mới tham gia cuộc thi kia đấy chứ?"
Nguyễn Trữ Khanh lắc đầu nói: "Không phải thế, lần này mình thực sự quyết định, phải chia tay với anh ta, mình sẽ không bao giờ làm hòa với anh ta nữa, mình chịu đủ rồi.
Phùng Sở Sở nhìn dáng vẻ của Nguyễn Trữ Khanh, cảm thấy hình như có chút không đúng. Không giống cô ấy lúc bình thường, nhìn bộ dạng này, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng. Lập tức thu hồi cơn tức, không chỉ trích nữa mà kéo cô nàng ngồi xuống, mềm giọng hỏi: "Trữ Khanh, cậu và Khương Nghị, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Nguyễn Trữ Khanh đột nhiên cảm thấy mình rất ấm ức, sống mũi cay cay, nước mắt liền rơi xuống. Lần này, Phùng Sở Sở đáng sợ cũng bị dọa cho sợ, vội vàng cầm khăn giấy lên lau cho cô ấy, vừa vuốt lưng cô ấy, hỏi: "Sao vậy? Tên kia bắt nạt cậu?"
Nguyễn Trữ Khanh cầm khăn giấy trong tay, buồn bã nhìn Phùng Sở Sở, nức nở nói: "Không phải, anh ta không bắt nạt mình. Nhưng mà, anh ta căn bản không phải đàn ông, mình không thể ở bên anh ta thêm được nữa."
"Không phải đàn ông?" Phùng Sở Sở bị dọa cho sợ đến mức rụt đầu, cẩn thận hỏi, "Cậu nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ, anh ta là thái giám chắc?"
"Không phải thế, anh ta mặc dù là một người đàn ông bình thường, nhưng mà biểu hiện của anh ta đến giờ chẳng hề giống một người đàn ông chân chính. Sở Sở, một người con gái như mình, cần có một người đàn ông có thể gánh vác trời đất, có thể bảo vệ che chở cho mình cả đời. Mình không muốn tìm một đứa em trai để yêu đương, cả ngày đều coi mình như chị gái mà yêu thương."
Nghe đến đây, Phùng Sở Sở cuối cùng cũng hiểu ra một chút. Nguyễn Trữ Khanh nói quả thực không sai, mỹ nữ nhu nhược giống như cô ấy, đích thực cần một bờ vai rộng lớn vững chắc để tựa vào. Trong đầu Phùng Sở Sở hiện lên dáng vẻ của Khương Nghị, vóc người dù cũng cao, nhưng mà thân thể quả thực có hơi mảnh khảnh, hình như rất khó khiến người ta liên tưởng đến dáng vẻ nương tựa, lại còn có chút mùi son phấn.
"Nhưng anh ta đối xử với cậu đâu có tệ, vừa nghe lời, lại chịu khó, còn suốt ngày tặng quà cho cậu, đàn ông như thế, không phải loại cậu thích sao?" Phùng Sở Sở có chút khó hiểu, rốt cuộc Nguyễn Trữ Khanh chán ghét Khương Nghị ở điểm nào chứ?
Nguyễn Trữ Khanh ngừng khóc, hơi tức giận nói: "Hừ, mấy thứ anh ta mua, có thứ nào là không tiêu tiền của chị anh ta, thậm chí cả công việc thoải mái đó của anh ta cũng là cho chị anh ta bảo người tìm cho. Từ nhỏ đến lớn, có việc nào của anh ta là không dựa vào chị gái, bản thân anh ta thì có bản lĩnh gì?"
"Cậu không thích anh ta chuyện gì cũng dựa dẫm vào chị gái?"
"Sở Sở, đổi lại là cậu, cậu có thích một người đàn ông như vậy không?"
Phùng Sở Sở suy nghĩ một chút, chậm rãi lắc đầu. Quả thực, đàn ông như thế, mặc dù không có khuyết điểm trí mạng, lại khó mà khiến người ta chấp nhận được.
"Mình không phải đứa ham tiền, nhất định phải đòi hỏi anh ta làm được gì to tát, hay kiếm được nhiều tiền. Nhưng mà mình không thể lấy một người mà cả ngày cứ mang "chị gái" ra giắt bên miệng, làm chuyện gì cũng phải xin phép "chị gái". Nếu mà kết hôn với anh ta, sau này có phải một tuần mình lên giường với anh ta mấy lần, bao giờ sinh con, thậm chí là đứa bé tên gì cũng phải nghe chị gái anh ta không?" Nguyễn Trữ Khanh càng nói càng căm phẫn, hận không thể mở miệng mắng to. Chẳng qua là trời sinh tính tình cô đã mềm dịu, những lời ác độc quá, nói không ra, cũng không bật ra khỏi mồm được.
Phùng Sở Sở hiểu cảm nhận trong lòng Nguyễn Trữ Khanh, một người đàn ông như vậy, quả thực không đáng để phó thác cả đời. Chị gái của Khương Nghị, giống như một kẻ thứ ba vô hình, luôn chắn ngang giữa bọn họ. Nếu như vậy, cho dù có kết hôn, hai người cũng không thể tiếp tục lâu dài, còn không bằng chia tay sớm thì tốt hơn.
Nghĩ đến đấy, Phùng Sở Sở không khỏi ôm lấy bả vai Nguyễn Trữ Khanh, cũng chẳng đành lòng nói thêm gì nữa.
Cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa rầm rầm, tiếng của Khương Nghị vọng vào: "Trữ Khanh, em mở cửa đi, mau mở cửa đi."