Cảnh Táp không chịu nghe, giãy dụa nói: “Làm gì vậy nè?”
“Cậu rụt rè một chút cho mình!”
“Lúc này mà còn rụt với chả rè làm gì, tớ phải tiễn anh ấy.” Cô được nhìn đã mắt mà.
Hiểu Hiểu học võ, sức tay mạnh, túm Cảnh Táp như túm gà con. Cô vùng vẫy nhưng chân không thể ra khỏi cửa một bước, chỉ có nhe nanh múa vuốt về phía bóng người đã rời đi của Khang Hi.
Hiểu Hiểu không muốn để Cảnh Táp biết Khang Hi ở ngay sát vách nhà mình, bằng không, sau này sẽ chẳng còn ngày nào được yên tĩnh.
Trái tim Cảnh Táp rỉ máu, chỉ đánh trơ mắt nhìn Khang Hi biến mất ở góc cua.
Hiểu Hiểu lôi cô vào nhà, đóng cửa không chút lưu tình.
Cảnh Táp quỳ sụp xuống đất, trông như đang đóng vai cô gái bị bỏ rơi trong bộ phim đang chiếu, ngẩng đầu, giơ tay gọi tha thiết: “Khang Hi, đừng đi mà!”
Hiểu Hiểu cầm chổi quét sang một bên, “Hơn nửa đêm rồi, đúng tru như sói nữa, mau đi tắm rồi ngủ đi.”
Cảnh Táp dẩu môi bò dậy, “Cậu chẳng thương người ta chút nào hết.”
Hiểu Hiểu mặc kệ, quét sạch trong ngoài nhà một lần, chén đã có người rửa nhưng sàn chẳng được ai lau.
Cảnh Táp ngoan ngoãn đi tắm, lúc đánh răng với Hiểu Hiểu, không nhịn được lại huých vai cô: “Cậu vẫn chưa kể tại sao anh ấy lại tới nhà cậu vậy.”
Hiểu Hiểu súc miệng, dùng khăn lau, “Tớ cứu chó anh ta.”
“Chó?”
Cô bỏ quần áo vào máy giặt, kể vắn tắt ngọn nguồn câu chuyện, tóm gọn cả đoạn mượn nước tương.
Sự tôn sùng của Cảnh Táp đối với Khang Hi lại dâng lên như nước sông Hoàng Hà.
“Cậu cứu chó của anh ấy, anh ấy không chỉ tặng quà mà còn tới nấu cơm cho cậu nữa, tớ chưa thấy ai tốt đến vậy.”
Hiểu Hiểu lầm bầm, tốt lành gì đâu, chẳng qua là phường mặt dày mày dạn.
Hai người về lại phòng, An Hủy đã ngủ say như chết, chăn rơi trên đất. Hiểu Hiểu đắp lại cho cô, trèo lên giường cùng Cảnh Táp.
Cảnh Táp hưng phấn đến không thể ngủ được, lảm nhảm đủ loại tin tức về Khang Hi bên tai cô.
An Hủy bị đánh thức, lườm Cảnh Táp, “Cậu có thôi đi hay không!”
Hiểu Hiểu thấy An Hủy tỉnh, liền nhắc, “Đi tẩy trang đi, coi chừng nổi mụn!”
An Hủy lập tức nhớ ra mình vẫn còn đang trang điểm, ngồi dậy chạy vào nhà vệ sinh, lúc trở ra còn đắp mặt nạ.
Cô nằm ngửa, tay vuốt mặt nạ, Cảnh Táp mãi thầm thì kể về sự tích làm người tốt, trả ơn, tặng quà, nấu cơm của Khang Hi.
An Hủy nghe xong, dè bỉu: “Giả vờ làm người tốt thôi, làm bộ làm tịch!”
Cảnh Táp nói: “Rốt cuộc anh ấy làm gì cậu? Sao cậu lại không thích ảnh đến vậy?”
“Từ đầu đến chân của anh ta đều làm phiền tớ! Các cậu không biết chuyện ở trong trường quay đâu, anh ta mà diễn thì bất kể ai cũng không nể nang, ai NG, anh ta trừng người đó, mắt như muốn nói cậu là con rệp!”
Cảnh Táp tự hào bảo: “Đó là vì anh ấy chuyên nghiệp.”
“Chuyên nghiệp thì sao, NG thì sao, tụi tớ cũng có lòngtự trọng chứ bộ.”
Nói toẹt ra là An Hủy bị Khang Hi trừng quá nhiều lần, bao nhiêu tự tin đều bị đả kích sạch sành sanh.
Cảnh Táp liếc An Hủy, đã sớm nói từ trước rồi, giới giải trí không thích hợp với cô, thế nhưng cô nàng không tin.
Đột nhiên An Hủy cười tinh quái nói, “Có điều, qua hôm nay tớ có thể nhận ra, rõ ràng anh ta không bị bệnh.”
Cảnh Táp cũng vui lây, “Đúng đó, chẳng có chút dấu hiệu nào của ung thư não hết.”
“Tớ đã nói là dựng chuyện rồi mà!” Ngày mai cô phải tới tòa soạn để tố cáo.
“Dựng cái gì mà dựng, nhất định có người ghen ghét với sự nổi tiếng của anh ấy nên cố tình tung tin đồn nhảm.”
Hiểu Hiểu không thể chịu đựng được nữa, quát lớn, “Ai còn dám nói thêm câu nào, tớ đạp ngay xuống giường!”
Hai người lập tức im re, ngoan ngoãn nhắm chặt mắt.
Chờ hai người ngủ rồi, Hiểu Hiểu mới ngồi dậy, cô luôn giấu tình trạng mất ngủ của mình với An Hủy và Cảnh Táp, mỗi khi hai người ở lại ngủ, cô đều giả vờ. Cô không muốn để cả hai lo lắng, chờ họ ngủ xong, cũng không cần giả bộ nữa.
Hiểu Hiểu thong thả bước vào bếp, nấu nước, chuẩn bị pha tách trà. Bốc một vốc trà theo thói quen, bất ngờ lại nhớ tới Khang Hi, bỏ trà lại, lấy một nắm khác, làm theo cách pha trà của anh.
Đến khi pha xong, cô cầm ly lên, nhấp một ngụm, nhưng rồi lại đặt trở về.
Kỳ lạ, sao lại không ngon chút nào?
Cô lại bắt chước từng bước y như đúc một lần, rót ra ly, uống thử, vẫn như trước, không thể nào pha ra cái vị vừa ngọt vừa dịu của anh.
Xem ra, không phải chỉ nhìn là có thể học kỹ thuật pha trà này được rồi.
Cô đành bỏ cuộc, quyết định khi nào rảnh rỗi sẽ qua nhà hàng xóm để học hỏi, đột nhiên lại nhớ tới cái bộ mặt dày mày dạn của Khang Hi, không nhịn được mà phì cười.
Đúng là người mặt dày, rất dễ khiến người ta nhớ kỹ.
Cô mỉm cười, cầm ly trà tới ngồi xuống salon, Vừng nhảy lên theo, nằm lên đùi Hiểu Hiểu lim dim mắt.
Cô dịu dàng vuốt lông nó, chờ đến bình minh.
***
Chân trời đằng đông lóe lên tia sáng, màn trời xanh nhạt từ từ hé lộ, tiếng chim ríu rít hót vang khiến lỗ tai Vừng run lên, hưng phấn nhảy xuống ghế, miệng ngậm vòng cổ, chạy vòng vòng quanh Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu cài chốt cho nó, mở cửa định đi chạy bộ buổi sáng.
Vừa tới thang máy VIP thì gặp ngay khuôn mặt dày quen thuộc.
“Chào em!” Khang Hi mặc bộ đồ thể thao thoải mái, đầu đội mũ lưỡi trai màu xanh lục đậm, giơ tay chào cô.
Cô hơi sửng sốt, bước đi khá chật vật.
“Em cũng thích chạy bộ buổi sáng à?” Nụ cười của anh trông rất có tinh thần, hăng hái như hăng tiết vịt là đằng khác.
Bỗng Hiểu Hiểu có cảm giác như bị quỷ ám, nghi ngờ hỏi: “Anh không sợ bị người ta phát hiện à?”
Hôm qua còn nói tới đây để tránh tin đồn, sáng sớm ra ngoài chạy bộ như vậy, chẳng giống biểu hiện của việc muốn tránh tin đồn tẹo nào.
Khang Hi chỉ vào chân Nếp, “Bác sĩ khuyên phải cho Nếp vận động nhiều hơn!”
Chó cũng cần hồi phục chức năng mà.
Hiểu Hiểu nhìn Nếp, thấy chân phải sau của nó vẫn còn đang băng, thế nhưng hành động chẳng có vẻ gì chậm chạp.
Cô dắt Vừng vào thang máy, “Vết thương của nó đã lành chưa?”
Khang Hi đuổi kịp, cà thẻ, thang máy tự động đóng cửa, đi xuống.
“Ngày mai sẽ đi cắt băng. Bác sĩ nói hồi phục khá tốt, đến mức không còn nhìn thấy vết thương nữa.”
Hiểu Hiểu luôn cảm thấy lời anh nói có ý gì khác, nhưng lại không bắt được lỗi, “Anh định ra ngoài thế này à, không sợ bị người khác theo dõi ư.”
Khang Hi gỡ mũ xuống, ánh sáng đầy đủ trong thang máy đã làm lộ lớp hóa trang trên mặt anh, giống như lần anh giả vờ làm người giao hàng để tới hôm trước.
Anh đã học theo để bắt chước Vưu Giai nhiều lần lắm rồi, chắc chắn không có vấn đề.
Ra khỏi thang máy, Hiểu Hiểu khởi động để làm ấm người, Khang Hi ở sau nhìn cô, con mắt đen thui.
Dưới ánh bình minh, Hiểu Hiểu mặc áo ba lỗ thể thao màu hồng tím gọn gàng, bó sát dáng người xinh đẹp của cô một cách vừa vặn, rõ ràng là dáng loli, thế mà vòng ngực căng tròn, không quá đồ sộ, nhưng lại có cảm giác rất mãnh liệt, hình dạng tuyệt vời. Eo nhỏ như rắn nước, một đoạn trắng như tuyết mê người, cơ bụng săn chắc, cái rốn kia như hình giọt sương.
Hiểu Hiểu là một ví dụ để giải thích cho câu nói – không phải cô gái nào cũng có tư cách mặc áo ba lỗ ngắn.
Gặp cô rồi, mới biết cái gì gọi là báu vật tuyệt vời, là báu vật trong báu vật.
Hiểu Hiểu đúng là loại người khiến đàn ông liếc một cái thì hai mắt đỏ gay ứ máu ngay.
Anh cũng nhạy bén phát hiện ra hiện tượng không bình thường ở xung quanh đây. Toàn bộ đám đàn ông đang chơi bóng, đọc báo hoặc tập thể dục buổi sáng đều đang đưa mắt nhìn lén cô. Phúc Để này đúng là một ổ sói.
Hiểu Hiểu hoàn toàn không nhận ra, tiếp tục khởi động, đôi chân dài trắng bóc, đẹp đến lóa mắt lộ ra, rõ ràng đang muốn đòi mạng người.
Chuyển tới đây là chính xác, nhìn đám sói đang đỏ mắt này đi, một, hai, ba, bốn, năm,…
Về cơn kích động khát khao không thể móc tròng mắt ra dán lên người cô khiến anh cảm thấy rất đồng cảm.
Khang Hi bắt đầu cảm thấy vui vì sự trì độn chậm hiểu của cô, nếu không bị người ta dụ đi mất thì anh biết phải làm sao?
Nhìn bốn phía xung quanh, anh nở nụ cười quyến rũ, ánh mắt lấp lánh, bộ dạng như thế đang tuyên bố Hiểu Hiểu là vật sở hữu của mình.
Anh ghé tới bên tai cô, “Tóc em rơi kìa.”
Động tác này rất tự nhiên, lại vô cùng thân mật.
Những trái tim thủy tinh xung quanh lập tức bể nát, rơi đầy trên đất.
Hiểu Hiểu sờ đuôi tóc của mình, quả đúng là còn một lọn tóc sót lại.
Khang Hi sợ thế vẫn chưa đủ, đi tới ghé xuống tai cô, tiếp, “Tôi chưa quen thuộc nơi đây, không thì, em đưa tôi chạy nhé?”
Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy lỗ tai nhồn nhột, quay đầu trừng anh.
Anh cười bảo: “Tôi chưa quen chỗ này thật mà!”
“Được thôi, nhưng phải xem anh có chạy kịp không!” Nói xong, cô dắt Vừng chạy như bay ra ngoài.
Cô tưởng rằng nhất định Khang Hi sẽ không thể đuổi kịp. Sức khỏe của cô được rèn luyện từ nhỏ cơ mà.
“Chỉ là chạy bộ buổi sáng thôi, em có cần chạy nhanh như vậy không?”
Cô giật mình, quay đầu thì thấy Khang Hi đã bắt đầu đuổi kịp, chỉ còn vài bước là song song với nhau.
Thấy cô giật mình, anh thản nhiên bảo, “Tôi từng mở concert…”
Concert không chỉ hát, phải kết hợp cả nhảy mới có không khí, việc này cần hô hấp rất khỏe. Trước khi mở concert phải tăng thể lực, không thể không tới phòng gym để tập luyện.
“Anh còn hát nữa à?” Cô cứ tưởng anh chỉ đóng phim thôi.
“Lúc đó còn nhỏ không hiểu chuyện, có một bộ phim thần tượng muốn để tôi hát ca khúc chủ đề, tôi thấy cũng vui nên đồng ý. Sau đó có ra mấy album, quyết định mở concert cũng là vào dịp đó.” Anh tăng tốc, chạy vượt qua Hiểu Hiểu, sau đó xoay người, mặt đối mặt với cô, chạy giật lùi, nhịp chân rất nhẹ nhàng. “Có điều tôi hát bình thường thôi, đây là di truyền. Ba tôi còn hát khó nghe hơn tôi kìa. Mỗi lần sinh nhật, mẹ tôi luôn muốn nghe ba hát. Âm thanh đó như dùi khoan vào tai, đến ngày hôm sau mà đầu tôi vẫn còn ong ong.”
Anh kể rất có hình ảnh, Hiểu Hiểu không nhịn được cười.
“Dở như vậy mà ba anh cũng đồng ý hát thật sao?”
Anh cười híp mắt nói, “Đàn ông nhà tôi rất thương vợ, vợ nói gì là làm đó.” Bước chân anh chậm lại, ghé tới tai cô, thổi một luồng khí nóng, “Đây cũng là di truyền!”
Lỗ tai Hiểu Hiểu nhột nhạt, dừng chân, đứng lại trừng Khang Hi. Sao anh cứ thích nói chuyện với người ta kiểu này vậy, lại còn bày ra vẻ mặt hoàn toàn vô tội, khiến cô không thể nào nổi giận với anh được.
Cô tăng tốc, quyết tâm muốn bỏ mặt anh, nhưng Khang Hi lại cứ như nam châm, không thể cắt đuôi.
Đến tiệm ăn của thím Ngô, cô định mua bữa sáng theo thói quen nhưng thấy tiệm vẫn đóng cửa, chắc là cháu trai sống sót sau vụ bắt cóc, thím vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cô không dừng lại, băng qua đường để chạy về.
Khang Hi bám theo rất gắt, “Có chuyện này, tôi muốn nhờ em!”
“Chuyện gì?”
“Mấy ngày nữa tôi phải quay về đoàn làm phim, tôi muốn giao Nếp cho em chăm sóc.”
Từ lúc nào mà quan hệ của bọn họ đã tốt đến mức có thể chăm chó giúp anh rồi?
“Lão Cảnh phải về trường quay với tôi, những người khác cũng không rảnh. Vết thương của Nếp vừa lành, giao cho tiệm thú cưng tôi không yên tâm. Tôi thấy em nuôi Vừng tốt như vậy, giao cho em vẫn hơn.”
“Không phải anh còn ba mẹ đó sao?” Vừa rồi còn nghe anh nhắc cơ mà.
“Họ đang ở Thụy Sĩ!” Ý nói, nước xa không cứu được lửa gần.
Hiểu Hiểu rất muốn từ chối, cô cũng đâu rảnh.
“Bây giờ chúng ta là hàng xóm rồi. Tôi nấu cơm cho em ăn, cũng đã tặng không ít quà, em không vô tình đến vậy chứ.”
Câu này đã ngăn chặn thành công được, khiến Hiểu Hiểu không thể nói được chữ ‘không’.
“Nếp ngoan lắm, ăn no là được.”
Hiểu Hiểu dừng bước, hô hấp hơi dồn dập, “Có phải anh đã lập kế hoạch từ trước không?”
Khang Hi thầm giật mình trong lòng, nhưng trên mặt lại bày ra vẻ vô tội, “Kế hoạch gì cơ?”
Cuối cùng cô cũng thông suốt rồi?
“Kể từ hôm qua, có phải anh đã có ý định muốn nhờ tôi chăm sóc Nếp ngay từ đầu rồi đúng không?”
Khang Hi quay mặt sang chỗ khác, tự đấm ngực. Anh chẳng mong cô sẽ thông suốt nhanh như vậy, nhưng đúng là chẳng hiểu lòng đàn ông gì cả, rõ ràng anh đã đánh tiếng rồi mà.
“Nào có!” Khang Hi không thừa nhận đâu, “Đúng dịp thôi.”
Hiểu Hiểu cũng chẳng đoán được cái sự đúng dịp này đúng bao nhiêu.
Chạy xong một vòng, hai người quay lại Phúc Để, sau khi vào thang máy, cô liếc sang Nếp, cực kì nghi ngờ không biết có phải cô bé này đã thiếu vận động, thừa dinh dưỡng quá rồi không, thở không ra hơi thế kia.
Vừng vẫn bình tĩnh như thường, chẳng qua thè lưỡi để giải nhiệt thôi.
Hai con chó cực kì trái ngược.
“Bình thường tôi chiều nó quá! Em có kinh nghiệm hơn, giúp tôi huấn luyện nó đi.”
Hiểu Hiểu không nói gì, cô bị anh quấn chặt thật rồi.
Đến tầng 12, cửa thang máy vừa mở thì đã nghe thấy tiếng Cảnh Táp và An Hủy.
“Sao cậu không gọi tớ dậy, tớ phải đến buổi họp gấp!”
“Sao tớ lại đánh thức cậu được, không có Hiểu Hiểu, tớ còn bị trễ đây này?”
Hai người tham ngủ, chen nhau ra khỏi nhà, trông như bị lửa đốt tới mông.
Hiểu Hiểu đẩy Khang Hi trốn vào góc tường, đè lên, không cho anh di chuyển.
Sự chênh lệch chiều cao của hai người rất lớn, anh chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô, mùi thơm xông vào mũi, khiến anh thấy chộn rộn, mắt đục ngầu, muốn ôm cô một cái.
Nhưng vẫn chưa kịp động thủ thì cô đã tách ra, tốc độ của Khang Hi chưa đủ nhanh.
Chờ An Hủy và Cảnh Táp đi rồi, Hiểu Hiểu mới thở dài một hơi, ngẩng đầu cảnh cáo, “Sau này, Cảnh Táp ở đây thì anh đừng xuất hiện.”
Khang Hi suy nghĩ rồi nói: “Em ghen à?”
“Cứ gặp anh là Cảnh Táp như người điên.”
“Điều này chứng tỏ tôi quá xuất sắc!” Anh không quên tự lăng xê mình.
Hiểu Hiểu càng quả quyết rằng Khang Hi đúng là người không biết xấu hổ.
Cô vào nhà, định mở cửa thì phát hiện Khang Hi vẫn theo sau.
“Anh đi theo tôi làm gì?”
Khang Hi chớp chớp mắt, “Để Nếp làm quen với hoàn cảnh một chút!”
Hiểu Hiểu: “…”
Vào phòng, vì không mua bữa sáng nên cô lại chuẩn bị đi nấu nước để luộc sủi cảo đông lạnh.
Khang Hi đẩy cô sang một bên, “Hôm qua còn dư mấy quả trứng, em mang tới đây.”
Hiểu Hiểu thật sự không muốn phí lời với anh, vì có làm thế cũng vô dụng, đành nghe lời tìm trứng gà mang đến.
“Nghe Cảnh Táp kể, em lớn lên ở Mỹ sao?” Thật ra là anh nghe Kế Hiếu Nam nói.
Anh bắc chảo, đập trứng, bộ dạng vừa thành thục vừa đẹp đẽ.
Cô gật đầu, “Anh lại có đề nghị gì nữa?”
“Không, người Mỹ chiên trứng thích dùng bơ, tôi muốn hỏi có phải em cũng vậy không?”
Cô ừ một tiếng.
“Muốn khô một chút hay ướt một chút?”
Trứng gà ở trong chảo, màu vàng óng ả, thơm lừng.
“Ướt một chút.”
Khang Hi chiên thêm một lát, trứng gà anh chiên nhìn trơn mềm cực kì.
“Lấy đĩa tới đây!” Anh sai vặt.
Cô mang đĩa tới, hỏi: “Có tiêu không?”
Người Mỹ ăn ốp la thích cho thêm tiêu.
Khang Hi nhìn số gia vị còn dư của hôm qua, chỉ thiếu mỗi tiêu, lập tức tắt lửa, “Tôi mua cho em!”
Hiểu Hiểu vừa định nói thôi bỏ đi thì đã không thấy bóng dáng anh đâu.
Đợi một lát, anh đã trở về, không chỉ mua tiêu mà còn có cả sandwich và sữa tươi.
Bánh mì được anh phết bơ rồi chiên một chút, ăn chung với trứng gà, đúng là sự kết hợp tuyệt vời.
Hiểu Hiểu ăn rất ngon lành.
Khang Hi lại có vẻ sợ cô ăn không no, “Uống sữa luôn kìa.”
Ăn sáng xong, Khang Hi dẫn Nếp đi một vòng quanh nhà cô, lấy cớ rất hay rằng muốn làm quen với hoàn cảnh.
Ăn hai bữa cơm của anh rồi, cô không thể từ chối được.
Khang Hi đứng trong thư phòng, nhìn sách vở được chất khắp nơi, sách về Tâm lý học tội phạm và tiểu thuyết trinh thám, góc tường có cái kệ sách nhỏ, chất đầy DVD.
[Tử thần vùng Texas], [Sát thủ Zodiac], [Sự im lặng của bầy cừu], [The Lovely Bones], [Se7en], [Kẻ Tầm Xương], [Perfume: The Story of a Murderer]. (*)
(*) Theo bản gốc, tên các tựa DVD đều được để ở tiếng Trung, nhưng ở đây, mình chuyển sang tựa quen thuộc nhất với mọi người để dễ hình dung.
Tất cả đều là phim điện ảnh về sát thủ hàng loạt, biến thái. Sở thích của cô đúng là hơi đáng sợ.
Anh tự cảm giác sâu sắc rằng không dễ ra tay chút nào.
Hiểu Hiểu nhớ tới tài pha trà của anh, ló đầu từ phòng bếp, “Khang tiên sinh…”
Mặt Khang Hi tối sầm, “Khang tiên sinh cái gì, gọi là Khang Hi, không thì gọi Vạn Tuế Gia!”
Mặt Hiểu Hiểu co giật, Vạn Tuế Gia là cái quỷ gì?
Còn anh thì rất muốn nghe cô gọi như vậy, để anh có thể đáp lại một câu, ‘Ái phi!’
Hiểu Hiểu cầm li trà, mặt tò mò, “Tôi pha nhiều lần rồi mà vẫn không pha được vị của anh.”
“Vị của tôi…” Khang Hi lặp đi lặp lại câu này mấy lần, đôi mắt có một lớp mờ đục đen tối, nhưng không hiện ra ngoài.
Anh lạnh nhạt bảo, “Vị của tôi, em còn phải cần học sao? Tôi pha cho em uống!”
“Lúc anh không có…”
“Lúc tôi không có, em nhịn chút đi! Chờ tôi về sẽ bồi thường gấp đôi!”
Hiểu Hiểu: “…”
Cứ cảm thấy câu này có gì không đúng.