Không chỉ hấp dẫn mà trong công việc, anh cũng đạt được chức vụ cơ trưởng rất oai phong, tuy nói làm phi công có thể đi khắp thế giới nhưng bay nhiều sẽ có thể bị rụng tóc, hay mắc bệnh co giãn tĩnh mạch, nhưng nhìn Khang Duật mà xem, hoàn toàn chẳng bị ảnh hưởng chút nào. Tóc tai không cọng bạc, đen bóng như thể ăn hà thủ ô mỗi ngày, da dẻ ngày càng trơn nhẵn, chẳng hề có một nếp nhăn. Thời niên thiếu thì đẹp trai, đến tuổi này rồi thì càng có sức hấp dẫn; tuổi càng lớn, sức hấp dẫn của đàn ông càng cao, chỉ cần là phụ nữ, hễ ai nhìn thấy anh mắt đều sáng rỡ, còn không thì cũng đứng lại ba phút đồng hồ nhìn bóng anh khuất dần.
Mà trên người anh cũng không thấy hình ảnh người đàn ông phải vất vả nuôi gia đình, ngược lại là một ông chú rất thong thả, thư thái.
Mặc dù là ngày nghỉ nhưng Khang Duật cũng có thói quen thức dậy sớm, chủ yếu là do Miểu Miểu không nằm trên giường. Tám năm trước cô đã bắt đầu gia nhập hàng ngũ các bà nội trợ, năm giờ sáng đã bắt đầu tỉnh, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì bắt đầu xay sữa đậu nành làm bữa sáng, thi thoảng cũng ra ngoài mua món mới. Bình thường thì cứ đúng sáu giờ rưỡi, nhất định bữa sáng nóng sốt đã được dọn sẵn trên bàn, vừa thuận tiện vừa dinh dưỡng ngon lành để hai ba con đến trường đi học, đi làm; nếu anh và con gái đều nghỉ ở nhà, cô nhất định sẽ nấu một nồi canh ngon lành để hai ba con được tẩm bổ, mỗi ngày cơm ba bữa, đều là những món khác nhau.
Các đồng nghiệp nhiều năm trước đều cảm thấy anh lấy Miểu Miểu thì có chút thiệt thòi, bởi Miểu Miểu không được xinh đẹp gì cho lắm, đến bây giờ thì bọn họ đều cảm thấy con mắt của anh thật tinh tường, cưới một người vợ hiền lành như vậy, chăm sóc anh như một ông hoàng.
Nghĩ lại thì rất giống như mong ước lúc nhỏ, muốn cô chăm sóc anh, nấu cơm, giặt quần áo, lại còn sinh con cho mình. Thế nhưng ý định trả thù lúc bé sớm đã không tồn tại, anh thật không muốn Miểu Miểu phục dịch anh như một bà già, chỉ có thể nói là anh may mắn cưới được một người vợ thật tốt mà thôi.
Khang Duật nhìn qua chỗ trống bên giường, bây giờ chỉ muốn cô vợ đảm đang này có thể nằm lăn trên giường lâu một chút, mới sáng sớm đã phải chịu cảm giác lạnh lẽo như vậy, tốt xấu gì hôm nay cũng là sinh nhật anh cơ mà.
Rời khỏi giường, ngoài cửa sổ ngập tràn hương hoa tiếng chim hót, không khí vô cùng trong lành, anh lười biếng duỗi người, rửa mặt xong lại như một ông lớn ngồi sô pha đọc báo. Khang Duật đang dự định đưa Miểu Miểu đến khách sạn xoay tròn giữa không trung cấp sáu sao mới khai trương ở Thượng Hải ăn cơm tối, bề ngoài là ăn sinh nhật, nhưng trong đó thì… Anh vờ như đọc báo, thật ra là âm thầm lấy thẻ mở cửa phòng khách sạn đang giấu dưới sô pha nhét vào ví.
Nếu mà để Miểu Miểu biết trước, thế nào cô cũng lải nhải câu ‘Cái này có thể mua được bao nhiêu con chó…’ hoặc tương tự như thế, vân vân và vũ vũ. Chắc chắn chín phần sẽ bắt trả lại phòng, chả bằng cơm nước xong xuôi kéo thẳng vào phòng, tránh tối nay khỏi mất mặt.
Nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, anh cau mày, bình thường thì giờ này cô hẳn là đã mua bữa sáng về rồi chứ.
Cách Cách mười sáu tuổi mặc đồ ngủ in hình cún con, lê đôi dép hình cún con từ trên lầu xuống, dụi dụi mắt, ra vẻ ngủ chưa đủ giấc, cô nhóc cào cào tóc chào Khang Duật – “Ba, con chào ba!”
“Ừ chào con!” – Khang Duật ghé mắt nhìn con gái cưng một cái rồi quay về tờ báo – “Sao dậy sớm vậy con, định ra ngoài à?”
Cách Cách dạ một tiếng rồi vào bếp nhìn quanh – “Mẹ đâu rồi ạ?”
“Mẹ con đi mua bữa sáng, chưa về.”
“Vậy à!” – Cách Cách tùy ý đáp, vào bếp mở tủ lạnh, lấy chanh ngâm Miểu Miểu làm sẵn cho vào chén nước ấm để dễ tiêu trước.
Có điều chỉ lát sau Miểu Miểu đã về, cửa vừa mở ra liền để cặp lồng thức ăn lên bàn, sau đó không nói tiếng nào chạy thẳng vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa.
Hai ba con ngạc nhiên nhìn cửa toilet, đây là thế nào? Bình thường sau khi mua bữa sáng về cô sẽ dọn ra, còn kể những mẩu chuyện phiếm nghe được ở chợ, chưa từng không nói một câu mà chạy thẳng vào nhà vệ sinh như thế.
Cách Cách nghĩ chắc là mót tiểu chăng.
Nhưng, đã ba mưới phút trôi qua, Miểu Miểu vẫn chưa bước ra.
Khang Duật có hơi lo lắng, đang định gõ cửa toilet hỏi han, thì chuông phòng khách vang lên.
Cách Cách đang gặm bánh bò giơ tay, ý muốn để con bé mở cửa.
Cửa mở, cậu thiếu niên đẹp trai tóc vàng mắt xanh xuất hiện.
“Sao anh tới sớm vậy?” – Cách Cách vẫn gặm bánh, hỏi cậu.
Tề Dự cũng mười sáu tuổi, cởi giày bước vào – “Anh sợ em ngủ quên nên muốn đến sớm một chút.”
“Em dậy sớm mà!” – Cách Cách đáp, chỉ về bàn ăn – “Ăn sáng không? Mẹ vừa mới mua, còn nóng đó.”
Cậu lắc đầu, đột nhiên ánh mắt dừng lại trước Khang Duật.
Khang Duật nheo mắt, u ám nhìn cậu. Tề Dự nhất thời cảm thấy ớn lạnh toàn thân, nuốt nước miếng, cúi đầu chín mươi độ, kính cẩn lễ phép chào hỏi – “Bác… bác trai, con chào bác.”
Khang Duật không đáp. Hai năm trước từ khi Cách Cách nói với anh, con yêu sớm, anh liền không thích cậu nhóc này nữa, nhưng đối với chuyện yêu sớm thì anh không có tư cách nào dạy dỗ con cái. Cái này đúng là nhà dột từ nóc dột xuống, không phải trước đây anh cũng thân thiết với Miểu Miểu như thế sao.
Tề Dự bị anh trừng mắt không dám ngẩng đầu, vẫn cúi gập một góc chín mươi độ.
Đối với một người ba mà nói, người yêu con gái như cái gai trong mắt, bởi đánh người là sai nên nhóm các ông ba đành dùng ánh mắt giết người ‘đâm mấy nhát’ cho hả giận.
“Đứng lên đi, còn cúi làm gì nữa, anh không mệt à?” – Cách Cách ôm lấy tay cậu, kéo qua bàn ăn.
Tề Dự không dám không nghe lời Cách Cách, nhưng càng không dám mếch lòng Khang Duật, thật đúng là khó cả đôi đường, nhưng Khang Duật bây giờ không hơi đâu mà để ý đến cậu, trong bụng vẫn còn mãi canh cánh về Miểu Miểu trong nhà vệ sinh.
Buổi sáng Cách Cách đã uống rất nhiều nước, muốn đi toilet. Tuy phòng của cô bé trên lầu cũng có nhà vệ sinh riêng nhưng nước xa không cứu được lửa gần, bước tới gõ cửa nhà vệ sinh nhanh hơn cả Khang Duật – “Mẹ, mẹ khỏe không, con muốn vào nhà vệ sinh. Con với Tề Dự phải đi ra ngoài, mẹ nhanh nhanh chút đi!”
Trong cửa vẫn không hề có động tĩnh gì.
Khang Duật đã nghĩ đến chuyện không may, định nâng chân đạp cửa.
Đột nhiên cửa bỗng mở toang.
Đầu tóc Miểu Miểu bị vò như tổ chim, bước từ trong ra.
Cách Cách vội vàng chui tọt trong nhà vệ sinh.
“Sao vậy em?” – Khang Duật vuốt lại tóc cho cô.
Khuôn mặt Miểu Miểu vô cùng suy sụp, vô cùng thê thảm.
“Miểu Miểu?” – Khang Duật nâng cằm cô lên.
Có câu con gái mười tám không xấu, hai mươi như mận tươi, qua ba mươi là đóa mẫu đơn nở rộ, nhưng đến tuổi bốn mươi thì như đồ mi già, người ta thường gọi chung là rau héo. (Đồ mi là một loại cây bụi nhỏ có gai nhọn)
Ấy thế mà Miểu Miểu lại hoàn toàn trái ngược. Không biết có phải nhờ Khang Duật nuôi tốt hay ngây ngốc ở lâu bên cạnh nên được hưởng cái ‘yêu khí’ của anh, tuổi càng lớn thì cô càng đẹp.
Da Miểu Miểu vốn đẹp. Khi còn trẻ vừa trắng vừa mềm như búp bê sứ, lớn tuổi rồi vẫn đẹp đáng ngạc nhiên, không hề có dấu vết của phụ nữ luống tuổi, không hề có nếp nhăn. Diễm Diễm từng ghen tị nói, hẳn là nhờ cô béo, bởi da mặt căng đều, lấy đâu ra nếp nhăn nữa chứ.
Cô béo thật, từ lúc trưởng thành đến nay, nhưng có điều nhờ làm nội trợ trong thời gian dài nên tuy béo nhưng đều đều, hơn nữa thỉnh thoảng có tập thể dục, bây giờ nhiều nhất cũng chỉ thuộc loại đậm người mà thôi. Ngực lớn thế, còn eo nhìn qua vô cùng nhỏ, không giả chút nào. Bây giờ quả thật trông Miểu Miểu không béo, dáng vẻ lại càng có thêm sức hấp dẫn của một phụ nữ trưởng thành. Ngực của cô vẫn đầy đà như trước, không hề có vẻ héo hon theo tuổi tác, tuy thật ra sức hút trái đất cũng có ảnh hưởng đôi chút. Nhưng mà làm chủ gia đình mấy năm, ngoại trừ tay nghề nấu ăn giỏi lên, làm mẹ hiền vợ đảm thế nào, cũng có nghiên cứu cách giữ chặt trái tim đàn ông, nhất là loại người luôn có gái đẹp vây quanh như Khang Duật, cô không thể không đề phòng, không liên quan đến việc yêu đương sâu đậm bao nhiêu, ngoại trừ tình yêu để duy trì hôn nhân còn cần phải nỗ lực. Có rất nhiều chuyện phiền hà, đầu óc cô không thể tiếp nhận, lúc rảnh rỗi thì lên mạng, học một chút về cách làm đẹp đơn giản và cách ăn mặc, sau đó trồng hoa, làm xà phòng thủ công tạo phong cách riêng, kiên trì bền bỉ như thế, hiệu quả rất rõ rệt.
Quả đúng như câu nói, trên đời không có phụ nữ xấu, chỉ có đàn bà lười.
“Miểu Miểu, nói chuyện đi em!” – Thấy khuôn mặt cô khóc lóc nức nở, không hề nói một câu, Khang Duật không chịu được.
Miểu Miểu thút thít, chìa tay, mở ra trước mặt anh.
Là một que thử thai nho nhỏ.
Que thử thai không quan trọng, chủ yếu trên đó có vạch hồng, lại còn… hai vạch.
Lúc nào Cách Cách đã đi vệ sinh xong, tò mò ló đầu nhìn trộm, kinh hô – “Mẹ, không phải chứ, cũng tuổi này rồi mà! Đừng có đùa nha, nếu truyền ra ngoài sẽ bị người ta cười chết luôn đó!?”
Miểu Miểu nghe thế, trong lòng càng thêm hoảng loạn, bổ nhào vào lồng ngực Khang Duật, dùng sức đấm anh – “Anh xem, đều tại anh, ngay cả con gái cũng ghét bỏ em.”
Có câu cô em hồn nhiên ngọt ngào, một khi kết hôn sẽ từ từ biến thành mụ dạ xoa, Miểu Miểu không thế, trong nhà có hai người vũ trụ đè nặng, mụ dạ xoa người trái đất như cô không vùng lên được.
Khang Duật đơ người nhìn vào vai vạch hồng rõ rành rành kia, món quà sinh nhật này… hơi lớn.
Miểu Miểu tiếp tục đấm không ngừng không nghỉ, càng thêm oán giận, Khang Duật ôm chầm cô dịu dàng anh ủi – “Ừ, trách anh.” – Nói xong, hung dữ trừng mắt về Cách Cách.
Cách Cách rụt cổ, vội sửa lời – “Ý con là… à ừm… à… mẹ lớn tuổi như vậy mà con sinh em bé, sẽ… sẽ… rất… vất vả.”
Cô nhóc lo ngay ngáy trong lòng, cũng do mình lanh mồm mau miệng, suýt nữa quên mất ba chiều mẹ thế nào. Còn nhớ lần đầu tiên cãi lại mẹ, làm mẹ giận, sau khi ba biết liền trách mắng cô một trận – “Mẹ con là người phụ nữ ba nâng niu trong lòng bàn tay, con dựa vào vì là mà cãi lại mẹ, vào phòng đi, tự kiểm điểm bản thân!”
Kiểm điểm bản thân xong, ba tháng trời cô nhóc không được nhận tiền tiêu vặt.
Tề Dự cảm thấy không khí có vẻ hơi nghiêm trọng, lại muốn kiếm điểm trước mặt Khang Duật, vắt óc suy nghĩ một hồi lâu, ngây thơ cười ngốc nói một câu – “Bác trai và bác gái thật thắm thiết!”
Vèo! Vèo! Vèo!
Sáu con mắt sắt như dao phóng thẳng vào người cậu.
Tên nhóc này, vạch áo cho người xem lưng làm gì chứ…
Nụ cười xán lạn của cậu nhóc cứng đờ trên mặt.
Khang Duật mặc cậu, trước tiên là phải làm chủ tình hình, nhưng nhìn hai vạch hồng kia, lại thấy đau đầu.
Miểu Miểu ngả vào lòng Khang Duật, tâm trạng cũng vô cùng sầu não. Sáng nay cô vẫn ra ngoài mua bữa sáng như mọi ngày, lúc ngang qua siêu thị thấy băng vệ sinh đang giảm giá. Phẩm chất cơ bản nhất của bà nội trợ chính là tiết kiệm, mặc cho Khang Duật kiếm tiền đủ để cô không cần phải như vậy, nhưng mà làm nội trợ hồi lâu hễ nhìn thấy giảm giá thì không thể kiềm chế ham muốn mua sắm. Miểu Miểu và Cách Cách đều là phụ nữ, lúc nào cũng cần dùng cái này, không mua không được.
Vào siêu thị đang do dự không biết nên mua hiệu nào, đột nhiên sực nhớ ‘bà dì’ của mình lâu rồi không tới, ngay từ đầu chẳng nghĩ tới việc mang thai, cho là chẳng qua chu kì sinh lí chịu ảnh hưởng bởi thay đổi thời tiết mà thôi. Mua xong đi ra chợ, định mua bữa sáng, nhớ tới lâu rồi chưa ăn cá, định làm cá khứa hạt sốt cà, nhưng vừa ghé vào sạp cá, ngửi mùi, liền nôn hết cả ra, rất giống hồi mang thai Cách Cách, tiếng chuông báo động vang lên trong đầu, vội vàng quay lại siêu thị mua que thử thai.
Quả nhiên… trúng thưởng!
Khang Duật từ từ khôi phục – “Này chưa chắc đúng đâu, em cũng biết hàng trong nước…”
Chưa nói hết, Miểu Miểu móc ra thêm vài que khác, khác dạng khác cỡ, hàng ngoại hàng nội đều có, cô xòe ra như quạt cho anh xem.
Vạch hồng, vạch hồng, đều là hai vạch!
Nếu không thì cô ở nhà vệ sinh suốt nửa tiếng đồng hồ làm gì chứ, cô cũng không dám tin, mặc cho ánh nhìn kì thị của nhân viên thu ngân, vẫn mua thêm vài loại khác.
Huhuhu… Kết quả, cô quả nhiên đã trúng thưởng.
Năm nay, Miểu Miểu đã bốn mươi mốt tuổi rồi.
Mặt Khang Duật co giật, sải bước, vội lấy chìa khóa xe trên bàn, kéo Miểu Miểu đi.
Ra đến cửa, đột nhiên anh quay lại về phía Cách Cách và Tề Dự – “Hôm nay hai đứa đừng đi nữa! Ngoan ngoãn ở nhà chờ đi.”
Cách Cách gật đầu.
Khang Duật hướng về Tề Dự, cậu nhóc lập tức gật lia lịa, anh nheo mắt, gió lạnh thổi từng cơn – “Ở nhà chơi gì cũng được, miễn là đừng đùa lên đến giường.”
Tề Dự cuống quít xua tay lắc đầu, mặt đỏ như đít khỉ.
Cậu có nghĩ tới cũng không có gan làm.
Rầm! Cửa sập mạnh, ngoài cửa còn loáng thoáng tiếng Miểu Miểu thắc mắc – “Anh kéo em đi đâu vậy?”
“Đi bệnh viện! Em đúng là, quà lớn như vậy, anh phải biết em ‘bọc giấy gói’ xong rồi thì còn có thể ‘mở’ được hay không, ‘mở’ rồi thì còn dùng được không? Nếu có thể ‘mở’ thì anh cũng phải biết mấy tháng nữa mới được ‘mở’ chứ?”
Ặc…
Tới bệnh viện rồi, dù biết đã mang thai nhưng vẫn phải thử nước tiểu một lần nữa.
Thấy hiện hai vạch, mặt Khang Duật tối sầm như thể cả thế giới đang mắc nợ mình.
Vào phòng khám, Miểu Miểu thẹn thùng ngồi trước mặt bác sĩ.
“Bao nhiêu tuổi rồi?” – Bác sĩ nào cũng có tính này, viết rõ rành rành trên bệnh án thế rồi mà còn cố tình hỏi.
“4… 41 tuổi.” – Miểu Miểu đáp.
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô, sau đó nhìn Khang Duật đằng sau, rõ ràng là nam không vui, nữ bối rối.
Lấy kinh nghiệm nhiều năm làm bác sĩ, liền phán – “… Tái hôn?”
Mấy năm nay quan niệm kết hôn càng lúc càng nhạt hơn nước lã, kết hôn, li dị, rồi lại tái hôn. Nếu là hôn nhân đầu, làm gì có chuyện tuổi này rồi mà còn ‘trai già sinh ngọc’ chứ.
Miểu Miểu lâp tức lắc đầu – “Không, không phải!”
“Ồ,… tôi biết rồi!” – Tròng mắt bác sĩ đảo vội ra vẻ hiểu chuyện – là ngoại tình.
Miểu Miểu cảm thấy ánh mắt bác sĩ nhìn mình đầy vẻ mờ ám, đến nỗi cô cũng hiểu rõ, vội vàng đứng dậy lắc đầu – “Không phải, không phải, quan hệ chúng tôi không phải thế!”
Giải thích chính là một sự che dấu, càng bôi càng đen.
Bác sĩ gật đầu – “Tôi hiểu mà. Cơ bản là anh chị cũng không vui vẻ mà thừa nhận chuyện này, chị đừng kích động, ngồi xuống, ngồi xuống đi.”
Mấy năm nay quan niệm kết hôn rồi li dị, li dị rồi lại tái hôn càng lúc càng bừa bãi, không muốn để người khác biết mình đang ngoại tình.
Mặt Miểu Miểu đỏ lựng, không thể giải thích cho rõ ràng.
Bác sĩ lại hỏi – “Vậy chắc là không giữ đứa bé này phải không?”
Miểu Miểu cả kinh, bật dậy – “Không… không phải…” – Vị bác sị này là người nước nào vậy, làm cô sốt ruột đến đau dạ dày.
Bác sĩ biết ý liền đáp – “Chị yên tâm, cơ thể chị rất tốt, đừng nói là nạo thai, có sinh cũng không sao.”
Miểu Miểu không biết trả lời thế nào, lắp ba lắp bắp.
Đột nhiên rầm một tiếng, một bàn tay đập mạnh lên tập hồ sơ bệnh án của bác sĩ.
Bác sĩ ngẩng đầu, nhìn cặp mắt Khang Duật đang gườm gườm, tóc gáy dựng ngược – “Anh muốn… muốn làm gì?”
Cái gã này bày ra vẻ khủng ba như vậy làm gì chứ.
Khang Duật nheo mắt, chậm rãi hỏi – “Có thật là sinh… cũng không sao?”
Bác sĩ theo bản năng gật đầu.
“Ông khẳng định?”
Bác sĩ lại gật đầu, suýt nữa là định giơ tay phát thệ.
Khang Duật thở dài một hơi, nhưng sắc mặt đã tốt hơn nhiều, rút bàn tay đang đè trên hồ sơ bệnh án lại, ôm sát Miểu Miểu, hôn lên đỉnh đầu cô.
Bác sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa định hỏi lại – cuối cùng là muốn giữ hay không?
Đột nhiên Khang Duật như muốn bắn ra tia sáng giết người – “Cô ấy là vợ tôi, vợ đầu!!”
Bác sĩ ngây người.
***
Tuy Miểu Miểu chỉ mới mang thai được một tháng, nhưng với khoa học kĩ thuật của năm 2023 thì đã biết được giới tính, là con trai, cô rất mừng rỡ, hễ rảnh ra là đưa tay xoa bụng.
Đầu tiên phải tìm tên ở nhà cho con – Tiểu A Ka.
Mẹ Khang Duật ở Đông Bắc xa xôi nghe tin đó, kích động đến không thở được, cũng may sức khỏe bà tốt, nói qua điện thoại muốn nhất định đến đây.
Khang Duật gạt ý của bà, nói mình có thể chăm sóc được, hơn nữa bà tuổi đã cao, chờ khi sinh rồi hẵng tới.
Lão Phúc Tấn nghĩ thầm, tuy sức khỏe mình còn tốt, nhưng chăm sóc người khác thì cũng khá vất vả, đến rồi, không khéo còn phải để con trai chăm nom thêm, khó mà có thể săn sóc con dâu chu đáo, cũng đồng ý.
Ngoại trừ ba tháng đầu Tiểu A Ka khiến Miểu Miểu khó chịu thì sau đó chẳng quậy chút nào nữa, ngoan ngoãn lớn dần trong bụng mẹ.
Mẹ của Khang Duật vẫn thường xuyên gọi điện thoại, hỏi thăm tình hình, tiện thể bàn bạc với bên nhà thông gia định đặt tên cháu trai là gì.
Đây là cháu trai đích tôn của nhà Ái Tân Giác La, nhất định phải đặt một cái tên thật vang dội, chọn ra cũng chừng mười mấy cái rồi mà vẫn chưa bằng lòng, cứ như thế kéo dài tới ngày Tiểu A Ka chào đời.
Lần này Khang Duật đã có nhiều kinh nghiệm, đại khái gọi là trước lạ sau quen, anh đã chuẩn bị ổn thỏa từ sớm, chăm sóc Miểu Miểu tròn trịa, thuận lợi suôn sẻ đẩy vào phòng sinh.
Một giờ sau, Tiểu A Ka cất tiếng khóc chào đời, mẹ tròn con vuông.
Tuy Tiểu A Ka đã ra đời, nhưng mãi đến khi Miểu Miểu ra viện, vẫn chưa được đặt tên. Một tuần sau khi xuất viện phải đi nộp giấy khai sinh, nếu không thì không thể đăng kí vào hộ khẩu.
Chớp mắt thì đã tới kì hạn một tuần, ông bà Âu Dương, còn có mẹ Khang Duật, ba người vẫn còn đang bàn bạc chuyện đặt tên, mỗi tên đều có cái hay, không ai nhường ai. Miểu Miểu vừa sinh xong, đang ở cữ nên chẳng hơi sức đâu mà để tâm đến việc này, Khang Duật chỉ lo chăm sóc vợ, cũng không tham gia vào.
Cách Cách lên chức chị nhìn cậu em đang nằm trong nôi, vẻ mặt ai oán, Tề Dự đang chơi cũng Tiểu A Ka, lát sau quay qua nói – “Cách Cách, em trai em thật đáng yêu!”
“Đáng yêu con khỉ ấy!” – Tính cách chị đại của Cách Cách bộc phát.
Tề Dự khó hiểu – “Sao vậy? Em không thích em trai à?”
Cách Cách liếc cục thịt trong nôi – “Em hỏi anh, khi nó mười tuổi thì em bao nhiêu?”
“Hai mươi bảy.”
“Khi hai mươi?”
“Thì… ba mươi bảy tuổi.”
Nghe con số ba mươi bảy, khuôn mặt Cách Cách sa sầm, cau có đáp – “Nó ngày một lớn lên thì có nghĩa em ngày càng già đi. Đối diện với đứa nhóc mỗi năm đều nhắc em đang biến thành một mụ già, thích được mới là lạ!”
Tề Dự cảm thấy mình hoàn toàn không thể theo được suy nghĩ của Cách Cách – “Nhưng mà… Cách Cách, sau này em cũng sẽ sinh con, đến lúc đó…”
Cách Cách hung dữ liếc mắt, Tề Dự cúi đầu ngậm miệng.
***
Chẳng mấy chốc đã tới ngày phải nộp giấy khai sinh, ba cụ trong nhà vẫn bàn bạc chưa xong, muốn tranh giành nhau tờ giấy khai sinh để viết cái tên mình chọn vào. Nhưng nghĩ lại tuổi tác cả ba cộng lại đã hơn 200 rồi mà vẫn còn ầm ĩ như đám nhóc tì, có thể thấy sức khỏe ba cụ vẫn còn tốt lắm, đến ngày Tiểu A Ka kết hôn cũng không có chuyện gì đâu.
Ba người làm Miểu Miểu không thể ngủ trưa, nhưng không thể lên tiếng, dù sao cũng là bề trên của mình, cô lăn qua lộn lại trên giường, vẻ mặt bực bội. Khang Duật yên lặng đứng bên giường, đi ra ngoài, ba cụ vẫn còn giành nhau tờ giấy khai sinh, người tranh kẻ đoạt, tờ giấy bay phấp phớ, vừa vặn rơi xuống mũi chân Khang Duật. Anh nhặt lên, tầm mắt nhìn về ba khuôn mặt có ghi chữ ‘Cho bố! Đưa mẹ!’ trước trán.
Anh hỏi – “Tên phải thật vang dội đúng không?”
ba Âu Dương gật đầu.
“Phải thật khí phách đúng không?”
Mẹ Âu Dương dật đầu.
“Phải để người nghe qua liền khắc sâu đúng không?”
Mẹ Khang Duật gật đầu thật mạnh.
Anh nhìn lại về tờ giấy khai sinh, khẽ nheo mắt, từ đâu móc ra cây bút máy, hí hoáy vài nét. Viết xong, anh đặt tờ giấy lên bàn – “Xong rồi, ba mẹ cũng giải tán đi.”
Phải biết rằng đã điền tên vào giấy khai sinh rồi thì không thể sửa lại được nữa.
Ba cụ vội vàng chạy tới bên cạnh bàn xem Khang Duật đặt tên gì cho con trai.
Hai chữ rồng bay phượng múa được viết bằng bút máy trông rất đẹp mắt – Khang Hi.
Ặc…
Đủ vang dội, đủ khí phách, cũng đủ để… người ta nghe qua liền khắc sâu.