• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bên trong thư phòng tiến vào một nhóm người, một thanh niên nhã nhặn, một lão gia gia, một nam nhân trung niên, lại còn có cả hài tử mười mấy tuổi.
Cao Mạc nói: “Ngẩng đầu lên xem, các ngươi có nhận ra người trong bức tranh.”
Bốn người đều đoan trang mê muội lắc đầu.
Cao Mạc thoáng nhìn qua mặt âm trầm của Lăng Khiếu Dương, hung dữ hướng về bốn người cố tình quát: “Nếu nhận ra thì sẽ giữ được mạng, không nhận được giết.
“Ta nhận ra!”- Một đạo âm thanh cao cao vang lên, có tác dụng làm phấn chấn mọi người, mọi người cùng quản gia ai cũng trừng mắt nhìn nam nhân đủ dũng khí nói nhận ra người trong bức họa.
Lăng Khiếu Dương đang ểu oải, xúc động bật dậy, tinh thần rung lên, ngồi ngay ngắn, nhìn chằm chằm bốn người.

“Người nào, ai trong các ngươi nhận ra?”
Chỉ thấy một hài tử mười mấy tuổi, vươn bàn tay nhỏ bé lên cao: “Ta nhận ra”
Nhìn thấy một hài tử đi ra, Lưu An và Cao Mạc cúi đầu, không nhịn được cúi đầu cười rộ lên.
Thật vất vả mới tìm ra được Nhất Thần nhận ra người trong bức họa, nhưng là một hài tử mười tuổi, sắc mặt Lăng Khiếu Dương từ đỏ sang đen, đen lục, cơ mặt co quắp lại, có dấu hiệu tức giận.
“Tiểu quỷ, ngươi không được nói bậy”- Cao Mạc nhịn cười, nhìn hài tử hỏi: “Muốn bị đánh hay sao mà nói láo!”

“Ta không chỉ nhận ra tỷ tỷ trong bức họa, ta còn biết ngài vốn là vương gia, màu hè năm ngoái, ta nhìn thấy vương gia mang theo vị tỷ tỷ này đi du ngoạn hồ, tỷ tỷ xinh đẹp thấy ta khóc, lại còn mua kẹo mạch nha đường cho ta”- Tiểu hài tử không hiểu biết, lại càng không sợ hãi mà dõng dạc nói.
Cao Mạc cùng Lưu An không yên nhìn không yên Lăng Khiếu Dương, chỉ thấy sắc mặt Lăng Khiếu Dương âm trầm tức giận, đáy mắt ẩn sâu cơn giận rất lớn.
Cao Mạc cẩn thẩn nhắc nhở nói: “Vương gia….

có nên bảo bọn họ lui ra!”
Lăng Khiếu Dương tung chưởng đánh xuống bàn, giận dữ hét: “Cút ra”.
“Đi xuống hết, đứng đây làm gì!”- Cao Mạc phất tay, ý bảo bốn người ra ngoài.
Cao Mạc nhìn Vương gia nổi giận, lấm lét nhìn vương gia hỏi: “Vương gia… ngày mai”
Tuấn nhan Lăng Khiếu Dương tràn đầy sắc mặt giận dữ, quát lớn nói: “Cho chuẩn bị mọi thứ trong vương phủ, năm lần tám lượt đều hỏng bét, bổn vương nên chém ngươi mới đúng!”
“Vâng, thuộc hạ biết rõ”- Cao Mạc cúi đầu, như nhận lỗi, kỳ thực trong lòng lại đang cười.
Lăng Khiếu Dương từ sau bàn đi ra, vung ống tay áo, rời khỏi thư phòng, trời đã là một mảng đen nhánh.
Sau khi hầu hạ quý phi an giấc, Vân San lặng lẽ đi trong đêm, nhớ tới bức họa trong phòng Lăng Khiếu Dương luôn cảm giác không thoải mái, trong suy nghĩ cảm giác được rằng Lăng Khiếu Dương đối với Lãnh Dạ Hủy không chỉ có hận.

Đi qua lại trong phủ, nàng phiền muộn, mang đầy tâm sự, nàng một mực đợi Lăng Khiếu Dương lấy nàng làm vương phi, mà di nương của nàng là Lan Quý phi, cũng biết rõ điều này, chỉ là không biết phải đợi bao lâu.
Vừa nghĩ tới, thì trước mắt xuất hiện hai bóng đen, cả kinh Vân San muốn gọi một tiếng.

Không ngờ bóng đen đã ra tay điểm vào ngực nàng, nàng liền không nói nên lời, hoảng sợ nhìn bóng đen, trái tim sợ hãi kịch liệt hít thở nhưng không thông.
“Muốn sống, thì nghe ta nói”- Trong đó một nam nhân thanh âm lạnh lùng tựa băng giống như uy hiếp, tay đặt sẵn nơi cổ họng nàng.
Vân San vội vàng gật đầu, tay nam nhân chỉ cần dùng sức thì nàng sẽ mất mạng
“Lãnh Dạ Hủy ở đâu”- Nam nhân mở miệng-“Mang chúng ta đi tìm người, nếu không….”- Tay nam nhân dùng sức nột chút, niết chặt cổ họng Vân San một trận đau đớn, nàng vội vàng gật đầu.
“Ở đâu mau dẫn đường”- Nam nhân hạ giọng bên tai Vân San quát một tiếng.
Tay Vân San chỉ về một hướng.
Hai bóng đen trao nhau một ánh mắt, theo hướng Vân San chỉ về một hướng, xuyên qua mấy con đường nhỏ, ba người lặng yên theo tới viện Hữu Hi.
Hữu Hi cũng vừa viết xong nhật ký, hoàn lại vẽ ra bức họa Nhất Thần, tâm trí sợ hãi Nhất Thần biến mất, có bức họa, nàng không sợ quên Nhất Thần, thu lại nhật ký cùng bức họa, Hữu Hi chuẩn bị đi ngủ, cánh cửa liền bị thô lỗ đá văng ra, Hữu Hi lại càng hoảng sợ, vẫn tưởng là Lăng Khiếu Dương không ngờ nhìn lại là nam nhân che mặt, mặt lộ vẻ hàn quang, âm trầm kinh khủng.
Tay Hữu Hi nắm chặt để trên đầu chuẩn bị công kích: “Hã, ngươi là ai, người đâu…..!”

Hữu Hi còn chưa nói đến hai chữ “cứu mạng” nam nhân đi vài bước, một chưởng đã đánh ngất Hữu Hi, khiêng trên vai, hướng ra ngoài chạy vội đi.
“Còn phụ nữ này thì làm sao?”- Nam nhân đang giữ Vân San hỏi nam nhân khiêng Hữu Hi
“Nhiều chuyện không bằng bớt đi một chuyện, mau đi thôi”- Nam nhân khiêng Hữu Hi phi thân trở ra.
“Được”- Nam nhân đánh một chưởng vào ngực Vân San, ngực Vân San đau xót, ngã xuống mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Hia người nam nhân đã tìm ra người mình muốn ngay lập tức ra khỏi vương phủ.
Lăng Khiếu Dương xúc động một ngày, bữa tối không muốn ăn, nhiều Nhất Thần như vậy, nhưng không có người hắn muốn, cuối cùng lại là một hài tử, hắn trước đây luôn tin tưởng năng lực làm việc của Cao Mạc.
Lăng Khiếu Dương bế tắc trước tình thế, không tự chủ đi đến nơi ở của Hữu Hi, nhìn cánh cửa nhỏ nơi tiểu viện, hắn do dự không biết có nên đẩy vào hay không
Coi như một ngày không nhìn thấy xú nữ nhân kia, tâm lý cảm thấy thiếu gì đó, do dự một cút, xoay người về đường cũ, nhưng chỉ đi vào bước, rồi lại dừng cước bộp.
Hắn tại sao lại sợ cái gì, chỉ là một người phụ nữ thôi, nàng chính là vật để hắn chơi đùa, hắn muốn gì được đó.
Lăng Khiếu Dương nghĩ tới lại hướng về tiểu viện Hữu Hi, nhanh chóng đi vào, tầm mắt rơi vào trên người vân San.
Trái tim Lăng Khiếu Dương trầm xuống, bước nhanh tới, đứng ở bên Vân San, khom lưng ôm lấy nàng: “Vân San, xảy ra chuyện gì vậy?”
Vân San bị âm thanh như xé gió của Lăng Khiếu Dương làm tỉnh dậy.

mở mắt chứng kiến gương mặt Lăng Khiếu Dương, ôm chặt lấy hắn sợ hãi khóc rống lên.

“Ta hỏi ngươi xảy ra chuyện gì!”- Lăng Khiếu Dương lo lắng hỏi, nhưng Vân San lại ngã vào lòng Lăng Khiếu Dương khóc, Lăng Khiếu Dương nhìn vào phòng Hữu Hi, trai tim căng thẳng, buông lỏng Vân San ra, chạy vào phòng, không thấy bóng dáng Hữu Hi, trên mặt đất có gối ngủ của Hữu Hi, trái tim Lăng Khiếu Dương một trận co rút rất nhanh.
Xoay người vội vàng chạy ra khỏi phòng, ôm trụ lấy tay Vân San, lo lắng mà hô to: “Đừng khóc nữa, người đâu? Mau nói!”
Vân San bị Lăng Khiếu Dương rống lên làm cho giật mình một chút, lúc này mới hồi tỉnh nghe ngào khóc chỉ về một hướng “Đi… hình như là đi về phía bên kia”.
“Ngươi mau trở về, gọi người canh vương phủ nghiêm mật”- Lăng Khiếu Dương nói xong rồi như một trận gió biến mất trước mặt Vân San.
Lo lắng chạy vội đi, Vân San nói không nên lời, cảm giác mất mát không cam lòng, Lăng Khiếu Dương một điểm cũng không lo lắng nàng có bị thương hay không, lại đi lo cho nữ nhân đó.
Vân San hi vọng Hữu Hi đừng bao giờ trở về, sống hay chết, tốt nhất đừng trở lại.

Nhưng Lăng Khiếu Dương đuổi theo, nàng sợ hãi Lăng Khiếu Dương xảy ra chuyện gì chợt biến mất, liền lập tức đứng dậy kêu người tới giúp.
Trong phủ lâm vào tình trạng khẩn trương, thị vệ vội vàng đuổi theo bảo vệ Lăng Khiếu Dương, hi vọng không có chuyện lớn xảy đến, nếu không sẽ khó thoát tội.
Hoàng Bắc Thiên nghe hấy động tĩnh bên ngoài, trong lòng biết bên ngoài xảy ra chuyện, vội mặc thêm quần áo, đi tới trước chủ lâu, nắm lấy một tên người hầu hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Hình như Hủy phu nhân bị người ta bắt đi rồi, Vương gia đã đuổi theo….!”
Hữu Hi bị người ta bắt đi, tâm tính thiện lương của Hoàng Bắc Thiên giống như bị vật gì đó hung hăng đánh vào, trái tim nôn nóng bất an, không chút nghĩ ngợi vội đuổi theo, màn đem đen nhánh, trong đầu là hình ảnh mặt nhăn mày cười của Hữu Hi.
Là ai bắt Hữu Hi đi, tại sao lại bắt nàng, không khỏi nhớ tới lúc hai người gặp nhau, Hữu Hi lúc đó thiếu chút nữa đã bị giết, tâm trí Hoàng Bắc Thiên sợ hãi không thôi, im lặng cầu khẩn, Hữu Hi, ngươi không thể có việc gì, nhất định phải bình an.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK