Tiểu Lăng thực thông minh, Bùi Dật Viễn dạy kiến thức cho nó, nó tiếp thu rất nhanh, hơn nữa tính cách lại thoải mái lạc quan, Bùi Dật Viễn mỗi ngày đem nó ra tắm sạch sẽ, còn lén nhờ người đem cẩm y hoa phục Lăng Phượng ban thưởng tới đổi thành quần áo hài tử cho nó mặc, tại trong ba tháng này đều cho nó ăn những thứ bổ dưỡng, rất nhanh sau đó từ một đứa trẻ nhỏ gầy trở nên trắng noản mượt mà, người gặp người thích.
Nó chớp chớp đôi mắt to như hạt châu dò xét rồi trêu đùa: “Như vậy sư phụ chiếu cố cho con, có phải cũng có mục đích khác hay không?”
Câu hỏi làm Bùi Dật Viễn ngẩn người, hỏi hắn tại sao muốn chiếu cố Tiểu Lăng? Vì đứa nhỏ này đáng thương? Vì đồng tình với nó? Hay là bởi vì thằng nhóc này là con Lăng Phượng …? Chính hắn cũng không biết.
Hắn mỉm cười lắc đầu, vươn tay muốn sờ sờ hai má Tiểu Lăng, biết hắn nhìn không thấy, Tiểu Lăng liền đưa má qua cho hắn sờ.
“Con coi như sư phụ nhất thời cao hứng muốn nuôi nhi tử đi!”
“Sư phụ xem con như con của mình, con thật cao hứng, nhưng mà…” Tiểu Lăng khó hiểu hỏi, “Sư phụ tại sao không tự mình sinh một đứa?”
Sư phụ là nam nhân, không phải thái giám, nhũ mẫu nói nam nhân có thể có con của chính mình!
Đứa nhỏ mở miệng là nói thẳng, nhưng thật sự rất tàn khốc.
Bùi Dật Viễn chua sót cười cười trả lời: “Người sư phụ thích không có khả năng cho sư phụ đứa nhỏ, cho nên đời này sư phụ không có khả năng có tiểu hài tử.”
“Không hiểu.” Tiểu Lăng bĩu môi, ý nghĩ của đại nhân nó không thể hiểu được, “Vậy người sư phụ thích cả đời cũng không có tiểu hài tử sao?”
“Không, hắn tương lai có lẽ sẽ có rất nhiều tiểu hài tử.” Bùi Dật Viễn kéo tay Tiểu Lăng vào nhà nghỉ ngơi, ngày mai hắn sẽ không có thời gian nhàn nhã như vậy nữa.
Tiểu Lăng nghe xong càng thêm không hiểu, “Sư phụ không thể có tiểu hài tử, tại sao người kia lại có?”
“Bởi vì hắn sẽ cùng người khác sinh.” Bùi Dật Viễn không e dè nói tiếp.
“Không công bình!” Đây là phản ứng đầu tiên của Tiểu Lăng, “Tại sao hắn có thể cùng người khác sinh tiểu hài tử, mà sư phụ không thể? Hắn không phải là đang khi dễ sư phụ sao!?”
“Này… sau khi con lớn lên sẽ rõ.” Bùi Dật Viễn không nói tiếp với nó, dù sao tranh luận đề tài này với một tiểu quỷ mới 4 tuổi thật sự không có ý nghĩa.
Tiểu Lăng le lưỡi làm nũng nói: “Con không muốn lớn lên, trưởng thành liền phải rời khỏi sư phụ … Con muốn cả đời ở cùng với sư phụ.”
“Nói bậy cái gì?” Bùi Dật Viễn cười xoa xoa đầu của nó, “Không muốn gặp cha con sao?”
“Mới không, hắn nhất định không đẹp như sư phụ, không ôn nhu như sư phụ.”
“Con chưa thấy qua, sao lại biết?”
“Con biết…”
Trong lúc hai người cười cười nói nói, một ngày vui vẻ đã kết thúc.
Sáng sớm hôm sau, Bùi Dật Viễn bị một loạt tiếng ồn ngoài viện đánh thức, do mắt không còn nhìn thấy, thính giác gần đây càng trở nên mẫn cảm, Tiểu Lăng bên cạnh hắn còn ngủ rất trầm, vì sợ đánh thức nó, Bùi Dật Viễn liền lén lút xuống giường, mặc quần áo xuất môn.
Bước ra khỏi cửa phòng chưa được vài bước, chợt nghe bên tai truyền đến thanh âm của một thái giám: “Thần phi nương nương, đây là số củi ngày hôm nay ngài phải bổ xong, ngày mai nô tài tới lấy cùng đem đến phần củi mới!”
Thanh âm của hắn quái lạ, làm người ta cảm thấy không thoải mái, Bùi Dật Viễn còn chưa kịp hỏi rốt cuộc hắn phải bổ bao nhiêu củi, đã nghe thái giám kia nói tiếp: “Chỉ có điều, nô tài khuyên ngài tốt nhất nên chịu khó một chút, bằng không phần cơm canh của ngài …có thể giảm phân nữa a!”
Ý tứ trong lời này Bùi Dật Viễn sao lại không rõ, thế là hắn gật gật đầu, cũng không có gì oán giận, chỉ chậm rãi sờ soạng qua đi, muốn biết mình phải chẻ bao nhiêu củi.
Thái giám kia thấy hắn không có phản ứng, hừ lạnh một tiếng rồi mang những người khác ly khai nơi đầy xui xẻo này.
Bùi Dật Viễn không có người dẫn dắt, chỉ có thể từng bước di chuyển, ‘xem’ mình phải làm bao nhiêu việc, hắn mò đến đao bổ củi, đụng đến phía ngoài của đống củi sần sùi thô ráp, thế nhưng đống củi này hình như vượt quá tưởng tượng của hắn, hắn sờ soạng một lúc lâu vẫn chưa chạm đến đỉnh.
Thở dài, cứ tiếp tục sờ như vậy cũng không phải biện pháp, nhiều hơn nữa cũng phải làm, vì sinh tồn hắn không có lựa chọn nào khác. Thế là hắn ôm lấy một ít củi tới trong sân trước, buông củi sau đó mới tự mình ngồi xuống.
Bởi vì nhìn không thấy, Bùi Dật Viễn chỉ có thể dựa vào cảm giác của hai tay đem củi đặt lên, định hảo vị trí mới bổ một đao xuống, nếu sau này quen việc rồi sẽ không có vấn đề gì cả, nhưng dù sao Bùi Dật Viễn cũng là một thương nhân, không chỉ nói đến thời gian ở trong cung, mà ngay cả lúc ở Dương Châu cũng chưa từng trải qua việc này, trong tránh khỏi chân tay lóng ngóng, một buổi sáng trôi qua mà không bổ được mấy thanh.
Làm đến giờ cơm trưa, Tiểu Lăng ngày hôm qua nháo đến đã khuya mới ngủ, cuối cùng ngủ no rồi rời giường, thế nhưng nó mở mắt không thấy sư phụ, liền tò mò chạy ra cửa phòng, hết thải chuyện trước mắt làm nó không khỏi kêu lên.
“Sư phụ, những thứ này là gì nha!?” Tiểu Lăng lo lắng chạy đến bên cạnh Bùi Dật Viễn đã hơi có vẻ chật vật hỏi.
Nó quay đầu lại nhìn thấy đống củi như đống núi, thật sự cảm thấy kinh hãi, chẳng lẽ sư phụ phải làm những công việc như thế này sao?
“Tiểu Lăng ngoan, sau khi ăn cơm trưa xong phải đi niệm Tam Tự kinh, đây đều là chuyện của sư phụ, con không cần lo.” Bùi Dật Viễn ra vẻ thoải mái nói.
Tiểu Lăng so với hài tử bình thường mẫn cảm hơn rất nhiều, hắn không hy vọng hài tử này lo lắng cho mình, hài tử nên có cuộc sống vô tư lự mới đúng.
“Nhưng mà…”
Tiểu Lăng nhìn đám củi đã bổ xong, nhìn nhìn lại đống củi vẫn chưa hoàn thành, sai biệt này thật là kinh người!
“Sư phụ, ngày hôm nay người làm chưa được bao nhiêu!” Tiểu Lăng tin tưởng phán đoán của mình, “Bọn họ là khi dễ người, con muốn đi cùng bọn họ nói!”
“Tiểu Lăng, không được hồ nháo!” Bùi Dật Viễn hiếm khi lớn tiếng với nó.
“Nhưng mà sư phụ…”
Tiểu Lăng vẫn chưa từ bỏ ý định, sư phụ đối với nó tốt như vậy, nó sao có thể chịu đựng được sư phụ bị người khác khi dễ chứ!
“Không được nói.” Bùi Dật Viễn phóng nhu âm thanh nói với nó, “Việc này không liên quan đến Tiểu Lăng, là sư phụ tự rước lấy thì phải để sư phụ tự xử lý.”
“Nhưng sư phụ làm sai cái gì, bọn họ nhất định phải đối đãi sư phụ như vậy!?” Tiểu Lăng càng nghĩ càng không cam lòng, cuối cùng nhịn không được nghẹn ngào lên, “Sư phụ là người tốt, lại xinh đẹp… Bọn họ tại sao phải khi dễ người?”
“Tiểu Lăng…”
Bùi Dật Viễn cảm thấy hai tay mình rất bẩn, luyến tiếc chạm vào đứa nhỏ đáng yêu này, thế nhưng đứa nhỏ khóc lóc kể lể làm hắn không khỏi chua xót.
Đúng vậy, hắn rốt cuộc làm sai cái gì?
Có lẽ lúc trước quyết định vào cung, thì đã là một sai lầm!