Giữa đêm khuya, một cô gái có dáng người cao gầy đang bỏ trốn, nước mắt rơi trên khuôn mặt.
Mưa ở bên ngoài rất to, trên mặt không thể phân biệt được nước mưa hay nước mắt.
Trong mắt của nàng hiện lên đầy vẻ bi thương cùng mê mang.
Trong đầu nàng vẫn quanh quẩn lời kế phụ nói, xú nha đầu vẫn không biết gì cả, trong một đêm có thể bán được với giá tốt như vậy.
Kế phụ muốn bán nàng đi, không, nàng chỉ mới 17 tuổi, nàng không thể sống như thế.
Nàng rất sợ, không người nào phát giác nàng từ trong nhà chạy ra .
Cơ thể nàng lạnh run dừng lại trước một cổng nhà, sau một hồi do dự nàng liền đi vào, cố hết sức bước lên những bậc thang, rồi ấn chuông cửa.
Cánh cửa mở ra, một người thanh niên cao ráo xuất hiện, nhìn người con gái đứng ở trước cửa, con ngươi trầm xuống.
Đau lòng nói: “Nha đầu ngốc, mưa thế này sao không mang ô, mau vào đi”.
“Nhất Thần”- Cô gái nói, gương mặt đẫm lệ mang theo đau thương, từ trên xuống dưới đều ướt sũng, đầu tựa vào lòng nam nhân tìm chút ấm áp an toàn.
Nhất Thần ngẩng ra, đem cô gái ôm chặt, xoay người đi vào trong, đóng cửa lại.
Cô gái ôm chặt thân thể hắn không chịu buông tay.
“ Hữu Hi, ngoan nào, đi vào tắm rửa trước, nếu không sẽ ngã bệnh”.
Nhất Thần đem Hữu Hi từ trong lòng đẩy nhẹ ra, kéo nàng đến trước cửa phòng tắm rồi đẩy cửa vào.
Hữu Hi đứng trong phòng tắm, trái tim hoàn toàn bất lực, mẹ nàng lấy kế phụ không bao lâu thì qua đời.
Nàng cùng đệ đệ sống cùng kế phụ, phải đói chịu đánh.
Hôm nay, kế phụ cũng đánh nàng.
Nàng biết kế phụ làm như vậy vì một mục đích, ông ta đem bán nàng lấy tiền để vui chơi.
Nàng muốn chạy, nhưng nàng còn phải lo cho đứa em trai, nó lại còn quá nhỏ.
Em trai này học hành rất tốt, sau này lớn lên ắt hẳn sẽ thành tài.
Dù kế phụ đối xử không tốt, nhưng thằng bé cứ tối đến lại chăm chỉ đọc sách.
Hữu Hi cởi bộ quần áo ướt trên người, dùng nước ấm làm sạch cơ thể của chính mình, trái tim đã có quyết định.
Nhất Thần đợi bên ngoài một hồi lâu, sợ Hữu Hi có chuyện, bởi vì Hữu Hi hôm nay rất khác thường, hắn cầm lấy chiếc áo sơ mi màu trắng đi lại gõ cửa: “Hữu Hi, tắm tốt không, sao lại lâu như vậy?”
“ Nhất Thần, giúp ta tìm một bộ quần áo”- Hữu Hi nói, thanh âm mơ hồ truyền đến.
Nhất Thần duỗi tay gõ cửa một lần nữa: “Quần áo cầm tới rồi, mau mở cửa ta đưa cho”.
Nhất Thần nói xong, cũng không thấy Hi Hữu ra mở cửa, hơn nữa cũng không nói không rằng, chân mày nhíu lại, có chút lo lắng: “Hữu Hi”.
Không ai đáp lại, Nhất Thần căng thẳng, thanh âm có chút lo lắng lại vang lên.
“Hữu Hi sao không nói lời nào vậy, mau tới nhận quần áo”.
Vẫn giống như lần trước chỉ là sự im lặng, Nhất Thần cố gắng dùng lực đẩy cửa ra, thân người cao cao lách qua khe cửa nhỏ hẹp tiến vào trong.
Hữu Hi vẫn rất khỏe, nàng đứng đó ngay trước mắt, cả thân thể tỏa ra một hào quang sáng, làn da trắng như búp bê, trái tim của Nhất Thần kịch liệt nhảy lên, xấu hổ đứng bất động, muốn xoay người đi ra ngoài một lúc, Hữu Hi dịu dàng nói: “Nhất Thần”.
Hữu Hi tóc dài ướt sũng, chỉ đi vài bước rồi nhào vào lòng Nhất Thần.
“Hữu Hi, mau mặc quần áo vào đi”.Thân thể mềm mại của Hữu Hi khiến cho tâm trí của hắn không yên
Hữu Hi không đồng ý buông tay, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy thắt lưng Nhất Thần, con ngươi trong suốt mang theo một cái nhìn uẩn khuất, bi thảm: “Nhất Thần, hôn ta đi”.
Nhất Thần rất đẹp trai, gương mặt có chút nhẫn nhịn.
Hắn muốn Hữu Hi, nhưng không thể làm như vậy: “Hữu Hi, em đang đùa với lửa”.
Hữu Hi nắm lấy tay Nhất Thần, chậm rãi đặt trước vùng ngực mềm mại của mình: “Nhất Thần”.
Nhất Thần điên mất rồi, áo sơ mi trong tay rơi xuống đất, trong lòng bàn tay chính là vùng ngực của Hữu Hi.
Cô gái là người rất tốt đẹp.
Hắn muốn hảo hảo bảo vệ, quý trọng.
Chờ đến khi tốt nghiệp, khiến cho nàng trở thành tân nương.
Nhưng bây giờ, bọn họ không thể như vậy, nàng còn quá nhỏ, chỉ mới 17 tuổi: “Hữu Hi, mau mặt lại quần áo, nói cho anh biết hôm nay em làm sao vậy?”.
Nhất Thần lui về sau một bước, xoay người bỏ đi.
Hữu Hi một tay ôm lấy Nhất Thần từ phía sau, khóc nói: “Nhất Thần, anh chưa từng nghĩ rằng muốn em sao?.
Em muốn trao cơ thể của mình cho anh, Nhất Thần, đừng bỏ chạy, đừng.”
Hắn chưa từng nghĩ, chưa từng nghĩ sao? Không, hắn rất muốn, nha đầu ngốc, không thấy hắn đang phải nhẫn nhịn rất khổ cực sao?
Nhất Thần quay người lại, điên cuồng ôm lấy Hi Hữu vào ngực, gắt gao hôn lấy môi nàng, thanh âm khàn khàn, ẩn nhẫn nói: “Hữu Hi, anh vốn nghĩ muốn muốn chờ một chút, chờ em lớn hơn tí nữa…”.
Hữu Hi không đợi Nhất Thần nói xong, liền kiễng mũi chân, hôn Nhất Thần, hai người trẻ tuổi gắt gao ôm lấy thân thể của nhau.
Nhất Thần kịch liệt hôn lấy, hai tay hướng tới, một tay ôm lấy Hữu Hi, đi tới giường ở phòng ngủ.
Hai người điên cuống ôm lấy nhau ở trên giường.
Hắn hôn nàng, nàng ngây ngô đáp lại, mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp và tự nhiên.
“Hữu Hi, mau nói không, đừng làm anh mất không chế, bây giờ em còn có cơ hội hối hận”
“Em muốn anh Nhất Thần, không hối hận”- Hữu Hi vuốt ve phần lưng của Nhất Thần, môi hắn mím lại tức giận, Nhất Thần Hô Hấp dầy đặc, cảm thương nói: “Hữu Hi, anh yêu em”
Những lời hứa nồng đậm tình cảm thương yêu rất tốt đẹp, Nhất Thần khao khát tìm kiếm, Hữu Hi mềm mại, xâm nhập, lấy đi sự trong trắng của nàng, làm cho nàng trở thành nữ nhân của hắn.
Một chút máu hồng dính trên tấm nệm.
Hữu Hi cau mày, đau, đau quá nhưng thật sự rất hạnh phúc, rất rất hạnh phúc
Nàng giờ đây đã là của Nhất Thần, trên thế gian, nàng yêu nam nhân này nhất, khỏe mắt đẫm lệ, nhẹ nhàng nói: “Nhất Thần, ta yêu ngươi.”.
Nhất Thần trong lòng tự hứa, hắn sẽ yêu cô gái này suốt đời, cả cuộc đời này!!!!
**Kế Phụ: Cha ghẻ.
Danh Sách Chương: