• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mở mắt ra, Bạch Nhược phát hiện mình đang nằm trên giường. Y nhớ lại, vừa rồi mình bị một người đàn ông đâm dao vào bụng. Nhưng hiện tại lại không thấy đau. Người phụ nữ trung niên bên cạnh nhìn thấy y tỉnh liền kinh hỉ gọi "Thanh nhi, con tỉnh rồi, Lữ đại phu, Thanh nhi tỉnh rồi ". Thầy lang y từ bên ngoài tiến vào, ông ngồi xuống bắt mạch cho Bạch Nhược.

"Phu nhân an tâm, tiểu công tử đã qua cơn nguy kịch, lão phu đi kê và thang thuốc để y bồi bổ"

"Đa tạ đại phu " bà quay sang nói với Bạch Nhược

"Thanh nhi con nghỉ ngơi đi, nương đi làm chút gì đó để con lót dạ. Con đã hôn mê ba ngày, hẳn là rất đói đi"

Bà vuốt tóc y, cười hiền hậu, thấy y định mở miệng liền ngăn cản:" Được rồi, đừng nói chuyện, hiện tại nghỉ ngơi đi, ngoan"

Nói xong bà đi ra ngoài, để lại Bạch Nhược với hàng tá nghi vấn. Y đảo quanh phòng một lượt, trong đầu hiện ra rất nhiều câu hỏi ( Đây là đâu? Sao mình lại ở đây? Không lẽ bị đâm một dao liền được đưa đến đoàn làm phim?). Trước khi y giải đáp xong những thắc mắc kia thì Tiêu thị đã trở lại với tô cháo nóng. Bà đặt tô cháo lên mặt tủ, đỡ y ngồi lên dựa vào tường: " Lại, Thanh nhi, nương uy con ăn"

"Dì,người cho con hỏi, nơi này là ở đâu, sao con và gì đều mặc đồ như vậy, có phải là đang quay phim không?"

Tiêu thị đứng hình nhìn y, sự lo lắng và hoảng loạn lộ rõ trên gương mặt. Bà kích động nắm lấy vai Bạch Nhược: "Thanh nhi, con sao vậy, đừng dọa nương, có phải lại nóng đầu không " bà đưa tay sờ trán y, kì quái, không nóng.

"Ách, con không có "

"Con ngồi ở đây, ta đi tìm đại phu"

Tiêu thị vội vã ra khỏi nhà. Lúc trở lại, bà kéo theo Lữ đại phu, nói ông

"Đại phu ông mau xem, nhi tử của ta, nó tỉnh lại liền nói năng rất kì lạ"

Vị đại phu bị bà làm cho luống cuống, vội kiểm tra cho y.

"Công tử sợ là đã bị tổn thương đến trí óc, ký ức đều ảnh hưởng "

"Ông nói sao? Mất trí nhớ"

"Phải,nhưng thỉnh phu nhân đừng quá lo lắng, ngoài việc mất ký ức ra tiểu công tử không có gì đáng ngại, có lẽ một thời gian nữa sẽ bình phục"

Lữ Hàn thu dọn đồ ra về. Tiêu thị đau lòng nhìn nhi tử ngồi trên giường, bà rơm rớm nước mắt, ôm y vào lòng, nức nở " Thanh nhi, là nương không tốt, không để ý đến con, khiến con trở thành như vậy"

"Nương, người đừng khóc "

Định tâm qua ba ngày, Bạch Nhược mới nhận ra: Y xuyên không rồi. Hơn nữa không phải là xuyên vào đoàn làm phim mà là xuyên về cổ đại. Nguyên thân tự là Mộc Thanh, năm nay mười ba niên kỉ. Y là nhi tử của Mộc Lãnh Sang - người được xưng tụng là thần y. Vài năm trước, khi trên đường từ hoàng cung về quê, ông bị gian thần hãm hại, oan tủi bỏ mạng nơi vực thẳm. Tiêu thị - Tiêu Liễn Hà nghe tin phu quân mất thì vô cùng thương tâm, khóc liền mấy ngày. Sau đó bà tự nhủ thân phấn chấn, nuôi nấng nhi tử. Bà may vá tại gia, cùng với bổng lộc triều đình cũng mang lại cho Mộc Thanh cuộc sống đầy đủ. Mộc Thanh vì mấy ngày trước chơi đùa cùng mấy tiểu tử trong thôn, ngã từ trên cây xuống nên hôn mê ba ngày, sau đó thì y xuyên vào thân thể này.

"Thanh nhi, lại ăn bánh quế hoa đi con"

"Con đến đây " y ngồi xuống ghế đá, nhìn Tiêu thị "Nương, người đi đâu từ sáng vậy "

"Ta qua nhà Lý thẩm đưa chút đồ. Nhi nữ của bà ấy xuất giá, muốn ta thêu khăn hỉ cùng hài mang qua. Lý thẩm trả công cho nương vài đồng, còn đưa nương một đĩa bánh quế hoa "

Bạch Nhược nắm lấy bàn tay chai sạn của bà " Nương, người đừng vất vả quá. Sau này Nhược, ách... Thanh nhi lớn lên nhất định sẽ hiếu thảo với người "

"Thanh nhi ngoan, con là tiểu tâm can của nương"

Nếu như đã không thể xuyên lại, vậy y liền ở đây làm Mộc Thanh đi. Mẫu thân của Mộc Thanh cũng thực đáng thương. Y thiếu tình mẫu tử, bà mất đi phu tử, hai người họ nương tựa nhau, xem ra cũng không phải là một ý kiến tồi.

Vào những ngày đầu thu nhưng lá vàng đã bắt đầu rụng nhiều. Mộc Thanh gảy gảy đám lá tìm thảo mộc, tiếng bước chân trên lá khô nghe xào xạc. Trên lưng y đeo một cái giỏ nhỏ, bên trong là những cây thuốc. Mộc Thanh quyết định theo phụ thân, hành nghề y, dù sao đời trước y cũng là bác sĩ. Tiêu thị nói y trước đây là một hài tử nghịch ngợm, ham chơi khiến bà không an tâm, y liền chăm chỉ đọc sách. Với bộ não của người hai mốt tuổi, Mộc Thanh không chút khó khăn, nhanh chóng tinh thông y thuật.

Nơi bọn họ sống gọi là Mộc gia thôn trang. Mộc Thành Lăng năm xưa cứu mạng tiên hoàng, được người ban cho đất này, ông liền mở ra thôn trang, truyền dạy nghề y. Những lang y ở Mộc gia thôn trang đặc biệt hiểu biết và giỏi y thuật hơn so với nơi khác nên thường được tuyên vào cung làm thái y.

Về phía Bạch Nhược, y phát hiện, càng lớn thụy nhan của Mộc Thanh càng giống mình, nên cái cảm giác bản thân đang ở trong thân xác của người khác cũng dần biến mất. Duy chỉ một việc khiến y phải phiền lòng. Đó chính là chuyện nhân duyên. Qua sinh thần mười sáu tuổi, Mộc Thanh liền phải đối mặt với rắc rối mang tên " Cầu thân ". Có rất nhiều người trong làng nhờ bà mai đến nhà y, muốn mai mối y cho nhi tử của bọn họ. Điều đáng nói ở đây chính là nhi tử, Nhi Tử. Tại sao lại không phải là nhi nữ chứ. Y chẳng qua là có chút trắng, chút thanh tú thôi mà. Mặc dù nghe mẫu thân nói thời này nam phong thịnh hành, nam thê được rước về làm chính thất cũng không phải chuyện lạ nhưng y vẫn không thích ứng kịp.

Mộc Thanh đi đã muốn mỏi chân, y ngồi xuống, gỡ giỏ ra, tựa vào thân cây. Từ cành cây, có một con sóc chạy xuống bên vai y. Mộc Thanh mỉm cười, đưa hạt dẻ đang cầm trên tay cho nó, thích thú nghe tiếng nhai "Rột rột" bên tai. Y nhìn lên tán cây, suy nghĩ về mình ở thế giới bên kia, mọi người sống có tốt không, bản thân y sau khi trúng một nhát dao thì ra sao. Thở dài một hơi, y quyết định không suy nghĩ nữa, mỗi lần suy nghĩ đều không có hồi kết. Mộc Thanh đứng lên, nghĩ muốn quay về, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động. Ngoảnh lại thì thấy một con nai nhỏ bị thương, chân nó có một mũi tên. Y lại gần, cúi người giúp nó rút tên ra, nai nhỏ kêu một tiếng đau đớn.

" Ngoan nha, chịu đựng một chút, ta giúp mi băng vết thương"

Mộc Thanh lấy ra một mảnh vải nhỏ, nhai lá thuốc rồi buộc vết thương lại. Xong việc, ý định trở về của y lần thứ hai bị ngăn cản. Nghe có tiếng ngựa hý, Mộc Thanh tò mò, dạo này thú vật thích luyện thanh sao? Y đi theo tiếng ngựa, thì ra là con hắc mã. Trên vai hắc mã có một nam tử, hình như là bị thương. Y lại gần nhìn sắc mặt của hắn.

" Hắn trúng độc rồi ", đưa tay lên mũi hắn thử " Thật may vẫn còn thở "

Mộc Thanh quyết định đưa hắn về cứu chữa, lại thấy bên chân mình từ khi nào đã xuất hiện nai nhỏ lúc nãy. Ánh mắt của nó nhìn y như muốn nói "Mau đem ta theo với ". Mộc Thanh liền ôm lấy nó

" Cứu mấy người một mạng, sau này phải báo đáp ta đó "

Mà y không biết người mình cứu chính là đương kim hoàng thượng của Sở quốc - Sở Khải Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang