Trong một quán cà phê nhỏ bên cạnh siêu thị, Phùng Sở Sở và Tôn Chanh, mặt đối mặt. Đồ uống để trước mặt chẳng ai động vào, bọn họ đến đây là để nói chuyện, nội dung nói chuyện, là xoay quanh một người đàn ông tên Tô Thiên Thanh.
Phùng Sở Sở nhìn Tôn Chanh, không biết nên nói gì. Trên thực tế, tại sao cô lại đi cùng cô ta đến tận đây, cô cũng cảm thấy kỳ quái. Nhưng khi cô ta nói muốn hàn huyên với cô đôi chút về Tô Thiên Thanh, Phùng Sở Sở cứ hâm hâm dở dở như vậy mà nghe theo cô ta.
Tôn Chanh vừa quấy cà phê trong tay, vừa nói: "Phùng tiểu thư, tôi hy vọng, cô có thể trả Tô Thiên Thanh lại cho tôi."
"Cái gì?" Phùng Sở Sở nhất thời không phản ứng kịp, "Tôn tiểu thư, cô nói vậy là có ý gì?"
"Thực ra, tôi là bạn gái của Tô Thiên Thanh." Những gì Tôn Chanh nói, kết hợp với trang phục kỳ quái của cô ta, có vẻ rất không có sức thuyết phục. Phùng Sở Sở đơn giản cảm thấy mình giống như đang nói chuyện với một kẻ điên.
"Tô tiên sinh chưa từng nói rằng anh ta có bạn gái. Nếu như anh ta không phải đang độc thân, chúng tôi cũng không có khả năng hợp tác với anh ta mà tiến hành cuộc thi này."
"Ý của tôi không phải như vậy." Tôn Chanh không đợi Phùng Sở Sở nói hết, liền mở miệng ngắt lời cô. "Tôi là mong, cô có thể trả Tô Thiên Thanh lại cho tôi." Tôn Chanh nói, nhấn mạnh ở chữ "cô" kia, nghe mà khiến cho Phùng Sở Sở càng thêm khó hiểu.
Tôn Chanh nhìn phản ứng của cô, đành phải tiếp tục giải thích: "Thực ra thì tôi là bạn gái cũ của Tô Thiên Thanh, trước kia là tôi đã lựa chọn rời bỏ anh ấy. Nhưng sau này tôi mới phát hiện ra, người tôi yêu nhất vẫn là anh ấy. Cho nên tôi hy vọng có thể nối lại với anh ấy. Nhưng giờ tôi lại phát hiện ra, trong lòng anh ấy đã có người phụ nữ khác, mà người đó, chính là cô."
Phùng Sở Sở cả kinh thiếu chút nữa đánh đổ cốc nước trái cây trong tay, mặc dù cô có phát hiện ra, thái độ của Tô Thiên Thanh gần đây với cô có chút khác biệt so với trước kia. Nhưng muốn cô tin là Tô Thiên Thanh đã yêu cô, chuyện đó hết sức khó khăn.
"Chẳng lẽ cô không nhận ra sao?" Lần này đến phiên Tôn Chanh giật mình. Một người đàn ông giống như Tô Thiên Thanh, phàm là tỏ ra có chút hứng thú với một người phụ nữ nào đó, đối phương đều sẽ nhảy nhót hoan hô, chủ động dâng hiến mới đúng. Tại sao cô gái trước mặt này, nhìn qua bộ dạng trông rất ngu đần, với một chuyện thế này mà một chút phản ứng cũng không có.
"Tôn tiểu thư, tôi nghĩ chắc cô đã nhầm rồi." Phùng Sở Sở cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, nuốt nước miếng, khó khăn nói, "Tôi và Tô tiên sinh chẳng qua chỉ là bạn hợp tác làm ăn. Không, phải nói là anh ta và tòa soạn chúng tôi có quan hệ hợp tác mới đúng. Mà tôi chỉ là một nhân viên làm công thôi, giữa chúng tôi, ngay cả bạn bè cũng chưa tính chứ đừng nói đến những thứ khác, càng không có khả năng."
"Cô nói bậy!" Tôn Chanh đột nhiên trở nên rất kích động, cả gương mặt đều trở nên vặn vẹo. Cô ta nhào tới, cách một cái bàn, túm lấy tay Phùng Sở Sở, lớn tiếng nói, "Chẳng lẽ cô không phát hiện ra, lúc anh ấy gọi điện thoại cho cô, trên mặt lúc nào cũng tràn ngập ý cười sao?"
"Ý cười?" Phùng Sở Sở mặt đầy khó hiểu, "Lúc gọi điện thoại thì tôi làm sao nhìn thấy vẻ mặt của anh ta được?"
"Cô vô cảm à? Trái tim cô làm từ đá sao? Chẳng lẽ người khác có tình cảm với cô, cô chưa từng cảm nhận được hay sao?"
Những lời Tôn Chanh nói dường như đâm trúng vào chỗ yếu của Phùng Sở Sở. Cô thừa nhận, đối với những chuyện như vậy, quả thực cô tương đối mơ hồ. Nếu không phải thế, cô cũng sẽ chẳng đến lúc ghi hình chương trình mới phát hiện ra chuyện của Dương Quang và Nguyễn Trữ Khanh qua một tấm ảnh của người khác. Nhưng, Tô Thiên Thanh thực sự có ý với cô sao?
Hồi tưởng lại những hành vi gần đây của anh, ở trong bệnh viện, anh còn tức giận chuyện Dương Quang ngoại tình hơn cả cô. Anh nói những câu chẳng đâu vào đâu kia, anh chẳng có lý do gì mà gọi điện thoại đến tìm cô. Thậm chí cả trước đó nữa, cảnh anh ôm cô lúc cô cử động không tiện, bước vào nhà hàng cao cấp.
Tất cả những điều này, đều khiến cho Phùng Sở Sở có chút hỗn loạn, một người lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ với chuyện nam nữ như cô đã hoàn toàn bị Tôn Chanh làm cho rối loạn.
Tôn Chanh cũng bị thái độ của Phùng Sở Sở khiến cho mất hứng, không nhịn được nói: "Dù sao không cần biết cô có tin hay không, với sự hiểu biết của tôi với Thiên Thanh, anh ấy nhất định đã yêu cô."
"Chỉ bằng một cú điện thoại?" Phùng Sở Sở vẫn có chút nghi ngờ, "Lại nói, chúng tôi gọi điện thoại, cô làm sao mà thấy được?"
"Bởi vì lúc đó, tôi vừa vặn đến nhà anh ấy tìm anh ấy. Anh ấy thậm chí còn nói chuyện về cô với tôi, tôi có thể đọc ra rất nhiều thứ từ vẻ mặt của anh ấy. Những thứ này, lấy đầu óc của cô, vĩnh viễn cũng không hiểu được."
Tôn Chanh trong lời có ý, còn không quên châm chọc Phùng Sở Sở một câu để trả thù. Nhưng Phùng Sở Sở giống như nghe cũng không hiểu vậy, căn bản không để ý đến lời cô ta nói, chỉ do dự hỏi: "Nếu Tô Thiên Thanh thực sự thích tôi, tại sao cô lại cảm thấy tôi có thể tặng anh ấy lại cho cô? Hơn nữa, cho dù tôi có làm vậy thật, anh ấy cũng chưa chắc đã yêu cô lần nữa."
Tôn Chanh cầm cốc cà phê đã sớm lạnh như băng lên, uống một hớp, gương mặt hiện lên vẻ quỷ dị, từ từ ghé sát vào Phùng Sở Sở, nhẹ nhàng phun ra một câu: "Bởi vì, tôi đã vì anh ấy mà... giết người."
Tay của Phùng Sở Sở cuối cùng cũng run lên, nước trái cây bên trong cốc đổ hết ra ngoài. Nhân viên phục vụ nghe thấy tiếng động liền vội vàng chạy lại dọn dẹp. Phùng Sở Sở có chút thất thần, nhìn đăm đăm vào Tôn Chanh. Cô không biết Tôn Chanh nói thật hay nói dối. Nhìn dáng vẻ của cô ta, dường như đầu óc không được bình thường cho lắm, những gì cô ta nói ra cũng không phải đặt trong lòng làm gì. Nhưng nhìn sắc thái trong mắt cô ta, Phùng Sở Sở lại có chút hoảng hốt, trong tiềm thức, cô hơi tin vào những gì cô ta nói.
"Phùng tiểu thư, cô làm sao vậy? Sợ à?" Tôn Chanh chợt cười phá lên, cười cho đến khi nước mắt tràn quanh khóe mắt mới nói tiếp, "Cô không phải sợ, tôi sẽ không giết cô. Cô là người mà Thiên Thanh thích, tôi sao lại giết cô được. Tôi sẽ không làm những chuyện khiến Thiên Thanh phải đau khổ. Tôi chỉ giết những kẻ làm Thiên Thanh tổn thương thôi."
Nụ cười của Tôn Chanh khiến cho người ta thấy tê dại trong lòng, mà giọng nói của cô ta lại càng khiến cho thân thể Phùng Sở Sở phát run, rất muốn lập tức bỏ chạy khỏi chỗ này. Nhưng cô không dám cử động, cô sợ Tôn Chanh cứ thế mà đi theo mình thẳng một đường. Bây giờ cô chỉ có một cái tay, căn bản không thể đối phó được với người phụ nữ nhìn có vẻ điên điên khùng khùng này.
Một cánh tay đột nhiên xuất hiện trước mặt, kịp thời giải cứu Phùng Sở Sở khỏi nguy hiểm. Tô Thiên Thanh tựa như thiên thần, đột nhiên đáp xuống quán cà phê, túm lấy tay Tôn Chanh, quát lên: "Cô chạy đến đây làm gì?"
Tôn Chanh quay đầu lại, vừa thấy là Tô Thiên Thanh, sắc mặt lập tức biến đổi, sợ đến mức toàn thân đều co lại, hoàn toàn không còn chút khí thế nào như lúc nãy. Giọng bé như muỗi kêu, vừa run rẩy, vừa khóc ròng nói: "Thiên Thanh, em, em chỉ đi ra ngoài có một chút. Anh, anh đừng tức giận."
Biến cố đột nhiên này khiến cho Phùng Sở Sở nhìn mà trợn mắt há mồm. Dù cô cũng biết Tô Thiên Thanh trời sinh đã có khí thế dọa người, nhưng Tôn Chanh nhoáng cái đã sợ thành như vậy, vẫn khiến cho cô không tiếp thu nổi. Người phụ nữ này, vừa nãy còn mặt đầy vẻ thần bí, giống như có nhiều khả năng lắm vậy. Làm sao mới chớp mắt đã biến thành con mèo mướp, khóc đến là khiến người ta thấy phiền.
Tô Thiên Thanh cũng là người có tâm địa sắt đá, căn bản không hề lung lay, kéo Tôn Chanh định đi ra ngoài. Tôn Chanh không dám phản kháng, đành phải vừa khóc vừa đi theo sau anh. Mấy khách hàng kia nhìn cảnh kịch tình này, không nhịn được đứng đó mà chỉ trỏ bàn luận ầm ĩ. Tô Thiên Thanh lại giống như chẳng hề nghe thấy, thậm chí còn chẳng chào hỏi với Phùng Sở Sở, đi thẳng ra khỏi cửa.
Phùng Sở Sở chẳng còn cách nào khác, đành phải tự thanh toán, dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, bước ra khỏi quán cà phê.
Về đến nhà, qua khoảng một tiếng, Tô Thiên Thanh gọi điện tới, giọng nói có chút lạnh: "Giờ cô đang ở đâu, tôi đến tìm cô."
"Tôi đang ở nhà, anh có chuyện gì không?"
"Cô cứ ở nguyên trong nhà, một chốc nữa tôi tới." Tô Thiên Thanh không nói có chuyện gì, cúp máy thẳng. Chỉ để lại Phùng Sở Sở ngây ngốc cầm di dộng, vẻ mặt mờ mịt.
Qua chừng nửa tiếng, Tô Thiên Thanh đã đến dưới nhà Phùng Sở Sở, gọi điện thoại kêu cô xuống, kéo cô lên xe, sau đó lái ra ngoài khu nhà.
Xe vẫn chạy trên đường, không biết là muốn đi đâu. Phùng Sở Sở nhìn Tô Thiên Thanh cả nửa ngày, cuối cùng không nhịn được nói: "Cô ta nói, cô ta là bạn gái anh."
"Phải, cô ta từng là bạn gái của tôi. Sau đó, lại làm tình nhân của ba tôi." Lúc Tô Thiên Thanh nói những lời này, biểu cảm trên gương mặt rất bình tĩnh, cùng với lần trước khi nhắc đến chuyện này, cảm giác có chút khác biệt.
"Không phải cô ta có vấn đề đấy chứ? Tôi cảm thấy sắc mặt của cô ta không ổn lắm, nói năng cũng hơi kỳ quái."
"Cô ta nói với cô những gì?"
"Cô ta nói, " Phùng Sở Sở do dự một chút, vẫn mở miệng nói, "Cô ta nói cô ta đã vì anh... mà giết người."
Tô Thiên Thanh dẫm lên thắng xe, chiếc xe nhanh chóng dừng gấp lại đỗ ở ven đường. Anh quay đầu lại, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Cô ta thực sự nói vậy với cô?"
Phùng Sở Sở gật đầu một cái, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, cô ta đúng là đã nói như vậy. Tôi cảm thấy cô ta có thể có chút vấn đề về mặt tinh thần, tự mình ảo tưởng ra một số chuyện, anh đã đưa cô ta đến bệnh viện kiểm tra chưa?"
Tô Thiên Thanh đột nhiên móc thuốc lá ra, chậm rãi châm một điếu, lặng lẽ hút. Mãi cho đến khi Phùng Sở Sở không chịu nổi mùi thuốc lá, mở cửa sổ xe ra, anh mới như phục hồi lại tinh thần, dập thuốc đi, nói: "Tôi thực sự không ngờ tới, trước kia là chính cô ta chọn rời khỏi tôi. Chỉ mới mấy năm mà thôi, cô ta lại biến thành như vậy. Cô còn nhớ cái đêm Nhan Cẩm Hi bị người ta cưỡng bức chứ, cô đã từng hỏi tôi, lúc ấy tôi đang làm gì?"
"Ừ, đúng là có chuyện đó, lúc ấy tại sao anh không chịu nói, tình nguyện bị người ta hoài nghi là tội phạm. Thực ra đêm đó, có phải anh đang ở cùng với Tôn Chanh đúng không?"
"Phải, chúng tôi ở cùng nhau." Tô Thiên Thanh thừa nhận rất sảng khoái, "Cả đêm hôm đó, tôi đều ở trong đồn công an, bận rộn nộp tiền bảo lãnh đưa cô ta ra ngoài."
"Sao cơ? Chẳng lẽ cô ta đã giết người thật?" Phùng Sở Sở vốn cho là, cùng nhau mà Tô Thiên Thanh nói là chuyện nam nữ, không ngờ tới, đáp án lại như vậy.
Tô Thiên Thanh cười khổ nói: "Chưa, cô ta chỉ đánh nhau với người khác thôi, ầm ĩ đến đồn công an, trên người không có tiền, lại chẳng có nơi nương tựa mới nhớ đến tôi. Tôi nộp tiền bảo lãnh đưa cô ta ra ngoài xong thì sắp xếp cho cô ta ở một căn nhà riêng, bình thường cũng có một bác gái đến chăm sóc cho cô ta. Không ngờ hôm nay bác ấy vừa mới lơ là một chút, không để ý đến cô ta, cô ta đã chạy ra ngoài rồi."
"Nhưng tại sao cô ta lại cảm thấy cô ta đã giết người cho anh? Hơn nữa cô ta còn nói, người cô ta giết là người đã từng khiến anh tổn thương?"
"Thực ra thì người cô ta đánh hôm đó, không phải ai khác mà là Tịch Mộc. Cũng chính là vợ hai của ba tôi. Sau khi Tôn Chanh rời khỏi tôi, vẫn cho là có thể gả vào nhà chúng tôi, ai ngờ lại bị Tịch Mộc đoạt mất. Cho nên cô ta vẫn cảm thấy Tịch Mộc là kẻ thù của cô ta, là người có lỗi nhất với cô ta trên thế giới này."
"Thực ra tôi cảm thấy cô ta đang tự trừng phạt bản thân. Giờ cô ta đã biến thành như vậy rồi, còn cả ngày ảo tưởng muốn thay anh diệt trừ những kẻ thù kia. Thực ra trong lòng cô ta hẳn cũng cảm thấy mình mới là kẻ phản bội thực sự, là người thực sự đã khiến anh tổn thương." Phùng Sở Sở nhớ đến dáng vẻ của Tôn Chanh, bỗng nhiên có chút đồng cảm với cô ta. "Anh vẫn nên đưa cô ta đến bệnh viện đi, cứ như vậy mãi, tình trạng của cô ta chắc chỉ ngày càng nghiêm trọng hơn mà thôi."
"Cô ta có nói gì khác với cô không?" Tô Thiên Thanh không tiếp lời Phùng Sở Sở mà chuyển đề tài.
Mặt của Phùng Sở Sở lập tức đỏ bừng lên. Tôn Chanh quả thực còn nói với cô những chuyện khác nữa, nhưng mà, những lời đó, cô sao có thể nói với Tô Thiên Thanh được.
Tô Thiên Thanh lại như đoán được cái gì, từ từ ghé đầu qua, đến lúc gần như sắp hôn lên mặt Phùng Sở Sở mới đột nhiên dừng lại, nửa đùa nửa thật nói: "Nói đi, rốt cuộc là cô ta còn nói những chuyện gì?"
Phùng Sở Sở nhìn dáng vẻ kia của Tô Thiên Thanh, đột nhiên cảm thấy anh ta rất đáng giận, lập tức đẩy anh ra, hét lớn: "Cô ta nói, anh thích tôi! Có phải buồn cười lắm đúng không?"
"Em cảm thấy, được tôi thích, là chuyện rất buồn cười hay sao?" Tô Thiên Thanh vươn tay ôm lấy Phùng Sở Sở, giữ cô thật chặt trong lồng ngực, thở dài nói, "Có lẽ, lúc cô ta nói những lời này là đang tỉnh táo, cô ta đã thấy rất rõ ràng."
"Tô Thiên Thanh, anh buông tôi ra đi." Phùng Sở Sở vừa giãy giụa vừa kêu lên, "Đầu óc anh tỉnh táo một chút có được không. Tôi không phải là mấy cô nàng hẹn hò với anh, chăm chăm theo đuôi anh. Dù bạn tốt của tôi đã đoạt mất bạn trai tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ tùy tiện tiếp nhận một người đàn ông khác ngay lập tức."
"Tiếp nhận tình yêu của tôi, thực sự là việc tùy tiện như vậy sao?" Tô Thiên Thanh đột nhiên giữ lấy cằm của Phùng Sở Sở, không hề báo động trước mà nhằm vào môi cô, hôn xuống.
Nụ hôn này, thực sự là kinh thiên động địa, gần như hôn đến nửa thế kỷ. Mãi cho đến khi cả người của Phùng Sở Sở sắp bị thiêu cháy, không khí nghẹn trong yết hầu, vào không được ra không xong, Tô Thiên Thanh mới tính buông cô ra.
Nhìn Phùng Sở Sở ngồi tại chỗ run đến lợi hại, Tô Thiên Thanh đột nhiên cười lên xấu xa. Còn chưa bật cười thành tiếng, trên mặt đã bị ăn một cái tát vang dội. Chỉ thấy Phùng Sở Sở giận đến mức mắt đỏ ngầu, khó khăn dùng tay trái mở cửa xe, nhảy xuống, định bỏ đi.
Tô Thiên Thanh bất chấp cảm giác đau rát trên mặt, bổ nhào qua nắm lấy tay cô, nói: "Sao vậy, giận rồi?"
Phùng Sở Sở hất tay anh ta, lạnh lùng nói: "Không hề, sau này đừng có đùa kiểu ấy nữa. Còn nữa, ngày kia sẽ phải công bố tên người chiến thắng, anh nghiêm túc một chút, suy nghĩ cho kỹ, đừng có làm chậm trễ đời con gái nhà người ta. Hôm họp báo tôi sẽ không đến đâu, chúc anh may mắn."