• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Dật Viễn thập phần khách quan phân tích: “Hoàng Thượng đối ta thích, chỉ là bởi vì khuôn mặt này, nhưng theo thời gian trôi qua, người sẽ già đi, ta hôm nay là đẹp nhất, nhưng qua vài chục năm sau, xinh đẹp không còn, khi đó đối với Hoàng Thượng không có bất kỳ hấp dẫn nào nữa, cho nên Hoàng Thượng quyết không thể nào cùng ta đến già.”

Trả lời thực có đạo lý, Lăng Phượng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Như vậy đối với ngươi không phải thực không công bình sao? Vì sao còn lựa chọn vào cung làm phi?” Phương pháp kiếm tiền có rất nhiều loại, hắn cũng không tin Bùi Dật Viễn không thể không nghĩ ra được.

Bùi Dật Viễn kỳ quái liếc nhìn Lăng Phượng một cái, mở miệng hỏi: “Hoàng Thượng, ngài có phải quên thân phận của ngài rồi hay không?”

“A? Trẫm?”

“Ngài tự xưng là ‘ trẫm ’ là chúa tể quốc gia này.” Bùi Dật Viễn nghiêm túc nhìn hắn, trong khẩu khí lộ ra một tia bất đắc dĩ, “Trong lời ngài nói, ta không có chỗ để phản bác.”

Ngữ khí Lăng Phượng cũng có một chút biến hóa: “Ngươi đây là đang trách cứ trẫm?”

Đây là lần đầu có người dám ở trước mặt hắn nói như thế.

“Không phải trách cứ, chính là đang nói sự thật.” Bùi Dật Viễn thật sự cũng không có ý tứ trách cứ, “Thân là thần dân, quân vương đã nói như vậy thì không thể không theo, ta còn có người nhà cần phải sống sót ở quốc gia này, cho nên ta không có lựa chọn nào khác mà thôi.”

Hắn cũng không có biểu hiện bất mãn, cũng không có câu nào oán hận, Lăng Phượng bất giác ngơ ngẩn, là hắn diễn đến mức hoàn mỹ, hay là…

“Ngươi thật là một kẻ kỳ quái!” Lăng Phượng đi đến ngồi một bên giường, hai tay giao nhau ở trước ngực vừa đánh giá hắn vừa nói, “Những cất chứa phẩm trước kia của ta có kẻ mắng ta hôn quân, có kẻ liều mạng vuốt mông ngựa, có kẻ còn có ý đồ tự sát, nhưng không người nào lại thản nhiên giống như ngươi.”

“Người vốn có rất nhiều loại, Hoàng Thượng gặp được chỉ là một phần nhỏ.”

Bùi Dật Viễn vừa nói, vừa thu hồi chén đĩa thức ăn trên bàn, rồi mới đặt gần cửa, bọn Tiểu An tử lập tức lấy đi.

Trở lại trong phòng, chỉ thấy Lăng Phượng tò mò cầm lấy bản sổ sách trên giường mà Bùi Dật Viễn sửa sang lại một đêm lật ra xem.

“… Phốc!”

Ban đầu còn chưa có gì, nhưng càng xem đến sau cảm thấy càng thần kỳ, Lăng Phượng cố nén lắm mới làm cho mình duy trì cái gọi là “uy nghiêm Hoàng đế”.

“Có cái gì buồn cười?” Bùi Dật Viễn trừng mắt liếc hắn một cái.

Đây là thành quả hắn cố gắng đã lâu, cho dù là hoàng đế cũng không có tư cách cười nhạo hắn.

“Chính là… Ha ha!” Cuối cùng nhịn không được, Lăng Phượng vẫn rất không nể tình bạo cười ra tiếng, “Ha ha, ngươi, ngươi quá cường điệu … Lá trà… Ngay cả giá trị lá trà ngươi cũng tính…”

Bùi Dật Viễn không nhanh không chậm đi đến bên cạnh hắn, thoáng cái giành lấy quyển sổ kia cất kỹ.

Rồi cố lấy nhẫn nại hỏi: “Hoàng Thượng ngài hôm nay không đi đến chỗ các tần phi sao?”

“Không muốn đi.” Lăng Phượng hừ một cái trả lời, “Hơn nữa hình như ôm ngươi, trẫm ngủ càng thêm an ổn.”

“Nhưng người ngủ ở nơi này của ta sẽ làm ta gặp khó khăn.” Bùi Dật Viễn xoa chóp mũi, tựa như có thể tưởng tượng ra những ngày tháng sau này của mình ở chốn hậu cung.

Lăng Phượng không cho là đúng, lại cảm thấy có chút kỳ quái hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Tần phi của trẫm nhìn thấy trẫm ngủ lại đều hưng phấn muốn chết, còn ngươi lại làm ra loại biểu tình này làm chi?”

Bùi Dật Viễn lắc đầu, thật sự là muốn sống phải nhờ vào sự vừa lòng đẹp ý của hoàng đế a!

“Hoàng Thượng, vô luận nam hay nữ đều có loại cảm tình tên là ‘ ghen tị ’, ta chính là nghĩ bởi vì ghen tị mới làm nên nhiều việc như vậy.”

Nói như thế, hắn hẳn là nên hiểu đi!?

Không nghĩ tới…

Lăng Phượng nghe vậy liền cười ha hả: “Ha ha, Dật Viễn a, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ái phi của trẫm đều là do trẫm tỉ mỉ chọn lựa, không có phát sinh những sự tình như vậy đâu!”

“…” Tên này ngu ngốc.

Bùi Dật Viễn thông minh lựa chọn không nên cùng hắn tiếp tục tranh luận nữa, “Tóm lại hy vọng Hoàng Thượng sau này nếu không có việc gì hệ trọng nên ít đến chỗ của ta, dù sao ta cũng không phải nữ tử, cho dù thế nào cũng không thể lưu lại con nối dòng.”

Không phải hắn không nhớ kỹ lời Kiều Dương đã nói, mà là thật sự muốn khuyên vị hoàng đế đuổi cũng không đi này, hắn chỉ nói ra sự thật.

Mà Lăng Phượng giống như bị giẫm trúng chỗ đau, sắc mặt trong nháy mắt chuyển sang âm u.

“Đây là chuyện của trẫm, không quan hệ với ngươi, ngươi cũng ít quan tâm đến đi.” Dứt lời liền ở trên giường nằm xuống.

Bùi Dật Viễn thầm nghĩ xem ra vị hoàng đế này hôm nay nhất định phải ngủ lại chỗ hắn rồi.

“Hoàng Thượng, ngày mai nhớ rõ phải lâm triều, không nên chậm trễ lần nữa.” Bằng không, những lời đồn này sẽ càng thêm vớ vẩn.

“Yên tâm, trẫm có phân phó thái giám quản sự tới gọi trẫm.” Lăng Phượng có chút không kiên nhẫn phất phất tay, có chút nôn nóng muốn nhanh chóng được ngủ.

Bùi Dật Viễn nhìn xem thời gian bên ngoài, nghĩ vừa rồi mới dùng xong bữa tối, lập tức nhíu mày, cả gan tiến lên đem Lăng Phượng kéo lên.

“Hoàng Thượng, vừa ăn no xong liền ngủ đối với thân thể không tốt.”

Hắn bây giờ là phi tử của hoàng đế, nhận bổng lộc của hoàng đế, hoàng đế phải khoẻ mạnh sống lâu, hắn mới có thể có lợi, nếu ăn rồi ngủ, khó nói trước được hoàng đế sau vài năm liền long ngự quy thiên, việc này đối với hắn chính là đại tổn thất.

Dựa theo kế hoạch này, hoàng đế cần phải sống thêm năm mươi năm có hơn, hắn mới có thể có được lợi ích lớn nhất, cho nên hắn tuyệt đối không thể cho phép hoàng đế có thói quen sinh hoạt bừa bãi như thế.

“Ngươi làm gì mà níu kéo trẫm nha?” Lăng Phượng rất là bất mãn, hắn muốn nhanh nhanh ngủ.

“Không được ngủ!” Vì lợi ích của mình, Bùi Dật Viễn hai tay chống nạnh, bày ra một bộ dáng răn dạy nói, “Hoàng Thượng, Mặc Tử trông thấy người ta nhuộm vải cảm thán mà viết: “Nhuộm xanh tất sẽ xanh, nhuộm vàng tất sẽ vàng, cho nên con người cũng giống như màu sắc này vậy, ngũ sắc thì cũng có ngũ nhập.” Nguyên nhân chính là phát sinh từ chỗ đó. Không chỉ riêng việc nhuộm vải mà quốc gia cũng thế. Vua Thuấn nhiễm Hứa Do, Bá Dương Vua Vũ nhiễm Vu Đào, Bá Ích Vua Thang nhiễm Y Doãn, Trọng Hủy Vũ vương nhiễm Thái Công Vọng, Chu Công Minh. Bốn vị vua này, do nhiễm đúng đắn, cố vương thiên hạ, lập vi thiên tử, công danh che trời. Trong thiên hạ nói đến nhân nghĩa hiển nhân, tất phải nói đến bốn vị vua này. Hạ Kiệt nhiễm Can Tân, Kỳ Chủng Nhung Ân Trụ nhiễm Sùng Hầu, Ác Lai Chu Lệ vương nhiễm Quắc Công Trường Phù, Vinh Di Công U Vương nhiễm vu Quắc Công Cổ, Tế Công Đôn. Bốn vị vua này, do nhiễm không đúng, vong quốc bỏ mình, thiên hạ sỉ nhục. Trong thiên hạ nói đến bất nghĩa nhục nhân, tất sẽ nói đến bốn vị vua này. Tề Hoàn Công nhiễm Quản Trọng, Bào Thúc Nha Tấn Văn Công nhiễm Cữu Phạm, Khích Yển Kinh Trang Vương nhiễm Tôn Thúc Ngao, Thẩm Doãn Chưng Ngô Vương Hạp Lư nhiễm Ngũ Viên, Văn Chi Nghi Việt Vương Câu Tiễn nhiễm Phạm Lãi. Năm vị vua này, do nhiễm đúng, xưng bá xưng hầu, công danh truyền lưu hậu thế.” ()

“Dừng dừng dừng dừng…” Lăng Phượng bị nhắc tới đầu óc choáng váng, “Ngươi nói với trẫm mấy chuyện này để làm gì?”

“Hoàng Thượng hiện tại ở lại chỗ của ta nghỉ tạm, cũng có thể nói là sở nhiễm, ta không thể để cho Hoàng Thượng hủy ở trong tay ta!” Bùi Dật Viễn nói lời chính nghĩa.

“A?” Đây là cái gì với cái gì nha?

“Ta không thể nuông chiều hoàng thượng có thói quen không tốt, nên chỉ ra.”

“Ngươi không cần nuông chiều, làm như không phát hiện là tốt rồi.” Lăng Phượng từ trước đến nay luôn làm theo ý mình, không quan trọng.

Nhưng hắn quá coi thường *** thần cố chấp của Bùi Dật Viễn, chỉ thấy Bùi Dật Viễn thở sâu, rồi tiếp tục vững vàng nói: “Phạm Cát Xạ nhiễm Trương Liễu Sóc, Vương Sinh Trung Hành Dần nhiễm Hoàng Tịch Tần, Cao Cường Ngô Vương Phù Sai nhiễm Vương Tôn Hùng, Thái Tể Dĩ Trí Bá Dao nhiễm Trí Quốc, Trương Võ Trung Sơn Thượng nhiễm Ngụy Nghĩa Tống Khang Vương nhiễm bởi Đường Ưởng, Điền Bất Nhân.. Sáu vị vua này, do nhiễm không đúng, cố quốc tàn vong, phải tự sát hoặc lưu vong, tông miếu không người thờ cúng, dòng dõi tuyệt diệt, quân thần ly tán, dân chúng lưu vong. Trong thiên hạ nhắc đến kẻ tham bạo, tất nhắc đến sáu vị quân vương này. Phàm là vua, phải vì sự phồn thịnh của quốc gia, vì bình an cho nhân dân mà lo nghĩ, phải nghĩ đến những kẻ có thể nhiễm. Từ xưa người nhân nghĩa vi quân chủ…”

“Dừng dừng… Hảo hảo, coi như trẫm sợ ngươi, không ngủ sẽ không ngủ.” Mấy chuyện nhạt nhẽo này sớm đã bị người ta quên mất rồi, “Nhưng trẫm không ngủ được, ở chỗ của ngươi có việc gì vui để làm đâu?”

“Việc vui…” Bùi Dật Viễn nhẹ nâng khóe miệng, “Không bằng Hoàng Thượng đến cùng ta tính thu chi một lượt của hoàng cung này đi!”

“…”

Lão thiên gia, ai tới nói cho hắn biết, hắn đến tột cùng cưới cái gì trở về a!?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK