• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn cơm xong, Hiểu Hiểu đi tắm rồi vào thư phòng, tiếp tục sự nghiệp phá án của mình. Khang Hi rửa chén, lau dọn nhà bếp sạch sẽ, đi tắm, pha trà, sau đó lại ngồi cô đơn một mình trên salon xem tivi, thi thoảng liếc mắt nhìn cửa thư phòng, tiếp tục bày ra bộ dạng ‘oán phu’ của mình.

Có người nói, khi yêu đơn phương mà duy trìđược khoảng cách an toàn, có lẽ ngọt bùi cay đắng chỉ xuất hiện trong một phạm vi cho phép. Vậy mà anh phải chịu đựng đến mức tim gan phèo phổi, chỗ nào cũng ê ẩm. Người ta hầu hạ lâu như vậy mà chẳng được xơ múi xíu nào, chỉ có mỗi hai con chó chơi chung.

Đôi mày kiếm trên khuôn mặt tuấn mỹ bày ra một vẻ rất phiền muộn. Anh hoàn toàn không phản đối phụ nữ một lòng vì sự nghiệp, thế nhưng cũng đâu thể không nhận ra sự tồn tại của anh chứ? Tròng mắt đen thẫm thể hiện sự bất mãn, hai con ngươi như hạt châu của bàn tính cứ đảo quanh không ngừng. Mấy ngày nữa anh phải về lại đoàn làm phim rồi, không có chút ngọt ngào bù đắp thì biết phải làm sao mới vượt qua đêm dài đằng đẵng đây?

Đôi môi với độ dày vừa phải nhếch nụ cười nhạt, đưa mắt nhìn về số DVD, CD trên bàn trà. Bàn tay ta làm nên tất cả, cơ hội là do bản thân tự tạo ra.

Anh đứng dậy, thong thả bước tới của thư phòng, khẽ gõ.

“Vào đi!”

Khang Hi mở cửa, nhưng chỉ ló đầu vào trong, “Đang bận à?”

Hiểu Hiểu đang xem bưu kiện Cảnh Táp gửi tới, biểu đồ về các mối quan hệ của ba người chết. Cô chọn lọc, nhưng vẫn không thấy là kẻ đáng ngờ. Hiểu Hiểu gỡ kính xuống rồi nhìn về phía Khang Hi. Hiếm khi anh làm phiền khi cô đang làm việc, ngược lại, sẽ thường xuyên bưng trà đưa nước.

Thấy anh chỉ ló đầu vào dò xét, không giống mang trà bánh tới, “Có chuyện gì à?”

Khang Hi gật đầu, “Có việc cần em giúp!”

Lạ thật! Sao hôm nay lắm người nhờ vả cô thế.

“Nói đi!” Nếu giả vờ làm bạn gái thì cô không làm đâu.

“Có thể xem phim với tôi không?”

Yêu cầu này là sao?

“Ra ngoài xem à?” Cô hỏi lại, nếu xem qua đĩa thì trong nhà có đầu đọc mà, một mình anh xem cũng được, cần gì phải có người xem cùng?

“Xem đĩa!” Với cái mặt này của anh thì sao có thể ra ngoài coi phim. Trừ khi đấy là phim điện ảnh mà anh đóng chính, chẳng hạn như tới lễ ra mắt thì thôi không nói.

Hoạt động giải trí của Hiểu Hiểu rất nghèo nàn, nói tóm lại thì đúng là ‘trạch’. Sở thích gồm đọc sách, xem phim, và thể loại cũng chỉ có một, đa số là những đề tài liên quan đến Tâm lý học tội phạm, cũng do bệnh nghề nghiệp thôi. Thế nên cô sưu tầm không ít sách và đĩa phim về thể loại này. Chỉ là từ sau khi rời khỏi FBI, Hiểu Hiểu rất hiếm đụng tới nữa.

Khi Khang Hi nhờ vả chuyện này, Hiểu Hiểu cũng rất tò mò. Nghĩ thấy vụ án cũng chưa có gì tiến triển, có ngồi thêm cũng phí thời gian, chỉ bằng xem phim để cân bằng một chút.

Cô thoải mái đồng ý, khép màn hình laptop rồi đi tới trước mặt anh, “Phim gì thế?”

Anh quay đầu về hướng khác, đáp quanh: “Em… em xem rồi biết.”

Hiểu Hiểu nhướng mày, làm gì mà bí mật thế? Vì thế càng tò mò hơn. Anh lấy hộp đĩa ra, tuy không thấy được tên nhưng đã nhìn poster trên hộp rất rõ. Đối lập với tông màu nóng lạnh quỷ dị là một xác chết được vùi dưới lớp lá cây khô héo, lộ ra khuôn mặt và tứ chi, chỉ may vết nứt trên thi thể bay bay trong gió, máu bắn ra đọng thành những vệt tròn trên cửa số thủy tinh.

Đây là một poster điển hình của phim kinh dị, có thể khiến người ta lập tức cảm thấy sợ hãi.

Tức, một tấm poster thôi cũng có thể hù chết người.

Cô hiểu ngay, không kiềm được che miệng cười trộm. Thảo nào muốn có người xem chung, thì ra anh sợ không dám coi một mình.

Sau khi Khang Hi cho đĩa vào đầu máy, chạy về salon rồi ngồi sát cạnh cô, ngay cả Vừng và Nếp cũng bị anh kéo tới.

Suýt nữa Hiểu Hiểu lại bật cười thành tiếng. Anh sợ thật à, có người xem chung vẫn chưa đủ, còn muốn kéo chó tới cho đủ số.

“Sợ vậy mà anh còn xem sao?”

Mặt Khang Hi nhăn nhó, như thể bị nói trúng tim đen, thế nhưng chết vẫn không nhận: “Ai nói tôi sợ, chỉ là thấy thế này mới ấm thôi!”

Trời tháng sáu, không đổ mồ hôi là may, ấm áp gì chả hiểu, không sợ nổi sẩy à.

“Sao bỗng nhiên muốn xem phim kinh dị vậy?” Sợ đến vậy mà vẫn xem, phải có lý do chứ.

Khang Hi nhíu mày, tỏ ra không tình nguyện: “Gần đây tôi có nhận một hợp đồng phim, là thể loại kinh dị, cũng giống phim này. Thế nên muốn coi một chút, nhân tiện để tìm cảm giác!”

Có rất nhiều lời mời đóng phim gửi tới anh, sau khi xem qua kịch bản, thấy không tệ, Cảnh Bất Mị cũng thấy đạt tiêu chuẩn, thế là nhận. Tranh thủ những lúc rảnh rỗi, Khang Hi hay bảo Tiểu Trần tìm những phim có cùng thể loại này để xem qua, đây là thói quen của anh.

“Chuyên nghiệp là tốt, nhưng phải lượng sức chứ!” Nhìn bộ dạng anh căng thẳng như vậy, cô sắp không nhịn được cười, “Anh đóng phim thì không sợ nữa sao?”

“Đã bảo là tôi không sợ rồi mà!” Khang Hi trừng cô, “Là tham khảo kinh nghiệm thôi! Hơn nữa đóng phim thì có gì mà sợ.”

Hiểu Hiểu trợn tròn mắt. Ừ ha, lúc đóng phim có cả đống người xung quanh, anh cần gì phải sợ, càng nhiều người thì càng ‘ấm áp’ mà!

Cô quyết định không bóc trần anh thêm nữa, tránh lại nổi giận. Hai người ngồi hơi sát nhau, không khỏi thấy hơi nóng, Hiểu Hiểu nhích qua, một cách xa anh một chút thì Khang Hi lại như cao dán chó, bám rất chặt. Như sợ cô chạy mất, anh kéo tay Hiểu Hiểu, “Em phải xem hết phim với tôi, không được chạy giữa đường!”

Hiểu Hiểu không đáp, với remote rồi nhấn nút play.

Phim bắt đầu được chiếu, đúng là hình ảnh chất lượng cao, ngoại trừ những kích thích thị giác và hiệu ứng âm nhạc đơn thuần, tình tiết phim được xây dựng rất khéo, có tất cả những chiêu trò như trong những phim kinh dị khác, ngoài ra màu sắc quỷ dị cũng được phát huy tối đa.

Nội dung về một cô gái xinh đẹp bị một đám đàn ông hãm hiếp, còn tên bạn trai nhu nhược nhát như cáy, không dám phản kháng, trốn trong góc phòng trơ nhìn cô bị cưỡng hiếp tới chết, sau đó cũng chẳng dám báo cảnh sát, để lũ đàn ông kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Vài năm sau, gã bạn trai gầy yếu kia trở thành một nhiếp ảnh gia, kết hôn, gia đình hạnh phúc. Lúc đi du lịch với vợ, chẳng hiểu sao trong những tấm ảnh gã chụp đều xuất hiện một vệt trắng giống bóng người, vai bắt đầu cảm thấy đau nhức không rõ lý do, đi bệnh viện kiểm tra thì thấy đều ổn cả. Có điều trong một lần đi khám sức khỏe tổng quát bình thường, gã sợ hãi phát hiện ra vóc người tiêu chuẩn của mình nặng tới 150kg, không rõ nguyên nhân.

Sau đó, lũ người từng hãm hiếp cô gái kia đều có những cái chết rất khác thường, khi chết rất thảm, lại không tìm được hung thủ. Sau khi trải qua hàng loạt những sự kiện quỷ quái khó tin, gã gặp được một hòa thượng và được báo rằng do bị một hồn ma của một cô gái quấy phá.

Vì một loạt sự kiện lạ lùng này, quá khứ của gã bị lộ, sau khi biết được, người vợ đòi ly hôn. Không muốn mất vợ, gã tìm hòa thượng để dò hỏi biện pháp giải quyết. Hòa thượng nói cho gã hay, qua máy ảnh, có thể tìm được nơi mà hồn ma cô gái kia trốn ở đâu. Gã tức giận bỏ về, cầm máy ảnh chụp tất cả các góc, muốn tìm cô gái kia để tranh luận, bảo cô đừng quấn lấy gã nữa. Thế nhưng chụp hết mọi nơi rồi mà vẫn không tìm được, gã tức giận ném máy ảnh đi. Lúc máy ảnh rơi xuống, thì ống kính vừa hay nhắm vào gã, lúc rớt xuống đất thì đụng trúng vào nút chụp.

Tiếng cách vang lên, một tấm ảnh quỷ dị từ từ chạy ra, tối đen rồi sáng dần. Gã chầm chậm nhặt tấm ảnh lên, cầm nó lên xem.

Trong ảnh chụp, có một nữ quỷ đang bám lấy cổ gã bất ngờ, cô ôm gã thật chặt, như khi hai người đang còn thuở mặn nồng, hứa hẹn rằng – Em sẽ quấn lấy anh cả cuộc đời này!

Màn hình bắt đầu chiếu những chi tiết trong nửa đầu bộ phim – trong những tấm ảnh gã chụp luôn có bóng người màu trắng, cổ bắt đầu bị đau nhức, trọng lượng bất ngờ tăng vọt, ánh mắt quỷ dị của hòa thượng khi nhìn thấy gã. Gã sợ đến mức chọn cách nhảy lầu tự sát, thế nhưng, tiếc là không chết được. Cô gái không nỡ để gã chết. Kết cục, gã tiếp tục sống ngơ ngác, si ngốc trong bệnh viện tâm thần. Và trên cổ, vẫn luôn có một cô gái mặc váy trắng bám chặt.

Khuôn mặt cô ta trắng bệch, thế nhưng đôi môi đỏ mọng lại cười rất điên cuồng.

Bộ phim kinh dị này lấy chủ đề là ‘Yêu’ – Tình yêu cõng cả một đời, chỉ là cái nợ nhất thời.

Cảnh phim được quay lắm máu me, cũng rất biến thái. Bầu không khí trong phim được bố trí đáng sợ, tràn đầy sát khí. Và điều ám ảnh nhất là những bức ảnh kia. Sau khi xem xong, dám chừng có nhiều người sẽ không dám lấy máy ảnh chụp những góc xó xỉnh trống hoắc nữa, chỉ sợ sẽ chụp ra những thứ không nên chụp.

Hiểu Hiểu thấy rất đã ghiền. Bộ phim này khiến cô nhớ tới vụ án hành hạ đến chết kia, rất công bằng. Kẻ đáng chết đều đã chết, không đáng chết cũng phải đeo gông xiềng nặng nề cả một đời. Đúng là hả dạ, làm tâm trạng của cô tốt hẳn lên.

Còn Khang Hi chỉ thấy hoảng, dán chặt vào người cô thì thôi đi, đến cả Vừng cũng bị anh ôm chặt lên đùi, dựng tai nó lên để che mắt, bày ra bộ vừa muốn xem lại không dám xem.

Lúc tấm ảnh kia chạy ra, anh sợ đến mức ôm chặt Hiểu Hiểu, như con gấu mất đuôi, chôn đầu vào hõm vai của cô, cứ hỏi liên tục: “Qua cảnh này chưa? Qua chưa?”

Rõ ràng là phim kinh dị, thế mà cô bị anh chọc cười mấy lần, “Đó là giả thôi mà! Cũng có nhảy từ tivi ra đâu!”

Khang Hi bình luận: “Quay như thật vậy. Đạo diễn này đúng là biến thái!”

Không phải phim kinh dị rất đề cao tính chân thật à, anh nói thế thì sao đạo diễn người ta chịu nổi.

Anh lại nhào vào ngực Hiểu Hiểu, cọ tới cọ lui.

“Anh là chó đó à?” Vừng còn giữ bình tĩnh hơn anh nhiều.

Còn Vừng cứ tưởng anh đang đùa, nhào qua cắn một cái, Khang Hi sợ đến mức mặt trắng bệch, hét to.

Thiếu chút nữa là Hiểu Hiểu cười đến vỡ bụng. Lại nhớ tới lần anh đến khu trò chơi bỏ hoang. Cao to thì có ích gì, những lúc quan trọng, gan còn nhỏ hơn chuột. Bị con người to lớn thế này mà đè lên thì đúng là hơi nặng, cộng thêm Vừng và Nếp đang đùa giỡn, bám lên lưng anh, cô bị đè đến mức không thể nhúc nhích.

Thế nhưng, không hiểu sao cô lại cảm thấy Khang Hi như vậy rất đáng yêu, xoa đầu anh, dỗ dành an ủi, “Được rồi, hết phim rồi!”

Khang Hi ngẩng đầu lên, trong mắt có vẻ hoảng loạn, “Hết rồi?”

Cô cầm remote lên, tắt tivi, “Anh dậy đi, nặng chết được!”

Anh thở phào một hơi, mặt mày vẫn trắng bệch như cũ, tay ôm cô không buông.

“Dù ham kích thích là bản tính con người, nhưng cũng đừng miễn cưỡng. Anh có biết trên đời từng có những người bị dọa đến chết vì xem phim dị rồi không.”

Khang Hi đỏ mặt ngụy biện: “Tôi tham khảo kinh nghiệm mà!”

Lúc đi đến hiện trường vụ án, anh cũng nói như thế.

“Bây giờ đã tham khảo xong rồi nhé, ngủ đi!” Phim dài hai tiếng đồng hồ, bây giờ đã sắp sáng.

Cô duỗi người. Ngồi suốt hai tiếng, lại bị anh đè tới đè lui, quả thật cảm thấy hơi mệt mỏi.

Đột nhiên môi Khang Hi run run, “Đi… đi ngủ!”

“Chứ không ngủ thì anh còn muốn làm gì?” Thi thoảng người này có thể khiến kẻ khác hận đến mức ngứa răng.

“Tôi cảm thấy tâm hồn bị ổn thương nặng nề! Có thể đừng ngủ được không, chúng ta tâm sự với nhau.”

Hiểu Hiểu lườm anh. Xem phim kinh dị thôi mà cũng có thể khiến tâm hồn bị tổn thương nặng nề, người này đúng là điển hình của ở không đi sinh sự, rảnh rỗi sinh nông nổi.

“Kệ anh!”

Cô đi thẳng về phòng để chuẩn bị ngủ, thế nhưng không có tiếng tim đập của Khang Hi, đúng là Hiểu Hiểu không thể ngủ được, cứ lăn qua lăn lại.

Bất ngờ cửa hé mở, một cái đầu ló vào, tỏ ra đáng thương nhìn cô, “Hiểu Hiểu, tôi sợ không ngủ được!”

Bây giờ thì anh đã thừa nhận là mình sợ cơ đấy.

Khang Hi chầm chậm bước vào, “Làm sao bây giờ?”

Sao cô biết phải làm sao?

Anh lại bắt đầu lảm nhảm: “Bình thường tôi dỗ em ngủ, bây giờ cũng nên đến lượt em dỗ tôi đi chứ, thế mới công bằng. Không thể để tôi làm máy dỗ ngủ không công vậy được!”

“Thế anh ngủ với Nếp ấy!”

“Nếp có Vừng rồi, em xem, đến cả chó cũng biết phải giúp đỡ lẫn nhau!”

Vốn từ cô ít, chẳng lần nào nói lại anh.

Đôi mắt anh như nai con Bambi, vừa tròn vừa đáng yêu, “Nếu tôi không ngủ ngon, sẽ chẳng có tâm tình đâu mà nấu cơm, nấu cơm không để tâm thì em sẽ ăn không ngon, em ăn không ngon…” Nói linh tinh lang tang một hồi, câu nào cũng không hề xa rời tư tưởng trung tâm – Anh mà không khỏe thì cô cũng không tốt lành đâu.

Nghe anh lảm nhảm, da đầu Hiểu Hiểu ngứa ran, “Im lặng!”

Ngay lập tức, Khang Hi im bặt, hai tròng mắt càng tỏ ra ‘đáng thương động lòng người’, như đang ầng ậng nước, thi thoảng lại đưa mắt nhìn trộm cô.

Hiểu Hiểu bị anh nhìn đến mức không tự nhiên. Trời ạ, tại sao cô lại bị tên yêu nghiệt này quấn lấy chứ.

“Ngủ chung với nhau thì không than thở nữa chứ!” Thôi thì như anh nói, có qua có lại.

Khóe miệng anh kéo lên một đường cong như có như không, nhẹ đến mức không nhìn rõ, cặp mắt gian như cáo.

“Có thật không?”

“Còn dài dòng nữa thì anh đi mà ngủ ổ chó ấy!”

Khang Hi tung ta tung tẩy chạy tới, bò lên giường, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh cô.

Hiểu Hiểu lén kiểm tra đồ ngủ của mình. Rất truyền thống, bảo thủ, tay áo, ống quần đều dài, bảo đảm có lăn qua lăn lại cũng không lộ miếng thịt nào.

Thấy cô vẫn chưa nằm xuống, Khang Hi lại làu bàu: “Sao em còn chưa ngủ đi?”

Bấy giờ anh lại sốt ruột như thể rất muốn ngủ, đúng là lúc thế này lúc thế khác.

Cô lại cẩn thận nằm qua một bên, cách anh một khoảng.

“Xích qua đây một chút, nếu không thì sao nghe thấy tiếng tim tôi đập!”

Không hiểu sao hai má Hiểu Hiểu nóng bừng. Đã ngủ cùng mà còn dựa đầu vào, thân thể hơi cứng ngắc.

Anh lại tự động sáp tới, “Ngủ thôi mà, em xấu hổ gì chứ?”

“Không giống nhau!”

“Có gì không giống?” Anh vươn tay tới, kéo cô vào lòng.

Bị bất ngờ, không kịp đề phòng, Hiểu Hiểu dán người lên lồng ngực anh. Hai má tức thì nóng như lửa đốt, muốn rời đi nhưng lại không dám cử động. Đột nhiên cảm thấy mau ngủ đi thì tốt hơn, ngủ rồi sẽ không cảm thấy có gì không thoải mái nữa.

Cô vội vàng nhắm chặt mắt. Có lẽ vì thật sự rất mệt nên chẳng bao lâu sau, đã thiếp đi.

Hiểu Hiểu đã ngủ rồi thì sẽ khó tỉnh. Lông mi như búp bê, vừa dài vừa dày, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ. Bất ngờ anh duỗi tay, đặt tay lên mặt cô, cúi xuống hôn một cái thật đã.

Mỗi đêm hôn trộm một lần, tâm tình rất vui vẻ.

Đột nhiên cô xoay người, áo ngủ trượt lên, lộ ra má lúm sau lưng, vừa trắng nõn vừa mê người.

Khang Hi ngẩn ra, nhìn chằm chằm. Vốn biết Hiểu Hiểu có cơ bụng, thế nhưng chẳng ngờ còn có cả má lúm sau lưng thế này, đây thường được gọi là má lúm của Venus, được coi là điểm rất hấp dẫn trên cơ thể.

Anh đẩy nhẹ mũi cô, không kiềm được mà thầm thở than: “Tiểu yêu tinh của tôi!”

Sau đó ôm cô vào lòng một lúc, đắp chăn thay, tiện thể lấy di động ra chụp một tấm để giữ làm kỉ niệm.

Không được, phải chụp thêm mấy tấm, khi nào về lại đoàn làm phim thì lấy ra để vượt qua đêm dài đằng đẵng.

Cảm giác có người đẹp trong lòng thế này… rất thoải mái!

***

Mặt trời vừa nhô lên ở đằng đông, ánh sáng nhạt của buổi sớm tinh mơ rải đầy trong không khí, từng tia nắng long lanh từ từ chiếu tới, lông mi Hiểu Hiểu khẽ run run, chầm chậm tỉnh dậy từ giấc ngủ say. Suy nghĩ vẫn còn rất mơ màng, đưa tay sờ lên đồng hồ báo thức ở trên đầu giường thì lại bị cái gì âm ấm chặn lại. Xoa cặp mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, cô từ từ mở mắt, khuôn mặt đàn ông xuất hiện một cách đột ngột không hề được dự báo ngay trước mặt, gần sát đầu mũi cô, chỉ khẽ động một tí là có thể đụng ngay vào.

Khang Hi ngủ rất say, hơi thở sâu dài và có lực, ngũ quan với góc cạnh hoàn hảo đến mức tưởng như không thật, làn da hồng hào khỏe mạnh, trông như ngọc Dương Chi. Tóc trên trán hơi rối, thế nhưng, chẳng những có cảm giác lôi thôi mà ngược lại, có mấy phần trẻ con.

Bỗng dưng cô đưa mắt nhìn xuống, thấy tay mình đang đặt trên lồng ngực của anh, cơ ngực rắn chắc đang phập phồng theo quy luật, như một cục sắt được bọc bằng vải nhung, truyền từng cơn ấm áp tới.

Máu cả người cô lập tức xông ngược, lên tận tới não, hai má đỏ hồng, luống ca luống cuống nhảy xuống giường.

Khang Hi bị đánh thức, hai lông mày cau lại, lông mi dày run run, đôi môi khêu gợi khẽ chu lại, làm nhu hòa tất cả những đường nét mạnh mẽ trên khuôn mặt của anh. Đợi khi anh mở mắt, đôi con ngươi màu đen thẫm như mực, mang tới một sự quyến rũ đậm nồng, thậm chí còn không thể che giấu.

Ngủ thẳng một giấc thật đã, anh tiếc không muốn ngủ dậy, thong thả như một con báo lười biếng. Thấy cô đã tỉnh, bộ dạng như vừa gặp phải kẻ địch, ngay lập tức cảm thấy thất vọng vì mình đã ngủ sâu quá, mất đi cơ hội hôn chào buổi sáng.

Hiểu Hiểu che khuôn mặt nóng bừng, đối mặt với người đàn ông quần áo không chỉnh tề thế này, cô chẳng biết để mắt ở đâu cả.

“Sao anh lại cởi áo ra thế?” Rõ ràng trước khi ngủ có mặc mà.

Anh liếc mắt nhìn phần ngực trần của mình, chẳng hề có ý che giấu, đã thể còn nằm ườn trên giường.

“Tại nóng!”

“Mặc áo vào đi!” Cô không muốn mắt bị mọc lẹo đâu.

Thế nhưng anh chả thèm động đậy, trong giọng nói mang theo một sự đểu giả rất rõ, “Trời nóng vậy còn mặc áo làm gì!”

Nói xong, còn quay về phía cô nở một nụ cười rất trêu ngươi.

Trái tim Hiểu Hiểu nhảy dựng, như thể vừa chạy một vòng marathon. Vì muốn che giấu sự xao động bất thường này, Hiểu Hiểu vớ lấy gối ném vào mặt anh.

Vừa hay bi anh chụp được, cười bảo: “Em để tôi nghỉ một chút đã!”

“Nghỉ gì cơ?”

Anh giơ cánh tay lên, “Haiz, em nằm lên nó cả một tối, bây giờ chẳng còn chút cảm giác nào.”

Cô nghe thế, máu trong người lại chạy ngược. Thảo nào ban nãy vừa dậy, thấy gối cao hơn bình thường.

“Còn nữa…” Anh lại liếc cô một cái như có như không, “Tôi là đàn ông!”

Ban đầu cô không hiểu, khi nhìn thấy anh kéo chăn che nửa người dưới thì cả người nóng bừng như lửa, lại quăng một cái gối kháctới.

“Không cần nói mấy chuyện này anh với tôi!”

Khang Hi chặc lưỡi, “Điều này cho thấy tôi rất khỏe mạnh còn gì…”

Đàn ông có một phản ứng sinh lý rất đặc trưng vào buổi sáng, tên khoa học gọi là ‘chào cờ’. Không thể khống chế, và chuyện này cho thấy mức độ khỏe mạnh của cơ thể.

Mặt Hiểu Hiểu đỏ đến mức ứa ra máu, mắng: “Miệng chó không phun được ngà voi!” Anh còn chưa chịu dậy à.

Khang Hi ngoan ngoãn ngồi dậy mặc áo vào. Sợ vợ hả, anh rất cam tâm tình nguyện nữa là.

Hiểu Hiểu thở phì phò vào phòng tắm riêng của phòng ngủ, hất nước lạnh lên, hòng làm giảm cái nóng trên mặt.

Vì dậy sớm nên Hiểu Hiểu mang Vừng và Nếp đi bộ một vòng, coi như là chạy bộ buổi sáng. Lúc trở về thì thấy Khang Hi đã chuẩn bị bữa sáng sẵn sàng, còn đang nhởn nhơ làm cơm hộp tình yêu.

Hai người ăn chung với nhau, cô còn giận nên ăn xong vẫn không nói tiếng nào.

Còn Khang Hi thì lại cứ lải nhải như gà mẹ, “Hôm nay tôi làm mì lạnh, em đừng dùng lò vi sóng, chan nước tương vào là được. Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ mưa, em nhớ mang dù theo. Trời mưa đường trơn lắm, em lái xe chậm một chút…”

Hiểu Hiểu nhận lấy hộp cơm, anh lại dặn: “Nếu về trễ thì nhất định phải gọi cho tôi!”

Sáng nào anh cũng nói nhiều như vậy, cô tập mãi thành quen, thế nhưng vì hôm nay bị anh chọc giận nên quay đầu lại, trừng mắt hung dữ.

Còn Khang Hi nhìn cô, đôi mắt trong suốt không hề có tia tạp niệm, dịụ dàng như thể có thể bao dung tất cả, tựa hồ nước gợn sóng lăn tăn, khiến người ta không thể kiềm chế mà đắm chìm vào trong.

Và cô lại đỏ mặt.

Yêu nghiệt!

***

Tới đội đặc công, Hiểu Hiểu bỏ hộp cơm vào tủ lạnh, sao đó vào phòng thay đồ để đổi sang áo ba lỗ và quần thể dục. Vừa mới bước tới cửa võ quán thì thấy năm người mới xông tới, tụm lại thành một đám, tíu ta tíu tít như chim sẻ,

Thẩm Triều xông vào đầu tiên, gào to: “Huấn luyện viên, có chuyện lớn rồi!”

Hiểu Hiểu nhíu mày, đội đặc công có thể xảy ra chuyện gì lớn chứ, cũng không để trong lòng. Sau khi bước vào võ quán thì mới nhận ra Vệ Hiểu đang đợi mình.

Anh ta đứng nghiêm, hai tay khoanh trước ngực, khuôn mặt rất nghiêm túc, tràn trề khí chất của mỹ nam, cử chỉ nhanh nhẹn, như một bạch mã hoàng tử.

“Chào!” Giọng nói anh lành lạnh, chào cô.

Hiểu Hiểu không ngờ anh lại kiên nhẫn đến vậy.

“Đoan Mộc, chuyện hôm qua…”

“Tôi từ chối!”

Vệ Hiểu chẳng giận, vẫn đứng nghiêm như trước, vì da trắng, ngũ quan sắc nét rõ ràng, nhất là đôi môi, như được thoa son đánh phấn.

“Vậy ta đấu võ để quyết định!”

Cơn giận ban sáng vẫn chưa tan, bị Vệ Hiểu châm vào thế này, càng giận hơn, ngay lập tức mặt sa sầm.

Đám người Lâm Tuấn không hiểu rõ chuyện của hai người, chỉ có thể đứng bên cạnh đoán mò.

Mã Kiến Minh che miệng, nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ là vợ chồng cãi nhau trong truyền thuyết?”

Lúc trước bọn họ còn đoán mò không biết hai người có phải một đôi, nhanh như vậy mà đã diễn một màn đấu võ thế này rồi.

Trương Chí Dũng phân tích: “Không giống, gọi Đoan Mộc như thế thì chỉ là quan hệ thân sơ thôi, không thể nào là người yêu được!”

Trần Bái Phong quan tâm ai sẽ thắng hơn, mở to mắt nhìn hai người, đây đúng là cơ hội ngàn năm có một.

Trương Vũ và Ngụy Quân cũng chạy tới, núp ở ngoài cửa, ló đầu nhìn quanh.

Trương Vũ thấy Vệ Hiểu ở trong thật, hoảng sợ một trận. Hôm qua nghe anh ta bảo sẽ đi phá võ quán, cứ tưởng là nói đùa.

Ngụy Quân không ngờ Vệ Hiểu lại qua đây từ sáng sớm để chặn người, vẫn còn chưa đặt cược cơ mà.

Trương Vũ nói: “Không được, tôi phải ngăn việc này lại!”

Đám người trẻ này rất có tinh thần, nói rằng không cho phép đánh nhau trong đội, vậy mà vẫn trắng trợn thế này. Nhờ người ta mà không dùng miệng được à, cứ phải đánh nhau là thế nào? Dù gì thì Đoan Mộc cũng là con gái cơ mà. Thế nhưng anh chưa kịp nhảy vào thì hai người đã xông vào đánh nhau rầm rầm.

“Cmn!” Thân hình lực lưỡng vạm vỡ của anh xông vào trong đám người mới, đôi mắt hổ như tóe lửa, “Coi tôi chết rồi à!”

Ngụy Quân che miệng anh lại, “Anh cả, anh đừng làm loạn hơn nữa!”

Hiểu Hiểu vốn không định ứng chiến, nhưng không ngờ Vệ Hiểu lại chủ động tấn công, hòng quyết tâm muốn cô bị chi phối. Nháy mắt, tâm lý phản kháng của Hiểu Hiểu trỗi dậy.

Có một số việc, nói nhiều chỉ vô ích, thậm chí còn thừa thải.

Hiểu Hiểu lạnh mặt, sát khí toát ra thật dọa người. Đám người Lâm Tuấn ngồi nhìn thôi mà cũng thấy sợ run. Thế mà bọn họ ngày nào cũng phải chịu đựng gương mặt này, lập tức cảm thấy cả người run lẩy bẩy.

Hai người đánh đến mức gió thổi mây bay, đám người bên cạnh lặng ngắt, tròng mắt di chuyển theo từng động tác của hai người. Đột nhiên cả hai tách nhau ra, đứng yên không động đậy, đối diện nhau, đánh giá tình thế.

Hiểu Hiểu đứng lặng, cau mày, xinh đẹp như một nữ thần sa thế. Tên gọi ‘bất động mỹ nhân’ là vì thế này đây, lúc đứng yên như đóa hoa sen trên con nước biếc.

Bất chợt, cô tung người nhảy lên như giao long, bay người đá tới.

Vệ Hiểu lập tức lùi lại để phòng ngự, thế nhưng vẫn bị chân của cô quét trúng.

“Giỏi quá!” Lâm Tuấn ở bên cạnh thốt lên.

Hiểu Hiểu liên tục di chuyển, như lướt gió, tấn công rất nhanh. Sự công kích liên tục này đã gây ra một đả kích không nhỏ, Vệ Hiểu bị ép phải lùi về sau mãi.

Thân pháp của cô quá nhanh, vậy mà động tác lại thong thả phiêu diêu như tiên mắc đọa, khóa anh cứng ngắc.

Vệ Hiểu tung người nhảy lên không, tránh được cú đấm của Hiểu Hiểu trong gang tấc, sau đó vung tay đấm tới. Thế nhưng cô lại nhảy lên đá chân, anh ta đành gập người để tránh. Và ngay lúc đó, phần sườn lộ sơ hở, bị trúng một quyền.

Ngụy Quân ở bên cạnh sốt ruột, không nhịn được mà hò hét cổ vũ, “Đại Pháo, cố lên!”

Vệ Hiểu chỉ cảm thấy sườn đau như bị búa đập, đến mức phải rít lên. Nghĩ tới lời Trương Vũ nói hôm qua, bảo đánh nhau tay đôi với Đoan Mộc là tự đâm đầu vào chỗ chết, bây giờ anh đã hiểu rõ vì sao.

Anh ta vội vàng lùi một về sau, thế nhưng chỉ chậm một bước thì Hiểu Hiểu lại tung cú đá nhanh như chớp, thân hình cao lớn của Vệ Hiểu bay thẳng ra ngoài. Anh bật người dậy, nhếch nhác bò lên, thế nhưng cô lại vội sải bước dài, hung hăng đánh một quyền, trúng vào bụng dưới của Vệ Hiểu. Dù sao cũng là đội viên chủ công, tham gia trăm trận, một chút đau đớn này chẳng đáng là bao, sau khi tìm được sơ hở, anh ta đánh trả, thế nhưng tốc độ của Hiểu Hiểu quá nhanh, anh vừa vung tay thì cô đã lách người, đứng ngay sau lưng.

Vệ Hiểu vừa xoay người thì bị vặn tay.

Hai người đánh nhau rất dữ, quần chúng vây xem ngày càng nhiều, cửa võ quán sắp bị phá hỏng tới nơi.

Những người ở ngoài không nhìn thấy được, chỉ có thể hỏi kẻ đằng trước.

“Đã 30 phút rồi, còn chưa phân thắng bại à?”

“Sao Đại Pháo dễ dàng chịu thua vậy được.”

“Ở trước tránh qua chút đi, cho xin tí chỗ nào!”

“Đoan Mộc giỏi thật!”

Trong võ quán, mức độ bị thương của Hiểu Hiểu và Vệ Hiểu không như nhau, thế nhưng đều đổ mồ hôi đầy đầu, hô hấp cũng gấp hơn. Đánh nhau vốn rất tốn sức, dựa vào thế cục bây giờ, Vệ Hiểu đã dần dần thích ứng với tốc độ của cô.

Đừng nhìn anh cao lớn như vậy thôi, thế nhưng lại cực kì linh hoạt, cơ bắp phát triển, lớp mỡ dưới da cũng phù hợp. Bắp chân nổi rõ, gân gót chân dài, cổ chân nhỏ, chân vung cao. Đúng là thể hình thích hợp để tập võ.

Và đôi mắt cũng vậy, vừa có vẻ nhạy bén vừa kiêu ngạo.

Ngạo mạn khó ưa!

Thể lực của người này quá tốt, khỏe như vâm, còn ra vẻ, hoặc đánh chết tôi chứ tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc. Hiểu Hiểu đánh đến chán chường, chờ anh xông lên tấn công lần nữa, cô linh hoạt tránh đi, xoay người vươn tay, ngăn động tác kế tiếp của anh.

“Dừng!”

Vệ Hiểu lập túc dừng lại, “Hả?”

Cô thu thế, khuôn mặt lặng lẽ, “Tôi chịu thua!”

Vệ Hiểu nhíu mày, Hiểu Hiểu vẫn đang chiếm thế thượng phong, sao lại chịu thua chứ.

“Huấn luyện viên, sao chị lại chịu thua, rõ ràng đã sắp thắng rồi mà!”

Dù mỗi ngày bị cô hành hạ đến mức da thịt đau đớn, thế nhưng bọn họ vẫn rất kính trọng cô, coi như một người thầy.

Hiểu Hiểu lấy khăn mặt để lau mồ hôi, sau đó lại uống ngụm nước, thở gấp nói: “30 phút đã cực hạn, nếu đánh tiếp thì người thua sẽ là tôi thôi!”

“Vì sao!?” Lâm Tuấn không cam lòng.

“Vóc người tôi nhỏ bé, tay chân đều không dài bằng anh ta. Anh ta chỉ cần dùng một phần sức là đánh tới, còn tôi lại phải dùng tới hai, thậm chí là ba phần mới có thể với được!”

Khi đánh nhau; sức lực, tốc độ, kỹ xảo, thể năng, không thể thiếu bất kì cái gì.

Đúng là thể năng của cô không tệ, nhưng nó cũng đồng thời là một nhược điểm lớn. Vốn nhỏ người, muốn thắng thì chỉ có thể dựa vào tốc độ và kỹ xảo.

Võ công thiên hạ chẳng thoát khỏi đạo lý này, thế nhưng, điều kiện tiên quyết là thể năng. So với người có tay chân dài, tốc độ càng nhanh thì thể năng sẽ càng tiêu hao nhanh chóng. Một khi thể năng hạ thì nhược điểm của cô sẽ lộ rõ.

Vệ Hiểu thì khác, thể năng hơn hẳn cô, thời gian chịu đòn ban đầu đã khiến anh ta bắt đầu quen với tốc độ của Hiểu Hiểu. Sau khi thể lực của cô giảm xuống, dù có dùng kỹ xảo để bù đắp, nhưng cũng chỉ là kéo dài thời gian mà thôi.

Nhất định sẽ thua!

Vệ Hiểu không thể có niềm vui khi thắng trận, ánh mắt nhìn cô đã thay đổi.

“Vậy em đồng ý?”

Cô gật đầu, chấp nhận thua cuộc, “Báo thời gian và địa điểm cho tôi, và đừng hi vọng tôi sẽ diễn kịch!”

“Không đâu, em chỉ cần đến thôi là được!”

“Tôi sẽ không mặc váy, cũng không mang giày cao gót!” Tủ quần áo và giày dép của cô vốn chẳng có những thứ này.

Anh gật đầu, “Không sao cả!”

“Tôi cũng không nói mấy lời nịnh họt bợ đỡ đâu.”

“Không sao hết!” Anh cũng chẳng nịnh nọt ai.

Hiểu Hiểu nhướng mày, nhún vai, “Ok!”

Nói xong, cô nhặt cái áo khoác trên đất lên, thong thả rời đi, như thể chưa hề xảy ra bất kì trận đấu nào.

Ngụy Quân hưng phấn xong tới ôm chầm lấy Vệ Hiểu, “Thằng em này, đã lấy mặt mũi cho tụi anh rồi!”

Vệ Hiểu nhìn Hiểu Hiểu đã đi xa. Đời này, anh chưa từng gặp một cô gái nào phóng khoáng đến vậy!

P/S: Bộ phim kinh dị tác giả kể trên là Shutter, mọi người quan tâm có thể tìm xem. Phim Thái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK