Trong khi huấn luyện có các hạng mục thể năng, chiến thuật, sinh tồn. Phương pháp huấn luyện cũng tương tự bộ đội đặc chủng bộ binh, bắt đầu từ chiến đấu thực tế, càng nguy hiểm, càng lên tới cực hạn thì càng có thể bảo đảm giảm số lượng thương vong khi thực hiện nhiệm vụ.
Cái này, chỉ là mở đầu thôi.
Tuyển mộ đặc công, ngũ quan cũng là một trong những tiêu chuẩn hàng đầu trong tuyển chọn, không có dưa méo táo nứt, toàn là thanh niên trai tráng, đứng chung với nhau trông khá ra ngô ra khoai, cực kì mát mắt.
Nếu là Cảnh Táp trước đây thì còn có thể thoải mái thưởng thức, sau đó nhận xét bình phẩm một phen. Nhưng cô bây giờ hoàn toàn không có tâm trạng nào cả.
Là đội trưởng, Trương Vũ, đang kiểm tra vũ khí mới – vừa giơ súng, thấy cô liền giơ tay chào.
Hai người từng hợp tác với nhau qua một vụ bắt cóc con tin. Thế nên anh có quen cô, và cũng biết cô là bạn Hiểu Hiểu.
Tựa như Cảnh Táp không thấy, xẹt qua cạnh anh, chẳng hề liếc mắt một cái.
Lão Ngụy hơi ngạc nhiên hỏi, “Sao cô ấy lại tới đây, đáng lẽ phải đang điều tra chứ?”
Vụ bắt cóc trẻ con đang cực kì được quan tâm, lãnh đạo các cấp của Báo đen cũng rất xem trọng, đội đặc cảnh đã ra chỉ thị, bảo đội viên chờ lệnh trong vòng 24 tiếng đồng hồ, không cho phép nghỉ, chuẩn bị lực lượng để có thể nhận nhiệm vụ bất kì lúc nào.
“Xem ra là tới tìm Đoan Mộc.”
Trương Vũ cũng không lạ gì. Phụ nữ ấy mà, lúc mưa lúc nắng. Anh cũng không tới hỏi, giơ súng lên tiếp tục kiểm tra tính năng.
“Ngon đấy, cái này khá nặng.”
“Nặng thì sợ gì, cầm vài lần là quen, quan trọng là… có thể bảo vệ tính mạng.”
Súng chuyển góc, còn gọi là ‘súng gấp khúc’(6), đổi cấu tạo của ống súng truyền thống vốn luôn ‘thẳng tưng’ để có thể xoay một góc 90 độ, trước là camera và báng súng, sau có cò và máy theo dõi. Lúc bắn, xạ thủ có thể được bảo vệ sau bức tường, không cần phải đưa mặt ra ngoài, lộ đầu súng ra là được. Sau đó qua máy theo dõi là thể thấy rõ tình hình mỗi xó nhà, góc ngoặt, không chỉ có thể bảo vệ bản thân mà còn là uy hiếp lớn nhất với kẻ địch.
Có điều, súng tốt thật đấy, nhưng muốn dùng thành thục thì phải rèn luyện nhiều.
***
Trong võ quán, vẫn là những người mới vào đội cũ, ngoài năm thành viên mới lần trước thì anh chàng gãy chân lúc đang khảo sát cũng đã có mặt. Vì chân vẫn còn bó bột nên chỉ có thể đứng cạnh cửa nhìn mọi người luyện tập.
Chính giữa võ quán, Hiểu Hiểu bày ra tư thế đánh cận chiến để nghênh đón đòn tấn công của đám người mới, trái ngăn đòn, phải đánh thẳng, dưới gạt ngang, chặn phản kích, trên bổ xuống, đấm tấn công, lại một lần nữa, đánh cho năm người mới trở nên tan tác thảm hại. Có người bị đá ra ngoài, bay như đường parabol rồi tiếp đất.
Thẩm Triều đứng ở cạnh cửa nhìn mà run như cầy sấy. Lúc cậu ta ở bệnh viện dưỡng chân thì bọn Lâm Tuấn có tới thăm mấy lần, cũng từng nói về khả năng của vị huấn luyện viên này cho cậu nghe. Lúc đó cậu không tin, tưởng bọn họ dọa mình, nhũng gì nhìn thấy hiện tại còn chẳng bằng những thứ đã nghe.
Vị huấn luyện viên này đúng là điển hình của câu nói đừng xem mặt mà bắt hình dong.
Cậu thầm lẩm bẩm trong lòng, dáng vóc huấn luyện viên nhỏ xinh là thế, nhưng sức mạnh, tốc độ, phản ứng thì chẳng hề thiếu món nào, nhất là kỹ xảo cận chiến, quả rất tài giỏi, khó lường. Thật muốn biết cô đã luyện thế nào để được như vậy.
Bên tai liên tục truyền tới những tiếng kêu thảm thiết của đám bạn thân mến, cậu không nỡ nhìn tiếp, liếc mắt ngó cái chân bó bột của mình, quyết định sau khi kết thúc bữa huấn luyện này phải đi nói với người của đội y tế, bảo rằng cậu không sốt ruột huấn luyện gì hết, không cần bỏ thạch cao ra đâu, nếu chậm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Đang nghĩ vậy thì bất ngờ thấy Cảnh Táp, đứng ở cửa đưa mắt vào trong.
Ồ, ai vậy cà?
Xuất phát từ hiếu kỳ, cậu thò đầu nhìn ra ngoài, lộ ra nụ cười có cái răng khểnh, trông rất duyên, “Chị ơi, chị tìm ai vậy?”
Trong Báo đen, gặp chị em phụ nữ thì phải gọi ‘chị’ là một thông lệ hàng đầu. Trong đội ngũ tác chiến không có đội viên nữ, chỉ toàn nam, thế nên gọi ‘chị’ thì chắc chắn sẽ không sai. Mà gái đẹp trong đội bọn họ cũng nhiều, chị đội trưởng đội y tế là một, huấn luyện viên thì càng tính, còn chị gái này cũng xinh quá cỡ, không biết là người ở ngành nào.
Cảnh Táp đưa mắt nhìn vào trong, chẳng mảy may để ý gì tới cậu.
Thẩm Triều cũng là một người lanh trí, theo tầm mắt của cô thì cũng biết đang định tìm ai.
“Huấn luyện viên, có người tìm chị!”
Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên, nhìn sang, thấy Cảnh Táp cũng sửng sốt.
Lâm Tuấn bị cô dùng tay bóp chặt yết hầu, đè trên đất, mặt đỏ ửng mà không thể làm gì khác hơn là lấy tay vỗ bành bạch lên chiếu cói, bày tỏ sự đầu hàng.
Hiểu Hiểu thả cậu ra, thế là lập tức ho khan liên tục.
Cô cầm khăn thể thao đặt bên cạnh để lau mồ hôi, bảo bọn họ nghỉ tạm một chút rồi đi tới.
“A Cảnh, sao cậu đến đây?”
Cảnh Táp vội nói: “Hiểu Hiểu, tớ có một chuyện rất quan trọng muốn nhờ cậu giúp đỡ, tớ…”
Mắt Hiểu Hiểu trầm xuống, cắt ngang lời cô, “Nói ở đây không tiện, theo tớ!”
Đám người Lâm Tuấn vui vẻ, tưởng rằng cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, nằm vật trên đất không muốn dậy.
Trước khi Hiểu Hiểu ra khỏi cửa thì ngừng lại, quay đầu nói: “Hít đất 100 cái, không xong thì không được nghỉ.”
Ngay lập tức, kêu rên rền rĩ.
Cảnh Táp đi theo Hiểu Hiểu tới chòi nghỉ mát ở gần bãi tập, đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào.
Hiểu Hiểu cướp lời cô trước: “Cậu phải biết tớ kiêng kỵ điều gì.”
Hẳn là đã đoán được mục đích tại sao Cảnh Táp tới đây.
Là bạn, cô không cần Cảnh Táp thông cảm, nhưng ít ra không nên chạm tới ranh giới cuối cùng của cô.
“Tớ biết, tớ biết hết! Thế nhưng, Hiểu Hiểu, đây từng là tám sinh mệnh rất hoạt bát sinh động là, chúng chỉ là trẻ con thôi. Hôm nay lại có thêm một đứa bị bắt cóc, là đứa thứ chín rồi.”
Hiểu Hiểu nhíu mày, “Nhanh vậy sao?”
Hành động nhanh gọn đến thế, mấy ngày nay, mọi người đang náo loạn vì tin tức của vụ án này, đúng là muốn phạm tội ngược chiều dư luận.
Cảnh Táp tiếp, “Bây giờ chỉ mới mất tích, vẫn chưa nhận được thư của bọn bắt cóc. Không loại trừ sẽ có khả năng khác, nhưng tớ nghĩ rất thấp.”
Cảnh Táp làm cảnh sát lâu, trực giác khá chính xác.
“Vẫn còn chưa xác định mà cậu đã tới tìm tớ như ruồi mất đầu thế này? Đúng là chẳng thay đổi chút nào, chỉ cần cho rằng mình đúng thì cứ một mực cố chấp đến cùng.”
Cảnh Táp tưởng Hiểu Hiểu không tin trực giác của mình, bảo cô thần tinh thô, liền giải thích: “Tớ làm cảnh sát nhiều năm như vậy, đây là kinh nghiệm!”
“Nếu như tớ không giúp, có phải cậu định như lúc còn ở Mỹ, nửa đêm đến đứng dưới lầu nhà tớ, mãi đến khi tớ chấp nhận mới thôi?”
Cảnh Táp đỏ mặt, cô đoán đúng, quả là đang định như vậy.
“Quả nhiên!”
Không cần hỏi, nhìn sắc mặt là biết câu trả lời.
“Chuyện này không giống thuở bé, đây là án mạng!” Cảnh Táp nghĩ, nhất định phải làm rõ một chút, không phải cô cố chấp, mà là đang cầu xin.
Hiểu Hiểu nhướng mày, “Cậu còn nhớ chuyện lúc bé à?”
“Đướng nhiên là nhớ.” Tới bây giờ cô vẫn không thể quên. Đã qua nhiều năm vậy rồi, cô vẫn còn nguyên cảm giác khi ấy, lặp lại lần nữa một cách rất nghiêm túc, “Cho dù là bây giờ, tớ vẫn cho rằng Khủng long bạo chúa mạnh hơn Khủng long ba sừng!”
Giọng nói ấy vẫn như năm xưa, ngang ngược cho rằng mình là người chính xác nhất vũ trụ.
Hiểu Hiểu nhìn cô như vậy, cảm thấy rất hoài niệm.
Đó là khi còn học lớp 6, tiểu học, tiết sinh học hôm đó đến viện bảo tàng. Tiết học về khủng long, trong bảo tàng có trưng bày bộ xương của Khủng long bạo chúa vào Khủng long ba sừng. Cô vẫn còn nhớ rõ sau giờ học, Cảnh Táp đã tỏ ra mê mẩn Khủng long bạo chúa bao nhiêu, coi nó như thần tượng.
Lúc Cảnh Táp hứng chí hỏi cô thích gì, cô đáp rằng Khủng long ba sừng (* Loài khủng long thuộc giống ăn cỏ).
Cảnh Táp nghe xong, không hiểu gì cả, hỏi, “Vì sao cậu thích Khủng long ba sừng?”
Hiểu Hiểu nói: “Khủng long bạo chúa là đồ bỏ đi, tay chân nhỏ xíu, chẳng qua cũng chỉ là con gà khổng lồ với hàm răng lớn thôi!”
Con nít ghét chuyện bị người khác hạ thấp giá trị của thứ mình thích nhất, Cảnh Táp cũng vậy, lập tức phản bác, “Khủng log ba sừng cũng chỉ là con heo có cái sừng dài.”
Hiểu Hiểu bình tĩnh nói, “Khủng long ba sừng có khiên trên đầu, mấy phút là có thể giết được con gà khổng lồ của cậu.”
Mặt Cảnh Táp đỏ ửng không tìm được lý do phản bác, chỉa tay trỏ, run run chỉ vào mũi cô, “Cậu cứ chờ đó!”
Hiểu Hiểu cứ để chuyện này trôi qua như thế, giống người thích ăn ngọt, người thích ăn cay, sở thích thôi mà. Thế nhưng cô không hề nghĩ tới chuyện, sau khi Cảnh Táp về nhà, cả đêm không ngủ, thức trắng tìm kiếm những tài liệu chứng tỏ Khủng long bạo chúa mạnh hơn Khủng long ba sừng, đến ngày hôm sau, mắt gấu mèo chặn đường đến trường của Hiểu Hiểu.
“Có vài nhà khoa học cho rằng Khủng long bạo chúa có thể chạy tới 72km trong một giờ, nó là giống giỏi bắt mồi nhất, đứng đầu trong chuỗi thức ăn. Bọn chúng còn là động vật ăn thịt.”
Hiểu Hiểu đeo cặp, từ từ đi tới.
“Ồ, thế cho nên?”
“Thế nên, Khủng long bạo chúa mạnh hơn Khủng long ba sừng!” Cảnh Táp tổng kết một cách rất oai phong, chắc chắn.
“Tối qua cậu về nhà tìm hiểu về Khủng long bạo chúa trên trang Search Engine chứ gì, đúng không?”
Chỉ toàn là những tài liệu phổ cập thông thường.
Cảnh Táp nghe cô nói là nghẹn giọng, chỉ biết quát tướng lên: “Con khủng long của cậu là loài ăn cỏ!”
“Thế thì sao?” Hiểu Hiểu nghĩ ăn cỏ thì chẳng có nghĩa nó yếu.
Cảnh Táp không nói, nghẹn họng thật lâu rồi cũng chỉ đành giậm chân bỏ đi. Sau đó, để thể hiện sự cố chấp của mình, đi theo sau cô suốt mấy ngày liền, về nhà cô rồi cũng không chịu tha, nhất định nằng nặc đòi cô phải thừa nhận Khủng long bạo chúa mạnh hơn Khủng long ba sừng. Thậm chí còn ngây ngốc đứng đợi dưới lầu nhà cô suốt một đêm.
Lúc đó Hiểu Hiểu bị Cảnh Táp hù một trận, không còn cách nào khác hơn là đành phải thuận theo.
Chỉ chuyện về Khủng long bạo chúa và Khủng long ba sừng thôi mà Cảnh Táp có thể cố chấp đến vậy, huống gì là án mạng. Thật ra cô đã có linh tính rằng Cảnh Táp sẽ đến tìm mình từ lâu rồi.
Có vài người, cả đời không hề thay đổi.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, là câu để nói về những người như vậy.
Thế nhưng, tớ đã không còn là tớ khi ấy từ lâu.
Cảnh Táp không đợi nổi câu trả lời của cô, vừa sốt ruột vừa nóng nảy, đang không biết làm thế nào cho phải thì di động lại reo lên.
Cô bắt máy, là điện thoại của Tiểu Lý.
“Cảnh đội, bây giờ tụi em đang định tới nhà của đứa trẻ bị bắt cóc, chị có muốn đi cùng không?”
“Được, cho tôi địa chỉ.” Cô lấy sổ chi chú trong túi ra, cẩn thận ghi lại.
Sau khi cúp điện thoại, cô nói với Hiểu Hiểu: “Tớ không bắt cậu phải quyết định ngay, nhưng ít ra cậu nên suy nghĩ một chút, chứ đừng chưa nghĩ gì mà đã từ chối ngay. Bây giờ tớ phải đến nhà của đứa trẻ bị bắt cóc, ở gần khu nhà cậu, có muốn tớ đưa cậu về không?”
Xe Hiểu Hiểu đang được bảo trì, phải đến mai mới lấy được.
“Ở gần nhà tớ?”
Hiểu Hiểu nhớ tới đám trẻ luôn muốn chơi với Vừng mà cô hay gặp sau mỗi sáng chạy bộ về nhà, đúng là có mấy đứa sáu, bảy tuổi.
Sắc mặt Cảnh Táp hào hứng hẳn, “Sao? Cậu có hứng thú rồi!”
Hiểu Hiểu lạnh nhạt gạt phắt, “Tớ chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Cảnh Táp nào có thể bỏ qua cơ hội này, “Tùy cậu hỏi đấy, dù sao cũng tiện đường, tớ đưa cậu về.”
Cảnh Táp thấy cô vẫn còn đang do dự thì đẩy ngay vào phòng thay đồ, “Đi đi, mau tắm rửa thay quần áo đi. Có xe cho đi nhờ miễn phí mà cậu còn chê gì nữa?”
Quả thật Hiểu Hiểu cũng có để ý, không từ chối nữa, nhanh đi thay quần áo sạch.
Sau khi hai người lên xe, chạy thẳng đến đích.
Sau khi tới nơi, Hiểu Hiểu kinh ngạc nhìn cửa tiệm nhỏ quen thuộc ngoài cửa xe, chính là nơi cô tới mua bữa sáng mỗi ngày.
Lúc này, trong quán nhỏ sạch sẽ ngăn nắp kia không có hơi nóng của lồng hấp, không có mùi thơm của sữa đậu nành, chỉ có đám đông đang vây lại bên ngoài, bên trong đều là những người Hiểu Hiểu biết, khách quen của tiệm thím Ngô mà cô thường gặp mỗi lần tới mua.
Thím Ngô không cười ha hả đón khách như trước, mắt sưng đỏ vì khóc, giọng nói nghẹn ngào từ xa truyền tới.
“Sau khi tan lớp, tôi dẫn Tiểu Hựu đi ăn bánh kếp mà mẹ nó hay dẫn đi. Nó nói muốn đi vệ sinh, tôi để nó tự đi nhưng đến khi lấy bánh xong, chờ hoài chờ mãi mà chả thấy nó về! Tôi đi tìm khắp nơi! Cũng cho người vào nhà vệ sinh nam tìm rồi mà cũng không thấy!” Nói đến đây, thím Ngô lại khóc nức lên, “Nhỡ đâu Tiểu Hựu có xảy ra chuyện gì, tôi phải nhìn mặt con trai mình thế nào đây, chết đi cho xong!”
Từ đầu thím cứ tưởng rằng cháu mình ham chơi, chuyện này cũng từng xảy ra rồi, thế nhưng tìm hồi lâu mà không thấy thì mới bắt đầu sốt ruột. Thím có nghe tin tức gần đây, nhưng thím thật sự không cố ý. Tiểu Hữu đã học ở trung tâm văn hóa đó được hai năm, chưa từng xảy ra chuyện gì, mấy lần trước cũng chẳng xảy ra ở đây, thế nên thím cũng an tâm, nào ngờ không tìm thấy Tiểu Hựu đâu, thím hoảng quá, lập tức báo cảnh sát.
Bây giờ thím chỉ mong tất cả chẳng qua là sợ bóng sợ gió, hoặc chốc nữa Tiểu Hựu sẽ một thân lấm lem bùn đất trở về như trước đây.
Chú Ngô rít một hơi thuốc, quay qua mắng thím Ngô, “Sao bà có thể để Tiểu Hựu đi vệ sinh một mình như thế? Người đến người đi, sao không mở đầu ra mà nghĩ hả!?”
“Chú Ngô, chú cũng bớt lời đi, có báo cảnh sát chưa? Có ai lại muốn xảy ra chuyện này đâu, hơn nữa, Tiểu Hựu lớn vậy mà đi vệ sinh cũng lạc mất, ai mà ngờ!”
Người bên cạnh nhẹ giọng an ủi khuyên lơn, Hiểu Hiểu nhận ra giọng nói này, là thím Hiền, người luôn thích mai mối.
“Mới hôm trước khi đi du lịch con và dâu có dặn đi dặn lại, giờ thì hay, bỏ mặt con nó, chờ hai đứa nó về, tôi xem bà làm thế nào!”
Thím Ngô càng khóc dữ hơn, chộp được một cảnh sát rồi quỳ xuống, “Đồng chí, tôi xin các cậu, nhất định phải giúp tôi tìm được cháu về, tôi xin các cậu, tôi dập đầu lạy các cậu!”
Nói xong, lại dập đầu thật mạnh, những người bên cạnh sợ quá lại hô to gọi nhỏ một hồi.
Cảnh Táp đứng ngoài xe nghe Tiểu Lý báo cáo, chẳng qua cũng chỉ tìm hiểu những nơi xung quanh mà trẻ con thường đi, thế nhưng đều chẳng có thu hoạch gì.
“Nói như vậy, thật sự rất giống tình huống mất tích của những đứa bé trước đây?”
Tiểu Lý gật đầu nặng nề, “Lần này chỉ còn thiếu thư bọn bắt cóc gửi tới thôi.”
Cảnh Táp nắm chặt đấm tay, “Lần này nhất định không để cho gã được như ý!”
Cô nhìn qua Hiểu Hiểu đang ngồi ở ghế phụ lái, không hề bước xuống xe, ánh mắt kiên quyết đến mức có phần khiến cho người ta cảm thấy e ngại.
Mãi lúc sau, từ cổ họng Hiểu Hiểu khẽ hừ một tiếng, tỏ ra cay cú, “Mang tài liệu tới đây cho tớ!”
Cảnh Táp kích động vọt tới cạnh cô, “Cuối cùng cậu cũng chịu giúp rồi, tớ biết là…”
Khuôn mặt xinh đẹp khiến nhìn qua cũng khó quên của Hiểu Hiểu vẫn không chút cảm xúc như trước, mắt mũi mày đều một vẻ lãnh đạm.
Cô lạnh lùng nói: “Đừng có tự dát vàng lên mặt, chẳng qua tớ chỉ không muốn sau này không tìm được chỗ ăn sáng thôi!”