• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lăng Khiếu Dương bị chọc đến tức giận, mỗi lần nghe được hoặc cảm giác Hữu Hi không muốn hài tử, hắn không hiểu bản thân vì sao lại tức giận khó chịu.
Lăng Khiếu Dương nổi giận đùng đùng la mắng nha hoàn kêu mang bát thuốc khác tới.
Nha hoàn vừa nghe xong liền xoay người đi ra ngoài chuẩn bị thuốc.
Hữu Hi nhìn bộ dạng hổn hển của Lăng Khiếu Dương khiến nàng cảm giác hắn rất buồn cười.

Hình như mỗi lần Lăng Khiếu Dương đối mặt với nàng hắn rất dễ dàng bốc hỏa, tức giận mất đi lí trí cùng tỉnh táo, xém tí nữa là tức đến hộc máu.
Lăng Khiếu Dương hận nàng, chính nàng cũng hận hắn, cả hai đều không muốn đứa trẻ này, và lại nàng hận hắn như vậy làm sao có thể đế ý quan tâm hài tử.
Chẳng lẽ thật sự chỉ vì hài tử, cho nên hắn mới đối xử tốt như vậy?
Hữu Hi không tin, không thể nào tin một nam nhân lãnh huyết vô tình như vậy sẽ có trái tim.
Lăng Khiếu Dương một thân tức giận đứng ở đó, gương mặt uấn mỹ tràn đầy sự giận dữ, đôi mắt đen bị lửa giận thiêu đốt, hai tay chắp sau lưng, không thể phủ nhận bộ dạng khi tức giận của hắn trông rất khó coi.
Thân hình cao lớn của Lăng Khiếu Dương ngồi trên ghế cách đó không xa, đôi mắt nhìn chằm chằm gương mặt nhợt nhạt của Hữu Hi.
“Như thế nào? Ngươi muốn bỏ hài tử đi cùng Hoàng Bắc Thiên song túc song phi sao? Đừng nằm mơ”
Nghe được những lời Lăng Khiếu Dương nói, Hữu Hi cắn môi, đôi mắt xinh đẹp thất thần nhìn Lăng Khiếu Dương, lặng im hồi lâu, không giận hỏi: “Ngươi thật sự yêu hài tử trong bụng ta sao?”
“Nó là người nối dõi của bổn vương, dĩ nhiên bổn vương phải quan tâm”- tay Lăng Khiếu Dương nắm chặt, không biết Hữu Hi vì sao lại hỏi như vậy.
Hữu Hi hạ mắt xuống, tay lo đảng mơn trớn bụng mình.

Nơi này đang chứa một sinh mạng, đáng thương thay, mẫu thân nó lại không hề thương nó, thậm chí chán ghét sự tồn tại của nó, phụ thân hắn lại giống như ma quỷ, muốn nó được sinh ra, chắc chắn hắn phải có mục đích gì đó.
Hữu Hi lắc đầu, cười chế giễu: “Ngươi căn bản không thương hài tử, ngươi hận ta như vậy, tại sao lại muốn sinh đứa trẻ này ra, nói không chừng ngươi muốn dùng đứa trẻ đó để uy hiếp, khống chế ta, sử dụng nó làm công cụ trả thù.

Ngươi luôn cố gắng dùng mọi thủ đoạn hèn hạ giữ ta lại để trả thù.”
Lăng Khiếu Dương giống như bị kim đâm, đứng bật dậy, vẻ mặt xanh mét, gân xanh nổi lên, hai tay nắm chặt thành đấm, cả người toát ra một loại khí thế đánh người.
Không biết vì tức giận hay vì câu nói của Hữu Hi, hai môi hắn mím chặt một câu nói cũng không nên lời.
Khóe môi Hữu Hi đầy vẻ chế giễu, hắn nhìn nàng không hề thanh minh, cười lạnh, bị nàng nói trúng rồi sao.
Phải rồi, nam nhân lãnh huyết như vậy làm sao biết yêu hài tử, vô tình, hèn hạ đó mới chính là hắn/
Thân thể Lăng Khiếu Dương cứng lại hồi lâu, đột nhiên cười lớn’
Một lúc lâu hắn mới thu lại nụ cười, đôi mắt đen nhìn Hữu Hi, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi nói rất đúng, nữ nhân muốn sinh hài tử cho ta rất nhiều, loại phụ nữ như ngươi căn bản không xứng sinh hài tử cho ta.

Nhưng, ngươi càng sợ chuyện gì, ta lại càng muốn ngươi làm việc đó, cho nên, tốt nhất ngươi hãy lấy lòng ta, nếu không, vận mệnh của đứ trẻ này sẽ bi thảm giống như ngươi.

Nhớ kỹ hảo hảo chăm sóc nó, đừng làm cho nó bị thương, nếu ta có năng lực làm cho ngươi lần đầu tiên mang thai, thì cũng có thể làm ngươi mang thao đứa thứ hai, ngươi có bao nhiêu bản lĩnh thì cứ giết hết, ta muốn xem lòng dạ ngươi độc ác đến mức nào”.
Lời nói của Lăng Khiếu Dương làm mặt Hữu Hi trắng bệch, tức giận cả người phát run, ra là như vậy hài tử thật đánh thương, nàng đã không thương nó mà ngay cả hắn cũng vậy.
Vậy hài tử sinh ra trên thế giới này làm gì.
Hắn đúng là ma quỷ, lời của hắn nói làm lòng Hữu Hi run rẩy, nàng lạnh lùng, nghiêm mặt, môi run rẩy, cả giận nói: “Ngươi biến đi… cút đi cho ta”
Lăng Khiếu Dương kiêu ngạo cười, gương mặt tuấn mỹ càng lộ rõ, đôi mắt đen nhìn Hữu Hi.
“Trái lại ngươi phải uống thuốc, nếu không đừng trách ta không khách khí”- Trước khi đi hắn dặn dò một tiếng, rồi phất tay áo bỏ đi.
Trái tim của Hữu Hi như rơi vào vực sâu
Nước mắt thống khổ cùng thương tâm rơi xuống, nàng phải làm sao mới có thể thoát khỏi tên ác ma này.

Nàng vốn đã quyết định sẽ không ở lại bên cạnh Lăng Khiếu Dương, nhưng nếu thật sự phải sinh hài tử vô tội này ra, Lăng Khiếu Dương sẽ để nàng mang đứa con này đi sao?
Hắn quyến thế ngập trời, nàng và hài tử phải trốn đi thật xa, nếu có cơ hội trở lại hiện đại, vậy thì nàng và con sẽ phải cốt nhục phân ly.
Lăng Khiếu Dương lợi dụng hài tử để khống chế nàng, giam giữ nàng ở bên cạnh hắn mãi mãi.
Đứa con của ác ma, vốn dĩ cũng là con của nàng mà.
Cũng là một phần máu thịt trên người.

Nàng làm sao mà không yêu nó cho được.

Nỗi đau đớn vây lấy nàng, nước mắt tùy ý chảy xuống, khóc không ra tiếng.
“Hữu Hi”- Một giọng nói lạnh như băng mang theo vẻ lo lắng vang lên bên tai Hữu Hi.
Hữu Hi ngẩng đầu lên, đã thấy Hoàng Bắc Thiên tiến vào, nàng vội vàng lau khô nước mắt, cố gắng mỉm cười.
Hoàng Bắc Thiên đi tới bên người Hữu Hi, trên mặt đất còn lưu lại những mảnh bát vỡ, quần áo rơi trên sàn.
“Hắn tới đây rồi sao?”- Hoàng Bắc Thiên ngồi xuống bên cạnh Hữu Hi, tay lau đi nước mắt của nàng.

“Hắn cho phép ngươi tới gặp ta sao?”- Hữu Hi khổng để ý tớ chuyện Hoàng Bắc Thiên hỏi, chuyển hướng sang đề tài khác, gương mặt Hoàng Bắc Thiên tiền tụy, hai tròng mắt đầy tơ máu, không giống như trước đây thần thái sáng rực.
Trái tim Hữu Hi có chút đau đớn.
Hoàng Bắc Thiên biết nàng cố ý che dấu nỗi đau khổ, không muốn để hắn nhìn thấy, nhưng nàng càng như vậy trái tim hắn càng đau đớn.
“Nô tỳ tham kiến Bắc Vương, thuốc đã nấu xong”- Thuốc lại được nha hoàn mang đến, vừa biết vào đã thấy Bắc vương không còn nhìn thấy Vương gia, trong lòng an tâm được một chút.
“Bưng lại đây”- Hoàng Bắc Thiên ra lệnh.
Nha hòan đi tới, Hoàng Bắc Thiên cầm lấy chén thuốc, sau đó nha hoàn lui ra.
“Uống thuốc nào”- Hoàng Bắc Thiên cúi đầu thổi chén thuốc bớt nóng.
Hữu Hi lắc đầu, kháng cự.
“Tại sao lại không uống”- Hoàng Bắc Thiên vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc hỏi.
“Ta, ta không muốn đứa trẻ này, ta không muốn sinh nó ra”- Hữu Hi vật vã ôm lấy đầu, nhắm mắt gào lên.
Hoàng Bắc Thiên nắm lấy tay Hữu Hi, đôi mắt đau khổ nhìn nàng, trầm giọng nói: “Ngươi không muốn đứa trẻ này.

Vậy nếu trong tay ta là chén thuốc phá thai ngươi uống hay không uống”
Hữu Hi ngẩng đầu, mắt nhìn chén thuốc, Hoàng Bắc Thiên đã nói đúng, lòng nàng bắt đầu rối bời.

nếu đây là thuốc phá thai, nàng liệu có uống hay không.

Nàng chẳng phải không muốn đứa trẻ này sao, vậy tại sao lại không tìm ra được một đáp án chính xác cho mình và cả Hoàng Bắc Thiên.

Nàng tại sao lại do dự.
Hữu Hi đau khổ mà khóc, đầu óc bấn loạn, lòng đau như cắt.

Hoàn toàn không biết mình nên suy nghĩ sao cho phải, làm như thế nào mới đúng.
“Ngươi thật sự không muốn hài tử này sao?”- Hoàng Bắc Thiên tiếp tục hỏi, đem tay Hữu Hi áp vào lòng nàng.

“Hãy hỏi bản thân mình, nên hay không nên? Ngươi liệu có thể tự giết chết nó không?”
Hữu Hi khẽ lắc đầu, nhưng không trả lời, ánh mắt từ từ bình tĩnh trở lại.
“Hắn dù sao cũng là con của ngươi, ngươi yêu quý đứa trẻ trong bụng cũng như yêu quý chính bản thân mình”- Hoàng Bắc Thiên thấp giọng an ủi, thật ra trong lòng hắn đang rất đau đớn.
Sinh hạ hài tử này ra, có nghĩa hắn và Hữu Hi sẽ không có cơ hội ở gần nhau.
Nói trái tim hắn không đau là giả, mọi thứ đều chỉ là ngụy trang,, hắn không muốn Hữu Hi chìm trong đau khổ, giãy dụa cố thoát khỏi mớ bòng bong này
Mặc dù không cách nào rời khỏi đây, nàng vẫn hy vọng mình sẽ kiên cường đứng lên.

Hài tửa là vô tội, cũng là niềm an ủi giúp nàng còn có động lực mà sống.
Hắn sợ chuyện cũ tái diễn, Hữu Hi sẽ kiê trì đi tìm cái chết, nên torng lòng Hoàng Bắc Thiên rất sợ hãi, nỗ lực khuyến khích nàng vượt qua.
Chỉ cần Hữu Hi hạnh phúc, dù có ở bên cạnh hắn hay không cũng chẳng sao.
Hữu Hi do dự đưa hai tay cầm lấy chén thuốc, nhìn tuấn nhân Hoàng Bắc Thiên, trái tim rồi cũng đưa ra quyết định uống hết chén thuốc.
Hoàng Bắc Thiên giống như đang dụ dỗ một tiểu hài tử nói: “Như vậy mới phải”
Hữu Hi đột nhiên ôm Hoàng Bắc Thiên vào lòng, khóc nói: “Cám ơn ngươi Hoàng Bắc Thiên, nếu không có ngươi, ta không biết phải làm sao bây giờ, ta sợ mình sẽ điên mất, cám ơn ngươi đã ở bên ta, cảm ơn ngươi.

Gặp được ngươi thật tốt, là niềm hạnh phúc lớn nhất của ta, làm cho ta biết rằng trên đời này còn có một nam nhân tốt như ngươi”- Hữu Hi thật sự cảm kích Hoàng Bắc Thiên vì hắn đã vì nàng mà làm mọi thứ.
Hoàng Bắc Thiên cười khổ, giữ lấy chén thuốc trong tay hữu Hi lắc đầu: “Không ta rất xấu”- Một nam nhân xấu xa, vì hắn yêu nàng nên mới làm tất cả, đồi lại là nữ nhân khác, hắn sẽ không làm gì cả, hắn không phải kẻ làm từ thiện, cho nên hắn không tốt.
Hữu Hi quýnh lên giữ tay Hoàng Bắc Thiên: “Không ngươi là nam nhân tốt nhất, ta có thể cảm nhận được ngươi rất có phúc khí, chỉ là ta không thể cho ngươi gì cả ngược lại còn liên tục hại ngươi”.
Hoàng Bắc Thiên dùng tay che kín miệng Hữu Hi, lắc đầu: “Nếu như ngươi biết ta từng tổn thương ngươi liệu ngươi có còn cho rằng ta là một nam nhân tốt không, kỳ thật nam nhân đầu giống nhau”
“Sao”- Hoàng Bắc Thiên từng làm nàng thương tổn sao?
“Đêm hôm đó, ta thiếu chút nữa đã cùng ngươi..”- Hoàng Bắc Thiên áy náy nói, hắn cảm thấy thật khó khăn khi nói vậy, Lăng Khiếu Dương nhất định dùng chuyện này làm khó Hữu Hi.
“Nhưng ngươi không có”- Trên mặt Hữu Hi đầy lệ, nhẹ giọng nói: “Ta biết trong đó ắt có sự tình gì?”
Hữu Hi không tin Hoàng Bắc Thiên làm như vậy, mặc dù muốn chứng thực, nhưng nếu nàng hỏi thẳng là đang nghi ngờ Hoàng Bắc Thiên, không tin hắn.
Hơn nữa, thần trí của nàng đêm đó cực kỳ hỗn loạn, lúc thì nhìn thấy nhất thần lúc thì thấy Hoàng Bắc Thiên, lại còn có cả Lăng Khiếu Dương.
“Nam nhân nào cũng có mặt tốt, ta cũng vậy.

Ngược lại nam nhân nào cũng có dục vọng, nhất là đối với người nữ nhân mà mình yêu.


nếu không phải vương gia tới kịp thì ta đã phạm sai lầm, nếu như nó thật sự xảy ra ta sẽ không hối hận, chỉ sợ ngươi hận ta”
“Có phải hôm đó ta tưởng tượng ra ngươi là Nhất Thần không?”- Hữu Hi suy đoán.
“Hắn là người nam nhân ngươi yêu?- Giọng nói nghi vấn mang theo sự đau khổ chua xót.
“Phải!”- Hữu Hi do cự, nàng không muốn lừa gạt Hoàng Bắc Thiên.

“ta biết, ngươi không muốn ta thất vọng đau khổ, cũng không muốn thương tổn ta”
“Ngươi đang an ủi ta sao!”- Hoàng Bắc Thiên cười khổ,
Hữu Hi mỉm cười: “Hơn nữa cũng chẳng có gì xảy ra cả, ta tin tưởng dù không có Lăng Khiếu Dương tới, ngươi sẽ tự khống chế được bản thân mình.
“Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, nam nhân rất nguy hiểm”- Đang vui đùa, Hoàng Bắc Thiên lại trở nên nghiêm trang”
Hữu Hi mỉm cười nói: “Được rồi ta sẽ ghi tạc nó vào lòng”
ánh mắt hai người nhìn nhau, không cách nào dời đi.

Nếu như đêm đó thật sự xảy ra, nàng sẽ hận Hoàng Bắc Thiên sao? Đáp vẫn là: Không biết!!

Lăng Khiếu Dương tức giận ngồi trong thư phòng, đôi mắt ngập tràn cừu hận nhìn bực họa Nhất Thần treo trên tường.
Đầu tiên là Nhất Thần, giờ lại là Hoàng Bắc Thiên, nàng lại yêu nhiều nam nhân như vậy? Thật ghê tởm.
Hắn đã từng nói nàng không xứng để yêu, không xứng có hạnh phúc.
Hắn sẽ không nuốt lời.
Bên tai là tiếng Lưu An đang báo cáo, Hoàng Bắc Thiên vừa tới, Hữu Hi liền đồng ý uống thuốc.
Như vậy Hữu Hi đã chấp nhận đứa trẻ, hắn nên vui mới đúng, mục đích đã đạt được rồi.
Nhưng sao trong lòng lại khó chịu, tại sao phụ nữ của mình lại nghe lời nam nhân khác.
Còn hắn lại không cách nào khiến nàng nghe lời.
Tức giận sinh hờn dỗi.
Như lời Lăng Khiếu Dương đã hứa, Hoàng Bắc Thiên có thể đến thăm Hữu Hi, làm cho Hữi Hi bớt hoang mang.
Hữu Hi biết Hoàng Bắc Thiên chậm về quê nhà là vì nàng, đối với Hoàng Bắc Thiên, Hữu Hi có một phần cảm giác đặc biệt.
Nhưng lại không thể hiểu được nó là gì.
Chỉ là mỗi ngày đều chờ mong được nhìn thấy hắn, nghe thấy giọng nói của hắn vang lên bên tai nàng.

Mỗi lần hắn đến thăm rồi lại trở về nàng đều không muốn hắn đi, luôn dõi mắt theo bóng lưng của hắn cho đến khi mất hẳn.
Lăng Khiếu Dương bị lời nói của Hữu Hi làm cho phát điên, nên vài ngày sau đó không hề xuất hiện, chỉ phái người đưa thuốc bổ tới… Trong mắt Hữu Hi không có loại thuốc đó cũng chẳng sao.
Phần lớn thời gian nàng đều ở trong phòng cố gắng vượt qua nỗi đau, hơn nữa nàng cũng muốn trốn tránh Lăng Khiếu Dương.
Ngoại trừ lúc nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên thì vui vẻ, còn lại nàng đều không cách nào vui vẻ đứng dậy.
Lan Quý Phi vì giấc mộng mà đối với Hữu Hi thiện cảm tăng lên không ít, cho rất nhiều người mang tặng phẩm tới, không để ai làm khó hữu Hi.
Lan Quý Phi quả thật đã yêu ai thì yêu cả đường đi làm cho Vân San cùng các vị thiếp ghen ghét, hơn nữa mọi tâm trí của Lăng Khiếu Dương đều chỉ có mình Hữu Hi, bao nhiêu oán hận bỗng chốc đổ hết lên người Hữu Hi.
Ngày ngày, Hoàng Bắc Thiên giúp nàng từ từ vượt qua, kêu nàng kể chuyện trước đây cho hắn nghe, đến khi trời tối lại lặng lẽ rời đi
Dù chán ghét Hữu Hi và Hoàng Bắc Thiên ở cùng nhau, nhưng trái tim lại ráng nhẫn nhịn đồng thời để Hoàng Bắc Thiên làm bạn cùng Hữu Hi.
Hoàng Bắc Thiên có thể tự do ra vào vương phủ, xem ra Lăng Khiếu Dương thật sự muốn đứa trẻ này.
Nàng cũng không còn viết nhật ký vì bức họa của Nhất Thần lại không cánh mà biến mất.

Nàng cảm thấy rất kì quái.
Bữa tối không buồn ăn, cảm giác buồn nôn làm cho Hữu Hi khó chịu, nàng lặng lẽ thả người vào dục thùng.
Hữu Hi nằm trong dục thùng, hai tay áp vào bụng.
Nhớ lại lúc trước, khi mẹ nàng mang em trai, nàng rất thích áp tai vào bụng mẹ nghe tiếng đứa trẻ động đậy.

Mẹ nói, đệ đệ ở bên trong cứ giãy đạp, còn cười nữa, nàng cảm giác điều đó thật thần kỳ.

Có thể vì nàng thường xuyên đến gần bụng mẹ nên nàng cùng đệ đệ có cảm tình rất sâu.
Thời gian trôi qua, mẹ qua đời, em trai cũng đã trưởng thành, bây giờ đến lượt nàng làm mẹ.


Mọi thứ thật khó tin, nàng ngoài miệng liên tục nói muốn giết chết đứa trẻ nhưng lại không dám làm.
Ngày sinh sắp đến, nàng phải làm sao bây giờ, tương lai sẽ ra sao đây.
Gần đây nàng gầy đến đáng thương, vùng phong doanh trước ngực vì mang thai nên trở nên đầy đặn hơn, bọt nước trên da thịt nàng trong suốt như châu ngọc.
Thân thể bắt đầu có những thay đổi phù hợp để làm mẹ, nhưng tính cách của nàng thì vẫn như vậy.

Tắm rửa sạch sẽ một lát, thấy nước bắt đầu trở lạnh, Hữu Hi đứng dậy, bước đôi chân thon dài ra khỏi dục thùng, cầm lấy áo treo trên bình phong khóac lên người, đi ra ngoài
Vừa lách người qua khỏi bình phong đã nhìn thấy một dáng người cao lớn đứng giữa phòng, Hữu Hi không khỏi giật mình.
Là Lăng Khiếu Dương, mấy ngày nay không xuất hiện hắn đột nhiên tới làm gì? Hữu Hi giữ chặt quần áo, bảo vệ chính mình.
Qua lớp bình phong, Lăng Khiếu Dương có thể nhìn thấy sắc mặt hồng nhuận của nàng.

Dưới ánh nến lập lòe, nàng giống như bông hoa thủy phù dung xinh đẹp đến mê người.
Tầm mắt bị hấp dẫn, chân không tự chủ đi về gần nàng, Hữu Hi lui về sau gần chạm đổ bình phong, tay lại bất ngờ bị Lăng Khiếu Dương giữ chặt, dùng sức kéo khiến nàng ngã vào lòng hắn.
Hữu Hi chán ghét nhìn Lăng Khiếu Dương, tay cố thoát khỏi hắn: “Buông ra”.
Lăng Khiếu Dương im lặng nghiêm mặt, đôi mắt đen nhìn Hữu Hi, tuy mái tóc đen đã bị cắt đi trở nên ngắn rất quái dị, nhưng cũng không thể che đi sự xinh đẹp hồn nhiên, nếu là người khác cắt mái tóc ngắn thì sẽ rất xấu, nhưng đối với Hữu Hi thì ngược lại còn có cảm giác thật xinh xắn.
“Ngươi không ăn cơm tối!?”- Giọng nói lạnh lẽo của Lăng Khiếu Dương có điểm kì quái, trên người Hữu Hi phảng phất mùi thơm, không ngừng lan tỏa trong không khí, nhiễu loạn trái tim hắn
Thì ra hắn đến là vì việc này? Hữu Hi cau mày tức giận nói: “Không phải chuyện của ngươi, buông ta ra”
“Không buông!”- Lăng Khiếu Dương cố gắng kìm nén cơn đại hỏa trong lòng, hắn rất muốn thả nàng ra, nhưng mỗi lần chạm ào Hữu Hi lại không cách nào buông tay.

“Mau đi ăn tối” Hắn nhất quyết kéo nàng đi.
Hữu Hi giãy dụa, tức giận nói: “Ta nói rồi ta không cần ngươi quan tâm, chuyện đó chẳng liên quan gì đến ngươi, mau buông ta ra”
Tay Lăng Khiếu Dương siết chặt, đôi mắt đong đầy sự tức giận, nghĩ tới mấy ngày nay, hắn để Hoàng Bắc Thiên đến gần Hữu Hi, vốn là đã nhẫn nhịn cực hạn, nàng bây giờ lại nói không có liên quan gì đến hắn.
“Ngươi muốn hài tử của ta chết đói sao?”- Lăng Khiếu Dương tức giận, đôi mắt nhìn vào lớp quần áo xộc xệch của Hữu Hi liền thay đổi sắc thái.
“Hài tử là của ta không phải của ngươi”- Mỗi lần nghe Lăng Khiếu Dương nhắc nhở nàng, hài tử của hắn, hài tử của hắn, trái tim sinh ra một loại ác cảm, trong suy nghĩ luôn muốn vạch rõ mối quan hệ này.
“Hài tử không phải của ta?”- Lăng Khiếu Dương xanh mặt, tức giận nói: ”Ta quên mất, Hoàng Bắc Thiên trước kia từng ở vương phủ, lúc đó ngươi đã sớm leo lên giường ngủ chung với hắn sao?”
Hữu Hi nổi giận nói: “Chỉ có ngươi mới là kẻ dâm loạn như vậy, đi khắp nơi bò lên giường phụ nữ, giống như loại ngựa đực cần phát tiết, mau buông ta ra”
Phụ nữ đáng chết, cũng chỉ có lúc tức giận thế này mới thấy tràn đầy sinh lực, giống như một con mèo, vương móng vuốt cào vào ngực hắn.
Hắn là ngựa đực? Đi khắp nơi bò lên giường, sao nàng có thể nói thẳng ra những lời như vậy, trong khi mặt không hề ửng đỏ hay biến chuyển
“Buông tay, buông ta, đừng!”
Tiếng la thất thanh của Hữu Hi, chỉ còn lại những tiếng ô ô nhỏ, môi bị Lăng Khiếu Dương gắt gao hôn không thể nói được.
Chiếc lưỡi ẩm ướt của hắn thăm dò bên trong miệng, lấy đi hơi thở của nàng, Hữu Hi cắn răng muốn cản trả sự xâm nhập của Lăng Khiếu Dương.

Nhưng hắn linh hoạt tránh được, hắn dùng đầu lưỡi liếm lên bờ môi dưới, tay dùng sức ôm ngang nàng đi về phía cửa sổ đem nàng đặt lên giường, thân thể của hắn cũng ép xuống.
Áo của Hữu Hi vốn đã nới lỏng để lộ ra vùng ngực căng tròn trước mắt Lăng Khiếu Dương.
Đôi mắt hắn trở nên âm trầm, ngọn lửa dục vọng thiêu đốt, bàn tay to lớn vuốt ve vùng phong doanh của Hữu Hi, không ngừng hôn lên môi nàng.
“Không,..

tránh ra….

Tránh ra..

đừng chạm vào ta… tránh ra”- Hữu Hi bối rối la lêm.

Thân thể Lăng Khiếu Dương cực kỳ to lớn, cho dù có giãy dụa cũng vô ích, bờ môi nóng bỏng của hắn lướt trên da thịt nàng để lại những ấn tích.
Thân thể của hắn giống như có lửa thiêu đốt, rất khó chịu, ham muốn, hắn ham muốn cơ thể này.
Hữu Hi đột nhiên quát lớn: “Ngươi muốn hài tử trong bụng ta chết đi thì cứ tiếp tục.

Dù sao đứa trẻ này vốn dĩ ta cũng không cần”
Lời nói vô tình của Hữu Hi làm cho dục hỏa của Lăng Khiếu Dương mất đi, động tác đình chỉ.
Lăng Khiếu Dương đứng dậy, tràn đầy sự tức giận, đôi mắt đen nhìn chằm chằm mặt Hữu Hi.
Nàng cuốn quít túm lấy mền che lấy cơ thể chính mình.
Lăng Khiếu Dương bước xuống giường, lưng hướng về Hữu Hi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không ăn cơm, ta sẽ đích thân đến tìm ngươi”
Hữu Hi hồi hộp nhìn Lăng Khiếu Dương, im lặng không đáp, Lăng Khiếu Dương tức giận bỏ đi.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, ngã xuống giường…
..
Lăng Khiếu Dương nghĩ rằng Hữu Hi đã chấp nhận đứa trẻ, ngoài miệng tuy nói vậy nhưng nàng vẫn uống thuốc bổ, và an thai dược rất đều đặn.
Chính vì vậy, hắn tận lực khắc chế bản thân không nên đi chọc tức nàng, nhưng đôi lúc thật sự rất muốn nhìn thấy Hữu Hi.
Nhưng hậu quả là hắn lại bỏ đi trong cơn tức giận.
Đáng chết, hắn thiếu chút nữa là không kiềm chế được sự mê luyến của bản thân đối với thân thể nàng.


Nhớ tới dáng vẻ lúc tắm rửa của nàng, dục vọng lại bắt đầu muốn nổi dậy.
Hữu Hi ngủ thẳng tới trưa mới rời giường, cả người uể oải.

Sau khi rửa mạch, nha hoàn bưng đồ ăn lên.

Nàng miễn cưỡng ăn một ít rồi lại phải uống thuốc do nha hoàn mang đến.

Mà thuốc thì cực kỳ khó uống.
Nàng cũng không còn cảm giác khó chịu như trước đây, trong lòng bắt đầu tiếp nhận hài tử, mặc dù khó khăn nhưng nàng vẫn cố gắng.
Ngeh thấy mùi thuốc nàng liền thấy khó chịu, nha hoàn nói đây là bát cuối cùng, Hữu Hi ráng nhịn mà uống vào.
Nhưng thuốc có gì đó không giống: “Thái y thay đổi phương thuốc rồi sao, mùi không giống như mấy ngày trước”- Hữu Hi cau mày nói thầm.
“có thể là lúc nấu có vấn đề”- Nha hoàn đáp lại
Hữu Hi cau mày đặt chén thuốc xuống.
Nha hoàn dọn bát rồi lui ra.
Hữu Hi đi xuống đất mở chiếc hộp nhỏ trên bàn, bên trong có một mảnh giấy màu trắng.
Hữu Hi như một đứa trẻ nằm ngã xuống bàn, đột nhiên một bó hoa đưa đến trước mắt
“Đẹp quá!”- Hữu Hi kinh hô, đón lấy nó, xoay người thì đã nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên, gương mặt hắn có chút gì đó không bình thường.
“Cảm ơn!”- Hữu Hi hít lấy hương hoa: “Đây là hoa gì vậy, ta chưa bao giờ thấy cả”
Hoàng Bắc Thiên bình thản giải thích:” Thu đến thơm mát, càng là trời thu, trời càng rực sáng”
“Ta cũng có đồ tặng ngươi”- Hữu Hi vui vẻ chạy đến bàn trang điểm, mở hộp đựng trang sức lấy ra thứ gì đó.
Hoàng Bắc Thiên thấy trong tay Hữu Hi cầm một chiếc túi thêu, trên đó còn có tên hắn, lòng trở nên vui sướng.
Hữu Hi thấy Hoàng Bắc Thiên không nói lời nói, liền giải thích: “Cái này là do ta tự tay làm, ta trước nay may vá cũng không giỏi lắm, nên có chút khó nhìn, nếu không đẹp ta sẽ làm lại cho”
Hữu Hi đang tính thu tay lại, nhưng Hoàng Bắc Thiên lại nhanh chóng giựt lấy túi từ tay hữu Hi lấy đi: “Ta sẽ giữ”
Hữu Hi e thẹn mỉm cười, thì ra đem cho người khác thứ đồ mình tận tay làm có giảm giác khẩn trương sợ hãi như vậy.
Hoàng Bắc Thiên cẩn thẩn đem túi thêu cất vào trong áo, sau đó tháo chiếc nhẫn ở trên tay xuống cầm lấy bàn tay Hữu Hi chầm chậm đeo nhẫn vào ngón giữa của nàng.
Cảm giác giống như đang trao đổi tín vậy khiến mặt Hữu Hi trở nên nóng rực: “ta không muốn”- Tay giỡ chiếc nhẫn ra.
“Ngươi thử cởi ra xem”- Hoàng Bắc Thiên nghiêm mặt, hù một tiếng.
“Nhưng mà…”
“cứ nghĩ nó là món quà mà mẫu thân ngươi tặng, đừng cởi ra”- Hắn bá đạo ra lệnh, đôi mắt đep mở to.

Hữu Hi đành phải gật đầu: “Được ta nhận, ta đem hoa đi cắm đây“
Hữu Hi cười tươi cầm lấy bó hoa đi về chiếc bình quý, nhưng vừa đi hai bước thì cảm giác bụng rất đau, thân thể cúi xuống.
“Làm sao vậy?”- Hoàng Bắc Thiên nhìn thấy Hữu Hi bỗng có hành động khác thường như vậy, liền đi lại đỡ lấy nàng
Hữu Hi thống khổ nói: “Bụng ta đau quá, đau quá!”
Hoàng Bắc Thiên nhìn nét mặt thống của Hữu Hi, cảm giác bất an liền lớn tiếng hô to: “Người đâu người đâu, mau nhanh truyền thái y”
Nha hoàn nghe thấy tiếng la, một người chạy đi kêu thái y, người chạy vào, nhìn thấy quấn áo Hữu Hi dính máu.
“Phu nhân, phu nhân bị chảy máu rồi!”
“Hoàng Bắc Thiên ta đau quá, ..

đứa trẻ…”- Hữu Hi đau đớn nói không nên lời.
Hoàng Bắc Thiên lo lắng đem Hữu Hi đặt lên giường: “Đừng sợ, thái y sẽ tới ngay thôi”
Hữu Hi nắm lấy tay Hoàng Bắc Thiên siết chặt, cơn đau hành hạ cơ thể suy nhược của nàng.

Hữu Hi cuộn mình lại, cả người toát mồ hôi lạnh, khắp thân đầu đau nhức, máu chảy càng nhiều, Hoàng Bắc Thiên không thể không tránh khỏi sợ hãi.
“Thái y, truyền thái y.”- Hắn hoàng sợ hét lên, trái tim mang theo sự đau đớn tột cùng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới vừa rồi vẫn còn đang rất tốt sao.
“Hoàng Bắc Thiên, ta có phải sắp chết rồi không?”- Hữu HI nói nhỏ, giống như có hàng vạn cây đao đâm vào da thịt nàng, từng dao từng dao hạ xuống làm nàng đau khổ.
Hoàng Bắc Thiên hoảng sợ ôm lấy Hữu Hi: “Không đâu, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, ngươi sẽ không sao?”
Tay Hữu Hi giữ chặt áo Hoàng Bắc Thiên, đau đớn càng lúc càng tăng, nhưng tất cả cũng đành bất lực.

MỘt cơn đau oằn người bao phủ Hữu Hi, hai mắt nàng mở to, đau đớn kêu lên một tiếng, rồi ngất lịm đi.
Hạ thể Hữu Hi ướt đẫm máu, nhìn thấy thôi cũng giật mình: “Hữu Hi, Hữu Hi!”- Hoàng Bắc Thiên hoảng sợ đến run rẩy, cố gắng bóp nhẹ tay nàng.
Lúc này, một thân ảnh vọt vào phòng, nhìn thấy Hữu Hi nằm trong một vũng máu, trái tim run lên.
Đi nhanh về trước, cướp lấy Hữu Hi từ lòng Hoàng Bắc Thiên, ôm chặt lấy, nhìn Hữu Hi hôn mê bất tỉnh, hắn thét lên: “Thái y đáng chết, mau vào đây nhanh cho bổn vương”
Một lát sau, một người khá già đi vào, liền hành lễ thì Lăng Khiếu Dương lại quát: “Nhanh lại đây, xem nàng như thế nào.”
Thái Y vội vàng đi về trước, nhìn máu tươi thấm đẫm quần áo Hữu Hi, cầm lấy tay nàng bắt mạch.

Thái y run rẩy nói: “Khởi bẩm vương gia, phu như đã bị hư thai rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK