• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“!!”

Sau một trận âm thanh sầu muộn, Lăng Phượng cầm nghiên mực trong tay ném xuống mặt đất, hắn đang chấp bút phê duyệt tấu chương, sau khi nghiên mực rớt xuống liền lăng lăng nhìn mặt đất bị mực nước bắn tung toé, một mảnh đen bẩn như đang dự báo điều gì đó.

“Người đâu, mau tới!” Tào công công đứng bên cạnh thấy thế vội vàng gọi người.

Không lâu, liền có mấy tiểu thái giám vội vàng đi đến, nhanh nhẹn dọn dẹp hết thảy, còn đem đến nghiên mực mới, cho đến khi mặt đất khôi phục nguyên trạng, mới rời khỏi phòng.

Tào công công thấy Hoàng Thượng không lên tiếng trách cứ nhất thời cảm thấy an tâm, từ khi Thần phi nương nương đi rồi, tính nết hoàng thượng liền trở nên âm tình bất định, làm cho cung nhân hầu hạ hắn hiểu rõ thế nào là “gần vua như gần cọp”.

Bất quá Tào công công biết, kia không phải vì lo lắng cho Thần phi nương nương ở lãnh cung sao!

Nhưng Hoàng Thượng vẫn là Hoàng Thượng, dù thế nào cũng không thể không để ý thể diện vội vàng đi sửa mệnh lệnh vừa ban ra, cho nên chỉ có thể đem tức giận phát tiết trên người nô tài, còn cả ngày bức bản thân làm việc vất vả, vùi đầu vào chính sự, ban đêm hưng trí đi đến chỗ tần phi đều hoàn toàn không có, vì vậy mà những tú nữ mới tiến cung ngay cả mặt hoàng thượng ra làm sao cũng chưa từng nhìn thấy qua, thật sự là tạo nghiệt nga!

Trên mặt đất đã được thu dọn sạch sẽ như mới, nhưng tầm mắt Lăng Phượng vẫn nhìn chăm chú nơi đó không rời đi, ngay cả bút trong tay cũng ngừng lại.

Nhìn nhìn, hắn bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Tào công công, đã bao lâu?”

“A?” Tào công công nghe vậy ngẩn người, sau đó mới hồi đáp, “Hồi bẩm Hoàng Thượng, đã qua buổi trưa, có phải người muốn dùng ngọ thiện?”

“Không, trẫm không phải hỏi chuyện này, trẫm hỏi Dật Viễn tiến lãnh cung đã bao lâu?”

Tào công công lại cả kinh, hắn kháp kháp ngón tay tính một chút mới nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, đã muốn ba tháng …”

“Ba tháng a…” Lăng Phượng thấp giọng.

Ở lãnh cung ngẩn ngơ ba tháng, Dật Viễn có thể thay đổi suy nghĩ hay không, có muốn trở lại bên cạnh hắn không?

“Hoàng Thượng.” Đang nghĩ như thế, ngoài cửa đột nhiên có người tới thông báo, “Thục phi nương nương tấn kiến.”

Lại là nữ nhân này sao…

Lăng Phượng bất đắc dĩ thở dài: “Để cho nàng đi vào.”

Rồi sau đó cửa phòng bị mở ra, Thục phi ăn mặc trang điểm xinh đẹp chậm rãi tiến vào, nụ cười kia từng làm cho Lăng Phượng cảm thấy kinh diễm, hôm nay lại không thể làm lòng hắn có một chút rung động.

“Nô tì tham kiến Hoàng Thượng.” Thục phi luôn giữ nụ cười, cúi người hành lễ.

“Bình thân.” Lăng Phượng lãnh đạm trả lời, “Thân thể không có việc gì chứ?”

Thục phi nghe vậy mừng thầm nói: “Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, thân thể nô tì đã bình yên vô sự.”

“Ân, không có việc gì là tốt rồi, vậy hôm nay đến đây là có việc gì?” Lăng Phượng cũng lười ở cùng với đám nữ nhân này, thế là trực tiếp hỏi.

Thục phi cảm thấy Hoàng Thượng không kiên nhẫn, trong lòng cũng oán giận, nhưng nàng không phải đứa ngốc, sẽ không thể hiện ra ngoài, nàng có phương pháp của nàng.

Vì chuyện ngoài ý muốn mà mất đi đứa nhỏ, Lăng Phượng đối với nàng luôn luôn có một chút áy náy, phần áy náy liền trở thành tấm chắn cho nàng.

“Hoàng Thượng, có chuyện ngài nhất định phải thay nô tì làm chủ!”

“Lại là chuyện gì?”

Lăng Phượng nghe hai chữ ‘làm chủ’ của nàng liền phiền, nếu không phải do nàng, hắn cùng Dật Viễn sao lại tới nông nỗi này? Nhưng nữ nhân này cố tình dựa vào chuyện đứa nhỏ, bất đắc dĩ hắn cũng chỉ có thể ẩn nhẫn.

“Là Thần phi, Hoàng Thượng không biết gì sao!?” Thục phi làm ra vẻ ủy khuất nói.

Lăng Phượng lắc đầu, “Trẫm không phải vì trị tội của hắn, mới biếm vào lãnh cung sao?”

Nữ nhân này còn muốn thế nào nữa!?

“Nhưng Hoàng Thượng, Thần phi vào lãnh cung, bổng lộc không thiếu một phân, ngài có biết hắn đã mua chuộc bao nhiêu thái giám cung nữ? ở hậu cung này chính là tội đại nghịch bất đạo a!”

“Cái gì!?” Lăng Phượng lần đầu tiên nghe, cũng lắp bắp kinh hãi, “Ngươi làm sao nghe được?”

Thục phi ra vẻ chính nghĩa trả lời: “Là tiểu cung nữ bên cạnh nô tì đến ngự thiện phòng ngẫu nhiên nghe thái giám ở đó nói, nghe nói hắn ở lãnh cung ra tay hào phóng, mỗi ngày các nô tài đều đem thịt cá hầu hạ, còn hơn lúc trước ở Lân Chỉ cung.”

Thục phi thêm mắm dậm muối trong lời nói, Bùi Dật Viễn quả thật có mua chuộc tiểu thái giám, nhưng không phải tăng thêm thịt cá, mà là đồ ăn phù hợp với thời kỳ trưởng thành của đứa nhỏ, bởi vì Tiểu Lăng đã thiếu dinh dưỡng lâu dài, Bùi Dật Viễn tính toán tẩm bổ cho nó.

Nghe xong lời này, Lăng Phượng trong lòng ngũ vị tạp trần, hắn vừa không hy vọng Bùi Dật Viễn ở lãnh cung chịu khổ, vừa muốn cho Bùi Dật Viễn chịu chút ít khổ sở, có như thế hắn mới biết những ngày tháng trước kia có bao nhiêu tốt đẹp, như vậy hắn có lẽ sẽ trở lại bên cạnh mình. Tâm lý mâu thuẫn làm cho Lăng Phượng do dự, do dự.

Thấy bộ dáng Hoàng Thượng khó xử, Thục phi nhíu mày, nàng chưa từng nghĩ tới địa vị của nam nhân kia trong lòng Hoàng Thượng đúng là khó có thể dao động như thế, suy tư một chút, nàng lại lên tiếng.

“Hoàng Thượng, việc của Thần phi nô tì cũng biết khó làm, dù sao cũng là ý chỉ trước đây của ngài, nhưng hắn không làm gì mà không công lãnh bổng lộc, không chỉ riêng nô tì, các tần phi khác trong hậu cung đều không phục.”

Nàng nói cũng đúng sự thật, phi tần trong hậu cung ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nhìn chòng chọc Bùi Dật Viễn mà đỏ mắt, rõ ràng đã bị biếm vào lãnh cung, Hoàng Thượng vẫn nhớ thương hắn, mỗi tháng được cấp bổng lộc dành cho “Ngũ phi” làm người ta cảm thấy Hoàng Thượng kỳ thật không có ý tứ phế truất hắn, sau này vẫn có thể “ngóc đầu trở lại”!

Lăng Phượng nhíu mày, nói cả buổi, đám nữ nhân này là không phục ở điểm này.

“Hảo, trẫm có biện pháp giải quyết.” Lăng Phượng tư tâm vẫn hướng về Bùi Dật Viễn, “Thần phi không công lĩnh bổng lộc, các ngươi không thoải mái, vậy trẫm liền cho các ngươi thoải mái.” Nói xong hắn liền tự tay viết xuống một đạo ý chỉ.

“Trẫm cho hắn mỗi ngày làm việc đổi lấy bổng lộc, được rồi chứ!?”

Coi như là trừng phạt nho nhỏ, mỗi ngày lao động vất vả sẽ không bằng thư thư phục phục ở trong cung làm “Thần phi”, nhưng đối với một đại nam nhân như Bùi Dật Viễn mà nói sẽ không làm khó được hắn.

“Hoàng thượng ý là…?” Thục phi hỏi.

“Trẫm bảo hắn phụ trách chẻ củi, được rồi chứ!?” Lăng Phượng khẩu khí nghiêm khắc, mang theo một tia uy hiếp.

Thục phi cũng không dám làm tới, cúi đầu phẫn nộ nói: “Hết thảy nghe theo Hoàng Thượng an bài…”

Thế là hôm nay, thái giám đưa cơm tiến đến lãnh cung còn đưa đi một đạo thánh chỉ, nhìn Bùi Dật Viễn hai mắt vô thần tiếp được ý chỉ, sau đó dập đầu tạ ơn, thái giám kia cũng một trận thương xót.

Hắn mỗi ngày đều đến đưa cơm, đã ba tháng, cùng Bùi Dật Viễn giao tình cũng coi như không tồi, hắn cảm thấy chủ tử này hào phóng khoan dung, ngôn ngữ khéo léo, là người tốt. Nhưng Hoàng Thượng cũng quá tra tấn người, tuy nói cơm canh hảo, có bổng lộc lấy, nhưng lãnh cung dù sao cũng là lãnh cung, không thể thoải mái so với những nơi khác, công tử cũng đâu thể ở trong này tiêu sái. Nhìn xem thân mình suy yếu còn có hai mắt đã mù liền hiểu được, Hoàng Thượng cũng không có khả năng tự mình đến xem, cũng thật là đáng thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK