Màu nước trong vắt bỗng nhiên xuất hiện màu đỏ tươi hoà lẫn, cô sững người phát hiện ở tảng đá phía trước có một người đàn ông đang ngất xỉu. Lòng tốt theo bản năng trỗi dậy mạnh mẽ, cô chạy về nhà mang thuốc và băng gạc băng bó cho anh. Xong xuôi cô mới để ý gương mặt của anh . Đó là một vẻ đẹp đậm chất phương Tây, với nước da trắng ngần, chiếc mũi cao vút. Đôi mắt màu xanh sâu thẳm, hút hồn người đối diện. Cô nghĩ thầm đánh giá một lượt và rút ra nhận xét " thường thì những người con trai điển trai như vị thần phương Đông đa số ko yêu mình ". Do đó cô chuẩn bị chuồn thì đôi lông mày của anh bỗng nhíu lại, đôi môi anh mấp máy rồi từ từ mở mắt. Người đầu tiên anh thấy là cô và câu đầu tiên anh thắc mắc chính là: " Tôi đang ở đâu? "
Linh Lan hụt hẫng vô cùng, cứ tưởng được hoàng tử cảm ơn. Ai dè anh lại nói một câu rất vô cảm.
" Đây là làng Đông " Cô trả lời nhanh gọn vì cũng sắp tới giờ ăn cơm rồi.
Cô vừa dứt lời anh đã đứng dậy, một mình tìm đường ra ngoài mà ko thèm nói một câu cảm ơn.
Ngày hôm sau cô lại gặp anh nhưng lần này anh đã chịu giới thiệu về mình: " Tôi là Lous, còn em? "
" Vương Linh Lan là tên tôi "
" Cảm ơn em vì đã cứu tôi " Anh mỉm cười nhẹ, dưới ánh nắng vàng của mặt trời, vẻ đẹp sang trọng của anh càng hút hồn thêm.
Cô lắc đầu, nhẹ nhàng nói: " Ko có gì, đây là chuyện nên làm mà " Bố mẹ đã dặn dò cô kĩ lưỡng cứu một mạng người hơn xây một toà tháp bảy tầng. Do đó cô ko thể thấy chết mà ko cứu.
Nhưng chỉ cứu ko mà ko được hậu tạ thì ko phải châm ngôn sống của cô.
" Nếu anh muốn cảm ơn tôi thì phải bắt cho tôi một trăm con châu chấu "
" Được " Anh xắn tay áo lên, cởi ủng ra, đi chân chần rồi vào trong rừng.