Ba tháng Dương Châu thành khí tiết đẹp nhất trong năm, đào hồng liễu lục, bách hoa tranh diễm, tơ liễu bay tán loạn, như khói như nước, đầu đường cuối ngõ đều trông rất đẹp mắt.
Hôm nay, trên chợ thực náo nhiệt, trong đám người qua kẻ lại tấp nập,vừa nhiều thêm một cỗ kiệu. Bốn kiệu phu nâng kiệu, nện bước trầm ổn, một gã hộ vệ cầm trong tay bảo kiếm đi phía trước hộ giá, nhưng người trong kiệu cũng không ngừng nhô đầu ra bên ngoài xem xét tình thế, tựa hồ là có chút đứng ngồi không yên.
Người này đúng là đương triều Ngự Sử Ninh Trăn Ninh đại nhân, hắn nguyên bản là Dương Châu nhân sĩ, sau khi vào kinh thành làm quan đây cũng là lần đầu tiên quay về cố hương, nhưng lần này cải trang đi thẩm tra, không vì công sự, không vì nỗi nhớ quê, bất quá là vì một đạo chỉ dụ của Thánh Thượng.
“Ái khanh, trẫm gần đây nghĩ muốn lập phi.”
“Vi thần cung kính…”
“Nhưng trong kinh thành này, hình như đã không còn ai nguyện ý gia nhập hậu cung của trẫm.”
“…”
“Sao lại như vậy?”
“…”
“A, đúng rồi, trẫm nghe nói Dương Châu có nhiều mỹ nhân, gần đây càng nghe nói nơi đó có‘ đệ nhất mỹ nhân’!”
“…”
“Ái khanh là Dương Châu nhân sĩ đi?”
“Vi thần… dạ phải “
“Ân, vậy là tốt rồi, việc này trẫm trông cậy vào ngươi, nhớ rõ phải thay trẫm đem mỹ nhân nghênh đón trở về.”
“Thần… Tuân chỉ.”
…
“Ai…”
Hồi tưởng chấm dứt, Trữ đại nhân ngồi trong cỗ kiệu lại thờ dài một trận.
Từ khi Huyền triều khai quốc tới nay không hề thiếu mấy vị hoàng đế cổ quái, nhưng tới thế hệ Thánh Thượng, tại sao lại cổ quái đến mức thái quá như vậy?
“Đại nhân, đã tới Bùi phủ.”
Lúc này, cỗ kiệu ngừng lại, bên ngoài truyền đến một giọng nam thấp trầm, đem Trữ đại nhân từ trong suy nghĩ hồi tỉnh lại.
Trữ đại nhân vén màn kiệu, nhìn chữ “Bùi” to tướng trên bảng hiệu, không khỏi than nhẹ một trận nữa, nhưng cuối cùng hắn bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn phải dẫn theo thị vệ tiến vào đại môn Bùi phủ.