• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hai người sau nhiều ngày đã tới Đồng thành ở phía đông lạnh lẽo hiu quạnh, nhưng vẫn không có ít người mạo hiểm chịu giá rét sống ở đó.
Phố Cát Tường, là thành phố phồn hoa náo nhiệt bật nhất, tất cả mọi việc mua bán, mở tửu lầu, trà lâu, bán nghệ đều có đầy đủ ở đây.

Trong một nhà nọ dù trước mặt tiền không rộng nhưng lại khiến người khác chói mắt.

Mùa đông rét mướt, mưa bụi lất phất, duy nhất chí có nơi đó để vòng hoa bằng tiền khiến mọi người bừng lên sức sống.

Phía ngoài cửa còn treo mấy chữ bắt mắt: Hoa chi ngữ hoa phường.
Những chữ này không phải điêu khắc, cũng không phải viết thành, mà là dùng màu xanh biếc của hoa, mùa đỏ của hoa để tạo thành, thật sự rất bắt mắt.

Cổng Hoa phường rât lớn, lại mở rộng, đi ngang qua nhìn vào có thể thấy rõ bên trong trưng bày đủ loài hoa màu sắc khác nhau.

Cho dù tin hay không tin, nhưng những bông hoa xinh đẹp ấy chỉ được làm từ vải bố trắng.

Lúc đầu sẽ cảm thấy ngạc nhiên rồi từ từ cũng quen dần, thậm chí không ít người tới thăm hoa phường để mua đồ trang trí phòng.
Tất cả mọi người đến đây đa số đều là tiểu thư đến mua hoa.

Nhiều người giả bộ thuê phòng, tận hưởng ở lại đây vài tháng, hoa phường cũng không ít khách ra vào.
Lúc này, bên trong hoa phường, một đứa trẻ cúi đầu chăm chú may váo, sau đó gấp lại tạo thành những đóa hoa rất đẹp.

Nàng có đôi tay xinh đẹp nhỏ bé ;inh hoạt, dùng những sợi chỉ nhiều màu sắc kết hợp với vải bố trắng, qua vào mũi thêu làm nên mọt đóa hoa.

Nàng chăm chú làm cẩn thận, gương mặt hồn nhiên mỉm cười.

Tựa hồ đang chìm đắm trong công việc.
Gương mặt quen thuộc đó không phải ai khác, là người cùng Hoàng Bắc Thiên về Đồng Thành- Hữu Hi
Hữu Hi nhìn bông hoa hồng mình đã tạo thành công, không nhịn được trầm tư một thoáng.

Thật sự không thể ngờ tới, một con người sống ở thế kỷ 21, đối với công việc này chỉ là nghiệp dư nhưng quay về đây lại là thứ giúp nàng mưu sinh.

Mặc dù không dư, nhưng ít ra có thể tự lo cho cuộc sống bản thân.

Nàng thích một cuộc sống như thế.
Thời gian qua đi rất nhanh, nàng theo Hoàng Bắc Thiên đến Đồng Thành đã hơn hai tháng.

;úc đầu nàng không đồng ý cùng Hoàng Bắc Thiên về Vương phủ, vì nàng cũng có tự tôn và kiêu ngạo của bản thân.

Có thể nàng không còn chỗ để ở, có thể thân phận nàng thấp kém, nhưng nàng muốn mình kiên cường, không phụ thuộc vào người khác.
Hoàng Bắc Thiên cũng hiểu nàng, hắn không miễn cưỡng nàng về Bắc Vương phủ, vì Hoàng Bắc Thiên biết rõ, nếu đem Hữu Hi về, hắn lấy thân phận gì cho nàng?
Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên về Bắc Vương phủ, chắc chắn có nhiều người nghĩ Hữu Hi là phụ nữ của Hoàng Bắc Thiên, như thế chẳng khác gì nói nàng là thiếp.
Mặc dù Hoàng Bắc Thiên yêu Hữu Hi, muốn cấp cho nàng mọi thứ, nhưng nói thẳng ra bọn họ đã là gì của nhau đâu chứ.

Nàng là Hữu Hi, đã có nam nhân mình yêu, một người muốn trở về quê hương tìm lại tình yêu cho bản thân.

Hắn vì nàng mà hi sinh bản thân sao…
Chính vì thế, chỉ để Hoàng Bắc Thiên trợ giúp tìm một phòng thuê, giúp nàng mở một hoa phường nhỏ mà thôi.

Hữu Hi biết mình nợ Hoàng Bắc Thiên rất nhiều, nàng cũng không cách nào trả lại hết chỉ biết cố gắng thôi…
Nàng từ từ thích ứng với cuộc sống ở đây, vượt qua những đêm cô đơn cùng sợ hãi.

Đến đây, Hữu Hi cũng gặp được muội muội Hoàng Bắc Thiên, người mà nàng thiếu chút nữa làm cho liên lụy gã cho lão hoàng đế.

Hoàng Bắc Song là một cô gái thẳng thắng, dường như rất quý nàng nên luôn đi ra vào tìm nàng chơi đùa, quấn quít lấy giỏ hoa.

Sau khi sắp xếp xong mọi việc, Hữu Hi đến gặp mặt mẫu thân Hoàng Bắc Thiên.

Bà ấy rất nghiêm khắc, có vẻ không thích nàng nên chỉ hàn huyên vài câu cho có phép, không nóng không lạnh.

Hữu Hi cũng biết phụ thân Hoàng Bắc Thiên mất sớm, một mình mẫu thân nuôi hắn lớn lên.
Nàng đến đây hơn hai tháng, thu hoạch lớn nhất là gặp được nhiều bằng hữu mới, tự mình mở cửa hàng bán, nghĩ đến đó Hữu Hi không nhịn được cười khúc khích.
Tóm lại cuộc sống hiện giờ rất tốt.
“An cô nương!”- Bên ngoài cửa truyền đến một giọng nói, cắt đứt suy nghĩ của Hữu Hi, đôi mắt nhìn về phía người khách cười hỏi.: “Lưu công tử, người lại tới mua hoa sao?”
“Ta mua hoa cho cô nương, cô nương không vui sao”- Lưu công tử cau mày, nói nhỏ một tiếng.
Hữu Hi cười khẽ đứng dậy: “Ta nào dám, chỉ là trong vòng một tháng người đã mua 28 lần rồi, ta muốn cản cũng khọng được, ta chỉ là lo lắng thôi nếu có chỗ nào không phải thì tha thứ cho ta, ta chỉ là lo lắng cho người thôi?”
Lưu công tử xúc động nói: “Ai biết phụ nữ kia xảy ra chuyện gì, hoa cũng đã mua mà không chịu tha thứ cho ta”
Hữu Hi bật cười: “Ta nghĩ chắc cũng có tiến triển nếu không bao nhiêu công sức khổ cực của ta bị dẫm nát dưới chân rồi sao”
“Này, cô nương đang chê cười ta phải không, ta đang sầu gần chết”- Lưu Công Tử tỏ vè mệt mỏi.
“Ai bảo người đi kỹ viện, nếu là ta ta cũng không đồng ý tha thứ”- Hữu Hi vừa nói vừa lấy từ trong giỏ ra mười một đóa hồng.
“Thôi, đành chịu.

Hắc Hắc”- Lưu công tử chột dạ, cầm lấy hoa từ tay Hữu Hi.

“Nó có ý nghĩa gì không?”
“Mười một đóa tượng trưng cho người công tử yêu nhất là nàng, công tử chỉ có mình nàng”- Ngoài cửa truyền tới một giọng nói nghịch ngợm, thay Hữu Hi trả lời.
Một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn, cùng một dáng người cao lớn đi vào.

Hữu Hi mỉm cười, không phải ai khác là Hoàng Bắc Thiên và em gái hắn- Hoàng Bắc Song.
“Hữu Hi tỷ”- Bắc Song tiến vào Điềm Điềm hô to một tiếng, sau đó nhìn Lưu công tử: “Lưu ca ca, ta nói ngươi cũng tệ quá đi, sắp đến lễ mừng năm mới mà vẫn chưa làm cho Văn Thúy tỷ tha thứ cho người, ta đây chẳng thèm cứu ngươi, kỹ viện tốt như thế sao? Ta sẽ thay mặt toàn bộ nữ nhân khinh bỉ ngươi?”
Lưu Tuấn cau mày: “Được, nữ nhân các người chỉ biết đào bới ta, nam nhân nào chưa từng đi kỹ viện chứ, kể cả ca ca vĩ đại của ngươi, cũng từng đi kỹ viện”
Sắc mặt Hoàng Bắc Thiên trầm xuống, mắt nheo lại, tay nắm thành quyền.

Hữu Hi không nhịn được lén nhìn Hoàng Bắc Thiên, cảm giác có gì đó là lạ.
“Ca ca của ta không có giống người đâu, đừng có đành đồng”- Vô Song hung hăng nói, nháy mắt với Lưu Tuấn, bảo hắn đừng nói nữa.
Lưu Tuấn không hề nhìn thấy, bộ dạng ảo não lại xuất hiện: “Nếu ta nhớ không lầm, năm mười sáu tuổi, ngươi và ta cùng đi tới kỹ viện phải không Hoàng Bắc Thiên?”
Hữu Hi cúi đầu cười thầm, sửa lại đóa hoa.

Chân Lưu Tuấn hung hăng bị giẫm lên, hắn hú lên một tiếng, không sợ chết nói tiếp: “Thật đúng là không có ai tin ta cả, ta nói Bắc Vương tôn kính của chúng muốn giữ thân trong sạch cho An công nương sao?”
Lời nói của Lưu Tuấn có chút chế nhạo, vẻ mặt chẳm chú quan sát sắc mặt không tự nhiên của Hoàng Bắc Thiên, Hoàng Bắc Song cũng cau mày.
“Này không được ăn nói lung tung, nếu không ta sẽ kêu Văn Thúy tỷ bỏ ngươi yêu người khác đó”- Hoàng Bắc Thiên nhìn lưu Tuấn hồ ngôn loạn ngự, sợ gây họa liền uy hiếp.
“Nếu không có việc gì ngươi có thể đi!! Đừng để Hoàng Bắc Song phải tống ngươi ra khỏi đây”- Hoàng Bắc Thiên âm trầm nói.
Lưu Tuấn cười hắc hắc: “Được, ta đi, ta đi, Bắc Song, ta nói ngươi nghe, ca ca của ngươi muốn cùng An công nương nói chuyện riêng, ngươi lại đi theo phá rối, chẳng bằng đi theo tìm Văn Thúy, giúp ta nói chuyện với nàng”
“Này, ngươi còn ăn nói lung tung ….”- Hữu Hi liếc mắt nhìn Lưu Tuấn, con dao trong tay đưa lên xẹt qua cổ Lưu Tuấn.
Đôi mắt Bắc Song chuyển động: “Ta không đi, ta phải giúp Hữu Hi tỷ làm hoa”- Vừa nói vừa đẩy Hoàng Bắc Thiên: “Ca ca, không phải người nói có việc sao, mau đi đi, lát hồi qua lại tìm muội”
Hoàng Bắc Thiên nhíu mắt: “uh, nhưng đừng có nghịch ngợm”- Dặn dò Hoàng Bắc Song xong, Hoàng Bắc Thiên xoay người rời đi.
Hoàng Bắc Song nói: ‘Gì nghịch ngợm chứ, ta đâu còn là tiểu hài tử.”
Hữu Hi rất thích tính các ngay thẳng của Hoàng Bắc Thiên, cũng vui khi tìm được bằng hữu mới, giống như Lưu Tuấn mà nói, dù không đành hoàng, nhưng cũng chẳng xấu xa gì.
Hoàng Bắc Song cùng Hữu Hi vừa nói chuyện chiếm vừa làm hoa, đôi lúc một vài người mua hoa cũng ngồi xuống bắt chuyện giúp đỡ nàng làm, thoáng chốc đã xế chiều.
Hoàng Bắc Song nhìn Hữu Hi mải mê làm hoa, do dự một chút mở miệng hỏi: “Hữu Hi tỷ, kỳ thật tỷ đầu cần phải vất vả như vậy, trời lạnh thế, còn phải gấp gáp làm hoa, tỷ có biết ca ca ta rất đau lòng không, tỷ theo ta về Bắc Vương phủ đi? Ta rất cần một bằng hữu”
Hữu Hi mỉm cười, tay không hề ngừng lại: “Như thế này là được rồi, ta thích cuộc sống bây giờ, mỗi ngày có khách tới mua hoa cũng cảm thấy vui”
Hoàng Bắc Song có chút bất đắc dĩ, đành phải buông tha, ghé vào giỏ hoa của Hữu Hi thần bí nói: “Hữu Hi tỷ, ca ca ta đối với tỷ chân tình, chẳng lẽ tỷ không thích ca ca của ta sao”
Hữu Hi chần chừ một lúc rồi lắc đầu, nàng vẫn không ngẩng đầu lên, bàn tay nhỏ bé liên tục làm, bề ngoài thì bình tĩnh bên trong lòng rối loạn.

Hoàng Bắc Song suy nghĩ hồi lâu, cúi đầu nói: “Oh, ta biết rồi, nhất định tỷ đã có người mình yêu, cả phải hay không?”
Hoàng Bắc Song chỉ mới mười ba tuổi nói chuyện dĩ nhiên mang theo dáng vẻ của một đứa con nít, Hữu Hi nhéo gương mặt nhỏ nhắn của nàng: “Ngươi thật là tò mò, sao hôm nay lại nhiều vấn đề như vậy”.

Sau đó Hữu Hi im lặng không đáp
“Ah, xem ra thật là như thế rồi, ca ca ta thật đánh thương, chỉ có thể từ xa nhìn Hữu Hi tỷ, lại không có cách nào có được”- Giọng nói Hoàng Bắc Song mang theo thất vọng cùng thương tâm.

Trái tim Hữu Hi cũng giật mình, Hoàng Bắc Thiên mặc dù không nói gì, nhưng mọi hành động của hắn đều hướng về nàng, nói lên tất cả, nàng là người hắn hích.

Hơn nữa, yêu lại càng không để ý mọi thứ xung quanh.

Nhưng nàng đã có người yêu, làm sao yêu nam nhân khác, bông hoa trong tay bị trật đi.
Hoàng Bắc Thiên đứng ngoài cửa thật lâu, lặng lẽ nghe bên trong nói chuyện, hắn nghe rất rõ, trong lòng rất đau nhưng chỉ nuốt vao, cúi đầu, từ từ nhắm mắt, trấn tĩnh trái tim, mới tiến vào trong.
“Bắc Song phải về thôi”- Đôi mắt đen của Hoàng Bắc Thiên sâu lắng nhìn Hữu Hi, mang theo thần sắc nan giải.
“Vâng”- Hoàng Bắc Song lên tiếng, đứng dậy, nhìn Hữu Hi: “Muội về đây”
Hữu HI nhìn Hoàng Bắc Thiên không nói gì.
Hoàng Bắc Thiên cùng Hoàng Bắc Song rời khỏi cửa.

Hữu Hi ngồi xuống, lòng bấn loạn.

Sắc trời vãn tối, Hữu Hi đóng cửa.

Sau khi ăn xong bữa tối, liền bắt đầu thêu hoa, nếu không sẽ thấy rất nhàm chán.

Nhưng những lời Bắc Song nói luôn quanh quẩn trong đầu nàng.
Hữu Hi tỷ, ca ca ta đối với tỷ chân tình, chẳng lẽ tỷ không thích ca ca của ta sao
Bình tĩnh, bình tĩnh, Hữu Hi tự nói với bản thân, sau đó tiếp tục làm, nhìn những đóa hoa xinh đẹp dần dần được tạo thành hình, nàng mỗi lúc một chuyên chú.

Nhưng đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Đã trễ thế này, còn ai tới, nói thật, ban đêm có người gõ cửa nàng rất sợ hãi.
Hữu Hi từ phòng nghỉ đi ra.

Tới trước cửa, thấp giọng hói: “Ai vậy?”
“Là ta!!”- Ngoài cửa truyền đến một giọng nói có chút chua chát.
Là Hoàng Bắc Thiên!!
Hữu Hi vội vàng mở cửa, còn chưa thấy rõ người trước mắt, thì nàng đã bị ôm vào lòng.

Trên người Hoàng Bắc Thiên mang theo mùi rượu, đầu vùi vào cổ nàng, hai tay gắt gao ôm lấy nàng, cảm giác dường như rất đau khổ.
Ngôn ngữ của hắn không rõ ràng khẽ nói: “Hữu Hi, người không yêu ta sao? Thật sự yêu ta khó vậy sao?”
“Hữu Hi, gả cho ta… làm tân nương của ta, hãy làm tân nương của ta”- Tay Hoàng Bắc Thiên càng siết chặt lấy Hữu Hi khiến nàng dựa sát vào người hắn.
Tay chân Hữu Hi càng lúc càng lạnh, đầu óc bị làm cho rối loạn, hắn nói cái gì, hắn muốn nàng làm tân nương của hắn sao? Không!! Trái tim bối rối, có cảm giác rất kì lạ, cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ thấy hắn say, cũng chưa nghe hắn nói yêu nàng, nhưng hắn lại nói muốn nàng làm tân nương.

Chuyện này xảy ra quá đột ngột khiến nàng bần thần.
Hữu Hi bình tĩnh lại, hạ giọng nói: “Chờ ngươi tỉnh táo lại, chúng ta sẽ nói chuyện được không?”
“Ta không say!!”- Hoàng Bắc Thiên vừa mới nói xong, người liền ngã xuống đất.
Hắn say!! Nàng chăm sóc hắn một đêm.

Suốt tối hôm đó, hắn nói mớ, câu nói chẳng rõ ràng nhưng lại quấy nhiễu trái tim Hữu Hi, làm nàng không biết làm sao đối diện.
Trời còn chưa sáng, Hoàng Bắc Thiên trong cơn say tỉnh lại, xoa xoa đầu, thấy Hữu Hi ngủ trên mép giường.

Hắn sao lại ở đây? Hoàng Bắc Thiên xoay người xuống giường, ôm lấy Hữu Hi đặt lên giường.

Động tác rất nhỏ nhưng khiến nàng thức giấc.
“Ngươi khỏe chưa?”- Hữu Hi ngồi nhìn gương mặt Hoàng Bắc Thiên không chút khởi, sắc lo lắng hỏi.

Tối qua..


hắn uống rượu… Hoàng Bắc Thiên nhắm mắt lại: “Ta không sao, xin lỗi, tối qua ta uống hơi nhiều”
Tối qua Hoàng Bắc Thiên nói rất nhiều, Hữu HI không nhịn được hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Hoàng Bắc Thiên hồi tưởng lại, hắn cảm giác rất đau đầu: “Ta tối qua có nói gì không?”
Nghĩ tới những điều Hoàng Bắc Thiên nói đêm qua, Hữu Hi lắc đầu: “Không, không nói gì cả”
Không nói gì là được rồi.

“Ta đi”- Hoàng Bắc Thiên xoay người sang chỗ khác rời đi.

Đôi mắt đen sáng rực trước kia nay lờ mờ không ánh sáng.
Hữu HI muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng im lặng không mở miệng, mặc cho dáng vẻ đau khổ của Hoàng Bắc Thiên biến mất trước mắt nàng.

Một số việc đến qua nhanh, một việc qua bất ngờ với nàng.
Mấy ngày sau, Hoàng Bắc Thiên vẫn không tới gặp nàng, Hữu Hi không biết hắn có xảy ra chuyện gì không, nàng bắt đầu lo lắng.

Một ngày bận rộn trôi qua, Hữu Hi đang chuẩn bị đóng cửa thì người của Bắc Vương phủ tới muốn nàng tới đó một chuyến.
Hữu Hi hỏi có phải Hoàng Bắc Thiên xảy ra chuyện không, người đó nói là lệnh của lão phu nhân, hỏi chuyện gì thì người đó cũng không biết.

Hữu Hi đóng cửa lại, đi tới Bắc Vương phủ.
Vừa tới nơi, Hữu Hi trực tiếp được đưa vào chủ lâu, mẫu thân của Hoàng Bắc Thiên đoan chính ngồi trên ghế..
“Lão phu nhân cát tường!”- Hữu Hi lễ phép cúi chào.

Mẫu thân Hoàng Bắc Thiên gật đầu nói: “Ngồi đi”
Hữu Hi nói lời cảm ơn, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Không biết lão phu nhân tìm ta có chuyện gì?”
Nha hoàn dâng trà lên, lão phu nhân ra hiệu nha hoàn lui xuống.

Hữu Hi biết lão phu nhân có chuyện muốn nói với nàng, nhưng không biết là chuyện gì mà phải dè chứng như vậy.
“Ngươi tới đồng thành cũng đã hơn ba tháng rồi”
“Dạ phải”- Hữu Hi đáp.
Lão phu nhân nói xong, liếc mắt nhìn Hữu Hi: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Ta sao lại hỏi tuồi? Nhưng nàng vẫn trả lời: “Mười bảy tuổi”
“Mười bảy.

Lúc ta bằng tuổi ngươi đã thành gia lập thất”- Lão phu nhân nhấp một ngụm trà thơm.

“Nhà ta chỉ có mình Hoàng Bắc Thiên là đứa con nói dõi duy nhất.

Bây giờ, Hoàng Bắc Thiên cũng đã 23 lại chưa thành thân, đó là việc làm ta đau đầu nhất”
Hữu Hi trầm mặc, trái tim lại bắt đầu đập mạnh, loạn lên.
“Mấy tháng qua, ta cũng nhận thấy ngươi là người tối, Hoàng Bắc Thiên cũng thích ngươi, ta cũng thấy rõ điều đó.

Hắn vì ngươi mà không chịu thành thân, một lòng một dạ chung thủy, ngươi vẫn không chịu gật đầu, nhưng vậy cũng chẳng còn cách gì.

Nhưng chẳng lẽ ngươi muốn dòng hạ tuyệt hậu sao? Nếu ngươi cảm nhận được chân tình của Hoàng Bắc Thiên, thì hãy dọn vào phủ coi như đáp lại tâm ý của hắn.

Như thế cũng giúp hắn sớm ngày thành thân, kép dài hương khóc.

Ta cũng không muốn vì vị trí vương phi của Bắc Vương mà lo lắng
Vậy là đã rõ, Hoàng Bắc Thiên uống rượu đêm hôm trước là vì phu nhân muốn nàng lấy vợ.

Mà hắn lại muốn lấy nàng- An Hữu Hi, nên đêm qua hắn muốn nàng gả hắn.

Hắn biết rõ bản thân nàng không chấp nhận, nên mới đau khổ như vậy.
Hoàng Bắc Thiên là đứa con duy nhất trong nhà, phải kéo dài hương khói, nhưng sự tồn tại của nàng, làm cho Hoàng Bắc Thiên nhất quyết không lấy vợ.

Lão phu nhân gọi nàng tới, là muốn nàng thúc giục Hoàng Bắc Thiên lấy vợ.

Thử hỏi, ở thời phong kiến thế này, nàng là tàn hoa bại liễu, không cách nào sinh con, thì có tư cách làm thê tử Hoàng Bắc Thiên sao, đừng nói đến việc nối dõi tông đường.

Hơn nửa, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ lấy Hoàng Bắc Thiên, mặc dù mỗi lần nghĩ tới ân tình của hắn, lòng nàng không hiểu sao lại đau như muốn xe nát ra.

Nhưng dù là vậy nàng cũng chưa từng có ý định gả cho Hoàng Bắc Thiên.
“Lão phu nhân!”- Hữu Hi kích động đứng lên, giữ bản thân khỏi xúc động, mở miệng nói: “Lời lão phu nhân nói Hữu Hi đã rõ, ta chưa từng bao giờ muốn, cũng chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ được gả vào vương phủ, nếu không có việc gì, ta cáo từ trước.”

Hữu Hi xoay người, nhưng lại nhìn thấy một người đứng ngay trước sảnh vẻ mặt đau khổ, hồn phiêu phách lạc.
“Hoàng Bắc Thiên!!!”- Hữu Hi thì thào nói, nhưng cảm giác được ngực nhức nhói.
Nàng không muốn làm tổn thương hắn, nhưng mọi lời nàng nói hắn đều nghe thấy.

Nàng đả thương hắn, cũng tự đả thương chính mình.
Nàng đối với hắn, không phải vô cảm, dù là báo ân, chỉ cần Hoàng Bắc Thiên mở miệng, nàng cũng nguyện ý suốt đời ở bên cạnh hắn, chăm sóc hắn.

Nhưng chuyện gả cho hắn… nàng không thể
Hai người đứng đối mặt với nhau, ai cũng không dám mở miệng, mẫu thân của Hoàng Bắc Thiên đứng dậy đi vào nội thất.
Hoàng Bắc Thiên đột nhiên bật cười.

Hữu Hi là lần đầu tiên thấy hắn cười, Tốt, cười là tốt, nhưng lại rất đau.

Hắn đi lại tới gần nàng, ôm nàng vào lòng, vỗ về nàng, lạnh lùng nói: “Không liên quan, không liên quan tới ngươi”
Giọng nói bình tĩnh, vô cảm, nhưng Hữu Hi cảm nhận rất rõ cõi lòng hắn đang tan nát.
“Hoàng Bắc Thiên xin lỗi!”- Giọng nói Hữu Hi nghẹn lại, cảm giác thật đau lòng.
“Không sao cả, đồ ngốc”
“Hoàng Bắc Thiên ta kể cho ngươi nghe chuyện trước đây của ta được không?”- Nàng muốn nỏi cho Hoàng Bắc Thiên mọi chuyện về mình, mặc dù nghe rất hoang tưởng nhưng nàng chỉ muốn nói cho hắn nghe.
Chuyện xưa rất dài, nàng từ thế kỉ 21 cùng Nhất Thần là tri kỷ, sau đó vô tình tới thời cổ đại này.

Chuyện còn rất dài, nhưng Hoàng Bắc Thiên vẫn ôm nàng, chuyện chưa kể xong, nhưng Hoàng Bắc Thiên ôm mỗi lúc một chặt.

Quả thật ly kì, khiến người khác giật mình, quả thực không thể ngờ được Hữu Hi lại đến từ tương lại, Hoàng Bắc Thiên từ từ nghiền ngẫm những lời Hữu Hi kể.

Cuối cùng tới một lúc nào đó, nàng cũng phải trở về thế giới thuộc về nàng.

Hắn ngay cả việc nhìn nàng từ xa, trông nhà cho nàng cũng không có cơ hội.

Hắn tin Hữu Hi càng tin tưởng thì càng sợ hãi.

Sợ sẽ mất đi Hữu Hi, sợ sẽ không nhìn thấy nàng nữa…
Nhưng ở đó, nàng có người mình yêu, trở về nàng sẽ hạnh phúc hắn đáng ra nên vui mới phải.

Nhưng bên trong trái tim lại khóc, đau khổ, hắn không thể tỏ ra bàn quang được.

Hắn vẫn ích kỷ mong Hữu Hi sẽ yêu hắn, sẽ ở lại.

Hắn không nói gì cả, chỉ đẩy nhẹ Hữu Hi, rồi hôn lên trán nàng.
“Trở về nghỉ ngơi đi, đừng để trong lòng, ta biết phải làm thế nào rồi”
Hữu Hi nhìn vào mắt Hoàng Bắc Thiên, nàng muốn nhận ra gì đó nhưng hắn che đậy rất tốt.

Hắn tựa hồ đã hiểu rõ mọi chuyện nên không còn đau khổ nữa.
Hữu Hi trở về căn phòng nhỏ quen thuộc, trái tim te dại đi, nhìn căn phòng đầy hoa, nhưng lại buồn bã thất sắc.
Hoàng Bắc Thiên đã nói hắn muốn nàng gả cho hắn, tại sao hắn chỉ muốn mọi điều đó.

Nàng lại không nhận ra trái tim mình.
Nằm trên giường, không biết bao lâu, Hữu Hi mơ mơ màng màng thiếp đi.

Trong mộng nhìn thấy mặt Nhất Thần và Hoàng Bắc Thiên, sua đó còn nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên đau khổ làm nàng cũng đau khổ theo, không cách nào thở được,
Thân thể tựa hồ bị thứ gì đó ép xuống, chặt, làm nàng không thở nổi.

Trong đêm tối nàng nhìn thấy đôi mắt đỏ ngàu.
“Ah”- Hữu Hi vừa tính la lên thì liền bị nhét vào miệng thứ gì đó, làm nàng không cách nào mở miệng
Hữu Hi hoảng sợ mở to mắt, nhìn người trong bóng tối.

Ánh mắt quen thuộc, mùi quen thuộc, nồng đậm sự hận thù làm nàng không nhịn được sợ hãi run rẩy.
Muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện bản thân, hai tay đã bị trói vào cột giường, Hữu Hi chỉ có thể phát ra tiếng ô ô nhỏ.

Một đôi bàn tay thô ráp vuốt ve mặt nàng, xuống phái dưới, lướt qua cổ, chạm vào quần áo, dùng lực kéo mạnh để lộ ra mảnh phong doanh.
“Lâu rồi không gặp, dạ thiếp của ta”- Giọng nói lạnh lẽo giống như ma chú nguyền rủa, làm cho trái tim Hữu Hi đóng băng rơi vào địa ngục…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK