Anh ngẩn ngơ nhìn Tịnh Yên cầm mấy cái lá Thảo vào người như nâng niu vật báu: " Đừng nói cô phá cây chỉ để lấy thứ này "
" Ừ " Tịnh Yên trả lời tỉnh bơ, xét về khoản nhan sắc thì Leo cũng ko thua kém Lous nhưng xét về khoản nhận thức, có lẽ gã còn thua xa Lous. Thế mới nói một khi dính thính của Linh Lan, người đó nhất định phải vô cùng xuất chúng.
Cứ như vậy mỗi lần Tịnh Yên đi hái lá Thảo cứ e rằng gặp Leo đi ngang qua. Và mỗi lần chạm nhau là cả hai lại cạnh khoé ko hồi kết. Ví dụ như cách cô chê một người đàn ông: " Ôi trời hôm nay nhìn béo thế, có phải hôm qua được ả Diana hôn vào má nên cơ thể cũng tự khắc phồng lên hả? " Thay vì tỏ ra ko quan tâm hay chán ghét, Leo thường đáp trả khá xâu cay: " Chỉ cần xinh hơn cô là tôi chấp hết "
Chuyện của hai người đến tai Lous, anh cảm nhận rõ sự thay đổi ngày một rõ rệt trong tính cách lẫn tâm hồn của Leo. Một ngày đẹp trời, anh cùng Leo đánh cờ cùng nhau. Hai bên đều chơi rất giỏi và hầu như đều hoà. Lous bắt đầu chán nản, đan hai tay vào nhau, tâm sự với Leo: " Ngươi thì tốt rồi, thoải mái thể hiện tình cảm mà ko sợ người đời gièm pha "
" Ý của hoàng tử là......? " Leo tỏ vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của Lous bởi trước đây hoàng tử ko thuộc kiểu tò mò về chuyện của người khác.
" Sư huynh. Đã bao lâu rồi đệ ko gọi huynh bằng cái tên đó "
Leo ngớ người. Bỗng chốc vòng xoáy tuổi thơ tràn về bất ngờ khiến anh trở tay ko kịp.